#3 Trời đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya tĩnh mịch, tuyết rơi như mưa thoáng chốc phủ trắng cả nên đất. Trên mái ngói xanh của Tử Cấm Thành những bông tuyết trắng xóa xếp chồng lên nhau, tầng tầng lớp lớp.

Đêm nay Hoàng hậu và Hoàng Thượng cùng nhau ở Dưỡng Tâm điện. Điện tẩm sớm đã buông mành chỉ còn sót lại vài ánh nến vàng nhạt ngoài cửa.

Đêm nay không biết vì sao Lang Hoa mãi không yên giấc. Nàng nhắm mắt rồi lại mở mắt, xoay trở rất lâu vẫn không thể đi vào mộng.

Một trận cuồng phong yên lặng xảy ra. Như Ý, Hải Lan đang quỳ dưới nền tuyết lạnh lẽo của Hàm Phúc cung. Hi Nguyệt ngồi ở đó cao cao tại thượng ban lệnh dùng hình với Hải Lan.

Cách đây vài canh giờ, Tam Bảo đến báo với Như Ý, Tuệ quý phi nhiễm phong hàn tuy đã mời thái y lẽ ra  mọi chuyện sẽ không có gì nhưng Mạt Tâm hầu hạ bên cạnh Tuệ quý phi lại phát giác ra điều bất thường, sau khi tính toán và điều tra liền nói Hải thường tại ăn trộm than Hồng La của chủ tử nàng ta. Quý phi nghe vậy lập tức ban hình trượng cho Hải thường tại.

Quý phi một mực muốn dùng hình, Như Ý cùng Hải Lan bị ép quỳ trên mặt đất, toàn thân đều tê cứng, bất lực mà ôm lấy Hải Lan. Như Ý biết có lẽ giờ này Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đã nghĩ ngơi, trong cung bây giờ chỉ có Tuệ quý phi chức vị cao hơn cả. Nàng không thể phản kháng thêm cũng không đủ sức lực để phản kháng lúc hoảng loạn nhất, gần như buông bỏ lại nghe thấy tiếng hô vang.

" Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đến." Như Ý thấy sau cửa cung to lớn, hai thân ảnh xuất hiện. Một vững vàng ổn trọng, một trầm tĩnh ung dung.

Tuệ quý phi lúc này mới dừng lại

A Nhược thấy thế liền nhanh tay khoác chiếc áo choàng lên người Như Ý. Vừa gặp Hoàng thượng đã thâm tình hỏi han quý phi. Hoàng hậu chỉ liếc qua nàng một cái liền đến cạnh mà lo lắng cho Hi Nguyệt. Hoàng thượng, Hi Nguyệt, Lang Hoa lướt qua nàng chẳng hề hỏi lấy một câu chỉ lạnh lùng để lại mấy chữ bảo nàng đi thay xiêm y khác.

Bước vào Noãn các, Hoàng thượng hơi nhẹ nhàng thở ra, thương tiếc nói: “Ngày xưa đến mùa đông là thân thể của nàng suy yếu, hôm nay vì cái gì mà động khí như vậy chứ?”
Tuệ quý phi quay đầu đi chỗ khác, nhẹ nhàng lau nước mắt, nức nở nói: “Hàm Phúc cung bất hạnh, cũng là do thần thiếp quản giáo không nghiêm cho nên cung nhân của mình lại có ý định trộm cắp.

Hải thường tại và thần thiếp cũng xem như có tình cảm tỷ muội nhiều năm nhưng lại cố tình khiến cho thần thiếp không có đủ than Hồng La mùa đông”.

Hoàng thượng có chút ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn Hoàng hậu hỏi: “Hải thường tại trộm cắp cái kia để làm cái gì?”

Tuệ quý phi ngấn lệ nói: “Mỗi lần thần thiếp nhận lệnh thị tẩm, Mạt Tâm cùng các nô tỳ trong cung bị Hải thường tại đánh đập nhiều lần.Thần thiếp luôn bỏ qua nhưng lần này không thể nghĩ muội ấy lại ác độc như vậy, thần thiếp không ngửi được hơi khí của than đen cho nên luôn dùng than Hồng La sưởi ấm, muội ấy ăn cắp Hồng La thán của thần thiếp, khiến chứng nhiễm lạnh của thần thiếp đột phát…” Nàng nói xong liền đứng lên ho khan, vỗ về trán nói: “Thần thiếp khí nộ công tâm, thật sự là chịu không nổi cho nên mới tra hỏi nhưng Hải thường tại liều chết cũng không nhận tội”.

