Chương 28: Nguyên An công chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thị tỳ kia chậm rãi ngẩng đầu. Ánh trăng sáng ngời chiếu lên khuôn mặt nàng ta.

Chu Nghi Tu thấy rõ dung mạo người trước mắt thì giật mình. Lấy lại bình tĩnh, nàng cất tiếng hỏi, "Ngươi tên gì?"

"Hồi nương nương, nô tỳ là Thôi Cận Tịch*."

*Thôi Cận Tịch chính là tâm phúc của Chân Hoàn trong Hậu cung Chân Hoàn truyện, nhờ có nàng ta mách nước, chỉ điểm mà Chân Hoàn mới có thể bước dần lên chiếc ghế Thái hậu.

Trong ấn tượng của Chu Nghi Tu, Thôi Cận Tịch là một cô cô hiểu thấu thế thái nhân tình, tuổi ngoài ba mươi, xử sự khôn khéo.

Còn giờ đây, trước mắt nàng chỉ là một cung nữ trẻ tuổi, ngây thơ non nớt.

"Không sai. Tên hay, vẻ ngoài cũng rất được." Cam Tu nghi nhanh mồm nhanh miệng, ấn tượng của nàng ta về Thôi Cận Tịch vô cùng tốt đẹp.

"Tu nghi đã nhìn trúng người rồi. Bản cung bây giờ sẽ điều ngươi đến Nhân An điện hầu hạ, ngươi tuyệt đối không được có nửa phần chậm trễ." Chu Nghi Tu nói. Nàng biết Cam thị không phải người ngốc, nàng ta sẽ không cho phép chỗ của mình có kẻ chân ngoài dài hơn chân trong*.

*Ý nói nô tài không hoàn toàn trung thành, lo việc cho người ngoài nhiều hơn việc mình được phân.

"Ôi trời, như vậy sao được? Muội muội lắm miệng rồi." Cam thị ngượng ngùng, nói.

Chu Nghi Tu cười hào phóng, "Có cái gì đâu chứ? Hiếm khi mới gặp được người vừa ý, muội muội cứ đưa nàng ta về, dạy dỗ cho tốt là được."

"Vậy thì muội muội cung kính chi bằng tuân mệnh."

Chu Nghi Tu quay đầu sang nhìn Cận Tịch rồi nói, "Cam Tu nghi xưa nay là người khoan dung độ lượng, ngươi cần phải tận tâm hầu hạ nàng, đừng phụ tâm ý của bản cung."

"Nô tỳ tạ ơn ân điển của Quý phi nương nương, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ Tu nghi." Thôi Cận Tịch dập đầu trước Chu Nghi Tu, sau đó đứng dậy rồi lui ra phía Mặc Trúc.

Trở về Phượng Nghi cung, Tiễn Thu suy nghĩ mãi mà không hiểu dụng ý của chủ tử. Nàng ta liền hỏi, "Nương nương, người đó rõ ràng là muốn gây chú ý với người và hai vị nương nương, sao người còn vì nàng ta mà dụng tâm?"

Chu Nghi Tu nói, "Nàng ta muốn trở nên nổi bật, bản cung cũng thuận tay thành toàn. Tóm lại, chính là bản cung đưa nàng ta thoát khỏi Hoán Y cục, nàng ta sẽ nhớ mãi phần ân tình này. Tự cho là mình thông minh, không muốn làm một nô tỳ giặt áo cực khổ. Nàng ta tưởng trở thành tâm phúc của phi tần dễ lắm hay sao?"

Tiễn Thu ngẫm lại cũng đúng, liền đáp, "Nương nương, nô tỳ thấy Thôi Cận Tịch kia rất biết ăn nói, lỡ như có một ngày nàng ta trèo lên đầu Cam Tu nghi thì sao?"

Chu Nghi Tu phì cười, "Cam thị không phải người tầm thường, làm sao dám yên tâm dùng đến nàng ta? Ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu Nhân An điện có một ngày đuổi nàng ta ra ngoài, ngươi nhất định phải tìm cái cớ đẩy nàng ta đến Thận Hình ty. Ta muốn Thôi Cận Tịch vĩnh viễn không thể ngóc đầu!"

