Chương 21: Phòng chứa Bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng đi về phía cửa, gật đầu và tươi cười với bất cứ ai ngó chúng, rồi nhanh chóng chuồn ra, chạy ngược lên cái hành lang thắp toàn đèn cầy đen.

Ron dẫn đầu cả bọn hướng về cầu thang dẫn lên Sảnh đường với niềm hy vọng tràn trề "Chắc chưa ăn hết món tráng miệng đâu."

Chính lúc đó Flora nghe "... xé... xác... băm bằm... giết!"

Cả Flora và Harry đứng chựng lại, áp tai vô tường đá, hết sức lắng nghe, rồi nhìn quanh, liếc lên ngó xuống hành lang lờ mờ ánh nến.

"Hai cậu đang..."

Harry "Nín dùm một chút... lại chính cái giọng nói đó..."

"... đóóii quá rồi... lâu lắm rồi"

"Nghe này!" Harry khẩn khoản, nhưng Ron và Hermione cứ ngẩn người ra mà nhìn cả hai đứa.

"... giiêết... đã đến lúc phải giết"

Giọng nói nhỏ dần. Flora chắc là kẻ đó đã bỏ đi... đi lên. Một cảm xúc lẫn lộn giữa kinh sợ và hồi hộp bám chặt lấy cô khi nó ngước nhìn lên cái trần tối đen. Làm sao kẻ đó di chuyển lên trên được? Phải chăng hắn là ma nên trần nhà bằng đá cũng không thành vấn đề?

Harry chợt hét "Đi lối này!"

Rồi Harry bắt đầu chạy, chạy lên cầu thang, chạy vào Sảnh đường. Ở đó thì đừng hòng nghe ngóng được cái gì nữa, bởi vì tiếng đấu láo ồn ào vọng ra từ bữa tiệc đêm Hội Ma trong Đại Sảnh đường át hết mọi thứ tiếng khác. Harry chạy một mạch lên cầu thang cẩm thạch đến tầng lầu một. Flora, Ron và Hermione bám theo nó sát gót.

"Harry! Tụi mình..."

"Suỵt..."

Harry và Flora dỏng tai nghe ngóng. Xa xa, vọng từ tầng lầu phía trên nữa, tiếng nói nhỏ dần, nhưng Flora vẫn còn nghe được "... ta ngửi được mùi máu... ta NGỬI THẤY MÁU!

Harry hét "Hắn sắp giết ai đó!"

"Phải ngăn hắn lại." Flora nói thêm mà không đếm xỉa gì đến vẻ mặt ngơ ngác của Ron và Hermione. Flora và Harry chạy như bay lên ba bậc cầu thang một, cố gắng lắng nghe tiếng gì đó ngoài tiếng bước chân của mình vang lên huỳnh huỵch.

Flora sầm sầm chạy đi lùng sục khắp tầng lầu hai, Ron và Hermione chạy đằng sau, thở hồng hộc. Cho đến khi chúng chạy tới khúc quanh dẫn đến hành lang cuối cùng, vắng vẻ.

Ron quẹt mồ hôi trán trên mặt, hỏi "Tất cả những chuyện này là sao? Mình không hề nghe thấy cái gì cả..."

Nhưng Hermione bỗng há hốc miệng, chỉ tay xuống hành lang "Nhìn kìa!"

Trên bức tường trước mặt chúng có cái gì đó sáng ngời lên. Bốn đứa từ từ tiến đến gần, mắt cố nhìn xuyên qua bóng tối. Giữa hai khung cửa sổ, hàng chữ cao cỡ ba tấc được vẽ lem nhem trên tường, nét chữ lung linh trong ánh sáng chập chờn của những ngọn đuốc.

'Phòng Chứa Bí Mật Đã Được Mở Ra. Kẻ Thù Của Người Kế Vị Hãy Liệu Hồn.'

"Còn cái gì kia... cái treo lủng lẳng bên dưới?" Ron hỏi bằng giọng run run.

