Chương 15: Cuộc giải cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Pomfrey, bà y tá ấy, là một người tử tế nhưng nghiêm khắc.

Harry năn nỉ bà "Chỉ năm phút thôi mà!"

"Nhất định không."

"Nhưng cô cho thầy Dumbledore vào..."

"Ừ, dĩ nhiên, chuyện đó thì khác, cụ là hiệu trưởng mà. Con cần nghỉ ngơi."

"Thì con đang nghỉ ngơi nè, cô thấy không, con nằm dài ra và không làm gì hết. Cô ơi, cho đi cô..."

"Thôi được, nhưng mà chỉ năm phút thôi nha." vậy là bà cho Hermione và Ron vào.

"Harry!" cả hai đứa nó cùng nói khi được lao vào bệnh thất

Hermione có vẻ sắp ôm chầm lấy Harry lần nữa, nhưng cô bé tự kềm chế được và Harry thấy mừng vì đầu nó hãy còn đau lắm.

"Ôi, Harry! Tụi này tưởng cậu sắp tiêu rồi... Thầy Dumbledore lo lắng dễ sợ."

Ron nói "Cả trường đang bàn tán về chuyện đó. Kể tụi này nghe coi, đúng ra mọi chuyện là như thế nào?"

Hiếm có trường hợp nào mà câu chuyện thật còn lạ lùng và ly kỳ hơn cả chuyện đồn đại hoang đường như trường hợp này. Harry kể cho ba bạn nghe mọi thứ "Quirrell, tấm gương, Hòn đá, và Voldemort." Flora, Ron và Hermione là những thính giả lý tưởng; chúng há hốc miệng ra nghe, nín thở đúng lúc, và khi Harry kể tới lúc Quirrell giở tấm khăn quấn đầu ra để lộ gương mặt của ai, thì Hermione rú lên.

Cuối cùng Ron nói "Vậy là Hòn đá bị tiêu hủy rồi? Cụ Flamel chỉ còn nước chết?"

"Mình cũng nói điều đó, nhưng thầy Dumbledore nghĩ là... cái gì nè? Đối với một đầu có tổ chức tốt, cái chết cũng giống như một cuộc phiêu lưu vĩ đại khác."

Trông Ron bị xúc động mạnh về sự điên rồ của thần tượng "Mình luôn luôn nói là cụ hơi điên mà."

"Thế còn ba cậu, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Flora đáp "À, mình quay trở lại an toàn. Mình với Hermione lay tỉnh Ron... cũng mất một thời gian. Rồi tụi này chạy ù tới chuồng cú để liên lạc với thầy Dumbledore thì gặp ngay thầy ở lối vào Sảnh đường. Thầy biết cả rồi... Thầy chỉ nói 'Harry đuổi theo hắn hả?' Xong thầy vội vã đi lên lầu ba."

Ron chợt hỏi "Cậu có nghĩ là thầy Dumbledore cố ý để cậu làm chuyện đó không? Thử nghĩ coi sao cha cậu lại gởi cho cậu cái áo khoác tàng hình những chuyện khác nữa."

Hermione tức tối "Đời nào! Nếu thầy làm vậy... mình nói thật... kinh khủng quá... cậu có thể... chết là cái chắc!"

Harry đăm chiêu "Không đâu. Thầy Dumbledore là người vui tính. Tôi nghĩ đại khái thầy muốn tạo cho tôi một cơ hội. Tôi chắc thầy cũng biết ít nhiều mọi chuyện xảy ra trong lâu đài Hogwarts. Tôi suy luận là thầy có biết chuyện tụi mình định làm, nhưng thay vì cấm cản chúng ta, thầy chỉ dạy chúng ta vừa đủ để xoay sở. Chắc không phải tình cờ mà thầy để cho tôi khám phá ra tấm gương. Rất có thể thầy nghĩ tôi có quyền đương đầu với Voldemort nếu tôi đủ sức..."

