Chương 16: Lockhart

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ron nói "Vậy đó! Không có chi nhiều. Không được như ở nhà chú Sirius nhưng vẫn tiện nghi lắm."

Harry reo lên "Tuyệt lắm!"

Cả bọn đi ra khỏi xe.

Fred nói "Bây giờ tụi mình lên lầu, hết sức êm nhé, và chờ cho tới khi mẹ gọi xuống ăn sáng. Lúc đó, Ron, em mới phóng xuống cầu thang, 'Mẹ, coi ai đã tới đêm qua nè?'. Mẹ sẽ hết sức vui mừng gặp lại Harry và không ai hơi đâu bận tâm chuyện chúng mình lái chiếc xe bay."

Ron nói "Đúng. Đi theo mình, Harry. Mình ngủ ở... ở gác thượng..."

Nhưng mặt Ron chợt đổi màu xanh tái lét, mắt nó trợn trừng ngó căn nhà. Ba đứa kia xúm lại quanh nó.

Mẹ Molly đang băng ngang qua sân, bước chân của bà làm gà qué chạy tứ tán, và đối với một phụ nữ thấp người, tròn trĩnh, có gương mặt hiền hậu, thì việc bà trông hết sức giống như một con cọp nhe răng nhọn lúc này thật đáng đặc biệt chú ý.

Fred kêu "Á."

George nói "Thôi rồi."

Mẹ Molly dừng lại trước mặt bọn trẻ, hai tay bà chống lên hông, ngó chằm chằm vào hết gương mặt tội lỗi này đến gương mặt tội lỗi khác. Mẹ đeo một cái tạp dề hoa và một cây đũa phép thò ra ở miệng túi tạp dề. Bà nói "Thì ra!..."

"Chào mẹ!" George đáp bằng cái giọng mà rõ ràng nó tin là giọng của vui mừng thắng lợi.

Bà Weasley nói bằng giọng thì thầm chết người "Các con có biết là mẹ lo lắng như thế nào không?"

"Tụi con xin lỗi mẹ, nhưng mà mẹ thấy đó, tụi con phải..." Cả ba đứa con trai nhà Weasley đều cao hơn mẹ, nhưng chúng đều rụt đầu rụt cổ lại khi cơn giận của mẹ Molly bùng nổ.

"Giường trống trơn! Chẳng có lấy một lời nhắn! Dám lấy xe hơi đi... Nhỡ đâu xảy ra tai nạn... Mẹ lo phát điên lên... Các con có biết nghĩ tới má không?... Không, chưa bao giờ trong đời má... Cứ chờ cha chúng bay về... Mấy anh tụi bây, cả Bill, cả Charlie, cả Percy, không bao giờ làm khổ mẹ như vầy."

Fred lầm bầm "Lại Huynh trưởng Percy!"

Mẹ Molly hét lên, chọc một ngón tay vào ngực Fred "CON MÀ HỌC ĐƯỢC một GÓC CỦA PERCY LÀ PHƯỚC ĐỨC RỒI BIẾT CHƯA! Con có biết là có thể đã bị tai nạn rồi không? Có thể đã bị nhìn thấy rồi không? Có thể làm cho cha con mất việc không?"

Flora bước tới trước mà nói với giọng lí nhí nhưng đủ để mọi người nghe "Mọi chuyện là ý tưởng của con. Con xin lỗi vì đã khiến mẹ lo lắng..."

"Ôi con yêu, không sao đâu." rồi lúc này mẹ Molly quay sang Harry nói "Bác rất vui mừng được gặp con, Harry yêu dấu, con vô nhà và ăn sáng nhé!"

Mẹ Molly quay lưng bước vô nhà. Cả đám liền theo sau.

Nhà bếp nhỏ và hơi chật chội. Ở giữa phòng có một cái bàn bằng gỗ đã nhẵn bóng với mấy cái ghế chung quanh. Harry ngồi xuống mép một cái ghế và nhìn chung quanh.