Khi chúng nhích từng bước tới gần, Harry suýt trượt ngã, trên sàn có một vũng nước lớn. Ron và Hermione chụp lấy Harry giữ nó đứng vững, rồi cả bốn đứa nhích dần đến gần cái thông điệp trên tường, mắt dán chặt vào cái hình thù tối thui bên dưới dòng chữ đó. cả ba lập tức nhận ra vật đó là gì, và nhảy bật ra sau, dẫm vô vũng nước bắn tung toé.

Bà Noris, con mèo của thầy giám thị Filch, bị treo đuôi trên cán đuốc. Mình mẩy nó cứng đơ, mắt mở to, ngó trừng trừng. Ba đứa trả bất động trong giây lát.

Lát sau Ron nói "Tụi mình nên ra khỏi chỗ này ngay thôi!"

Harry lúng túng "Sao chúng ta không thử xem có giúp được gì cho nó chăng?"

Tiếng nói cười rộn ràng chợt lắng xuống khi những người đi đầu nhìn thấy hình ảnh con mèo bị treo ngược.

Ron ngao ngán "Tin mình đi. Mình không muốn bị bắt gặp tại trận đâu."

Nhưng quá muộn rồi. Có tiếng ầm ầm nổi lên phía Đại Sảnh đường, nghe như tiếng sấm vọng từ xa xa. Ấy là bữa tiệc vừa kết thúc, và từ cả hai đầu của cái hành lang mà chúng đang đứng vang lên rầm rập tiếng hàng trăm bước chân đang lên cầu thang, cùng tiếng nói cười ồn ào hào hứng của bọn trẻ đã no nê. Chỉ một lát sau, từ cả hai đầu hành lang ùa tới vô số học sinh. Tiếng nói cười rộn ràng chợt lắng xuống khi những người đi đầu nhìn thấy hình ảnh con mèo bị treo ngược. Đám đông học trò dồn tới nhóng lên trước để nhìn kỹ cảnh tượng ghê rợn ấy, trong khi Flora, Harry, Ron và Hermione đứng tách biệt giữa hành lang.

Sự im lặng chợt bị một giọng nói vang lên phá vỡ "Kẻ thù của Người kế vị, hãy liệu hồn! Kẻ tiếp theo là mi đấy, quân Máu Bùn!"

Chính là giọng của Draco Malfoy. Nó đã chen lên phía trước đám đông, đôi mắt vốn lạnh lùng bây giờ láo liên, gương mặt mọi khi tái nhợt nay đỏ hồng lên. Nó nhe răng cười trước cảnh tượng con mèo cứng đơ bị treo ngược.

"Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Chuyện gì vậy?"

Chắc chắn là tiếng la to của Malfoy đã khiến cho thầy giám thị Filch phải chú ý. Thầy vẹt đám đông chen tới trước. Vừa nhìn thấy tình cảnh Bà Noris là thầy ngã ngửa ra, lảo đảo, ôm mặt vì kinh hoàng "Con mèo của ta! Ôi, con mèo của ta! Chuyện gì đã xảy ra cho Bà Noris thế này? Thầy rít lên the thé. "Mày! Chính mày! Mày đã ám sát con mèo của tao! Mày giết nó! Tao sẽ giết mày! Tao sẽ..."

"Thầy Filch!"

Cụ Dumbledore xuất hiện, ngắt lời thầy Filch một cách ngiêm khắc. Chỉ trong tích tắc, cụ Dumbledore đã lướt ngang qua mặt Harry, Ron và Hermione, đến bên bức tường, gỡ Bà Noris ra khỏi cán đuốc.

Cụ nói với thầy Filch "Anh đi theo tôi, anh Filch. Và các con nữa. Flora, Harry, Ron với Hermione."

Thầy Lockhart sốt sắng bước tới, nói "Thưa ông hiệu trưởng, văn phòng của tôi cũng gần đây, ngay trên lầu thôi, xin ông hiệu trưởng cứ tự nhiên..."

Cụ Dumbledore nói "Cám ơn anh, Gilderoy."

Đám đông im lặng tách ra nhường lối cho cụ Dumbledore và những người có liên can đi qua. Thầy Lockhart, trông ra vẻ hăng hái và quan trọng, vội vã bước theo sau cụ Dumbledore; theo sau nữa là giáo sư McGonagall và giáo sư Snape.

