Chương 27 : Lại có người mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Nương nương, Triệu Mỹ nhân* bên Thọ Kỳ cung có thai rồi."

*Triệu Mỹ nhân này không phải là Vận Quý tần Triệu Tiên Huệ trong Hậu cung Chân Hoàn truyện.

Chu Nghi Tu buông quyển sách xuống, ngẩng đầu lên hỏi, "Triệu Mỹ nhân? Trước giờ ta chưa từng nghe qua. Sao hôm nay lại đột ngột xuất đầu lộ diện?"

"Dĩ nhiên là do Thang Tiệp dư tiến cử đấy ạ. Dù sao cũng cùng ở một cung, quan hệ hai người họ khá tốt."

Chu Nghi Tu khẽ cười, "Xem ra nàng ta đã hiểu được đạo lý rồi. Té ngã một lần, cơ trí hơn trước."

Thang Tĩnh Ngôn bắt đầu nuôi dưỡng thế lực của riêng mình. Đáng tiếc, ý định này của nàng ta chỉ sợ là bùn loãng không thể trát tường.

"Nương nương, Hoàng thượng sau khi biết tin, đã tấn vị cho Triệu Mỹ nhân lên Tiểu viện." Tiễn Thu bẩm báo tình hình cụ thể.

Chu Nghi Tu hờ hững, nói, "Thọ Kỳ cung này quả thực có phong thủy rất tốt. Hoàng thượng vừa sủng ái liền đã hoài thai, cũng không biết là có phúc khí để sinh hạ đứa nhỏ hay không. Bên Cam Tuyền cung thế nào rồi?"

"Tất nhiên là mất hứng rồi ạ, nhưng cũng đành phải ban thưởng cho có lệ. Đại Tiểu thư một ngày uống thuốc ba lần, xem ra đã vội đến mức không chịu được."

"Có sợ nàng ta uống thuốc thay cơm cũng vô dụng thôi. Hoàng hậu đã tặng lễ rồi, bản cung cũng không thể tay không. Ngươi đi chọn vài thứ cho cẩn thận, dựa theo cấp bậc mà làm đi." Chỉ là một Tiểu viện Ngũ phẩm, không đến mức Chu Nghi Tu phải đích thân đi tặng.

.....

"Nương nương, người đừng đau lòng. Triệu Tiểu viện dù mang thai cũng chưa biết trong bụng nàng ta là nam hay nữ đâu..." Thính Tuyết thấy chủ tử của mình buồn bã không nguôi, đành quỳ xuống đất khuyên nhủ.

Nhu Tắc nắm lấy bàn tay thị tỳ tâm phúc rồi nói, "Thính Tuyết, ngươi nói xem. Tại sao đến bây giờ ta vẫn chưa có thai?"

Thính Tuyết có hơi khó xử, đành phải trả lời, "Nương nương, nô tỳ không biết, có lẽ là vì duyên phận chưa tới. Nô tỳ nghe người ta nói, nếu càng nôn nóng thì càng sẽ không. Nương nương, người nên thả lỏng tâm tình. Mặc kệ ai có nói thế nào, Hoàng thượng vẫn sủng ái người nhất..."

Nước mắt rơm rớm tràn quanh mi, Chu Nhu Tắc nói, "Sủng ái? Sủng ái thì được cái gì? Hắn đối với nữ nhân khác cũng là sủng ái, không phải chỉ có duy nhất một mình ta! Ta cứ mãi chưa sinh được hoàng tự, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ ghét bỏ ta..."

"Sao có thể chứ nương nương? Người đừng suy nghĩ nhiều nữa, một ngày nào đó, người sẽ hoài thai long tự mà!" Thính Tuyết cảm thấy ý nghĩ của Chu Nhu Tắc quá ngây thơ đơn thuần.

Hoàng đế từ xưa đến nay, có ai mà không tam cung lục viện? Chủ tử và Hoàng thượng gắn bó như keo sơn trong hai năm qua đã là phá lệ rồi.

Nhu Tắc đột nhiên nói, "Nếu như Triệu Tiểu viện hạ sinh đứa nhỏ này, Hoàng thượng sẽ có tới hai người con. Bảo tọa Hoàng hậu này, ta sợ mình ngồi sẽ không còn vững nữa..."

"Ai dám?! Nương nương, người là chính Hoàng thượng chiếu cáo thiên hạ, tự mình sắc phong lập làm Hoàng hậu. Dù các phi tần tiểu chủ sinh được con, chúng cũng phải gọi người hai tiếng "mẫu hậu". Người đừng đau lòng nữa mà..."