Ron nói với vẻ tự hào "Đúng, thầy Dumbledore hơi điên, không sao. Bây giờ nghe đây ngày mai cậu phải lên dự bữa tiệc cuối năm học. Dĩ nhiên là nhà Slytherin giành được điểm cao nhứt rồi. Cậu đã bỏ lỡ trận Quidditch cuối cùng, không có cậu, đội bóng nhà mình bị đội Ravenlaw nghiền nát. Nhưng dù sao thì đồ ăn vẫn ngon lành."

Flora nói với vẻ nghi ngờ lộ rõ "Mình không nghĩ là mọi thứ đều là trùng hợp..."

Vừa lúc đó Bà Pomfrey xông vô "Các con đã cà kê mất hết mười lăm phút rồi. RA NGAY!"

Do Harry đã tỉnh lại nên cả Flora cũng phải rời khỏi bệnh thất cùng Ron và Hermione. Dù rằng Hermione hay Harry và Ron có giải thích ra sao thì Flora vẫn nghĩ vụ này do một tay cụ Dumbledore tạo ra. Mọi thứ như trùng hợp cũng như sắp xếp mà nhắm thẳng vào Harry.

Tối hôm sau là bữa tiệc bế giảng cuối năm học. Phòng tiệc tràn ngập màu sắc của nhà Slytherin màu xanh lá và màu bạc để biểu dương nhà Slytherin đã thắng giải Cúp Nhà bảy năm liên tục. Một biểu ngữ to vẽ hình con trăn Slytherin được treo trên bức tường đằng sau dãy bàn cao dành cho giáo viên.

Bỗng có tiếng "suỵt" khi Harry bước vào, và rồi cùng một lúc, hết sức ồn ào. Harry chuồn đến một chỗ ngồi giữa Flora và Ron (bên cạnh Ron là Hermione) ở dãy bàn nhà Gryffindor, cố gắng không chú ý đến chuyện mọi người đều đang đứng dậy để nhìn nó.

May thay, chỉ một lát sau là cụ Dumbledore đến. Tiếng rì rầm lắng xuống. Cụ Dumbledore phấn khởi nói "Lại một năm học nữa đã qua! Và tôi lại quấy rầy quý vị bằng những lời lảm nhảm rè rè của một ông già trước khi chúng ta cùng vục mỏ vô bữa tiệc ngon lành này. Một năm học qua tuyệt biết nhường nào. Giờ đây, hy vọng ban đầu của các con đã đầy hơn năm ngoái một tý... Các con có cả một mùa hè chờ phía trước để đổ rác trong đầu ra và làm cho cái đầu mình nó tử tế lại trước khi năm hoc tới bắt đầu... Bây giờ, theo tôi như biết, thì đã tới giờ trao Cup Nhà và điểm số là như thế này: hạng tư là Gryffindor, 312 điểm; Hạng ba là Hufflepeff, 352 điểm; Ravenclaw được 426 điểm; Và Slytherin được 472 điểm."

Một cơn bão reo hò và dậm chân bùng lên từ phía bàn của nhà Slytherin. Flora có thể nhìn thấy Malfoy đang gõ cái cốc của nó xuống bàn đắc thắng. Thiệt nhìn cảnh đó mà ứa gan.

Cụ Dumbledore nói tiếp "Được rồi, được rồi, Slytherin, thành tích tốt lắm. Nhưng mà những chuyện xảy ra gần đây cũng cần phải được tính điểm đấy."

Nghe tới đó, cả Đại Sảnh đường bỗng nhiên im phăng phắc. Nụ cười của học sinh nhà Slytherin héo đi một chút.

"E hèm! Có mấy điểm-giờ-chót tôi xin được công bố. Để coi. Đây rồi... Trước tiên là điểm cho Ron Weasley..."

Mặt Ron đỏ bừng; trông nó giống y như một củ cải bị phơi nắng.

"...vì đã chơi ván cờ hay nhứt trường Hogwarts từ nhiều năm nay trở lại đây. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm."

Học sinh nhà Gryffindor hò reo muốn long cái trần nhà đã được phù phép; những ngôi sao trên cao dường như phát rùng mình. Đâu đó vọng tiếng huynh trưởng Percy nói với những huynh trưởng khác "Mấy cậu biết không, em tôi đó! Thằng em út của tôi đó! Nó thắng được ván cờ khổng lồ của giáo sư McGonagall."