Hi Nguyệt nói xong liền khóc nức nở, Như Ý đã thay y phục cho Hải Lan, cùng Hải Lan tiến vào, ngoài miệng nói: “Người không làm thì sao có thể nhận tội được chứ”.Như Ý cùng Hải Lan hành lễ, Hải Lan vẫn sợ hãi nên đứng sau Như Ý.

Hoàng hậu lắc đầu, giọng điệu nửa tin nửa ngờ: “Nhìn Hải thường tại nhu nhược như vậy thì sao có tâm tư ác độc được chứ”.

Nàng nhìn Như Ý nói: “Nhàn phi, nghe nói muội đại náo Hàm Phúc cung, rốt cuộc là vì sao?”

Như Ý hạ thấp người kính cẩn nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng Hoàng hậu, thần thiếp sao dám tùy ý ồn ào được chứ, chỉ là thấy Hải thường tại bị nhận trượng hình, lại còn muốn bị soát người, thần thiếp thật sự không thể không thay Hải thường tại biện bạch vài câu. Hơn nữa, nếu thần thiếp thật sự gây chuyện ồn ào thì sao người khác tạt chậu nước lạnh lên người mà không lên tiếng chứ ạ?”

Khóe mắt Hoàng đế dừng lại trên người nàng, không chút để ý nói: “Uống canh gừng đi rồi nói.Đừng để hàn khí xâm nhập vào cơ thể”.

Như Ý thấy Hải Lan trốn sau lưng mình, càng phát ra vài phần thương tiếc, trả lời: “Dạ.Đều đã uống, không dám khiến cho Quý phi nương nương bị nhiễm hàn khí.Chỉ là Hoàng thượng…” Nàng ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng đế: “Hoàng thượng, tuy rằng Quý phi dựa vào lời nói của Hương Vân làm chứng cho rằng Hải thường tại trộm than Hồng La nhưng mà…”

Khẩu khí Hoàng đế thản nhiên: “Nhưng mà cái gì? Trẫm nhớ lần trước trời lạnh cũng đã dặn dò qua nàng một câu, Hải thường tại không được dùng Hồng La Thán cho nên sợ khiến nàng ấy chịu lạnh. Phân vị Uyển đáp ứng thấp cho nên cũng vậy, Trẫm muốn nàng chiếu cố các nàng một chút.Trẫm nhớ rõ ngày ấy đã dặn dò nàng, chuyện này không được lộ ra vì sẽ sinh thị phi.Nàng cũng quá thành thật rồi, Quý phi nổi giận như vậy mà nàng cũng không chịu nói cho nàng ấy biết một tiếng”.

Như Ý lập tức hiểu được ý tứ của Hoàng đế, giả vờ tự trách mình nói: “Đều là do thần thiếp không phải, cũng chỉ là vì nghĩ đến lời dặn dò của Hoàng thượng mà không dám nói ra mà chuốc lấy thị phi, không nghĩ tới việc lại gây ra thị phi thế này”

Một trận cuồng phong qua đi...

Hoàng thượng và Hoàng hậu quay về Dưỡng Tâm điện.

Mọi người vội vàng đứng dậy nói: “Cung tiễn Hoàng thượng, cung tiễn Hoàng hậu nương nương”

Hoàng đế cùng Hoàng hậu nắm tay nhau đi ra ngoài, liền đi ngang qua Như Ý và Hải Lan, ánh mắt hắn lướt qua Hải Lan không mang theo chút ấm áp tình cảm nào, cứ như là nhìn một cái cỏ rác, căn bản không đáng giá: “Nàng ở lại Hàm Phúc cung chỉ khiến cho Quý phi sinh giận mà thôi, mau đổi chỗ khác đi”.

Như Ý vội hỏi: “Hoàng thượng, Diên Hi cung vẫn còn chỗ trống”.

Hoàng đế có chút không kiên nhẫn nói: “Vậy nàng dạy dỗ Hải thường tại cho tốt vào, đừng sinh ra chuyện như vậy nữa”.

