Chương 8: Quỷ khổng lồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Malfoy không thể nào tin được vào mắt mình khi sáng hôm sau vẫn thấy Harry và Ron nhởn nhơ trong sân trường Hogwarts, trông có vẻ bơ phờ một tí nhưng hoàn toàn phấn khởi. Thật lòng, buổi sáng, khi thức giấc, cả Harry và Ron đều cho là cuộc chạm trán với con quái vật ba đầu đêm qua là một cuộc phiêu lưu cực kỳ lý thú, đến nỗi hai đứa thiết tha lao ngay vào một cuộc phiêu lưu khác.

Harry cũng đã kể cho Flora và Ron nghe về cái gói hình như được mang từ Gringotts về Hogwarts. Cả ba đứa tốn bao nhiêu thì giờ chỉ để thắc mắc là tại sao cái gói ấy lại cần được bảo vệ cẩn thận đến thế.

Ron nghĩ "Hoặc là nó rất quý hoặc là nó rất nguy hiểm."

Harry suy luận "Có thể nó vừa quý vừa nguy hiểm."

"Hoặc cụ Dumbledore muốn đích thân bảo vệ nó thay vì tin tưởng cái ngân hàng mà đám yêu tinh lập ra?" Flora nói thêm

Chúng chỉ biết mỗi một điều là cái gói bí mật ấy dài vỏn vẹn chỉ có nửa tấc, ngoài ra chịu, không có bằng chứng gì thểm để mà phỏng đoán này kia.

Như mọi khi, đàn cú túa vào Đại sảnh. Lần này, ai cũng đặc biệt chú ý tới một bưu kiện dài ngoẵng, phải cần tới sáu con cú to mới khiêng nổi. Cũng như mọi người, Harry rất háo hức muốn biết có gì bên trong cái gói đó, và cả bọn vô cùng kinh ngạc khi những con cú thả cái bưu kiện ấy xuống ngay trước mặt Harry. Harry vội mở bưu kiện ra. Cây chổi Nimbus 2000 mà chú James đã mua tặng cho Harry khi biết cậu ấy được làm Tầm thủ trẻ tuổi nhất cho nhà Gryffindor.

Ron rên nhẹ lên ghen tỵ "Chổi Nimbus 2000! Mình còn chưa từng được sờ vô nữa là..."

Crabbe và Goyle đứng chặn ngay trước mặt. Malfoy giựt cây chổi trong tay Harry.

"Một cây chổi Nimbus 2000!" nó nói rồi quăng trả lại cho Harry, trên mặt không giấu nổi sự ghen tức lẫn khó chịu "Lần này thì mày tiêu rồi Potter ơi, học sinh năm thứ nhất không được phép có chổi riêng."

"Giáo sư McGonagall cho phép." Flora đáp nhẹ tênh rồi giằng lại cây chổi trong tay Malfoy

Ron không nhịn được nói "Ở nhà mày có cây gì nào Malfoy? Cùng lắm một cây Comet 260 chứ gì?" Ron nhe răng cười với Harry "Comet trông cũng bóng bẩy đó, nhưng sao đọ được với Nimbus 2000 phải không?"

Malfoy quát tháo vào mặt Ron "Mày biết gì mà nói? Mặt mày không mua nổi nửa cái cán chổi quèn, chứ đừng có mà nói hiệu này hiệu kia. Mày với mấy thằng anh mày, tao chắc là phải chắt bóp từng xu, từng xu một ấy!"

"Nếu mày còn nói đến các anh tao, tao cá là mày sẽ không thể nói nữa đâu Malfoy." Flora vừa nói vừa giơ đũa phép trước mặt nó khiến nó lùi lại vài bước

Ron cũng đang tính đáp lại thì giáo sư Flitwick đã xuất hiện ngay bên cạnh Malfoy. Ông nói rin rít qua kẽ răng "Cãi vã nhau chuyện gì đó?"

"Thưa giáo sư, có người gởi cho Harry cây chổi ạ!" Malfoy hớt lẻo

"À, à, phải rồi." Giáo sư Flitwick tươi cười với Harry. "Giáo sư McGonagall có nói với tôi về trường hợp đặc biệt này, Potter à. Thế chổi hiệu gì đấy?"