Mọi người vừa bước vào phòng thầy Lockhart thì lập tức một loạt chuyển động lao xao qua các bức tường. Flora thấy nhiều bức chân dung thầy Lockhart hấp tấp lỉnh ra khỏi vùng ánh sáng với các đầu đầy cuộn tóc. Thầy Lockhart thiệt thì thắp đèn đặt lên bàn giấy rồi lùi lại đứng phía sau. Cụ Dumbledore đặt Bà Noris lên mặt bàn bóng láng, bắt đầu xem xét con vật. Flora, Harry, Ron và Hermione nhìn nhau đầy lo âu rồi đến ngồi thu lu trong mấy cái ghế đặt ở ngoài vùng ánh sáng đèn cầy; ngồi đó mà nhìn chứ không biết làm gì hơn.

Cái chóp mũi khoằm và dài của cụ Dumbledore chỉ còn một phân nữa là đụng vào lông Bà Noris. Cụ chăm chú nhìn thật kỹ con mèo qua đôi kính nửa vầng trăng. Mấy ngón tay dài của cụ nhẹ nhàng xoi xoi chọc chọc con mèo. Giáo sư McGonagall cũng cúi gần sát Bà Noris, hai mắt giáo sư nheo lại. Thầy Snape đứng lù lù đằng sau họ, nửa người khuất trong bóng tối, vẻ mặt rất ư kỳ cục: trông như thầy đang cố gắng hết sức để nín cười.

Còn thầy Lockhart thì lăng xăng lượn quanh mọi người, đề xuất hết ý kiến này đến ý kiến nọ "Nhất định là có một lời nguyền đã giết chết nó... Có lẽ câu thần chú Khổ hình Biến thể Kỳ ảo... Tôi đã từng chứng kiến biết bao nhiêu lần, thật không may là lần này tôi lại không có mặt kịp thời. Tôi biết hết mọi câu thần chú hóa giải lời nguyền có thể cứu được nó..."

Những lời lải nhải của thầy Lockhart bị những tiếng nấc thổn thức đau khổ cụt ngủn của thầy Filch cắt ngang. Thầy ngồi thụp xuống chiếc ghế cạnh bàn giấy, gục mặt vào hai bàn tay, không thể nào có đủ can đảm nhìn Bà Noris. Mặc dù Flora ghét cay ghét đắng thầy giám thị Filch, lúc này cô cũng phải thấy tội nghiệp cho thầy. Nhưng tội nghiệp thầy cách mấy cũng không thể bằng tội nghiệp chính mình. Nếu cụ Dumbledore mà tin lời thầy Filch thì cô bị đuổi là cái chắc.

Cụ Dumbledore lúc này đang rì rầm những lời lạ lùng trong khi tay cầm đũa phép gõ gõ vào Bà Noris...

Cụ Dumbledore lúc này đang rì rầm những lời lạ lùng trong khi tay cầm đũa phép gõ gõ vào Bà Noris, nhưng mãi vẫn chẳng có phép màu nào xảy ra hết. Con mèo cứ ngay đơ bất động như một con thú vừa mới bị nhồi bông xong.

Thầy Lockhart lại lách chách "Tôi nhớ ở Ouagadougou từng xảy ra chuyện y chang như vầy. Một loạt trận như vầy chứ chẳng phải một. Tôi có kể đầy đủ chi tiết trong cuốn tự truyện của tôi ấy. Hồi đó tôi đã cấp cho dân chúng trong thị trấn các thứ bùa hộ mạng đủ loại, giải quyết vấn đề đó ngay lập tức..."

Mấy bức chân dung của thầy Lockhart trên tường đồng loạt gật gù tán đồng khi thầy nói. Một trong những chân dung ấy quên béng mất việc phải lột tấm lưới bao tóc trên đầu mình xuống.

Cuối cùng cụ Dumbledore đứng thẳng lên. cụ nói nhỏ nhẹ "Nó chưa chết đâu, thầy Filch à."

