Chương 20: Tiệc Tử nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão đặt một cái chậu đồng to trước mặt Ron để hứng ốc sên, vui vẻ nói "Nhổ ra thì tốt hơn nuốt vô. Cho chúng ra hết đi Ron."

"Flora cũng đã cho nó ăn sên rồi. Coi như không uổng công..." Ron chưa nói hết đã lại ói ra một con ốc sên

Lão Hagrid lăng xăng trong chòi pha trà đãi khách. Con chó săn to đùng cua lão là con Fang lại nhỏ dãi cùng người Harry. Vừa gãi tai Fang, Harry vừa hỏi "Thầy Lockhart muốn gì ở bác vậy?"

Lão Hagrid lầu bầu "Khuyên bảo bác về chuyện trục xuất hà bá ra khỏi giếng."

Lão dọn con gà trống vị vặt lông một nửa ra khỏi cái bàn mòn vẹt, để đặt lên đó một ấm trà, rồi nói tiếp "Làm như bác không biết! Lại còn nổ về một mụ thần báo tử nào đó mà ổng đã trục xuất. Nếu ba mớ chuyện đó mà đúng tới một chữ thì bác nuốt trọn cái ấm này."

Flora nhìn lão Hagrid ngạc nhiên vì trước đây lão chưa bao giờ chỉ trích một giáo sư nào của trường Hogwarts. Tuy nhiên, Hermione, hơi cao giọng hơn thường ngày "Cháu thấy bác hơi thiếu công bằng. Chắc chắn giáo sư Dumbledore chọn thầy Lockhart vì nghĩ thầy là người phù hợp nhất với chức vụ..."

"Chứ không phải ổng là người duy nhất nhận công việc đó hả?"

Lão Hagrid bày ra một dĩa kẹo mật trong khi Ron vẫn đang khạc nhổ ầm ĩ vô trong cái chậu.

"Và bác nói là người duy nhất. Rất khó mà tìm được người nào chịu lãnh môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám. Người ta không thích dây dưa với cái thứ đó, các cháu hiểu không? Người ta bắt đầu tin là cái môn đó hãm tài xúi quẩy lắm. Cho đến nay chưa có ai làm công việc đó lâu cả. Bây giờ kể cho bác nghe coi."

Lão hất đầu về phía Ron, hỏi "Mà lúc nãy nó định nguyền rủa ai vậy?"

"Malfoy chửi Hermione bằng một tiếng gì đó... chắc là tồi lắm, vì ai nghe cũng phát điên lên." Harry đáp

Ron ngóc đầu lên khỏi mặt bàn, mặt mày xanh xao yếu ớt, giọng khàn khàn "Quá tồi chứ gì nữa. Malfoy gọi Hermione là Máu Bùn đó bác Hagrid!"

Chưa dứt câu, Ron lại thụp xuống khỏi mặt bàn vì một con ốc sên khác muốn nhảy ra. lão Hagrid hết sức phẫn nộ. Lão gầm gừ với Hermione "Ai cho thằng Malfoy nói vậy chớ!"

Hermione đáp "Nó nói vậy mà. Nhưng cháu không hiểu ý nghĩa tiếng đó. Dĩ nhiên là cháu có thể đoán là nó thô tục lắm..."

Ron lại ngóc đầu lên vừa thở vừa nói "Đó là điều xúc phạm nhất mà thằng ấy có thể nghĩ ra. Máu Bùn, tiếng miệt thị để gọi một người do Muggle sinh ra... tức là người có cha mẹ không phải là phù thủy. Có những phù thủy như gia đình Malfoy chẳng hạn, cứ cho là mình cao quý hơn thiên hạ bởi vì cái mà họ gọi là huyết thống thuần chủng." Ron ợ một cái nhỏ, phun ra một con ốc sên vô lòng bàn tay đang xòe ra. Cậu ta quăng con sên vô chậu rồi nói tiếp "Tôi muốn nói, tất cả chúng ta đều biết huyết thống không cứ phải đặc quyền cho ai hết. Coi Neville kìa, cậu ấy mang dòng máu phù thủy thuần túy ấy, vậy mà dựng một cái vạc cũng dựng không xong nữa là."