Nhu Tắc bị lời nói của Thính Tuyết làm cho giật mình. Phải. Cam Tuyền cung hoa lệ, lễ phục màu vàng sáng thêu chín con phượng hoàng, chỉ có nàng ta mới được ở, được mặc.

Nếu như không có con, nàng ta có thể ôm đứa nhỏ của Triệu Tiểu viện mà nuôi dưỡng. Không thể động đến Chu Nghi Tu, nhưng một Tiểu viện có thân phận đê hèn, mẫu hậu nhất định sẽ không cản nàng ta.

Có điều, nếu không đến chỗ vạn bất đắc dĩ, Nhu Tắc cũng chẳng cam lòng nuôi con của kẻ khác, "Mẫu thân đưa thuốc cho ta uống lâu như vậy mà vẫn vô dụng. Đúng là một lũ lang băm, chỉ biết lừa bịp mẫu thân của ta. Thính Tuyết, ngươi mau tìm cách, bảo mẫu thân phải kiếm cho được đại phu giỏi thực sự..." Nàng ta nói năng càng lúc càng lộn xộn.

Thính Tuyết chỉ biết dỗ chủ tử mà thôi, nói, "Lát nữa nô tỳ sẽ truyền tin cho Đại phu nhân. Nương nương, người nghỉ ngơi đi, sau này còn có tin tốt mà."

Bất chợt, trong đầu Chu Nhu Tắc xẹt qua một ý nghĩ. Nếu Triệu thị không còn đứa nhỏ, Huyền Lăng sẽ mặc kệ nàng ta, sau đó trở về bên cạnh mình, rồi mình không chừng sẽ hoài thai...

Thính Tuyết thấy chủ tử lúc khóc lúc cười liền cảm thấy sợ hãi, "Nương nương, người không có việc gì chứ?"

"Thính Tuyết, ngươi nói xem. Nếu Triệu Tiểu viện không còn đứa nhỏ thì sẽ như thế nào?"

Thính Tuyết vừa nghe xong liền kinh hoảng. Nàng ta run run, nói, "Nương nương, người không được nghĩ như vậy. Ở trong cung lại làm ra chuyện này, ngộ nhỡ Hoàng thượng biết được..."

"Hoàng thượng làm sao biết được chứ? Nếu là do Triệu Tiểu viện không cẩn thận mà đánh mất đứa nhỏ, sẽ không có ai trách tội bản cung đâu." Ánh mắt Chu Nhu Tắc lóe lên một tia quỷ dị.

"Nương nương, người đừng nghĩ nhiều nữa, tốt nhất vẫn là bảo dưỡng thân mình cho tốt..." Nhu Tắc bị Thính Tuyết dỗ dành một hồi mới an tĩnh lại.

Bên ngoài cửa, bóng người theo dõi sự tình ầm ĩ bên trong cuối cùng cũng biến mất.
.......

"Hoàng hậu có nói như vậy sao?" Thái hậu nghe xong liền chau mày. Đúng là không có một chút khả năng hay bản lĩnh gì, chẳng trách năm đó lão nhân gia nàng cố tình, không để Hoàng thượng nhìn thấy nàng ta.

Thị tỳ đứng phía dưới cúi đầu, hồi bẩm, "Hồi Thái hậu, nô tỳ không dám nói dối. Tất cả những gì nô tỳ bẩm lại đều là nguyên văn của Hoàng hậu, không sai một chữ."

"Ngươi trở về trước. Ai gia nếu có việc sẽ lại truyền ngươi."

"Thái hậu, Hoàng hậu không hiểu chuyện như vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Đợi cho thị tỳ kia lui ra, Trúc Tức mới hỏi.

"Phải làm sao à? Ai gia chỉ có thể chú ý nàng một chút, tránh để chủ ý sai lầm của nàng gây hại cho hoàng tự. Nếu không phải nữ nhân kia (Đại phu nhân) dùng quỷ kế, với tư chất của Hoàng hậu, vốn là không thể tiến cung! Nhưng ý trời đã định, nàng cuối cùng vẫn là trung cung Hoàng hậu, ai gia chỉ đành tận lực bảo ban nàng. Hậu vị không thể phế lập tùy tiện, rốt cuộc vẫn là bà già này vì Hoàng đế làm chút việc thôi." Thái hậu quay sang phân phó Trúc Tức cô cô, "Ngươi phái người tin cậy đi chiếu cố Triệu thị cho thật tốt. Ai gia muốn nàng ta sinh hạ đứa nhỏ bình an."