Sau cùng trật tự được lập lại, Sảnh đường lại lăn như tờ.

"Thứ hai điểm cho Flora Weasley và Hermione Granger... vì đã dùng đầu óc suy luận khi đương đầu với lửa. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm."

Hermione dụi đầu vào hai cánh tay; Flora tin là cô bé đang oà khóc. Bên cạnh tụi nó là học sinh nhà Gryffindor nhảy cả lên bàn reo hò, chúng ta đã tăng được một trăm điểm rồi.

"Thứ ba điểm cho Harry Potter..." giáo sư Dumbledore nói tiếp.

Đại Sảnh đường im đến nỗi không ai dám thở.

"...vì khí phách trong sáng và lòng dũng cảm xuất chúng. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 60 điểm."

Tiếng ầm ĩ trong Sảnh đường làm điếc cả tai. Những người đóng góp tiếng hò reo và tiếng thét biết rằng Gryffindor giờ đây đã có 472 điểm bằng đúng số điểm của nhà Slytherin. Hai nhà đang đồng hạng trong cuộc tranh giành Cúp. Trời, giá mà cụ Dumbledore cho Flora hay Hermione thêm một điểm nữa thì có phải hay không!

Cụ Dumbledore giơ tay lên. Sảnh đường dần dần im lặng. Cụ Dumbledore mỉm cười nói tiếp "Có đủ loại dũng cảm. Đứng lên chống lại kẻ thù đương nhiên cần rất nhiều lòng dũng cảm, nhưng đấu tranh với bạn bè cũng cần lòng dũng cảm không kém. Vì vậy tôi thưởng cho Neville Longbottom 10 điểm."

Nếu lúc ấy có ai đứng bên ngoài Đại Sảnh đường, người đó thế nào cũng tưởng là bên trong có một vụ nổ khủng khiếp, vì tiếng hò reo bùng lên từ dãy bàn của nhà Gryffindor. Cả Flora, Harry, Ron và Hermione cùng đứng lên hò hét hoan hô Neville. Còn mặt Neville thì trắng bệch vì xúc động, và biến mất trong vòng tay thân tình của bạn bè ôm lấy nó. Hồi nào giờ Neville chưa từng kiếm được cho nhà Gryffindor nhiều điểm như vậy.

Cụ Dumbledore phải cao giọng trấn áp cơn bão hoan hô, bởi vì ngay cả nhà Hufflepeff và Ravenclaw đều đang mừng sự mất chức vô địch của nhà Slytherin.

Cụ Dumbledore nói "Như vậy, chúng ta cần thay đổi cách trang trí một chút."

Cụ vỗ tay. Trong nháy mắt, những giải trang trí màu xanh lá cây biến thành màu tím, bạc hoá ra vàng; con trăn khổng lồ biểu tượng của nhà Slytherin biến mất, và thế vào đó là con sư tử của tháp Gryffindor. Thầy Snape đang bắt tay giáo sư McGonagall với một nụ cười khủng khiếp mà thầy cố vặn ra.

Buổi tối ấy là buổi tối đẹp nhứt trong đời cả đám, đẹp hơn cả ngày biết tin Harry thắng trận Quidditch, hay đêm Giáng sinh, hay lúc đánh bại con quỷ khổng lồ... Chúng sẽ không bao giờ, không bao giờ quên được đêm nay.

Lúc ấy Flora gần như quên béng là cô chưa biết kết quả kỳ thi lên lớp. Nhưng mà kết quả có ngay cả bọn ngạc nhiên xiết bao, cả Harry và Ron đều đậu điểm cao; Hermione thì dĩ nhiên hạng nhứt; Flora chỉ xếp ngay sau Hermione. Ngay cả Neville cũng qua, nhờ đạt điểm cao trong môn Dược Thảo học mà đã bù được cho điểm môn Độc dược dở tệ. Tụi nó từng hy vọng rằng Goyle, thằng bé vừa ngu vừa nham hiểm không kém ấy, sẽ bị đuổi ra khỏi trường. Dè đâu thằng ấy cũng đậu tuốt! Thật là nhục. Nhưng mà, như Ron nói, mình đâu có thể có được mọi thứ trong đời!