Thầy Lockhart khựng lại giữa chừng cuộc tổng kết những vụ ám sát mà mình đã ngăn chặn được.

Thầy Filch nuốt nước mắt, hé nhìn Bà Noris qua kẽ ngón tay "Chưa chết? Nhưng tại sao nó... nó cứng đơ lạnh ngắt như vầy?"

Cụ Dumbledore nói "Nó bị hóa đá..."

"Đó! Tôi đã nghĩ thế mà!"

Cụ Dumbledore nói tiếp "... nhưng tại sao lại hóa đá thì ta không thể nói được..."

Thầy Filch quay bộ mặt tèm lem nước mắt về phía Harry mà gào "Hỏi thằng ấy đấy!"

Cụ Dumbledore bèn nói, như đinh đóng cột "Không một học sinh năm thứ hai nào có thể làm nổi điều đó. Phải cần đến Ma thuật Hắc ám cao cấp nhất..."

Thầy Filch vẫn mặt sưng mày sỉa "Chính nó làm! Chính thằng đó gây ra mọi chuyện. Mọi người đã thấy nó viết gì trên tường mà! Chính nó đã phát hiện trong văn phòng tôi... Nó biết tôi là... Tôi là..." Mặt thầy Filch trông thật là khủng khiếp khi ông cố nói ra câu cuối cùng "... Nó biết tôi là một Squib!"

Harry nói to "Con không hề đụng tới Bà Noris! Và con cũng chẳng hề biết Squib là cái gì?"

Thầy Filch gầm gừ "Láo! Mày đã nhìn thấy thư Kwikspell của tao!"

Từ trong bóng tối, thầy Snape lên tiếng "Thưa ông hiệu trưởng, nếu ông cho phép, tôi xin nói..."

Thầy Snape nhếch mép cười làm cong cái miệng, như thể ông rất nghi ngờ chuyện này "Trò Potter và các bạn của trò chẳng qua là có mặt không đúng lúc không đúng nơi mà thôi. Nhưng chúng ta có những yếu tố đáng ngờ ở đây. Tại sao các trò lại có mặt đúng ở hành lang trên lầu? Tại sao các trò không dự tiệc Halloween?"

Cả Flora, Harry, Ron và Hermione đồng loạt hè nhau giải thích về bữa tiệc Tử nhật.

"... Có hàng trăm con ma ở đó. Họ sẽ làm chứng cho tụi con là tụi con đã ở đó."

"Nhưng mà tại sao sau đó các trò không về Sảnh đường dự tiệc? Đi lên hành lang trên lầu để làm gì?"

Thầy Snape vặn lại bọn trẻ, đôi mắt đen của thầy long lanh ánh nến. Ron và Hermione đưa mắt nhìn Harry và Flora.

"Bởi vì... Bởi vì..." Harry ấp úng rồi bèn nói "Bởi vì tụi con mệt quá nên muốn đi ngủ."

"Mà không cần ăn uống gì sao?" Giọng thầy Snape nghe đầy mỉa mai, một nụ cười đắc thắng lập lòe trên gương mặt hom hem của thầy. "Ta không tin là tiệc tùng của mấy con mà có những món hợp khẩu vị người sống đâu."

Bao tử Ron kêu ọt ọt vì cồn cào, nhưng cậu ta vẫn nói to "Chúng con đâu có đói."

Nụ cười châm biếm của thầy Snape càng toét ra thêm. Thầy nói "Thưa ông hiệu trưởng, tôi cho rằng Harry đã không hoàn toàn thành thật. Có lẽ phải cúp bớt những đặc ân dành cho trò ấy cho đến khi trò chịu nói cho chúng ta biết toàn bộ câu chuyện. Theo ý tôi thì nên đuổi trò ra khỏi đội Quidditch của nhà Gryffindor cho đến khi trò ấy tỏ ra trung thực hơn."

Giáo sư McGonagall đanh giọng "Anh Severus à, thực tình tôi thấy chẳng có lý do gì để cấm Harry chơi Quidditch cả. Con mèo này có phải bị cán chổi thần của thằng bé nện vô đầu mà ra nông nỗi này đâu. Chẳng có chứt chứng cứ nào cho thấy Harry đã làm điều gì sai trái."