Cái đồng hồ trên tường đối diện có một kim và không có số gì cả. Viền quanh mặt đồng hồ là những dòng chữ: Giờ pha trà, giờ cho gà ăn, và Trễ giờ rồi! Sách vở chồng chất ba lớp trên mặt lò sưởi, những cuốn sách có tựa như: "Ếm bùa phô mai của chính mình", "Sự quyến rũ của nghệ thuật nướng bánh", và "Những bữa tiệc sẵn sàng trong một phút đó là phép màu!". Và cái máy phát thanh gần chậu rửa chén vừa thông báo chương trình tiếp theo là: "Giờ Mê Hồn, với nữ ca sĩ phù thủy nổi tiếng: Celestina Warbeck"

Mẹ Molly đang tất bật, nấu bữa ăn sáng mà không được chuyên chú lắm, vừa ném những cái nhìn giận dữ vô mấy đứa con trai, vừa ném những khúc xúc xích vô chảo, thỉnh thoảng bà lại lầm bầm những câu như: "Không biết tụi mày nghĩ cái gì?" và "Không bao giờ tin nổi..."

Trút vô dĩa của Harry tám hay chín khúc xúc xích, bà trấn an Harry "Bác không rầy con đâu, cưng. Bác trai và bác cũng luôn lo lắng cho con. Mới tối hôm qua hai bác vừa nói chuyện, hai bác tính đích thân đi đón con nếu đến thứ sáu mà con không viết thư trả lời cho Flora hay Ron. Nhưng quả thực, (lúc này bà bỏ thêm vô dĩa nó ba cái trứng chiên) bay trên một cái xe bất hợp pháp ngang qua một nửa đất nước thì bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy các con..."

Bà phẩy cây đũa phép một cách lơ là vào đống dĩa trong chậu, đám dĩa này bèn tự rửa lấy chúng, va nhẹ vào nhau kêu lách cách.

Fred nói "Trời có mây, mẹ à."

"Đang ăn thì ngậm miệng lại."

George bảo "Má biết không, họ bỏ đói Harry..."

"Cả mày nữa!"

Mẹ Molly lại nạt, nhưng giọng có dịu đi ít nhiều và bà bắt đầu cắt bánh mì rồi quết bơ cho Flora.

Vào lúc đó trung tâm chú ý chuyển sang một nhân vật tóc đỏ bé bỏng trong chiếc áo ngủ dài; cô bé xuất hiện ở cửa nhà bếp, kêu lên một tiếng nho nhỏ rồi lại chạy trở ra.

Ron nói nhỏ với Harry "Ginny đó, em gái mình. Suốt mùa hè nó chỉ nhắc đến cậu."

"Ừ, con nhỏ đang muốn xin chữ ký của em đó, Harry." Fred vừa nói vừa nhe răng cười, nhưng bắt gặp ánh mắt của mẹ, nó bèn cụp mắt cúi mặt xuống cái dĩa của mình, không nói thêm lời nào nữa. Và cũng không có lời nào nữa được nói thêm cho đến khi bốn cái dĩa sạch bách, trong một thời gian ngắn đáng ngạc nhiên. Cuối cùng Fred đặt dao nĩa xuống và ngáp "Chèn ơi! Mệt quá mạng. Con đi ngủ đây và..."

Mẹ Molly nói ngay "Con không được đi ngủ! Chuyện con thức suốt đêm là lỗi của con. Con phải ra vườn dọn dẹp ma lùm ma bụi cho má; chúng đầy nhóc lên ngoài đấy."

"Ôi, mẹ..."

"Hai đứa con cũng vậy." Nhưng với Flora và Harry, mẹ nói "Con có thể đi ngủ, đâu phải con biểu tụi nó chở con bay trên chiếc xe thổ tả đó đâu! Còn con Flora vì con là chủ mưu nên năm nay sẽ không được mua đồ mới nữa."

Flora đáp ngay "Không sao đâu mẹ. Con đi phụ anh Fred."

Harry nói "Thưa bác, cho con giúp Ron. Con chưa từng thấy dọn dẹp ma lùm ma bụi ra sao..."

Mẹ Molly nói "Con ngoan lắm, cưng à, nhưng mà đó là một công việc tẻ ngắt. Để coi, Lockhart nói gì về đề tài này..."

