Chương 15: Cuộc giải cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rồi, cứ mỗi lần nó sắp sửa tiết lộ điều gì đó là nó lại dộng đầu vô tường."

Harry hỏi"Bộ anh cho là nó lừa dối em hả?"

Fred đáp "Được rồi, tóm lại như vầy những con gia tinh tự chúng nó cũng có phép màu, nhưng chúng không thể xài yêu thuật mà không được chủ cho phép. Anh đoán là có ai đó đã phái lão Dobby tới để cản trở việc em trở về trường Hogwarts. Chắc là trò đùa của ai đó. Em thử nghĩ xem ở trường có kẻ nào không ưa em không?"

"Có. Draco Malfoy. Nó ghét em lắm.

George hỏi lại "Draco Malfoy? Con của Lucius Malfoy à?"

Harry đáp "Chắc vậy, cái họ đó không phổ biến lắm thì phải? Mà sao?"

George nói "Anh có nghe cha nói về ông ta. Ổng là người ủng hộ có thớ của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy."

Fred ngoảnh lại nhìn Harry và nói thêm "Và khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy biến đi, Lucius Malfoy bèn hồi chính, nói là mình không chủ tâm theo kẻ ấy. Thúi hoắc... Cha cho là ổng nằm trong vòng thân cận của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy."

Harry nói "Không biết Malfoy có nuôi con gia tinh nào không?"

Fred nói "Bất cứ ai sở hữu gia tinh cũng thuộc gia đình phù thủy danh giá lâu đời, giàu có."

George bổ sung "Ừ, mẹ luôn ước ao chúng ta có một gia tinh để nó ủi quần áo cho chúng ta. Nhưng tất cả những gì nhà mình có chỉ là một con ma xó già lụ khụ đầy chí trên gác xép và cả đống ma lùm ma bụi trốn khắp khu vườn. Những con gia tinh chỉ có trong những thái ấp cổ, lâu đài, hay những nơi đại loại như thế; em không mong tìm được một gia tinh nào ở nhà anh đâu..."

Ron nói "Dù sao tụi này cũng rất hài lòng là đã đi đón cậu kịp. Mình thiệt tình hết sức lo lắng khi không nhận được hồi âm nào của cậu. Ban đầu mình tưởng đó là lỗi của Errol..."

"Errol là ai?"

"Con cú của tụi này. Nó cổ lỗ sĩ lắm rồi. Đây không phải là lần đầu tiên nó đưa thư không tới nơi. Thành ra mình thử mượn Hermes..."

"Ai?"

"Con cú mà cha mẹ mua cho anh Percy khi ảnh được làm Huynh trưởng đó!" Ron than "Nhưng anh Percy chẳng chịu cho mượn. Ảnh nói ảnh đang cần nó."

George trầm ngâm "Anh Percy cư xử rất quái dị suốt cả mùa hè này. Ảnh gởi đi rất nhiều thư rồi ảnh đóng cửa miết trong phòng... Nghĩa là, ảnh dành hơi nhiều thì giờ để đánh bóng cái huy hiệu Huynh trưởng... Fred, anh lái hơi xa về phía tây rồi đó!" George chỉ cái la bàn trên bảng đồng hồ.

Fred xoay bánh lái.

Harry hỏi "Vậy cha anh có biết anh lấy chiếc xe đi không?"

"Ơ... không."

"Tối nay cha bận làm việc. Hy vọng tụi mình có thể trở về nhà để xe an toàn mà không bị mẹ phát hiện là tụi mình đã cỡi nó bay."

"Nhân tiện cho mình hỏi, cha của cậu làm gì ở Bộ Pháp Thuật vậy?"

Ron đáp "Cha làm việc ở cái sở chán nhất là SỞ DÙNG SAI CHẾ TÁC CỦA MUGGLE."

"Sở gì?"

"Là cái sở chuyên lo về các thứ của dân Muggle chế tạo mà bị đem phù phép, phòng khi những thứ đó lọt vô nhà hay chợ của một Muggle nào đó. Thí dụ như năm ngoái, có một phù thủy già chết, bộ đồ trà của bà đem bán cho một tiệm đồ cổ. Thế rồi có một bà Muggle mua về nhà và pha trà mời bạn bè. Thiệt là một cơn ác mộng... Kỳ đó cha phải ở lại làm thêm giờ hết mấy tuần?"

"Bộ xảy ra chuyện gì à?"

Cái bình trà dở hơi xịt nước trà nóng khắp nơi, làm cho một ông phải vô bệnh viện với cái gắp đường kẹp dính vô mũi. Cha phát điên lên được, lúc đó trong sở chỉ có cha với một bác phù thủy già tên là Perkins, thế là hai người phải ếm bùa Nhớ với làm mấy việc đại loại như vậy để giải quyết công việc..."

"Nhưng mà cha của cậu... Chiếc xe này..."

"Ừ, cha mê mọi thứ liên quan đến dân Muggle. Cái nhà kho của tụi này chứa đầy nhóc đồ Muggle. Ông tháo chúng ra, phù phép chúng, rồi ráp chúng lại. Nếu mà sở của ổng khám xét nhà tụi này thì chắc ổng phải bắt giam chính ổng. Chuyện này làm má giận điên lên."

George dòm xuống qua tấm kính chắn gió, nói "Con đường chính kìa. Mười phút nữa tụi mình tới nơi... Vừa hay, trời bắt đầu sáng... Một luồng sáng hồng nhạt rựng lên ở chân trời phía đông."

Fred hạ chiếc xe thấp xuống, đã có thể nhìn thấy những thửa ruộng và những chòm cây.

George nói "Mình còn cách làng không bao xa nữa. Đường Ottery ở Catchpole."

Chiếc xe bay thấp xuống hơn và thấp xuống nữa. Cái rìa của mặt trời đỏ rực bây giờ đã tỏa chiếu rạng rỡ qua hàng cây.

Fred nói "Chạm đất!"

Với một cái nảy nhẹ, họ chạm mặt đất an toàn. Họ phải đáp xuống cạnh một nhà để xe xập xệ trong một cái sân nhỏ. Lúc này Flora mới thở phào một hơi mà mở mắt ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net