Rồi bỗng dưng tủ quần áo của tụi nó trống rỗng, còn mấy cái rương thì tự đầy ắp; mỗi học trò đều nhận được thông báo, cảnh cáo chúng chớ có dùng phép thuật vào những ngày hè (anh Fred rầu rĩ nói "Mình cứ luôn hi vọng là họ quên béng vụ này cho mình nhờ."); Lão Hagrid đã sẵn sàng đưa chúng xuống đoàn thuyền để lướt qua mặt hồ; Chúng sẽ lại lên chuyến tàu tốc hành Hogwarts; tha hồ nói cười trong khi cảnh trí thôn quê bên ngoài càng lúc càng xanh tươi và ngăn nắp hơn; lại ăn kẹo dẻo đủ vị hiệu Bertie Bott khi xe chạy qua những khu thành thị của dân Muggle; rồi cởi đồng phục phù thủy của Hogwarts ra để mặc vào những cái áo gió và áo khoác; cuối cùng đến ga số Chín ba phần tư ở nhà ga Ngã Tư Vua.

Bọn trẻ cũng mất nhiều thì giờ mới ra được khỏi sân ga: một lão gác ga phù thủy đứng bên cạnh thanh chắn soát vé, cho mỗi lần chỉ hai ba đứa đi ra, để chúng đừng gây chú

Dân Muggle có thể hoảng vía khi thấy cả bầy trẻ con cùng lúc túa ra từ bức tường bê tông.

Ron nói "Hè này cậu phải đến nhà mình chơi nha. Cả cậu. Mình sẽ gởi cú cho hai cậu."

Harry nói "Cám ơn cậu. Vậy là có chuyện mình tôi mong ngóng rồi!"

Những học sinh khác chen lấn tụi nó khi đổ xô về phía cánh cổng để trở về thế giới Muggle. Vài đứa gọi:

"Tạm biệt, Harry!"

"Hẹn gặp lại, Potter!"

Ron nhe răng cười với Harry "Cậu vẫn nổi tiếng nha!"

Harry vừa nói vừa nhe răng cười "Chắc nối gót cha mình năm xưa ấy"

Flora, Harry, Ron và Hermione cùng bước qua cổng một lúc.

"Kìa, ảnh chị kìa, anh chị ơi, ảnh chị kìa, mẹ nhìn kìa" ấy là tiếng reo rối rít của Ginny, cô em gái út của Ron, nhưng cô bé không chỉ vào anh mình. Cô bé ré lên "Harry Potter! Nhìn kìa, mẹ! Con thấy..."

"Yên coi, Ginny, chỉ chỏ người ta như thế là bất lịch sự!" mẹ Molly mỉm cười nhìn bọn trẻ. Bà ân cần hỏi "Một niên học vất vả quá hở các con?"

Harry đáp "Dạ, vất vả lắm. Con cám ơn bác đã tặng con cái áo ấm và hũ kẹo."

"Ôi, có đáng gì đâu, cháu!"

"Năm học sao hả con trai, con có dùng chiếc áo đó đúng cách không?" giọng của chú James vang vọng theo sau là chú Sirius vẫn điển trai ngày nào và chú Remus, có lẽ lại có thêm mấy vết xước trên người chú khiến chú mặc bộ đồ kín như bưng đến vậy

"Cậu ấy sắp lập thêm băng Đạo tặc nữa rồi chú." Flora cười nói

"Nhìn bốn đứa nhóc đúng là có chút giống chúng ta ngày ấy." chú Remus nói

"Chỉ tiếc Giah..." chú Sirius như tính nói gì đó rồi lại thôi

"Tụi em đi nha chị Molly." chú James nói

"Ừ mấy chú đi nhen. Đi thôi các con." mẹ Molly nói rồi kéo mấy đứa nhóc cô đi ra xe

Con xe cũ kĩ của người Muggle được cha ếm bùa bay và bùa tàng hình cho nó. Thực tình Flora rất ghét chiếc xe này, mỗi lần đi là khiến cô sợ xanh cả mặt. Mà bảy người chen chúc trên xe cũng rất chật. Mẹ Molly lái xe, anh Percy ngồi trên. Anh Fred, anh George ẵm Flora và Ginny trên đùi còn Ron cố ních người vào ở ngoài.