Và từ trong cái đống trên mặt lò sưởi, bà kéo ra một cuốn sách dày.

George rên rỉ "Mẹ ơi, tụi con biết cách dọn dẹp ma lùm ma bụi trong vườn mà..."

Quyển sách trong tay mẹ Molly với hàng chữ vàng được viết bay bướm phía trên bìa sách là: "Hướng dẫn xử lý bọn phá hại vườn của Gilderoy Lockhart". Bìa trước có một tấm hình to tướng của một phù thủy rất đẹp trai với mái tóc vàng dợn sóng và đôi mắt sáng xanh lơ. Như thông thường trong thế giới phù thủy, người trong những tấm hình cử động được; ông phù thủy, mà Flora đoán là tác giả Gilderoy Lockhart, cứ nháy mắt một cách trơ trẽn với mọi người.

Mẹ Molly tươi cười với ông ta. Bà nói "Ôi, ông ấy thật tuyệt vời. Ông biết xử lý bọn phá hại vườn của ổng, đây là một cuốn sách tuyệt vời..."

Fred thì thầm nhưng nghe rất rõ "Mẹ mê ổng!"

Hai má mẹ Molly ửng hồng, bà nói "Fred, con đừng có khôi hài tầm bậy. Thôi được, nếu con tưởng mình biết rành hơn Lockhart, thì cứ đi mà tự làm lấy; và nếu mẹ đi kiểm tra mà còn thấy một con ma lùm ma bụi nào trong vườn thì liệu hồn đó."

Anh em nhà Weasley lê bước ra ngoài, vừa ngáp vừa càu nhàu, Harry lẽo đẽo theo sau. Vườn rộng, đầy cỏ dại, cỏ dày không cắt xén, đầy những cây uốn éo dọc các bức tường, và có cả một cái ao xanh rì đầy nhái.

Khi băng qua bãi cỏ, Harry nói "Cậu biết không, dân Muggle cũng có ma lùm trong vườn."

Ron cúi gập người xuống, đút đầu vào một bụi hoa mẫu đơn, nói "Ừ, mình cũng có thấy mấy thứ mà họ gọi là ma lùm rồi, trông giống ông già Noel mập lùn nho nhỏ vác cái cần câu..."

Có tiếng giẫy giụa dữ dội, bụi hoa mẫu đơn rùng mình, và Ron đứng thẳng lên cười khì "Đây là một con ma lùm."

Con ma lùm kêu la "Thả ta ra! Thả ta ra!"

Chắc chắn con ma này không giống ông già Noel chút nào hết. Nó nhỏ nhưng trông dẻo dai, có một cái đầu hói lắc lư y hệt một củ khoai tây. Ron nắm nó trong bàn tay và giang thẳng cánh tay ra vì nó cứ ra sức vùng vẫy, mấy cái chân đầy gai đá lung tung. Ron túm mắt cá chân của nó, chúc ngược nó xuống, rồi nói "Cậu phải làm như vầy."

Ron giơ con ma lùm lên cao quá đầu (con ma vẫn la hét: Thả ta ra!") và bắt đầu quay nó như cao bồi quay thòng lọng để quăng bắt bò rừng. Nhận thấy vẻ mặt sửng sốt của Harry, Ron nói thêm "Mình không làm nó bị thương đâu. Chỉ cần làm cho nó thật chóng mặt để không kiếm ra đường về lại động ma lùm thôi."

Ron buông chân con ma lùm ra, con ma ngay lập tức bay vút lên không trung khoảng sáu bảy thước, rồi rớt một cái bịch xuống cánh đồng bên kia hàng giậu.

Fred nói "Tội không! Anh cá là con ma lùm của anh văng xa hơn cả gốc cây đó."

Flora nói "Chà, Harry... con đó văng xa phải đến mười mấy thước..."

Chẳng mấy chốc, bầu trời dày nghịt những con ma lùm bị quăng vun vút.

George nắm một lúc năm sáu con ma bụi, nói "Coi, tụi nó cũng không thông minh cho lắm. Vừa nghe có cuộc dọn dẹp ma lùm ma bụi trong vườn là chúng hè nhau thò đầu lên coi. Còn mình thì lại cứ đinh ninh chúng đã học khôn ra được mà trốn cho kỹ."