Chu Nghi Tu chính là đang âm thầm tính toán làm sao để giết Thôi Cận Tịch nhằm trừ đi hậu hoạn. Cắt được nàng ta, Chân Hoàn về sau cũng không còn vây cánh.

"Nô tỳ nhớ kỹ rồi." Tiễn Thu mặc dù không hiểu vì sao chủ tử lại hành động như vậy, song nghĩ lại, Thôi Cận Tịch kia cũng không phải thiện tâm gì cho cam, có lẽ chuẩn bị trước vẫn là hơn.


Thôi Cận Tịch lúc này không hề biết, vận mệnh của nàng ta đã nằm gọn trong bàn tay của Chu Nghi Tu.

Bụng của Triệu Tiểu viện mỗi ngày một lớn, nghiễm nhiên trở thành bảo vật của hậu cung.

Ánh mắt Chu Nhu Tắc nhìn nàng ta mỗi lúc một thâm trầm, Thái hậu và Chu Nghi Tu càng thêm phần kinh hãi.

Khó ai có thể tin được, Chu Nhu Tắc trắng trong thuần khiết đối với Huyền Lăng lại cư nhiên phái người nhiều lần ngáng chân Triệu Tiểu viện để làm nàng tay sảy thai.

May thay, mỗi lần đều được người của Thái hậu cứu thoát, Triệu Tiểu viện dần nhận ra có người muốn hại mình. Nàng ta an phận thủ thường ở trong Thọ Kỳ cung, không có chuyện gì liền không ra ngoài nửa bước.

Huyền Lăng mỗi ngày đều đến bầu bạn, miễn cho Triệu Tiểu viện hết thảy lễ tiết, còn dặn dò Thang Tiệp dư chiếu cố chu đáo.

Cẩn thận mấy cũng có sai sót, rốt cuộc vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn...

Mùa xuân của năm Càn Nguyên thứ tư đến rất sớm. Triệu Tiểu viện mang thai đã hơn tám tháng, dựa theo quy củ, đành phải đến dự sinh thần của Hoàng hậu. Thái y cũng đã nói thai này vững vàng.

Chu Nghi Tu vốn nghĩ Chu Nhu Tắc sẽ không ngu xuẩn đến mức ra tay vào ngày sinh thần của mình, sau này ngẫm lại, nàng mới phát hiện mình quá coi thường sự ghen tuông, đố kỵ của Hoàng hậu nương nương rồi.

Nhu Tắc từ nhỏ là thiên chi kiều nữ, lớn lên lại gả vào Tiêu Phòng*, trừ bỏ tình yêu say đắm với Hoàng đế và suốt ngày phải nghĩ cách lấy lòng Thái hậu, những thứ khác căn bản không lọt vào mắt nàng ta.

Triệu thị mang thai rồng đã khiến nàng ta cảm thấy áp bức vô cùng. Chính cung mà không có con chính là vết thương chí mạng của Chu Nhu Tắc. Nàng ta tuyệt đối không cho phép Triệu thị được phép bình an sinh hạ đứa nhỏ.

*Tiêu Phòng là đặc ân dành cho chính thất và một vài phi tần được sủng ái đặc biệt. Tường được trát từ bùn trộn với tiêu, tạo nên mùi hương ấm áp. Trong Hậu cung Chân Hoàn truyện, Chân Hoàn là người may mắn được hưởng đặc ân này vì nàng ta có gương mặt tương tự như Thuần Nguyên Hoàng hậu Chu Nhu Tắc.

Chu Nhu Tắc nũng nịu nói với Huyền Lăng, "Nô tì và Tứ lang gặp gỡ nhau lần đầu ở hồ Thái Dịch, nên năm nay nô tì muốn sinh thần của mình được tổ chức ở đảo giữa hồ. Không biết Tứ lang có bằng lòng cùng Uyển Uyển ôn lại chuyện xưa?"