"Nô tỳ hiểu rồi." Trúc Tức cô cô cùng Thái hậu trải qua bao phen chìm nổi trong chốn hậu cung, tất nhiên hiểu hết lời nói của lão nhân gia nàng.

Đứa nhỏ là quan trọng nhất. Về phần Triệu Tiểu viện, hậu cung vốn nhiều nữ nhân, thiếu đi nàng ta cũng giống như mất đi một đóa hoa nhỏ nhoi, không đáng tiếc.

Thái hậu ngầm đưa người vào Cam Tuyền cung theo dõi. Biểu hiện của Chu Nhu Tắc làm Chu Nghi Tu sung sướng cả người.

Tỷ tỷ, nỗi khổ ngày trước của muội muội, ngươi cũng nên nếm thử một lần đi, mới có thể giúp ta tiêu tan mối hận trong lòng.

"Nương nương, theo ý của Đại Tiểu thư, sợ rằng nàng ta sẽ động thủ với Triệu Tiểu viện, chúng ta có cần..."

Chu Nghi Tu liếc mắt một cái rồi nói, "Ngươi tưởng Di Ninh cung ngồi không đấy à? Tỷ tỷ muốn dính vào loại chuyện này, người đầu tiên không tha cho nàng ta chính là Thái hậu. Tôn tử so ra còn hơn cả chất nữ. Hoàng hậu nếu như an phận thì chẳng sao cả, bằng không..."

Tiễn Thu nói tiếp, "Bằng không, Thái hậu sẽ mặc kệ nàng ta, mặc cho nàng ta tự sinh tự diệt."

Chu Nghi Tu dặn dò tâm phúc, "Ngươi biết lợi hại như vậy thì tốt rồi. Trong bụng Triểu Tiểu viện còn chưa biết là nam hay nữ đâu. Ta thực sự hy vọng nàng ta sinh con trai, có thể thay Phong nhi chắn nơi đầu sóng ngọn gió. Dù sao, Phong nhi nổi bật quá cũng là chuyện không nên. Ngươi đi truyền lời của ta, tất cả cung nhân trong Phượng Nghi cung phải tránh xa Thọ Kỳ cung hết mức. Đại phu nhân mấy năm liền ở trong phủ đã thành lão yêu tinh, ta thật muốn xem, tỷ tỷ kế thừa được bao nhiêu tâm kế của bà ta."

"Xem ra mấy ngày nữa, trong cung sẽ náo nhiệt lắm đây." Tiễn Thu bật cười.

Triệu Tiểu viện có thai vào dịp trăng rằm tháng Tám, Huyền Lăng vô cùng cao hứng. Yến tiệc đoàn viên hết sức náo nhiệt. Sắc mặt Chu Nhu Tắc rất không tốt.

Tuy rằng nàng ta đã cố gắng thể hiện ra vẻ đoan trang hiền thục, nhưng trong ấn tượng của mọi người, vị Hoàng hậu đã bị cười chê.

Ánh mắt nàng ta chập chờn biết bao con sóng tình kia mà. Cái bộ dạng cười gượng gạo khiến mọi người nhìn mãi cũng phát mệt, xem ra chỉ có một mình Huyền Lăng vọng tưởng Uyển Uyển đang vui cho hắn.

"Đổi canh mơ cho Triệu Tiểu viện, đồ ăn ở đây nhiều dầu mỡ quá." Huyền Lăng ra lệnh.

Mọi người nhất loạt hướng mặt về phía Triệu Tiểu viện. Vì đang có thai, nàng ta được ngồi ở vị trí cao, bên cạnh Thang Tĩnh Ngôn.

Miêu thị ngồi ở đằng sau, trừng mắt nhìn Triệu Tiểu viện. Huyền Lăng căn bản không hề chú ý đến nàng ta kể từ lúc nàng ta bị giáng cấp. Miêu thị nghiến răng, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống Triệu thị nhỏ bé.

"Tạ Hoàng thượng quan tâm." Triệu Tiểu viện đỡ bụng đứng dậy.

"Muội muội à, Triệu Tiểu viện này xem ra là người rất biết nhẫn nhịn." Đoan phi thì thầm vào tai Chu Nghi Tu.

Triệu thị không có vì mang thai mà tự kiêu tự ngạo, ngược lại còn đối với Thang Tĩnh Ngôn thêm mấy phần cung kính.