Lão Hagrid bổ sung với vẻ tự hào "Và những kẻ thuần chủng đó cũng đâu có chế được lời nguyền nào mà Hermione của chúng ta không làm được đâu?"

Câu nói của lão làm cho mặt Hermione ửng đỏ như gấc chín. Ron vừa đưa bàn tay run run lau mồ hôi trán, vừa nói "Miệt thị người ta như vậy thực là xấu xa. Máu Bùn, tức là máu thường, không phải máu quý tộc phù thủy. Thiệt là khôi hài. Vả lại, phần lớn phù thủy ngày nay đều lai. Nếu chúng ta không kết hôn với Muggle thì chúng ta đã tuyệt chủng rồi."

Ron lại thụp đầu xuống khỏi mặt bàn. Lão Hagrid bèn nói to "Được, bác không quấy rầy cháu về chuyện cháu muốn nguyền rủa thằng đó đâu, Ron. Nhưng cũng may là cây đũa phép của cháu lại chỉa ngược vô cháu. Chứ nếu cháu mà rủa trúng thằng Malfoy thì thế nào Lucius Malfoy cũng hầm hè vô trường kiếm chuyện. Ít ra như thế này thì cháu còn đỡ rắc rối với lão ta."

"Cháu cho nó ăn sên thiệt rồi." Flora nhún vai đáp "Nhưng bác yên tâm, cháu dùng bùa vô thanh, nó không biết ai làm đâu."

"Mèn đét ơi. Bùa vô thanh với một đứa năm hai. Mong là cháu không dính dáng đến cái nhà đó. Ờ, Harry! À, có chuyện cần phải làm minh bạch với con đây. Nghe nói con đang phân phát ảnh có chữ ký hả? Vậy sao bác không được phát tấm nào hết vậy?"

Harry tức giận vặn muốn trẹo quai hàm, cho hai hàm răng tách ra. Nóng nảy nói "Con không hề tặng ảnh ký tên gì cả. Nếu mà thầy Lockhart cứ loan truyền..."

Nhưng lão Hagrid đã phá ra cười "Bác chỉ đùa thôi mà." Lão vỗ lưng Harry một cách thân tình nhưng làm cậu ta suýt dập mặt xuống bàn. "Bác biết con không hề làm chuyện đó. Bác nói với thầy Lockhart là con không cần làm vậy. Con không cần cố gắng cũng đã nổi tiếng hơn ông ta nhiều rồi."

Harry đã ngồi thẳng lên, xoa xoa cái cằm "Dám chắc thầy không thích nghe vậy đâu."

"Bác biết chắc là ổng cũng không thích. Và rồi bác nói với ổng là bác chưa hề đọc cuốn sách nào của ổng, thế là ổng quyết định đi về. Ăn kẹo mật không, Ron?" Lão hỏi Ron khi thấy đầu cậu ta nhô lên trên mặt bàn.

Ron nói "Dạ, không. Cám ơn bác. Cháu cũng không dám liều mạng."

Khi Flora, Hermione và Harry uống xong tách trà, lão Hagrid nói "Trong mảnh vườn rau nhỏ sau căn chòi của lão Hagrid có chừng một tá bí rợ bự chảng... Các cháu tới coi bác trồng được cái gì nè."

Trong mảnh vườn rau nhỏ sau căn chòi của lão Hagrid có chừng một tá bí rợ bự chảng mà Flora chưa từng thấy bao giờ. Trái nào trái nấy đều có kích thước của một tảng đá lớn.

Lão Hagrid phấn khởi nói "Đám bí khá quá hén? Để dành cho bữa tiệc đêm Hội Ma đó... Tới lúc ấy chắc chúng vừa kịp lớn."

Harry hỏi "Bác bón phân gì mà chúng lớn dữ vậy?"

Lão Hagrid ngoảng nhìn qua vai để coi có ai khác không. "À, bác cho chúng một tí... Các cháu biết mà... một tý gọi là trợ giúp thôi..."