Chỉ một lát sau, bầy ma lùm ma bụi ở ngoài đồng bắt đầu bỏ đi thành hàng dài rời rạc, đôi vai nhỏ của chúng gù lên.

Khi nhìn theo chúng biến mất sau hàng giậu bên kia cánh đồng, Ron nói "Tụi nó sẽ trở lại. Tụi nó khoái ở đây lắm... Cha quá nương tay với chúng; cha nói tụi nó tức cười..."

Đúng lúc đó, cửa cái đóng sầm. George kêu lên "Cha về! Cha đã về!"

Chúng vội vã chạy qua sân trở vô nhà.

Cha Arthur đang ngồi thụp trong cái ghế ở nhà bếp, cặp kính đã gỡ ra và hai mắt ông nhắm nghiền. Ông là một người đàn ông gầy, sắp hói đầu, nhưng mớ tóc còn lại ít ỏi cũng đỏ hoe như tóc bất cứ đứa con nào của ông. Ông đang mặc áo chùng phù thủy màu xanh lá, tấm áo đầy bụi đường.

Ông lẩm bẩm "Thiệt là một đêm khủng khiếp!"

Ông cầm ấm trà lên khi mọi người bắt đầu ngồi xuống quây quần chung quanh.

"Chín cuộc khám xét. Chín cuộc! Lão Mundungus Fletcher lại còn thử ếm bùa cho cha khi cha vừa quay lưng đi..."

Cha Arthur hớp một ngụm trà lớn và thở dài.

"Tìm được gì không cha?" Fred nói

"Cha chỉ tịch thu được có vài cái chìa khóa co rút và một cái ấm ưa cắn." Ông ngáp "Có vài vụ khá bê bối, nhưng không ở trong sở của ba. Có mấy vụ truy tầm quá quắt, Mortlake phải đi điều tra. May phước chuyện đó là của bên Uỷ ban Bùa chú Thử nghiệm..."

George hỏi "Ai mất công làm mấy cái chìa khóa co rút để làm gì vậy ba?"

Cha Arthur thở dài "Chẳng qua hám lừa dân Muggle. Bán cho họ một cái chìa khóa mà nó cứ co rút lại cho đến khi không còn gì nữa, để tới khi họ cần thì tìm không ra... Dĩ nhiên, khó mà buộc tội được ai, vì không có dân Muggle nào lại nghĩ rằng chìa khóa của họ co rút lại được – họ cứ khẳng định là họ đánh mất chìa khóa thôi. Quỷ ma độ họ, họ cứ nhất quyết không chịu tin vào ma thuật đi, trong khi ma thuật cứ xảy ra nhan nhản trước mắt... Nhưng có mấy thứ mà nhiều người trong chúng ta đem đi ếm bùa, các con không tin nổi đâu..."

Mẹ Molly xuất hiện, tay cầm một cây gậy dài như một thanh kiếm... "NHƯ XE HƠI CHẲNG HẠN?"

Mắt cha Arthur mở bừng ra. Ông trợn mắt nhìn vợ với vẻ tội lỗi "X... xe hả, em yêu?"

"Ừ, xe, anh Arthur. Thử tưởng tượng một phù thủy mua một chiếc xe hơi cũ kỹ rỉ sét, xong nói với vợ là ông chỉ muốn tháo nó ra xem nó hoạt động như thế nào, trong khi thực ra ông ấy ếm bùa cho nó bay."

Cha Arthur chớp chớp mắt "Chà, em yêu, anh nghĩ em sẽ nhận thấy rằng ông ta làm chuyện đó hoàn toàn hợp pháp. Ngay cả nếu như... ơ... nếu ông ta được nói thật với vợ thì ổng có thể đã làm tốt hơn... Em sẽ thấy trong luật có chỗ sơ hở... Nếu ông ta không có ý định lái chiếc xe bay, thì việc trong nhà có một chiếc xe biết bay cũng không..."