"Ánh mắt của Thang Tiệp dư không sai, có thể chọn được người đáng tin cậy." Chu Nghi Tu không nhớ rõ Triệu thị của kiếp trước. Nàng ta mang thai vào lúc này quả là ngoài dự đoán, chỉ e Triệu thị cũng không sống được bao lâu nữa.

Chợt, Chu Nhu Tắc đứng dậy, nói, "Hôm nay nhân dịp Trung thu, nô tì đã sai người làm một nồi lẩu cua thật ngon. Mời Tứ lang và chư vị tỷ muội cùng thưởng thức."

"Ý tốt của Uyển Uyển, trẫm làm sao mà không nhận chứ?"

Nghe Huyền Lăng nói vậy, Thính Tuyết liền theo lệnh Chu Nhu Tắc bày lên mỗi bàn một cái lẩu cua, kèm theo mấy bình rượu.

Chu Nghi Tu thấy không ai lên tiếng. Ánh mắt của nàng chợt lóe lên tia sáng, bắn về phía Triệu Tiểu viện.

Quả nhiên, nàng ta không hề động đũa, thậm chí còn đứng dậy, thưa với Huyền Lăng, "Hoàng thượng, tần thiếp hiện đang mang thai. Thái y có dặn không được ăn cua vì chúng mang tính hàn. Xin Hoàng thượng thứ tội, tần thiếp nhất thời không thể nhận tâm ý của Hoàng hậu nương nương."

"Ái phi nào có tội gì? Người đâu, mau đổi món cho Tiểu viện, đổi thành canh ngọt."

Lý Trường lập tức nghe lệnh. Chu Nhu Tắc bất giác đứng dậy, nói, "Đều tại bản cung suy nghĩ không chu toàn, suýt nữa làm hại thân mình của muội muội. Muội muội đừng trách bản cung."

Triệu Tiểu viện cung kính đáp, "Nương nương nói quá rồi. Nương nương là mẫu nghi thiên hạ, khó tránh khỏi có vài sơ sót, tần thiếp nào dám oán trách."

Một phen ứng đối khiến Chu Nhu Tắc mất hết cả mặt mũi, trong lời nói còn ngầm ý uy hiếp nàng ta. Trong giây lát, nàng ta đờ người ra.

Chu Nghi Tu không khỏi nhìn Triệu thị với ánh mắt khác xưa. Thang Tĩnh Ngôn đúng là đã có được bảo vật.

"Uyển Uyển xưa nay là người hiền lành, nàng ấy không phải cố ý đâu." Huyền Lăng đỡ Nhu Tắc ngồi xuống.

Nét cười trên mặt mọi người hiện lên vài phần cổ quái. Tâm tư Hoàng hậu ai nấy đều biết, thủ đoạn của nàng ta vô cùng vụng về.

Triệu thị bình thường không xuất đầu lộ diện, bây giờ lại có thể có thai, dĩ nhiên không phải nhân vật đơn giản.

Chu Nhu Tắc tự rước lấy nhục nhã, sắc mặt trắng bệch cả đi. Nàng ta cảm thấy dường như mọi người đang cười chê mình, liền rơm rớm nước mắt muốn khóc.

Huyền Lăng thấy vậy thì đau cả lòng, "Uyển Uyển sao vậy?"

Nhu Tắc lau đi nước mắt rồi nói, "Hôm nay là Trung thu, nô tì nghĩ đến phụ mẫu, khó tránh khỏi nhất thời thương nhớ. Xin Tứ lang thứ tội."

Đúng là đồ hồng nhan họa thủy! Tất cả phi tần bất giác có cùng một ý nghĩ.

Triệu Tiểu viện là người thông minh, sợ Hoàng hậu lại nghĩ ra kế hãm hại mình liền lập tức đứng dậy, nói, "Hoàng thượng, tần thiếp cảm thấy không khỏe, không thể ở lại cùng mọi người. Tần thiếp xin được phép cáo lui trước."

Huyền Lăng coi trọng con nối dòng, không nói hai lời liền đáp ứng, "Ái phi mau trở về đi, nhớ tuyên Thái y đến xem một chút."

Nhu Tắc thấy mục tiêu đã rời khỏi, nàng ta càng khóc dữ dội hơn, khóc đến hoa lễ đẫm mưa. Trong phút chốc, yến tiệc đoàn viên chỉ còn là cái danh không.