Flora để ý thấy cây dù hồng có bông của lão Hagrid dựng ở vách chòi. Từ trước Flora vốn đã có lý do để tin là cây dù ấy không phải là cây dù tầm thường như cái vẻ ngoài của nó. Thật tình thì Flora đã có một ấn tượng mạnh mẽ là cây đũa phép thời lão Hagrid còn đi học nay được giấu trong cây dù đó. Lão Hagrid không được phép xài pháp thuật. Lão đã bị đuổi khỏi trường Hogwarts hồi mới học năm thứ ba, nhưng Flora không bao giờ biết được tại sao cứ nhắc tới chuyện đó là lão Hagrid đằng hắng ầm ĩ và tai lão bỗng nhiên điếc một cách bí ẩn, cho đến khi đổi đề tài trò chuyện.

Hermione nửa không tán thành, nửa lại thích thú nhận xét "Cháu đoán là bác dùng bùa Bón Thúc, phải không bác? Bác làm cừ lắm."

Lão Hagrid gật đầu với Ron "Em gái cháu cũng nói với bác như vậy. Mới gặp cô bé hôm qua. Cô bé nói chỉ đi vơ vẩn quanh sân chơi thôi, nhưng mà bác đoán là cô bé hy vọng sẽ tình cờ gặp ai đó ở nhà bác." Lão lại nháy mắt với Harry "Nếu con hỏi ý kiến bác, thì bác nói chắc là cô bé không từ chối một tấm ảnh có chữ ký..."

"Ôi, bác đừng nói nữa mà!"

Ron không kềm được một tràng cười ha hả bật ra, khiến cho mấy con ốc sên văng xuống đất. Lão Hagrid vội gầm lên "Coi chừng!"

Rồi lão túm lấy Ron lôi ra khỏi đám bí rợ quí báu của mình.

Lúc ấy đã gần đến giờ ăn trưa, chúng bèn chào bác Hagrid rồi đi về lâu đài. Ron vẫn thỉnh thoảng ho khạc, nhưng chỉ còn văng ra hai con ốc sên nhỏ xíu nữa mà thôi.

Khi chúng vừa đặt chân lên tiền sảnh mát lạnh thì một giọng nói vang lên "Các trò đây rồi, Potter và Weasley. Các trò sẽ thi hành lệnh cấm túc vào tối nay."

Đó là giáo sư McGonagall. Cô đang đi về phía chúng nó, nét mặt nghiêm trang. Ron cố nén một tiếng ợ, hỏi "Thưa cô, tụi con sẽ phải làm gì ạ?"

Giáo sư McGonagall nói "Hai trò sẽ đánh bóng đồ bằng bạc trong phòng truyền thống với thầy Filch. Và chớ có dùng pháp thuật đấy, Weasley. Chỉ dùng tay thôi."

Ron cố nén nỗi đau khổ. Thầy giám thị Argus Filch là người bị mọi đứa học trò ghét nhất trường.

Giáo sư McGonagall nói tiếp với Harry "Còn trò, Potter, trò sẽ giúp giáo sư Lockhart trả lời thư của người ái mộ."

"Ôi, thưa cô, xin cô cho con vô làm trong phòng truyền thống đi cô."

Giáo sư McGonagall nhướn cao cặp chân mày "Nhất định không được. Giáo sư Lockhart đặc biệt yêu cầu trò đến làm với ông ấy. Cả hai trò nhớ đó, đúng tám giờ tối bắt đầu."

Cả Flora, Harry và Ron ủ rũ đi lững thững vào Đại Sảnh đường trong trạng thái rầu rĩ chưa từng thấy. Đi đằng sau chúng là Hermione, cô bé mang một vẻ mặt "cho-đáng-đời-trò-dám-vi-phạm-nội-quy".

Ron ủ ê than vãn "Chắc là thầy Filch sẽ bắt mình làm việc suốt đêm. Mà lại không được dùng pháp thuật! Trong phòng truyền thống có đến hàng trăm cái cúp chứ ít ỏi sao? Mình đâu có rành chuyện lau chùi theo cách thức của dân Muggle."

Harry thẫn thờ nói "Tôi sẵn sàng đánh đổi để làm chuyện đó bất cứ lúc nào. Lúc ở nhà dì dượng Dursley, tôi đã từng làm mấy đống công việc như vậy. Chứ còn chuyện trả lời thư những người ái mộ thầy Lockhart... Quỷ thần ơi, ông ấy sẽ là cả một cơn ác mộng..."