Mẹ Molly la lên "Anh Arthur, khi anh viết cái luật đó, chắc anh đã chủ tâm chừa ra kẻ hở phải không? Có vậy anh mới có thể thực hiện được chuyện chắp vá ba mớ rác rưởi Muggle trong nhà kho của anh. Và xin thông báo cho anh hay, Harry đã đến đây, hồi sáng này, trên chính chiếc xe mà anh không có ý định bay ấy!"

Cha Arthur ngơ ngác "Harry? Harry nào?" Ông nhìn quanh, thấy Harry, và nhảy dựng lên. "Quỷ thần ơi! là Harry Potter hả? Rất mừng được gặp con. James dạo này sao rồi hả? Mèn đét ơi, con giống hệt cha con nhưng với đôi mắt của mẹ con."

Mẹ Molly vẫn tiếp tục hét "Mấy đứa con trai anh lái chiếc xe bay ấy đến nhà Harry rồi trở về tối hôm qua đó! Anh nói sao về chuyện đó chứ hả?"

Cha Arthur có vẻ háo hức "Thực hả? Nó bay tốt không? Cha... cha muốn nói..." Ông lắp bắp khi mắt bà Weasley phát ra những tia sáng giận dữ. "Rằng... rằng làm vậy là rất bậy, các con à... đúng là bậy quá..."

Trong khi mẹ Molly giận cành hông, Ron thì thầm "Cứ để hai ông bà giải quyết chuyện đó. Đi, mình chỉ cho cậu coi phòng ngủ của mình."

Ba đứa chuồn ra khỏi nhà bếp, đi xuống một hành lang hẹp, tới một cái cầu thang chông chênh. Cái cầu thang ngoằn ngoèo chạy khắp căn nhà. Trên tầng thứ ba, một cánh cửa hé mở. Harry bắt gặp một đôi mắt nâu sáng đang chăm chú nhìn nó, lập tức cánh cửa đóng sập lại.

Ron nói "Ginny đó. Cậu không biết thôi, con nhỏ mà mắc cỡ như vậy thì kỳ lạ hết sức. Thông thường có khi nào nó chịu im miệng đâu."

Ba đứa trèo lên thêm hai tầng nữa, rồi đến một cánh cửa tróc sơn có đính một tấm bảng nhỏ ghi PHÒNG CỦA RON.

Harry bước vào, đầu cậu ta gần đụng cái trần nhà nghiêng nghiêng. Harry chớp mắt. Giống như đi vô một lò luyện kim: hầu như mọi thứ trong phòng Ron đều bị màu cam lấn át dữ dội: khăn trải giường màu cam, tường màu cam, ngay cả cái trần nhà cũng màu cam. Ron đã phủ kín gần hết từng phân giấy dán tường te tua bằng toàn những tấm áp phích của một nhóm bảy phù thủy nam và nữ, tất cả đều mặc áo chùng màu cam, cầm cán chổi, hăng hái vẫy tay.

Harry hỏi "Đội Quidditch của cậu hả?"

Ron đáp, tay chỉ tấm khăn trải giường màu cam có trang trí hai chữ C vĩ đại màu đen và một trái đạn đại bác đang phóng nhanh "Đội Chudley Cannnos. Đứng hàng thứ chín trong liên đoàn."

Flora nói nhỏ với Harry "Cậu ấy đam mê lắm. Phòng mình ở dưới lầu cùng phòng với Ginny. Trước đây, đấy là phòng của anh Bill và anh Charlie."

Những quyển sách thần chú của Ron bị thảy bừa bãi vô góc phòng, kế bên đống truyện tranh có vẻ đều có chung một tựa là Những cuộc phiêu lưu của Martin Miggs, gã Muggle điên. Cây đũa phép của Ron gác trên miệng một cái bồn cá đầy nòng nọc đặt trên bệ cửa sổ, kế bên con chuột xám mập ú của nó, con Scabbers, con này đang ngủ thiếp đi trong một mảng nắng ấm.

Harry bước qua cái túi đựng bộ bài Tự Xáo ở trên sàn nhà và nhìn ra cái cửa sổ tí hon. Có thể thấy ở cánh đồng xa xa phía dưới kia, một băng ma lùm đang lén lút chui qua hàng giậu nhà Weasley, từng con một. Rồi Harry quay lại nhìn Ron, thằng bạn đang nhìn nó hơi căng thẳng, như đang chờ nghe ý kiến.