Đám phi tần không cùng nhau hẹn mà đồng loạt nhìn về phía Nhàn Quý phi. Tuy ngoài mặt tỏ ra vô cùng bình thản, trong lòng Chu Nghi Tu lúc này lại vô cùng thống hận, hận không thể đem Chu Nhu Tắc ra nghiền nát thành từng mảnh nhỏ.

Nàng ta cố ý gợi lại vết thương cũ của nàng, làm như sợ không có người biết nàng ta vì nguyên cớ gì mà có được ngôi vị Hoàng hậu của ngày hôm nay sao?

Chu Nghi Tu tỏ ra thờ ơ. Đám phi tần muốn xem kịch vui, mặt kẻ nào kẻ nấy liền lập tức biến sắc.

Nhàn Quý phi quả là không ai sánh bằng. Nếu đổi lại người khác, chỉ e đã giận sôi máu cả lên rồi.

Huyền Lăng sửng sốt một hồi rồi mới nói, "Uyển Uyển đã có tâm tư như vậy, trẫm sẽ chiều theo nàng." Nói xong, hắn nắm lấy bàn tay của Chu Nhu Tắc. Hai người cùng nhau bước lên phía trước thuyền rồng.

Chu Nghi Tu cùng Đoan phi và Cam thị là ba phi tần có địa vị cao nhất theo sát phía sau, kế đó là đến thuyền của Thang Tiệp dư và Triệu Tiểu viện.

"Muội muội nếu không thấy thoải mái, chi bằng hãy về nghỉ ngơi trước đi." Đoan phi thấy Chu Nghi Tu lạnh lùng như vậy, nghĩ đến mấy lời vừa rồi của Chu Nhu Tắc thì không khỏi lo lắng.

Hoàng hậu cũng thật là... ngay trước mặt mọi người lại khiến muội muội của mình khó xử như vậy, cũng không biết trong cung có bao nhiêu người tâm phục khẩu phục.

Chu Nghi Tu vỗ nhẹ mu bàn tay của Đoan phi, nói, "Ý tốt của tỷ tỷ muội đều hiểu. Nhưng nếu giữa chừng bỏ đi, chẳng phải là trốn chạy khi đang lâm trận hay sao? Chu Nghi Tu này tuyệt đối không bao giờ chịu thua, dù sao đây cũng đâu phải lần đầu có người khiêu khích. Muội muội thấy quen rồi."

"Là ta đã lo lắng quá nhiều rồi." Đoan phi đối với Chu Nghi Tu càng tăng thêm hảo cảm.

Thuyền rồng vừa đến giữa hồ, bất thình lình, có tiếng tỳ nữ hét lên, "Người đâu! Nước tràn vào thuyền rồi! Mau tới cứu người!"

"Sao lại như vậy?" Chu Nghi Tu đang ngồi ở trong khoang thuyền, nghe tiếng kêu to bên ngoài, nàng liền vội vàng bảo Tiễn Thu ra ngoài xem thử.

Tiễn Thu đi một hồi rồi trở về bẩm báo, "Nương nương, thuyền của Thang Tiệp dư và Triệu Tiểu viện đột ngột bị chìm, cũng may là phát hiện sớm. Đám nội giám phụ trách đã mang thuyền mới đến, có lẽ là không có gì trở ngại."

Chu Nghi Tu trao đổi ánh mặt với Đoan phi và Cam thị rồi nói, "Triệu Tiểu viện ổn chứ?"

"Bên kia đang rất lộn xộn. Thuyền chúng ta lại ở xa, không thể hỏi thăm được gì."

Chu Nghi Tu nhìn xuyên qua lớp cửa sổ giấy mỏng, thấy rõ chiếc thuyền gặp nạn đang ở giữa hồ, thuyền tiếp ứng rất nhanh đã đến gần.

Nàng bảo Tiễn Thu, "Ngươi lại ra xem xem Triệu Tiểu viện thế nào rồi."

Không tới một khắc, Tiễn Thu đi rồi hồi bẩm lại, sắc mặt kinh hoàng, "Nương nương, không hay rồi! Triệu Tiểu viện bị động thai, đau bụng không ngừng, bây giờ đã được đưa lên thuyền mới để chuẩn bị sinh!"