Buổi chiều thứ bảy thế là đi đoong! Và đúng lúc tám giờ kém năm, thời gian lúc ấy dường như đứng lại, Flora cùng Ron lê bước dọc theo hành lang lầu hai đến phòng truyền thống. Hai đứa cắn răng lâu chùi trong khi nghe lão Filch nói đủ thứ như đáng đời, rồi lão săm soi từng chút một khiến cả hai phải lau đi lau lại nhiều lần.

Mãi đến tận đêm khuya, cả hai mới lê bước được về phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor. Trên người cả hai đứa đều mang theo mùi xi đáng bóng ngột ngạt. Đáng lẽ đã xong sớm hơn nhưng Ron lại ói ra sên văng trúng tùm lum cái mề đay Giải thưởng đặc biệt Vì công ích nhà trường. Lại mất hàng giờ đồng hồ để mà chùi sạch vết nhờn của con sên quỷ ấy...

"Ngủ ngon Flora." Ron uể oải vừa nói vừa xoa bóp bàn tay mình

"Ngủ ngon Ron." Flora cũng không đỡ hơn là bao, lê thân thể mình lên phòng và lập tức lao vào nhà tắm

Thật kinh hoàng!

Thay sang bộ đồ ngủ, Flora liền chịu vô chăn êm đệm ấm mà đánh một giấc. Đúng là làm hậu duệ của bộ tứ đạo tặc không vui chút nào. Nhưng Ginny vẫn ngồi cặm cụi viết vô cuốn nhật kí của ẻm.

"Ginny, muộn lắm rồi đó. Đi ngủ thôi."

"Em phiền đến chị sao?"

"Không nhưng em xanh xao lắm rồi. Có lẽ do ngủ không đủ đó. Mau đi ngủ đi, nếu không chị sẽ viết thư về cho mẹ biết." bấy giờ Ginny mới chịu rời khỏi bàn nhưng tay vẫn ôm cuốn nhật kí da đen mà leo lên giường ngủ, không biết em ấy kiếm cuốn nhật kí đâu ra nữa.

Tháng Mười đã đến, lan tỏa cái lạnh lẽo ẩm ướt khắp sân trường và trong cả tòa lâu đài. Bà y tá Pomfrey bận túi bụi vì một trận dịch cúm lây truyền khắp trong học sinh lẫn giáo viên. Món thuốc nước si-rô ớt của bà cực kỳ hiệu nghiệm, nhưng người nào uống vô rồi thì thế nào hai lỗ tai cũa bốc khói suốt nhiều giờ đồng hồ sau đó.

Ginny, trông xanh xao hốc hác, bị Huynh trưởng Percy ép uống một liều. Khói lập tức bốc lên từ dưới lớp tóc đỏ hoe, tạo ấn tượng là cả cái đầu của cô bé đang bốc cháy.

Những giọt mưa có kích thước bằng những viên đạn vỗ lộp độp vào kính cửa sổ lâu đài suốt mấy ngày cuối tháng. Nước trong hồ dâng cao. Những luống hoa trong vườn biến thành những bãi bùn sình be bét. Và mấy trái bí rợ của lão Hagrid đã phình to bằng cái nhà kho.

Khi Flora mò mẫn trong thư viện, cô gặp lại quý cô đen.

"Chào bà Marigold."

"Ôi cô bé, thiệt tình cờ nhỉ."

"Bà đang làm gì ở đây?"

"Ồ, ta đến gặp một người bạn cũ bởi con Peeves đang quậy banh nhà bếp..." quý cô đen chưa nói xong thì một hồn ma khác xuất hiện.

Ông ta với dáng vẻ khôi ngô, tuấn tú thời trẻ. Bộ lễ phục chỉn chu màu trắng. Áo khoác đỏ nâu dài bên ngoài với hoa văn màu vàng đồng. Đôi tất trắng cao gần đến gối cùng màu với quần làm nổi bật lên đôi giày da đỏ thẫm đắt đỏ. Bên ngực trái còn cài một đoá hoa cúc vạn thọ.