Chiếc xe khởi động. Flora lại nhắm tịt mắt rúc vào người anh George như mọi khi. Đôi khi Ron luôn nói "Phù thuỷ mà lại sợ bay, không hiểu cậu làm phù thuỷ kiểu gì nữa." Nhưng ngay lập tức anh Fred và George đã trêu vụ Ron sợ nhện khiến cậu ta im lặng.

Nói về vụ Ron sợ nhện thì lại phải quay về mấy năm trước. Ai cũng biết hai anh em Fred và George là hai tay chơi phá làng phá xóm, đốt trường đốt chợ nên việc những trò quậy phá được thực hiện lên những thành viên nhà Weasley không phải chuyện hiếm gặp, và đối tượng trọng điểm của hai anh em chính là cậu em trai bé bỏng.

Khi Ron khoảng 3 tuổi, Fred đã biến con gấu bông Teddy của Ron thành một con nhện khổng lồ khiến Ron sợ hãi chết khiếp vì Ron đã làm gãy cây chổi thần đồ chơi của Fred, từ đó Ron cũng mắc luôn chứng sợ nhện, bất cứ con nhện nào, dù là lớn hay nhỏ, dù đẹp hay xấu dù là màu "hường cóc" xinh xinh hay "xám xịt không mũi" cũng khiến Ron sợ chết khiếp.

Cũng những trò đùa của hai ảnh Fred và George, trong một đợt phá bĩnh nọ, xém tí nữa Ron được thực hiện Lời Thề Bất Khả Bội, và lần này đã làm cha Arthur hiền lành thực sự nổi giận và đánh cho cặp anh em một trận ra trò đến mức "cái mông trái của Fred chẳng bao giờ còn giống cái mông phải kể từ dạo ấy".

Suốt cả mùa hè, Flora và Ron đã gửi cho Harry biết bao là thư mà không thấy hồi âm. Trước đó nghe bảo chú James gửi Harry đến nhà dì dượng Dursley vì vẫn chưa lo xong công cán ở thành phố Jamestown.

Flora đề nghị "Hay chúng ta tới nhà Dursley xem thử?"

"Nhưng chúng ta đâu biết địa chỉ!" Ron nói

"Vậy mấy lá thư cậu gửi đến đâu hả đồ ngốc?"

"Có vụ gì hay vậy, tụi anh tham gia với." anh Fred và George vừa mở cửa đi vào vừa nói

"Hai anh đến thật đúng lúc. Em đang tính một phi vụ, hai anh có muốn ké không?"

"Phi vụ gì?" George hỏi

"Giải cứu Potter!" Flora nói với vẻ hứng khởi

Nhưng nụ cười nhanh chóng dập tắt khi cả ba chàng trai quyết định chôm chiếc xe bay của cha mẹ để thực hiện. Bay đến số bốn đường Privet Drive của gia đình Dursley. Nhìn qua song sắt từ bên ngoài cửa sổ, Harry đang nằm trên giường với vẻ ủ rũ.

"Ron!" Harry bò tới cửa sổ, đẩy cửa kính lên để có thể nói chuyện qua mấy chấn song. "Ron, làm sao cậu... Cái gì kia?"

Harry há hốc mồm mà nhìn. Ron đang chồm qua cửa sổ của một chiếc xe hơi màu lam đậu sừng sững giữa trời. Fred ngồi vị trí lại còn George ngồi sau, tay vẫn luôn ôm Flora để cô đỡ sợ.

George hỏi "Khỏe không, Harry?"