"Thưa thầy, Nimbus 2000."

Ba đứa thực tình phải cố nín cười khi thấy Malfoy thộn mặt ra.

Harry nói thêm "Và thực ra là nhờ Malfoy đây mà con có được cây chổi mới này."

Rồi cả ba chạy lên hành lang trong tràng cười ngã nghiêng ngã ngửa vì biết Malfoy đang điên lên vì đố kỵ.

Lên hết các bậc thang cẩm thạch, Harry tươi cười "Đúng vậy. Nếu mà nó không cướp trái cầu Gợi Nhớ của Neville thì mình đâu có cơ hội được tuyển vào đội bóng?"

Bỗng một giọng nói mỉa mai phát ra từ phía sau "Vậy hóa ra đó là phần thưởng cho việc vi phạm nội quy sao?"

Thì ra là cô nàng Hermione đang bước đùng đùng lên cầu thang. Harry trêu "Tôi tưởng cậu không thèm nói chuyện với tụi tôi nữa mà?"

Ron bồi thêm "Cứ đừng nói nữa đi. Như vậy tốt cho cả hai bên nhiều lắm đó."

Hermione bỏ đi với cái mũi hỉnh lên trời.

"Bình thường cậu ấy cũng tốt lắm nhưng cũng khó..." Flora nhún vai nói với hai chàng trai

Vào buổi sáng ngày lễ Hội Ma, mọi người thức dậy trong mùi bánh bí nướng thơm ngào ngạt khắp Sảnh đường. Đời càng đẹp hơn khi giáo sư Flitwick thông báo trong lớp học Bùa mê là thầy sắp dạy đến mục điều khiển đồ vật bay, điều mà lũ học trò ao ước bấy lâu nay. Chẳng là có lần chúng đã trông thấy thầy Flitwick làm cho con cóc của Neville bay vòng vòng khắp căn phòng.

Giáo sư Flitwick chia lớp thành từng đôi để thực tập. Harry bắt cặp với Seamus, Flora lại bắt cặp với Neville. Ron, xui xẻo sao, bị chia cặp với Hermione. Cũng khó mà nói được là trong sự hợp tác bất đắc dĩ này thì giữa Ron và Hermione ai là người tức giận hơn. Cô bé đã không thèm nói chuyện với cả Ron và Harry.

Giọng giáo sư Flitwick rin rít, và ông vẫn phải kiễng chân trên đống sách, như mọi khi "Đừng quên rằng các trò đang thực tập cử động cổ tay cho nhẹ nhàng. Điệu và nhẹ. Nhớ, điệu và nhẹ. Nhớ rằng đọc đúng lời từng câu thần chú là cực kỳ quan trọng. Các trò đừng quên cái gương lão phù thủy Baruffio, chỉ vì phát âm nhầm "f" thành "s" mà rốt cuộc bị cả một con trâu đè lên ngực, ngã lăn đùng ra sàn."

Harry và Seamus đã lắc mãi cổ tay, thật điệu và thật nhẹ, nhưng mấy cái lông chim chúng muốn làm cho bay lên cứ nằm ỳ trên sàn. Seamus mất hết cả kiên nhẫn, rút cây đũa phép ra, chọc vào làm nhúm lông chim cháy đùng đùng; đến nỗi Harry phải vội lấy nón mà dập lửa.

Flora thì đau đầu với Neville vì dù cậu ta đọc đúng thì cái lông chim cũng không bay lên trong khi cô đã làm nó bay lên từ lần đầu nhưng cũng vì vậy mà giáo sư Flitwick kêu cô giảng giải biết bao lần cho Neville.

Ở bàn bên cạnh, Ron cũng không may mắn gì hơn. Nó vung vẩy cánh tay như cánh quạt gió, đọc to "Wingardium Leviosa".

Cô nghe Hermione càu nhàu "Cậu đọc sai rồi. Phải đọc là Wing-gar-dium Levi-o-sa, kéo dài chữ "gar" một cách duyên dáng."

Ron quạu "Cậu giỏi thì sao không làm đi?"