"Tôi đã nói em là để tôi đi gặp hắn..." hồn ma ấy nói với quý cô đen nhưng rồi nhìn thấy Flora khiến ông ta im bặt rồi rời đi ngay sau đó

Quý cô đen như thấy sự khó hiểu trên mặt Flora nên nói "Đấy là bạn ta, Bá tước câm."

"Ngài ấy..."

"Đấy chỉ là biệt danh học sinh đặt cho ổng thôi."

"Tại sao ạ?"

"Tại ổng chỉ nói chuyện với mỗi ta, còn bất cứ con ma nào hay học sinh nào cũng không thể nói chuyện với ổng."

"Cháu có một thắc mắc..."

"Nói đi."

"Bà với ngài Bá tước với ngài Nam tước đẫm máu... là bạn sao?"

"Chúng ta đều là những lứa học sinh đầu tiên học tại Hogwarts. Nhưng chúng ta ở ba nhà khác nhau."

"Vậy còn người lần trước bà nói... cái người đã giữ tập báo mà bà viết ấy... là ai vậy ạ?"

"Ồ, cô ấy hả, là một người bạn cũ của ta thôi. Nghe nói giờ cô ấy ở xa lắm, thật tiếc cho một tài năng. Ta luôn nghĩ cô bé ấy là hậu nhân của Merlin đó."

"Cháu có thể biết tên cô ấy không ạ?..."

"...Ta hay gọi cô bé ấy là Giah. Mà cháu thật giống mẹ của cháu đấy Flora. Nhưng đôi mắt của cha cháu."

"Ai... Cha mẹ cháu ấy ạ? Bà biết cha mẹ cháu sao?"

"Ta suýt thì quên, ta phải đi xem đám gia tinh chuẩn bị bữa tối nữa. Gặp cháu sau." dứt lời, quý cô đen liền bay xuyên qua những kệ sách mà biến mất

Hàng trăm câu hỏi trong đầu Flora lúc này. Cô nhớ rõ mình chưa từng nói tên mình cho bà ấy nghe, với bà ấy biết cha mẹ cô sao? Giah là ai nữa? Flora đã nghĩ rất nhiều về việc có nên nói chuyện này với ba người bạn mình nhưng rồi cô quyết định không hé răng nửa lời cho đến khi làm rõ mọi chuyện.

Quay về phòng sinh hoạt chung, nhập bọn với Harry, Ron và Hermione. Harry kể về bữa tiệc sinh nhật mà lão Nick đã mời cậu ấy đến.

"Một bữa tiệc Tử nhật?" Hermione hăng hái kêu lên. "Mình dám cá là chẳng có mấy người sống có thể nói là họ từng đi dự một bữa tiệc Tử nhật của ma. Chắc là kỳ bí kinh dị lắm!"

Ron thì đang làm dở dang bài tập Độc dược của cậu ấy, nên hơi quạu. "Ngày chết thì mắc gì mà mở tiệc ăn mừng chớ? Mình nghe mà chán muốn chết..."

Bên ngoài mưa vẫn quất ràn rạt vào kính cửa sổ, trời đã tối đen như mực. Nhưng bên trong phòng sinh hoạt chung, mọi thứ đều sáng sủa ấm áp vui tươi. Ánh lò sưởi tỏa chiếu lên những chiếc ghế bành êm ái. Bọn học sinh ngồi thoải mái trên ghế đọc sách, trò chuyện, làm bài tập, hay như trường hợp của Fred và George thì đang cố tìm hiểu xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu đem pháo bung xòe mớm cho con kỳ nhông sống trong lửa ăn? Fred đã "cứu" được một con kỳ nhông sống trong lửa có màu cam rực rỡ khỏi một lớp học về Chăm sóc Sinh vật Huyền bí. Bây giờ cái sinh vật đó đang nhẹ nhàng âm ỉ cháy như hòn than trên chiếc bàn, với một đám trẻ tò mò bu quanh.