Huyền Lăng muốn dỗ giai nhân cười, hắn nhanh chóng đưa nàng ta cùng về Cam Tuyền cung.

Cam Tu nghi đập đũa xuống bàn, cả giận mà quát, "Yêu nghiệt!"

Mấy phi tần khác không ngờ Cam thị lại dám nói ra miệng lời ấy, nhất thời cảm thấy khâm phục.

Chu Nghi Tu dù sao cũng là nữ nhi của Chu gia, lại là muội muội Chu Nhu Tắc, không thể không mở miệng nói với Cam thị, "Hoàng thượng và Hoàng hậu mới rời đi không lâu, muội muội nên nói năng cẩn thận. Hôm nay là ngày tốt, đừng để họa từ miệng mà ra."

"Nô tì thất nghi." Cam thị cũng biết lời của mình vừa rồi có hơi quá. Nàng ta im lặng, không nói gì thêm.

Chu Nghi Tu đứng dậy, nói với mọi người, "Hôm nay là rằm Trung thu, trong cung dâng lên không ít hoa đăng đẹp. Các tỷ muội đi xem cả đi, tiện thể tham gia đố đèn, coi như không uổng một đêm trăng tròn."

Mọi người lập tức tản ra, tùy ý đi thả đèn hoa đăng.

Chu Nghi Tu đi dạo cùng Đoan phi và Cam thị. Tới chỗ núi giả, Mặc Trúc – thị tỳ tâm phúc của Cam Tu nghi chợt kêu lên, "Có người!"

"Đừng hoảng hốt, trước tiên hãy đi xem đã xảy ra chuyện gì?" Chu Nghi Tu lệnh cho thái giám đưa người đằng sau núi giả đi ra.

Một thị tỳ mặc y phục của thô sử cung nữ bị hai thái giám bắt quỳ xuống ngay lập tức. Chu Nghi Tu hỏi, "Ngươi là người của cung nào? Đêm hôm ở chỗ này lén lén lút lút làm gì?"

"Hồi nương nương, nô tỳ là người của Hoán Y cục. Hôm nay là Trung thu, nô tỳ chỉ là đi bái nguyệt, không biết đã quấy nhiễu nương nương. Xin nương nương thứ tội." Thị tỳ kia tuy cúi đầu nhưng nói câu nào rõ ràng câu ấy.

Cam Tu nghi nói, "Hóa ra là như vậy. Cũng đâu phải chuyện gì lớn, sao lại tránh ở trong núi giả, khiến người khác sợ hãi thế?"

"Nương nương thứ tội. Nô tỳ xuất thân đê hèn, không dám đụng đến nương nương tôn quý nên mới tránh ở chỗ này."

"Mồm miệng lanh lợi lắm, cứ ở mãi Hoán Y cục cũng ủy khuất cho ngươi." Đoan phi chậm rãi nói.

"Nương nương nói vậy, nô tỳ thực không dám nhận. Nô tỳ vào cung đã lâu, có thể được làm ở Hoán Y cục đã là có phúc rồi ạ."

Chu Nghi Tu nở nụ cười, "Đoan tỷ tỷ à, nha đầu biết ăn biết nói như vậy không có nhiều đâu. Mấy tiểu cung nữ chúng ta từng gặp, có ai mà không nơm nớp lo sợ, sợ chúng ta ăn các nàng ấy chứ."

"Nô tỳ đa tạ nương nương khen tặng." Thị tỳ kia cúi đầu đáp.

"Ngươi khéo miệng như vậy, bộ dáng xem ra có lẽ cũng không kém. Ngẩng đầu lên cho bản cung và hai vị tỷ tỷ nhìn một chút." Cam Tu nghi lên tiếng.

Lời tác giả: Mọi người có đoán được cô nương của Hoán Y cục này là ai không nào? Trong nguyên tác của Hậu cung Chân Hoàn truyện, quả thực có khá nhiều chỗ không hợp lý. Chu Nhu Tắc thân là Hoàng hậu mà lại có thể tương ngộ một tiểu cung nữ của Hoán Y cục, chẳng lẽ nàng ta có sở thích dạo khắp hoàng cung à? Hoán Y cục cách chủ điện của Hoàng hậu rất rất xa...

Từ một cung nữ của Hoán Y cục trở thành người hầu hạ bên cạnh Khâm Nhân Thái phi, rồi lại thành ngũ phẩm cô cô bên người Chân Hoàn, nói nàng ta là đóa hoa sen trắng thuần, ai mà tin cho nổi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net