Cụ Dumbledore nhìn cả đám thăm dò. Cái nhìn chăm chú của đôi mắt xanh sáng lấp lánh làm cho cả đám có cảm giác như mình đang bị chiếu X quang. Xong, cụ Dumbledore nói một cách kiên quyết "Một người vẫn được coi là vô tội cho đến khi nào người ta chứng minh được người ấy là có tội, anh Severus à."

Thầy Snape trông tức giận hết sức.

Thầy Filch cũng vậy. Thầy rít lên, đôi mắt nảy lửa "Con mèo của tôi đã bị hóa đá! Tôi muốn thấy sự trừng phạt!"

"Chúng ta có thể cứu chữa được con mèo, Argus à. Giáo sư Sprout dạo gần đây có xoay sở kiếm ra được mấy cây nhân sâm. Khi nào bọn nhân sâm ấy đủ lớn, tôi sẽ cho bào chế ra một dược phẩm có thể làm cho Bà Noris hồi phục lại."

Thầy Lockhart nhảy vô "Để tôi bào chế cho! Tôi đã làm chuyện đó cả trăm lần rồi ấy chứ. Ngay cả trong giấc ngủ tôi cũng có thể luyện được Thần dược Đại bổ Nhân sâm mà..."

"Xin lỗi. Tôi tưởng tôi mới là bậc Thầy độc dược ở cái trường này chứ!"

Căn phòng chợt rơi vào một sự im lặng khó xử.

Cụ Dumbledore bèn bảo Flora, Harry, Ron và Hermione "Các con về được rồi đó."

Bọn trẻ lập tức rút lui, cố gắng không ù chạy, nhưng bước càng nhanh càng tốt. Khi tới được tầng lầu phía trên văn phòng thầy Lockhart, chúng kéo vô một phòng học trống và nhẹ nhàng đóng kín tất cả các cửa.

Harry hỏi "Mấy cậu nghĩ xem tôi có nên nói hết với các thầy cô về giọng nói mà tôi đã nghe được không?"

"Không phải mỗi cậu nghe thấy." Flora bổ sung

Ron nói ngay không chút ngập ngừng "Đừng! Nghe được tiếng nói mà không ai nghe được hết chẳng phải là điềm hay ho gì, cho dù ngay cả trong thế giới phù thủy đi nữa."

Có cái gì đó trong giọng nói của Ron khiến Harry phải hỏi lại "Cậu cũng không tin tụi mình chứ gì?"

"Dĩ nhiên là mình tin. Nhưng cậu phải nhìn nhận là chuyện đó cũng quái dị..."

Harry đồng ý "Tôi biết là quái dị. Nhưng toàn bộ câu chuyện đều quái dị. Hàng chữ ghi trên tường nhắm nói lên cái gì chứ? Phòng chứa bí mật đã được mở ra là có ý nghĩa gì?"

Ron chậm rãi nói "Cậu biết không, nó gợi cho mình nhớ tới một điều gì đó. Mình nghĩ là có một câu lần, ai đó từng kể cho mình nghe một câu chuyện về một căn phòng bí mật ở trường Hogwarts... dám anh Bill lắm..."

Harry sực nhớ ra "Còn Squib là cái quỉ gì vậy?"

"Ờ, cũng chẳng có gì khôi hài lắm đâu, nhưng tại vì đó lại là thầy Filch thì mới tức cười. Squib là một người sinh ra trong một gia đình phù thủy nhưng lại không có một tý năng lực pháp thuật nào cả. Đại khái ngược lại với những phù thủy xuất thân từ những gia đình Muggle hoàn toàn ấy. Nhưng Squib thì hiếm thấy hơn. Nếu thầy Filch thử học ma thuật qua khóa Kwikspell, thì mình đáon chắc thầy là một Squib. Điều này thích giải được nhiều chuyện. Như tại sao thầy ghét bọn bọn học sinh tụi mình dữ vậy. Thầy cay cú ấy mà." Nói xong, Ron lại cười khoái trá.