Bỗng con kỳ nhông lửa bỗng phóng vọt lên không trung, phát ra những tiếng nổ đùng đùng và những tia lửa xẹt ra sáng lóe, vừa điên cuồng bay vòng vòng khắp căn phòng. Huynh trưởng Percy cũng điên cuồng gào thét Fred và George. Từ miệng con kỳ nhông phun ra những ngôi sao to bằng trái quít hết sức ngoạn mục, rồi nó bay xẹt vô lò lửa trốn mất, để lại mấy tiếng nổ ầm ầm.

Khi lễ Hội Ma đến, Harry nói rằng hối tiếc là mình đã lỡ hứa đi dự tiệc Tử nhật của con ma Nick Suýt Mất Đầu. Cả trường đang hớn hở tham dự dạ tiệc Hội Ma; Đại Sảnh đường đã được trang hoàng bằng những trái bí rợ khổng lồ của lão Hagrid đã được cắt đẽo thành mấy cái lồng đèn lớn đến nỗi ba người chui vô đó mà ngồi cũng vẫn còn chỗ. Và khắp nơi đều dồn đại là cụ Dumbledore đã mời một đoàn vũ công Bộ xương khô đến giúp vui trong bữa tiệc Hội Ma.

Hermione nhắc nhở Harry bằng giọng kẻ cả "Lời đã hứa như đinh đóng cột. Cậu đã nói là cậu sẽ đi dự tiệc Tử nhật mà."

Thành ra, lúc mười một giờ đêm, cả bọn Flora, Harry, Ron, và Hermione đành phớt lờ đi ngang qua lối dẫn vào Đại Sảnh đường đông kín người. Bên trong Sảnh đường, dĩa vàng, cốc vàng, nến bạc, đèn chùm sáng lóng lánh ra sức mời gọi. Nhưng chúng đành ngoảnh mặt, ép chân mình đi thẳng xuống hầm ngục.

Lối đi đến bữa tiệc của Nick Suýt Mất Đầu cũng được thắp nến dài dài, nhưng mà hiệu quả không phấn khởi chút nào hết. Những dãy nến ấy màu đen tuyền, cháy chờn vờn như ma trơi, phát ra một thứ ánh sáng ma quái xanh lơ, tạo một không khí mờ ảo, rờn rợn, ngay cả khi rọi lên gương mặt của những người còn sống.

Cứ mỗi bước đưa bọn trẻ đi tới thì chúng lại cảm thấy lạnh thêm. Flora rùng mình và xiết chặt cái áo chùng đang mặc quanh người cho chặt hơn. Cô chợt nghe có tiếng gì như hàng ngàn cái móng tay cùng cào lên một tấm bảng đen khổng lồ.

Ron thì thầm "Có lẽ cái đó được gọi là âm nhạc chăng?"

Bốn đứa quẹo qua một khúc quanh và thấy ngay Nick Suýt Mất Đầu đang đứng ngay ngưỡng cửa căn hầm ngục treo lòng thòng rèm nhung đen xì. Ông ta đứng đón khách với vẻ ảm đạm tang thương "Bạn quý của ta, hân hoan chào mừng, xin đón mừng... Rất hân hạnh được đón tiếp... rất mừng bạn đã đến đây..."

Ông giở cái nón lông chim ra, quơ nó theo một đường cong khi cúi mình chào khách. Thật là một cảnh phi thường! Trong hầm ngục có hàng trăm con ma trong suốt hay trắng nhờ nhờ, phần lớn đang lướt bềnh bồng trên sàn khiêu vũ đông đúc, cùng nhảy theo điệu van-xơ, với nhạc đệm hãi hùng rên rỉ của một ban nhạc gồm ba mươi cái cưa, mà các nhạc công thì ngồi trên một sân khấu buông màn đen.

Phía trên đầu những con ma là một chùm đèn thắp bằng hàng ngàn ngọn nến đen, tỏa ra một ánh sáng xanh thẫm của nửa đêm. Bốn đứa nhỏ có cảm giác như vừa bước vô một cái tủ đông lạnh, hơi thở của chúng hóa thành sương mờ ngay trước mũi chúng.

Harry muốn vận động cho ấm lên, đề nghị "Tụi mình đi một vòng coi cho biết."