"Hoàng thượng đã biết chưa?"

Tiễn Thu không rõ, nàng ta đáp, "Có lẽ biết ạ. Bên kia vừa xảy ra chuyện, một chiếc thuyền nhỏ ngay lập tức chạy đến chỗ thuyền rồng báo tin."

"Truyền lời của bản cung, tất cả lập tức quay lại bờ! Lúc này e là Hoàng hậu không còn tâm tư làm sinh thần gì đó nữa rồi."

"Dạ! Nô tỳ đi ngay."

Đoan phi và Cam thị im lặng một hồi. Rất lâu sau, Đoan phi mới nói một câu, "Không biết Triệu Tiểu viện có sinh hạ đứa nhỏ thuận lợi hay không?"

"Chuyện hôm nay, chỉ sợ không phải là ngoài ý muốn..." Cam thị chợt thốt lời.

"Là vô tình hay hữu ý, còn phải coi phúc khí của nàng..." Chu Nghi Tu nói với giọng hững hờ.

Huyền Lăng vừa nhận được tin, thuyền rồng lập tức quay đầu trở về. Chu Nhu Tắc thấy vậy cũng vô cùng sốt ruột. Triệu Tiểu viện bị đau bụng vì sợ hãi, không kịp đưa nàng ta trở về Đóa Vân hiên.

Thái y và bà đỡ nhanh chóng được triệu đến. Cung nữ ra vào liên tục, người bưng chậu, kẻ cầm khăn, kéo. Ai nấy nhìn vào đều cảm thấy chóng mặt.

Chu Nghi Tu quét mắt một vòng, phát hiện không thấy thị tỳ Cát Tường bên người Đoan phi, trong lòng nàng liền dấy lên nghi ngờ.

"Hoàng thượng, Triệu Tiểu viện bị kinh hãi, chỉ sợ là sẽ sinh non, nhưng mà thai vị không đúng, ngộ nhỡ..." Chương Di muốn nói lại thôi. Ai cũng hiểu hàm ý của hắn.

Bỏ mẹ lấy con là điều tất nhiên, nhưng Thái y từ trước tới nay ngàn lần đều không muốn tự mình chịu trách nhiệm này, mà phải do Huyền Lăng đích thân mở miệng nói mới được.

Huyền Lăng im lặng hồi lâu. Chu Nhu Tắc sợ tới mức hoa dung thất sắc, nước mắt rơi lã chã tựa như những hạt châu trên mặt đất. "Hoàng thượng, Triệu muội muội... nàng..."

"Uyển Uyển đừng sợ. Trẫm ở đây, sẽ không có việc gì đâu." Huyền Lăng an ủi nàng ta vài câu rồi trầm giọng, nói với Thái y, "Ngươi chỉ cần tận lực cố gắng, nếu như thực sự nguy hiểm... Chọn Hoàng tử!"

"Vi thần tuân chỉ."

Đám phi tần không nhịn được mà bưng mặt khóc. Thân sống ở hoàng gia, tất đều phải như thế.

Trong phòng sinh, tiếng nữ tử liên tục truyền ra vô cùng thảm thiết, khiến người ta cảm thấy run sợ.

Nhu Tắc giống như chiếc lá cuối thu sắp rụng. Nàng ta dựa vào lòng Huyền Lăng để được an ủi, khiến chư phi hận không thể ăn tươi nuốt sống con hồ ly mị tử này.

Triệu thị sống chết còn chưa rõ, nàng ta còn có tâm tư quyến rũ nam nhân! Đúng là yêu nghiệt!

Cuối cùng, chỉ nghe một tiếng hét to đến mức tê tâm liệt phế. Phòng trong đã không còn hơi thở.

Chu Nghi Tu thầm nghĩ không tốt. Triệu thị nhất định lành ít dữ nhiều.

Bà đỡ ôm trong tay một bọc tã lót đi ra, nói, "Chúc mừng Hoàng thượng. Tiểu viện đã hạ sinh được một Công chúa."