Đâu đó vang lên tiếng chuông đồng hồ gõ. Harry nói "Nửa đêm rồi. Tụi mình nên về phòng ngủ lại kẻo lại bị thầy Snape bắt gặp rồi gán thêm cho cái tội gì nữa bây giờ."

"Mình nghĩ là... mình biết phòng chứa bí mật là gì." Flora nói

"Sao cậu biết."

"Về phòng sinh hoạt chung rồi mình kể cho."

Flora tìm đống tuần báo của mình... chính là số thứ đầu số thứ tư. Cô chạy xuống phòng sinh hoạt chung, nhập bọn với Harry, Ron và Hermione.

Flora nói "Coi này, tuần báo Hogwarts số thứ tư ở phần 'Chuyện phiếm nơi học viện' ấy.... đây... 'căn phòng ấy mang tên 'Phòng chứa bí mật' và chỉ có người kế vị Salazar Slytherin mới có thể mở căn phòng đó ra và phóng thích con quái vật đang ẩn nấp...' Các cậu nghĩ con quái vật ấy là gì?"

"Chịu luôn." Ron đáp

"Nhưng Salazar Slytherin là ai?" Harry hỏi

Flora lắc đầu mà đáp "Không biết nữa nhưng có vẻ ổng là người rất nổi tiếng từ hồi trường mới thành lập."

Suốt mấy ngày sau, cả trường không bàn tán cái gì khác hơn ngoài vụ Bà Noris bị ếm bùa. Thầy Filch cứ liên tục hâm nóng câu chuyện trong đầu người ta bằng cách rình rập ở chỗ mà Bà Noris bị tấn công, như thể thầy nghĩ rằng kẻ đã làm chuyện đó thể nào cũng quay trở lại. Flora đã nhìn thấy thầy ra sức cạo bỏ cái thông điệp trên tường bằng cái Nùi giẻ Pháp thuật Chùi mọi thứ của bà Skower, nhưng vẫn không đạt được chút xíu hiệu quả nào. Những hàng chữ cứ nhá sáng rực rỡ trên bức tường đá. Khi nào không bận canh gác hiện trường vụ án Bà Noris, thầy Filch lại đi rảo khắp các hành lang, láo liên đôi mắt đỏ ngầu, chộp bất cứ đứa học trò nào đáng ngờ để phạt cấm túc, có khi chỉ vì những lý do như "thở to" và "hí hửng ra mặt".

Ginny Weasley dường như xúc động mạnh và rất lo âu về số phận Bà Noris.

Ron cố làm cho cô bé đỡ sầu "Tại vì em chưa từng nếm mùi Bà Noris đó thôi. Chứ thiệt tình mà nói, không có Bà Noris thì đỡ cho tụi mình lắm đó." Đôi môi Ginny run run, Ron lại trấn an "Nhưng mà ở Hogwarts, mấy chuyện như vầy không xảy ra thường xuyên lắm đâu. Thể nào một ta cũng bắt được cái đồ điên nào đó đã gây ra cớ sự rồi tống cổ hắn ra khỏi trường cho mà coi. Anh chỉ cầu cho kẻ đó có đủ thì giờ ếm bùa hoá đá cho cả ông Filch trước khi bị đuổi." Gương mặt Ginny chợt trắng bệch tái mét. Ron vội nói "Anh chỉ nói đùa thôi mà..."

Mọi thứ diễn ra đều được Flora thu vào mắt. Thực lòng cô không quá thân với Ginny trong nhà, lí do duy nhất thân thiết là bởi hai chị em là con gái và chung một phòng. Nhưng cô cũng rất lo lắng không hiểu dạo này cô bé bị sao.

Vụ tấn công Bà Noris cũng có ảnh hưởng đối với Hermione. Từ trước cô bé vẫn dành nhiều thì giờ để đọc sách, nhưng bây giờ thì cô bé lại càng không làm gì khác hơn là cặm cụi đọc. Cả khi Flora, Ron và Harry hỏi xem Hermione đang nghiên cứu cái gì, cô bé cũng chẳng buồn trả lời. Cho mãi đến thứ tư tuần sau, chúng mới biết được.