Hermione nổi nóng, xắn tay áo lên, phẩy nhẹ cây đũa phép của mình, đọc "Win... gar... dium... Levi... o... sa..."

Mấy cái lông chim trên bàn bỗng bay lên, chập chờn lơ lửng trên đầu chúng cả thước.

Giáo sư Flitwick vỗ tay "Giỏi lắm. Làm đạt lắm! Mọi người xem này, trò Hermione cũng đã thành công!"

Cuối buổi học đó Ron mang tâm trạng ủ ê chưa từng có. Khi ba đứa đi ra khỏi lớp học, Ron nói với "Thiệt tình không ai chịu đựng con nhỏ đó. Nó đúng là một cơn ác mộng."

Bỗng một người nào đó vội vã vượt qua mặt ba đứa, xô mạnh vào cả Flora. Thì ra là Hermione. Cô liếc nhanh và ngạc nhiên thấy Hermione ràn giụa nước mắt.

"Chắc tại Hermione nghe cậu nói xấu nó." Harry nói

"Rồi sao?" Ron hơi áy náy một chút, nhưng vẫn nói "Lẽ ra nó phải nhận thấy vì sao nó không có bạn bè chứ!"

Tiết học sau đó không thấy Hermione trở vô lớp. Buổi trưa nó cũng không thấy bóng dáng cô bé đâu. Trên đường đi xuống Đại Sảnh đường để dự buổi tiệc lễ Hội Ma, ba người nghe lỏm Parvati nói với cô bạn Lavender rằng Hermione đang khóc trong phòng vệ sinh nữ, và muốn mọi người hãy để mình yên.

"Cậu hãy đi xin lỗi Hermione khi có thể đi." Flora nhắc nhở

Ron càng cảm thấy khổ tâm về vụ này, nhưng chỉ được một chút; khi cả bọn bước vào Đại Sảnh đường trang hoàng rực rỡ, thì hình ảnh Hermione tự động mờ nhạt đi trong đầu hai thằng con trai. Flora thì không vui nổi, ngày Lễ Hội Ma cũng là ngày cha mẹ bỏ rơi cô mà. Ai mà vui nổi.

Hàng nàng con dơi đeo lủng lẳng trên trần và tường, trong khi hàng ngàn con khác sà xuống các dãy bàn như những đám mây đen nghịt, làm cho những ngọn nến thắp trong ruột những trái bí ngô chập chờn và tắt ngấm. Đồ ăn đột ngột hiện ra trên những chiếc dĩa vàng, y như trong bữa tiệc khai giảng hồi đầu năm học vậy.

"Cậu không ăn sao?" Harry hỏi khi thấy cô chuẩn bị rời khỏi sảnh đường

Ron chỉ khẽ huých vào tay Harry tỏ ý bảo cậu ấy hãy kệ cô ấy. Cô vào nhà vệ sinh để yên tĩnh một lúc, tay lại cầm vào sợi dây chuyền bạc trên cổ. Tại sao họ vứt bỏ cô lại còn đeo cho cô cái thứ của nợ này.

Lúc này cô nghe thấy tiếng thút thít trong buồng vệ sinh mới sực nhớ ra Hermione.

"Hermione."

"Ai đó?"

"Mình nè, Flora. Cậu đừng khóc nữa, cái mồm Ron vậy thôi chứ cậu ta cũng thấy có lỗi lắm. Cậu cũng đừng bận tâm làm gì." Hermione lúc này mới chịu mở cửa ra, hai mắt sưng húp đỏ hoe do khóc quá lâu

"Mình không quan tâm cậu ta... Mà sao cậu không ăn tiệc ở sảnh đường. Nay là Lễ Hội Ma mà."

"Ừm... mình không đói thôi."

Bỗng lúc này có tiếng rầm rầm ngày càng tiến gần. Cô tính chạy ra xem chuyện gì nhưng còn chưa ra được nhà vệ sinh đã thấy một con quỷ khổng lồ trước mắt. Cô vội kéo Hermione vào một nhà vệ sinh để trốn, mong nó không nhìn thấy.