Ron cũng hỏi "Có chuyện gì vậy? Tại sao cậu không trả lời thư của tụi mình? Mình đã mời cậu đến nhà mình chơi cả chục lần, rồi tới hôm nay thì cha mình đi làm về nói cậu bị tống thư cảnh cáo vì đã dùng pháp thuật trước mắt dân Muggle."

"Không phải mình làm... Nhưng mà làm sao cha biết?"

"Ông làm việc ở Bộ Pháp Thuật mà. Cậu cũng biết tụi mình không được làm phép ở ngoài trường học..."

Harry ngó chằm chằm cái xe hơi, nói "Mấy cậu coi sang trọng vậy?"

"À, cái này không tính. Tụi này chỉ mượn thôi mà. Nó là xe cha của mình, tụi này đâu có phù phép gì nó. Nhưng mà Harry này, làm phép trước mặt những người Muggle mà mình sống chung..."

"Mình đã nói với cậu là mình không có làm... Nhưng mà bây giờ phải mất công giải thích lâu lắm... Hay là vầy, cậu có thể báo cho cha mình biết là ông bà Dursley đã nhốt mình lại? Rõ ràng là mình không thể làm phép tự giải thoát mình, vì Bộ Pháp Thuật sẽ tưởng đó là vụ phù phép thứ hai mà mình làm trong vòng ba ngày, thành ra..."

Ron bảo "Đừng nói lảm nhảm nữa Harry. Tụi này đến để đưa cậu về nhà tụi này đây."

"Nhưng mà cậu cũng không thể niệm thần chú đưa mình ra khỏi đây được mà!"

"Cần gì phải làm chuyện đó." Ron nói, hất đầu về phía băng ghế trước, nhe răng cười "Cậu quên là mình đi cùng với ai hả?"

Fred quăng một đầu dây thừng cho Harry, bảo "Cột chặt vô chấn song đi!"

Harry vừa cột dây thừng thật chặt vào một thanh gỗ vừa nói "Nếu ông bà Dursley mà thức giấc chắc mình chết quá."

Fred rồ máy xe và bảo "Đừng sợ. Lùi lại nào."

Harry lùi vào khoảng tối cạnh chuồng cú. Con Hedwig có vẻ như ý thức tầm quan trọng của sự việc này nên nằm im nín khe. Chiếc xe hụ lên mỗi lúc một to. Rồi thình lình, Fred lái xe phóng thẳng vào không trung, và với một tiếng rắc mạnh, những thanh chấn bị giựt bung ra khỏi khung cửa sổ. Harry chạy lại cửa sổ ngó theo mấy thanh gỗ đang đung đưa cách mặt đất cả thước. Ron vừa vội vã kéo chúng lên xe, nhưng không có tiếng động nào trong phòng ngủ của ông bà Dursley cả.

Khi Ron đã chất xong mấy thanh gỗ lên sau xe, Fred lui xe lại sát bên cửa sổ phòng ngủ Harry. Ron nói "Nhảy vô xe!"

"Nhưng còn đồ Hogwarts của mình, cây đũa phép, cây chổi thần..."

"Chúng ở đâu?"

"Bị khóa trong phòng xép dưới gầm cầu thang, mà tôi thì không thể ra khỏi phòng này."

Từ ghế ngồi ở băng sau bên cạnh Flora, George nói "Chuyện nhỏ. Harry, tránh ra!"

Lúc này anh George bỏ Flora khiến cô ngay lập tức bịt chặt hai mắt mình lại. Fred cũng rời khỏi ghế lại mà theo George nhẹ nhàng lanh lẹn như mèo, trèo qua cửa sổ vô phòng Harry. George lấy trong túi ra một cái kẹp tóc thông thường và bắt đầu xỉa cái lỗ khóa.

Fred nói "Nhiều phù thủy vẫn nói là mấy cái mánh vặt của dân Muggle chỉ tổ mất thì giờ, nhưng tụi này cho là mấy kỹ năng đó cũng đáng học lắm chớ, cho dù nó có chậm một tý."

Một tiếng tách nhỏ vang lên và cánh cửa bật mở. George nói khẽ "Đó... tụi anh đi lấy rương hòm cho em, còn em thì tom tóp những thứ em cần trong phòng đưa ra cho Ron đi!"