Hôm ấy Flora và Ron ngồi cuối thư viện, đang đọ sức với bài làm môn Lịch sử Pháp thuật. Giáo sư Binns đã yêu cầu mỗi đứa phải viết một bài luận dài chín tấc về đề tài "Hội nghị Trung cổ các Phù thủy châu Âu". Thì Harry xuất hiện sau khi bị thầy Snape phạt ở lại sau giờ học.

Ron tức giận nói "Mình không thể tin được, viết bở hơi tai mà còn thiếu tám phân..." cậu ấy buông tấm giấy da ra, thế là tấm giấy cuộn tròn lại ngay.

Vậy mà bài luận Hermione viết dài những một thước hai, ý là chữ nhỏ li ti rồi đó. Bài luận của Flora thì vừa đúng một thước. Harry mở cuộn giấy da của mình, vớ lấy cái thước để đo bài văn cậu ấy viết.

Harry hỏi "Hermione đâu?"

"Ở đâu đằng đó ấy. Đang lục tìm một cuốn sách khác. Mình chắc cậu ấy tính đọc hết cả cái thư viện trước lễ Giáng Sinh."

Harry nói "Mà nãy mình gặp Justin Finch-Fletchley, thằng bé của nhà Hufflepuff ấy. Đột nhiên nó tránh mặt mình."

Ron vừa viết nguệch ngoạc, chữ nào chữ nấy bự như con gà tồ, để cho bài luận của nó có vẻ đầy chữ, vừa nói "Hổng biết hơi đâu mà cậu lại đi bận tâm chuyện nhảm ấy. Mình đã bảo thằng đó hơi đần mà. Toàn nói mấy chuyện xà bần, nào là thầy Lockhart vĩ đại ra làm sao..."

Vừa lúc đó Hermione hiện ra giữa hai kệ sách. Trông cô bé quạu hết sức, nhưng được cái là có vẻ sẵn lòng trò chuyện với tụi Flora, Harry và Ron.

Cô bé ngồi xuống bên cạnh Flora và Harry "Có bao nhiêu cuốn "Hogwarts – một lịch sử" đều được mượn hết trơn. Còn danh sách chờ mượn quyển đó thì dài tới hai tuần lễ. Phải chi hồi đó mình không bỏ lại cuốn của mình ở nhà. Nhưng thiệt tình lúc đó không cách nào nhét được nó vô cái rương đã đầy ắp sách của thầy Lockhart."

Harry hỏi "Cậu cần cuốn đó để làm gì?"

"Thì cũng cùng lý do với mấy người khác muốn mượn cuốn đó: đọc mấy huyền thoại về Phòng chứa Bí mật."

Harry nói nhanh "Trong đó nói cái gì?"

"Khổ vậy! Mình không tài nào nhớ được. Mà kiếm mấy sách khác thì không cuốn nào có chuyện đó."

Ron vừa xem đồng hồ, vừa tha thiết khẩn nài Hermione "Cho mình ngó qua bài luận của cậu một cái đi."

"Không đời nào. Cậu đã có tới mười ngày để chuẩn bị bài luận kia mà."

"Mình chỉ cần thêm hai phân nữa là kết thúc được rồi, cho ngó một chút đi mà..." Ron nài nỉ bởi cậu ta biết không đời nào Flora cho mượn gì chỉ vài giây.

Chuông reo. Cả bọn kéo vô lớp Lịch sử Pháp thuật, Ron và Hermione vừa đi vừa cự cãi với nhau.

Lịch sử Pháp thuật là môn chán nhất trong thời khóa biểu của bọn trẻ. Người dạy môn này là giáo sư Binns, là vị giáo sư ma duy nhất của bọn chúng. Và điều duy nhất thú vị trong tất cả các buổi học với giáo sư này là giáo sư vào lớp học bằng cách đi xuyên qua tấm bảng đen. Giáo sư Binns đã khô quắt lại và cổ xưa cực kỳ, nhưng nhiều người nói giáo sư vẫn không hề nhận ra là mình đã chết. Có hôm giáo sư thức dậy rồi cứ vậy mà lên lớp, bỏ lại cái xác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net