Tính khí tốt hiếm có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3: Tính khí tốt hiếm có

Người dịch: Diệu Linh

Beta: Vãng Đổng Ưu

Phán Hạ không thể không lên tiếng: "Ta luôn nói rất nhỏ nhẹ mà". Kết quả, vừa dứt lời Vương ma ma liền tức giận, ầm ĩ một hồi. Việc này xảy ra khiến tâm tình Bố Đáp ứng càng buồn bực hơn. Nhưng suy cho cùng, hiện vẫn phải chịu tang Hoàng hậu nên dù có rắc rối đến đâu, ai cư xử không đúng thì đều là điều cấm kỵ. Vương ma ma lĩnh hội điều này rất nhanh nên không dám kiêu ngạo như thường lệ.

Lúc chỉ có hai người, Lí Phán Hạ liền phàn nàn với Lam Kỳ: "Bà già đó khiến ta nghĩ cũng không muốn nghĩ đến. Thực sự dù có kiên nhẫn chờ đợi đến ngày chúng ta trở nên tốt hơn nhưng nếu cứ phải tiếp tục chịu đựng bà ta như thế này thì..., ta thề rằng, đến lúc ta được ban thưởng, bà ta phải chuẩn bị cho ta một bàn ăn thịnh soạn mang đến tận phòng." Lam Kỳ là người trước nay luôn có thể nhẫn nhịn, cố thuyết phục Phán Hạ: "Cô đừng nói những lời này nữa, không thể nào chờ đợi đến ngày mong ước ấy thực hiện được, chúng ta cũng đã yêu cầu bà ấy dọn dẹp rồi. Rốt cuộc bà ấy cũng là một ma ma lão luyện, chúng ta không thể xúc phạm, nên chăm sóc bà ấy và làm việc nhiều hơn, chỉ nhìn vào lời hứa đối với chúng ta mà phấn đấu, được không ?". Phán Hạ bật cười: "Không có gì là lạ khi ta quý mến cô. Tính cách tốt bụng của cô thật là hiếm có!". Những lời này Lam Kỳ đều đã được nghe rất nhiều, ngay cả Vương ma ma cũng nhận xét như vậy về nàng. Từ trước khi vào cung Lam Kỳ đã biết, trong thế giới này, càng ít rắc rối thì càng tốt, khoan dung và nhẫn nại chính là quy luật để sinh tồn...mặc kệ Vương ma ma, một bậc thầy khoan dung có thể làm được. Nàng cảm thấy hoàn toàn bằng lòng về cuộc sống như này. Trong vô thức, thời gian dần trôi qua, sau 27 ngày chịu tang lễ của Hoàng hậu, mọi người mới được thấy mùa hè trong cung rực rỡ đến nhường nào! Khi mặt trời ngày càng tỏa sáng rực rỡ, bầu không khí tang thương buồn bã dần phai nhạt. Vào ngày này, Đại hoàng tử nhiễm phong hàn. Hoàng Thái hậu đã mời Thái Hoàng Thái hậu đến, mục đích là mời các Quý nhân đến thăm và để mỗi người trong số họ ban thưởng. Vinh Quý nhân đã mất ba người con trai, bây giờ đứa con gái duy nhất chính là máu mủ của nàng lại không được đến thăm. Cùng tang lễ của hoàng hậu, vào ngày ấy nàng đã hạ sinh con gái và đó cũng là ngày sinh thành của công chúa. Điều này đã khiến nàng có những suy nghĩ sâu xa. Hôm nay, Huệ Quý nhân tìm kiếm ân sủng cho nàng ấy cũng là điều đáng quý. Hai tỷ muội nhìn thấy Công chúa tiến đến. Vinh quý nhân liền mời cô ấy đến tẩm cung tụ họp. Trên đường đi có gặp An quý nhân nên cả ba người cùng đi với nhau.Sau khi mọi người trong cung đã ngồi xuống thưởng trà, An quý nhân cất tiếng hỏi: " Thái tử liệu có thể bình phục ?". Huệ Quý nhân lo lắng: "Điều đó không quan trọng, nội tâm chúng ta không thể gục ngã, dù sao cũng đã khóc thương Hoàng hậu mấy ngày nay, ta cũng thấy nặng lòng". "Nhìn xem tiểu Công chúa thật mạnh mẽ, cũng đã đầy tháng rồi, không còn quá nhỏ nữa", Vinh Quý nhân rót trà cho hai tiểu muội trong khi đang nói chuyện: "Cũng thật thương tâm khi nghĩ về con bé, không khó để hạ sinh một đứa con gái, nhưng ngay cả huynh đệ cũng không quan tâm đến nó." An quý nhân chêm lời: "Sinh con gái thật là tốt, nếu sinh một tiểu Hoàng tử mới thật sự đáng thương, có hai Hoàng tử rồi, có thêm tiểu Hoàng tử nữa để làm gì chứ?". Những lời này nói ra, có phần hơi thô lỗ, nghĩ Huệ quý nhân muốn có lợi cho đại Hoàng tử, bây giờ Hoàng Thượng đã có một người con rể, một chút hy vọng cũng không còn. Trong số các phi tần, nói điều này là cấm kỵ, nhưng nàng ta lại nói điều này trước mặt mọi người. Huệ quý nhân là người có tính khí dịu dàng, bây giờ nàng chỉ để tâm và hy vọng vào sức khỏe của con trai mình, thư thản ngồi cười và thưởng trà, Vinh quý nhân lên tiếng: "Chiêu Phi đã rất chăm chỉ trong thời gian này, vất vả hầu hạ Hoàng Thái hậu cũng như Thái Hoàng Thái hậu, hôm qua ta nghe nói có thái y được truyền vào giữa đêm, cũng không biết có bệnh hay không ?". Huệ quý nhân quả thật không biết, vội nói: "Sao người không nói sớm, chúng ta cũng nên đi thỉnh an chút, sao mà có thể bận rộn đến mức phát bệnh được chứ, trong khi chúng ta lại ngồi đây nói chuyện phiếm." Ba người tựa ghế uống ngụm trà giải khát, rồi lập tức sửa soạn y phục tiến đến điện Dực Khôn. Vào thời điểm đó, Chiêu Phi đã uống thuốc, chỉ mặc y phục đơn giản và ngồi trên ghế để xem danh sách do Bộ nội vụ trình lên, nghe nói ba người họ cùng đến với nhau, cũng không cần quan tâm đến vẻ ngoài mấy vì mọi người đã biết nhau nhiều năm nay, bèn gọi cung nữ mời người vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net