Harry cũng thì thầm nói vói theo hai anh em Weasley khi họ biến xuống cầu thang tối thui "Coi chừng bậc thang cuối, nó kêu cọt kẹt đó."

Harry xẹt ngang xẹt dọc căn phòng, gói ghém đồ đạc của nó và chuyển qua cửa sổ cho Ron. Rồi cậu ấy chạy lại phụ anh em Fred và George khiêng cái rương lên cầu thang. Bỗng Harry nghe tiếng dượng Vernon ho.

George thở gấp bảo "Ráng têm chút nữa. Đẩy mạnh một cái nữa..."

Harry và Fred, George cùng kê vai đẩy chiếc rương, làm cho nó trượt qua cửa sổ vào trong xe.

George nói nhỏ "Xong rồi! Đi thôi!"

Nhưng Harry vừa trèo lên ngưỡng cửa sổ thì đột ngột vang lên một tiếng rúc to đằng sau lưng. Và liền theo đó là giọng như sấm rền của dượng Vernon "LẠI CON CÚ CHẾT TIỆT!"

"Chết! Mình quên béng mất con Hedwig!"

Harry vừa nhảy trở vô phòng thì đèn hành lang bật sáng. Vội chụp cái lồng nhốt Hedwig, vọt ra cửa sổ, chuyền ra ngoài cho Ron. Vừa đúng lúc cậu ấy đang trèo lên nóc của cái tủ để leo qua cửa sổ, thì dượng Vernon giọng ầm ầm trên cánh cửa cái không khóa khiến cánh cửa bật tung ra.

Trong nửa giây, dượng Vernon đứng như trời trồng ở ngưỡng cửa; rồi dượng thốt lên một tiếng rống, nghe như tiếng trâu điên, và nhào vô Harry, túm lấy cổ chân nó. Ron, Fred và George vội nắm chặt tay Harry và gồng hết sức mình mà kéo.

Dượng Vernon rống "Petunia! Nó đang chạy trốn! NÓ ĐANG CHẠY TRỐN!"

Nhưng mấy anh em nhà Weasley hè nhau kéo một cái mạnh đến nỗi chân của Harry trật ra khỏi bàn tay nắm của dượng Vernon, Harry đã vào được trong xe và đóng mạnh cửa xe...

Ron kêu "Anh Fred, bỏ chân xuống!"

Thế là chiếc xe phóng vút về phía mặt trăng.

Lúc này Harry mới ngó Flora ở bên cạnh cậu ấy đang rúc mặt vào ngực George "Cậu sao vậy Flora?"

"Con bé sợ độ cao ấy mà." George đáp

"Đúng rồi. Flora sợ độ cao lắm. Cực sợ luôn. Nhưng con bé là người chủ mưu vụ này ấy." Fred cười tươi mà nói

Ron lẩm bẩm "Đã yếu lại còn ra gió."

"Im đi Ron!" Flora quát khi hai mắt vẫn nhắm tịt

"Mà sao mấy người cha của cậu không gửi cậu đến nhà mình mà lại đến nhà dì dượng cậu?" Hon quay xuống nhìn Harry hỏi

"Tại cha mình nói không muốn phiền tới nhà cậu... cậu biết mà, nhà cậu quá trời anh chị em."

"Càng đông càng vui mà. Mà sao? Đầu đuôi câu chuyện ra sao hả, Harry?"

Harry kể cho anh em nhà Weasley nghe chuyện Dobby, lời cảnh cáo mà con gia tinh ấy đưa ra cho Harry và vụ um sùm về cái bánh kem. Khi nó kể xong, mọi người im lặng một hồi lâu trong nỗi kinh hoàng.

Cuối cùng Fred nói "Đáng ngờ lắm."

George đồng ý "Nhất định là trò láu cá đây! Vậy là rốt cuộc đến tên của kẻ âm mưu làm những chuyện đó nó cũng không nói được à?"

Harry nói "Em nghĩ nó không thể nói được. Em kể với anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net