Nghe bà đỡ nói là con gái, tuy rằng có chút thất vọng, nhưng suy cho cùng cũng là Hoàng trưởng nữ, Huyền Lăng vẫn cảm thấy rất vui mừng. Hắn hỏi, "Triệu thị sao rồi?"

Bà đỡ tuy khó xử nhưng vẫn bẩm báo từng chi tiết, "Hồi Hoàng thượng, Tiểu viện bị băng huyết. Người đã đi rồi."

Chu Nghi Tu để ý thấy sắc mặt của Chu Nhu Tắc lúc sợ hãi lúc lo lắng thì không khỏi cười lạnh. Đoan phi cúi đầu, thở dài một tiếng.

"Đứa nhỏ này hình như còn chưa đủ tháng..." Huyền Lăng xốc lại tã cho con rồi nói.

"Hồi Hoàng thượng, Công chúa sinh non, cần phải chăm sóc tỉ mỉ."

"Nếu đã vậy thì... Uyển Uyển, nàng hãy dành ra một chút tâm tư đi, dù sao cũng là con của nàng*."

*Ý nói Chu Nhu Tắc là đích mẫu.

Nhu Tắc thất vọng vô cùng. Công chúa thôi thì được ích lợi gì, vô duyên vô cớ trói buộc lấy thân mình. Nàng ta vội nói, "Hoàng thượng, nô tì chưa từng nuôi dưỡng con trẻ, sợ là không được chu đáo. Không bằng đưa đến chỗ muội muội, nàng đã từng sinh hạ, kinh nghiệm cũng hơn nô tì rất nhiều."

Chư phi đối với Hoàng hậu liền cảm thấy thật đáng cười. Huyền Lăng nhìn qua phía Nghi Tu, thấp giọng, "Ái phi, Uyển Uyển nói có lý. Đứa nhỏ này tạm thời giao cho nàng nuôi dưỡng vậy."

Chu Nghi Tu hiện tại mới thấy, Chu Nhu Tắc quả thực là con gái của Đại phu nhân. Mẹ con y đúc, đối với vật chẳng có giá trị cho mình liền vứt bỏ không thương tiếc.

Nghe xong lệnh của Hoàng thượng, biết rõ mình không có cách nào cự tuyệt, nàng liền nói, "Hoàng thượng đã lên tiếng rồi, nô tì nhất định sẽ dốc lòng chăm sóc Công chúa. Không biết Hoàng thượng định đặt tên cho Công chúa là gì? Dù sao đi nữa cũng là trưởng nữ của người."

Huyền Lăng nhìn khuôn mặt nhăn nheo của con gái, trong lòng cũng không mấy yêu thương, "Đã giao cho ái phi nuôi nấng rồi, tốt hơn hết là để ái phi đặt tên đi. Đợi đầy tháng rồi sẽ định phong hào sau."

Chu Nghi Tu nghĩ, đứa nhỏ này vừa sinh ra đã mất mẫu thân, phụ thân lại là người lạnh bạc, đúng là đáng thương.

Nàng trầm ngâm một lát rồi nói, "Theo ý của nô tì, đứa nhỏ này khi sinh ra đã phải chịu một phen khổ sở, là con gái đầu của Hoàng thượng, mong rằng nàng mai sau, mọi chuyện được trôi chảy bình an. Nguyên An, Hoàng thượng thấy thế nào?"

"Nguyên An... Không sai! Ái phi đặt rất hay, vậy thì gọi Nguyên An đi." Huyền Lăng gật đầu, nói, "Triệu thị có công sinh hạ Công chúa, gặp bất hạnh nên sớm qua đời, nay truy phong làm Điệu Tần, dùng lễ Quý tần hạ táng."

"Hoàng thượng nhân đức." Chu Nghi Tu vội quỳ xuống tạ ơn, ai nấy đều khen ngợi tấm lòng của Hoàng thượng.

Năm Càn Nguyên thứ tư, ngày mươi sáu tháng tư, Trưởng Công chúa ra đời, tên là Nguyên An.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net