Như Ý đáp ứng một tiếng, vội vàng kéo tay Hải Lan đi ra ngoài...

Lang Hoa nhìn Như Ý nắm tay Hải Lan lại nhìn tay của bản thân đang bị Hoàng đế nắm chặt trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc kì quái.

Lang Hoa không về Dưỡng Tâm điện cùng Hoàng đế mà lại muốn đến Diên Hy cung. " Hoàng thượng, lúc nãy thần thiếp thấy Hải thường tại đi lại không vững, thần thiếp muốn đến xem muội ấy một lát."

Hoàng đế không nghĩ nhiều liền gật đầu.

Rất nhanh nàng đã đuổi kịp Như Ý và Hải Lan : " Các ngươi hãy cùng Hải thường tại về cung trước, ta có chuyện muốn nói riêng với Nhàn phi." Lang Hoa mặt không đổi sắc, uy nghiêm ra lệnh : " Tố Luyện, ngươi cũng về trước đi." Nói xong Lang Hoa liền kéo Như Ý đến một gốc khuất phía xa.

"Hoàng hậu nương nương, người muốn làm gì vậy." Như Ý dãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của Lang Hoa đang gì chặt lấy bàn tay của mình. " A..." Nàng khẽ kêu lên một tiếng.

Lang Hoa hoảng hốt, vội buông tay Như Ý : "Sao vậy, ta làm muội đau phải không." Lang Hoa cầm lấy bàn tay thon dài của Như Ý, thấy cổ tay trắng nõn như ngọc bị bản thân làm đỏ ửng đau lòng mà thổi mấy cái.

Như Ý bị hành động này của Lang Hoa dọa sợ muốn rút tay nhưng lại thấy vô cùng thú vị đột nhiên muốn trêu chọc Lang Hoa: " Hoàng hậu hôm nay thật khác lạ." Trêu ghẹo người khác đã đành nàng còn ghé sát mặt mình lại gần mặt Lang Hoa.

Lang Hoa nghe mấy lời này liền ngước mặt lên nhìn Như Ý, suýt chút thì bị gương mặt nhỏ nhắn như trái anh đào doạ sợ. Nàng buông tay Như Ý: " Nói năng lung tung."

" Không biết Hoàng hậu  muốn nói chuyện gì với thần thiết mà phải tìm nơi riêng tư thế này." Như Ý lại ghé sát mặt mình vào mặt Lang Hoa.

Lang Hoa nghĩ đến chuyện muốn nói lại buồn bực, mặt cũng nghiêm lại :" Sao muội cứ nhất định chống đối bổn cung."

Như Ý khó hiểu vô cùng, ngơ ngác hỏi lại : " Thần thiếp không có."

" Muội và Hải Lan quả thật rất thân thiết sao ?" Lang Hoa hỏi một câu vô cùng bình thường như ngũ điệu lại sâu xa, âm trầm.

Như Ý lúc này giống một chú nai đang bị lạc đàn, bối rối cùng khó hiểu thấy nhau xuất hiện :" Hoàng hậu là vì chuyện này thôi mà phí nhiều tâm sức đến tận đây hỏi, quả thật đã khiến Hoàng hậu nhọc lòng." Như Ý lúc này chỉ muốn chạy thật xa khỏi nơi này: " Nếu không còn gì thần thiếp xin phép về xem tình trạng của Hải thường tại trước." Nói rồi liền muốn chạy đi.

Lang Hoa nhíu mày, dùng lực đạo không nhỏ mà ép Như Ý vào tường.

Như Ý cả kinh : " Hoàng hậu nương nương người làm gì vậy." Như Ý nhìn người trước mặt chỉ thấy khuôn mặt ôn hậu thường ngày trở nên giận dữ.

" Ta đối với muội như thế nào muội là người rõ nhất. Ta có lỗi với muội, suốt sáu năm qua không có ngày nào ta ngủ ngon, muội tha thứ cho ta đi. " Lang Hoa nói rồi khóc nức nở như một đứa trẻ . Nàng tựa vào vai Như Ý dưới cái lạnh của trời đông .

_________________

Lời của tác giả: Từ đây trở về sau mạch truyện sẽ tách rời khỏi nguyên tác hoàng toàn đi theo hướng của tác giả. Mong mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ truyện. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net