Ron lo lắng "Cẩn thận, đừng có đi xuyên qua con ma nào hết."

Chúng cẩn thận đi vòng bên ngoài mép sán nhảy. Chúng đi ngang qua một nhóm ma nữ ủ dột, một con ma rách rưới mang xiềng xích, một thầy tu mập mạp con ma vui tính của nhà Hufflepuff. Con ma Thầy tu mập đang nói chuyện với một con ma hiệp sĩ bị cắm một mũi tên giữa trán. Flora không ngạc nhiên lắm khi gặp Nam tước Đẫm máu con ma nhà Slytherin, một con ma gầy gò, mắt mở trừng trừng, mình đầy vết máu bạc, đứng ở một chỗ trống trải, bị những con ma khác né xa.

Hermione chợt dừng bước kêu lên "Ôi, không. Mình quay về đi, quay về thôi, mình chẳng muốn nói chuyện với Myrtle Khóc nhè đâu..."

Cả bọn vội vã thối lui, Harry hỏi "Là ai vậy?"

"Là con ma ám một cái bồn cầu tiêu trong nhà vệ sinh nữ."

"Nó ám một cái bồn cầu?"

"Ừa, cái bồn cầu đó hư quanh năm, bởi vì nó cứ nổi khùng lên làm sàn cầu luôn ngập nước. Mình chẳng bao giờ xài tới cái bồn cầu đó nếu tránh được. Cứ nghe nó khóc lóc tỉ tê thì không làm sao mà đi tiểu được."

Ron chợt nói "Coi đồ ăn kìa!"

Phía bên kia căn hầm là một cái bàn dài, cũng được phủ bằng khăn nhung đen. chúng háo hức tiến đến gần, nhưng chỉ được mấy bước là chúng dừng lại, kinh hoàng. Mùi thức ăn ngửi thấy là muốn lộn mửa. Có một con cá ươn to tổ chảng nằm trên một cái liễn bạc rất đẹp; bánh ngọt nướng đến cháy khét như than chất đầy vun trên mấy cái mâm; một cái bao tử cừu nhồi tim gan phổi trộn bột yến đã bị thiu; một tảng phô-mai mọc mốc xanh rì; và ở vị trí trang trọng nhất, một cái bánh vĩ đại màu xám có hình dạng như một nấm mồ, trên đó có mấy chữ vẽ bằng kem đen như hắc ín.

'NGÀI NICHOLAS DE MIMSY-PORPINGTON CHẾT NGÀY 31 THÁNG 10, 1492'

Flora chăm chú nhìn, hết sức kinh ngạc khi thấy một con ma đẫy đà bước xuyên qua cái bàn, miệng há rộng, để ngoạm một con cá hồi hôi thúi kinh khủng.

Harry hỏi con ma đó "Đi xuyên qua đồ ăn như vậy, bác nếm thấy ngon không?"

"Cũng khá ngon." Con ma buồn bã đáp, rồi trôi lều bều ra nơi khác.

Hermione tỏ ra hiểu biết "Chắc là họ để đồ ăn thiu thối ra cho có hương vị đậm đà hơn."

Cô bé bóp mũi mình khi cúi thấp hơn để quan sát gần hơn một cái bao tử cừu đã nhũn rữa ra.

Ron nói "Mình đi ra thôi, tôi buồn ói rồi."

Nhưng tụi nó chưa kịp quay lại thì một con ma thình lình nhô lên từ dưới gầm bàn rồi tự treo lơ lửng trên không trước mặt bọn trẻ.

Harry tỏ ra dè dặt "Chào Peeves!"

Peeves yêu tinh siêu quậy rất trái ngược với sự trong suốt nhợt nhạt, không giống chút nào với những con ma khác đang ở chung quanh. nó đang đội một cái nón dạ tiệc màu cam tươi, cổ thắt một cái nơ xoay tròn được, và gương mặt to láu lỉnh của nó toe toét nụ cười rộng tới mang tai. Nó chìa một chén đậu phộng đã mọc mốc ra, ngọt ngào mời ba đứa nhỏ "Rỉa không?"

Hermione đáp "Không. Cám ơn."

"Nghe mi nói xấu Myrtle

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net