Ron nói nhanh "Nó hơi nhỏ. Không bằng căn phòng của cậu ở nhà Black. Đã vậy mình lại ở ngay dưới chỗ của con ma xó trên tầng thượng; nó cứ nện mấy ống nước và rên rỉ hoài..."

Nhưng Harry toét miệng cười nói "Đây là ngôi nhà đẹp nhất mà mình từng ở đấy!"

Hai tai của Ron ửng hồng.

Harry đã giật thót mình khi lần đầu tiên nhìn vào tấm gương đặt trên mặt lò sưởi trong nhà bếp. Cái gương quát nó "Bỏ áo vô thùng, đồ bê bối!"

Con ma xó trên tầng thượng thì tru lên hay quẳng ống nước xuống bất cứ khi nào nó cảm thấy đời tĩnh lặng quá. Còn những vụ nổ nho nhỏ trong phòng ngủ của George và Fred thì được coi là hoàn toàn bình thường.

Mẹ Molly cứ làm ầm ĩ lên về tình trạng mấy cái vớ của nó và bữa ăn nào cũng bắt nó ăn tới dĩa thứ tư. Cha Arthur thì luôn nằng nặc muốn Harry ngồi cạnh ông trong bữa ăn tối, để ông có thể dội xuống đầu nó hàng đống câu hỏi về cuộc sống với dân Muggle, biểu nó giải thích những thứ như cái cắm điện và dịch vụ bưu điện hoạt động như thế nào.

Khi Harry giải thích cho ông về cách dùng điện thoại thì ông nói "Hấp dẫn thật! Tài tình thật! Quả thật dân Muggle đã tìm ra bao nhiêu cách để sống mà không cần tới pháp thuật."

Một tuần lễ sau khi Harry đến trang trại Burrow, Harry nhận được thư từ Hogwarts. Hôm ấy là một buổi sáng nắng đẹp. Harry và Ron xuống nhà bếp ăn điểm tâm thì thấy ông bà Weasley, Flora và Ginny đã ngồi ở bàn ăn rồi. Vừa thấy Harry là Ginny làm đổ ngay chén cháo xuống sàn kêu xảng một cái. Ginny luôn đánh đổ đồ vật mỗi khi Harry bước vô phòng. Cô bé chui xuống dưới gầm bàn để lượm lại cái chén và trồi trở lên với gương mặt đỏ bừng như mặt trời lặn. Giả đò như không để ý chuyện đó, Harry ngồi xuống và nhận miếng bánh mì nướng từ tay mẹ Molly.

"Có thư của trường." cha Arthur vừa nói vừa đưa Flora, Harry và Ron ba phong bì giống hệt nhau, bằng giấy da màu vàng, địa chỉ ghi bằng mực xanh lá cây. "Cụ Dumbledore đã biết con ở đây, Harry à. Cụ già ấy không bỏ sót việc gì cả."

Khi Fred và George thong thả bước vào, vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, cha Arthur nói thêm "Hai đứa con cũng có thư."

Trong mấy phút căn phòng yên ắng vì bọn trẻ bận đọc thư. Thư của Flora bảo cô phải đón tàu Tốc hành Hogwarts như thông lệ, ở nhà ga Ngã Tư Vua vào ngày một tháng chín. Có cả một danh mục sách mới mà nó cần cho niên học sắp tới.

Học sinh năm thứ hai cần có: Sách Thần Chú Căn Bản, lớp 2, của Miranda Goshawk Giải Lao Với Nữ Thần Báo Tử của Gilderoy Lockhart Lang Thang Với Ma Xó của Gilderoy Lockhart Nghỉ Lễ Với Phù Thủy của Gilderoy Lockhart Ngao Du Với Quỷ Khổng Lồ của Gilderoy Lockhart Hành Trình Với Ma Cà Rồng của Gilderoy Lockhart Lang Thang Với Người Sói của Gilderoy Lockhart. Một Năm Với Người Tuyết Quạu Quọ của Gilderoy Lockhart

Flora cau mày nói "Sao cái gì cũng dính tới tên Lockhart vậy?" Thực tình cô không ưa nổi cái nụ cười hoa hậu thân thiện đó của ổng, không hiểu sao mẹ Molly mê ổng vậy?

Fred đọc xong danh mục của anh ấy rồi, bèn dòm vô danh mục sách của Flora. "Em cũng bị biểu mua tất cả sách của Lockhart! Giáo sư mới của môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám ắt là người mê Lockhart... Dám cá đó là một mụ phù thủy."

Nói tới đó, Fred bắt gặp ánh mắt mẹ Molly, ảnh lập tức cúi xuống cái dĩa của mình và cặm cụi ăn món mứt.

George nhìn thoáng cha mẹ rồi nói "Mua nhiều sách như vầy thì tốn bộn tiền. Sách của Lockhart mắc lắm..."

Cha Arthur nói "Được , chúng ta sẽ liệu."

"Em nghĩ có lẽ mình nên mua đồ xài cho Ginny." mẹ Molly nói thêm

Harry hỏi Ginny "Ủa, em bắt đầu vô Hogwarts năm nay hả?"

Cô bé gật đầu, mặt ửng đỏ cho tới chân tóc của mái tóc đỏ rực rỡ, và đặt hai cùi chỏ lên dĩa bơ. May là không ai nhìn thấy điều đó ngoại trừ Harry, bởi vì lúc đó ông anh Huynh trưởng Percy bước vào. Anh đã ăn mặc chỉnh tề, huy hiệu Huynh trưởng cài trên áo khoác len.

Percy tươi tắn nói "Chào cả nhà. Hôm nay trời đẹp nhỉ?"

Anh ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn trống trong nhà bếp, nhưng lập tức nhảy phắt dậy, lượm từ mặt ghế lên một một con cú.

Ron kêu lên "Errol!" cậu ấy đón con cú què từ tay Percy và rút dưới cánh cú ra một lá thư. "Rốt cuộc... nó cũng đem được hồi âm của Hermione về. Mình đã viết cho cậu ấy là tụi mình sẽ tìm cách cứu cậu ra khỏi nhà Dursley." Ron đem Errol đến một cây sào đặt ngay bên trong cửa sau nhà bếp và cố đặt con cú đứng trên đó, nhưng Errol lại trượt ngã khỏi sào, nên Ron đặt nó nằm trên một tấm ván khô ráo, thì thầm "Thảm thiết quá!"

Rồi Ron mở lá thư của Hermione, đọc to "Ron và Flora thân mến, và Harry thân mến (nếu cậu có mặt ở đó). Tôi hy vọng mọi việc đều ổn và Harry vẫn mạnh giỏi, và các cậu đã không làm điều gì phi pháp để giải cứu cậu ấy. Bởi vì, Ron à, điều đó chỉ làm cho Harry gặp thêm rắc rối mà thôi. Tôi thực tình lo lắng không biết Harry có sao không, cậu làm ơn cho tôi biết ngay nhé, nhưng có lẽ cậu nên dùng một con cú khác thì tốt hơn, bởi vì chỉ đưa thêm một chuyến thư nữa thì con cú này của cậu tiêu đời luôn. Tôi thì dĩ nhiên vẫn bận làm bài tập ở nhà."

"Làm sao mà vẫn bận làm bài được cơ chứ?" Ron kinh hãi la lên rồi đọc tiếp lá thư "Tụi mình đang nghỉ hè mà! Và cha mẹ sẽ đưa tôi đi Luân Đôn vào thứ tư tuần tới để mua sách mới cho tôi. Hay là tụi mình hẹn gặp nhau ở Hẻm Xéo nhé? Viết cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, càng sớm càng tốt nha. Thương mến, Hermione."

Mẹ Molly bắt đầu lau dọn bàn ăn. Bà nói "Ừ, vậy cũng tiện, cha mẹ cũng cần đưa tất cả các con đến đó mua sắm đồ cho các con chuẩn bị nhập học. Hôm nay các con định làm gì?"

Flora, Harry, Ron, Fred, và George định đi lên đồi, trên đó có một bãi cỏ của gia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net