Nhưng cô đã đánh giá thấp cái não ngắn của nó. Nó phá nát hết mấy cái buồng vệ sinh buộc cô và Hermione phải trốn dưới bồn rửa tay để tránh khỏi tầm mắt nó. Khi cô còn chưa biết làm gì thì Harry và Ron chạy vào khiến cô càng rối hơn.

Harry tuyệt vọng nói với Ron "Làm cho nó rối lên đi!"

Rồi Harry vớ lấy những ống nước vụn, lấy hết sức bình sinh chọi mạnh vô tường. Con quỷ dừng lại, cách Hermione và cô một thước. Nó ngúc ngoắc đầu nhìn quanh, chớp mắt một cách ngu ngốc, tìm hiểu xem tiếng động đó từ đâu phát ra. Đôi mắt ti hí của nó nhìn thấy Harry. Nó ngập ngừng, rồi đổi hướng, đi về phía Harry, tay vung cây gậy khổng lồ.

"Ê, óc bã đậu!" Ron gào lên từ bên kia góc phòng, vung mạnh tay liệng một ống sắng vào con quỷ.

Oáng sắt trúng vai con quỷ, nhưng nó có vẻ không thèm để ý. Tuy nhiên, nghe tiếng gào, nó dừng bước, xoay cái đầu cực kỳ xấu xì về phía Ron.

Thế là Harry có đủ thì giờ chạy vòng qua con quỷ. "Flora? Mình tưởng cậu về kí túc xá rồi chứ? Mà chạy đi! Chạy mau lên!" Harry hét gọi Hermione và cô, cố gắng kéo hai đứa con gái ra phía cửa.

Cô thì chạy được nhưng Hermione lại không nhúc nhích được nữa. Nó dán sát người vô tường, miệng há hốc kinh hoàng.

Tiếng hét của Harry dường như làm con quỷ kích động. Nó rống lên đáp lời Harry và hướng về Ron, đứa đứng gần nó nhất, và không có lối thoát.

Lúc ấy, Harry làm một điều vừa dũng cảm vừa ngu ngốc. Cậu ấy phóng lên lưng con quỷ, dùng cánh tay nhỏ xíu mà xiết cổ con quỷ khổng lồ. Con quỷ có thể không cảm thấy có Harry bé tí đang đeo trên cổ, nhưng dù có là một con quỷ khổng lồ thì cũng phải biết đau nếu bị ai đó chọc một cây gậy vô mũi. Mà tay Harry lúc đó lại đang lăm lăm cây đũa phép. Nó bèn thọc luôn cây đũa vô mũi con quỷ.

Rú lên đau đớn, con quỷ quằn quại và vung khúc cây trong tay lên. Harry bám chặt cổ con quỷ, liều cái mạng con để níu lấy sự sống: bất cứ giây nào, con quỷ cũng có thể túm được nó và đập nó chết tươi bằng khúc gỗ chày kia.

Hermione đã sụm xuống sàn vì kinh hãi. Ron rút cây đũa phép của cậu ra, đang cũng không biết để làm gì thì nó nghe chính nó đang đọc câu thần chú chợt nảy ra trong đầu "Wingardium Leviosa."

Khúc gỗ chày bỗng nhiên vuột khỏi tay con quỷ, bay lên cao, tuốt trên không trung, rồi quay lại, nện cật lực xuống đầu chủ nhân của chính nó. Nện mạnh đến nỗi cả căn phòng rúng động. Con quỷ xây xẩm mặt mày, từ từ đồ xuống sàn một cái rầm, nằm úp xuống, im re.

Harry lồm cồm đứng dậy. Nó run lẩy bẩy và gần như đứt hơi. Ron còn đứng chết lặng với cây đũa thần trên tay, tròn mắt nhì kết quả cái việc nó vừa làm.

Cuối cùng, chính Hermione là người lên tiếng trước "Nó... chết chưa?"

Harry đáp "Chắc là chưa. Nó mới bị đánh xỉu thôi."

Harry cúi xuống, rút cây đũa phép ra khỏi mũi con quỷ. Cây gậy dính chất gì lầy nhầy như keo.

"Ghê... nước mũi của quỷ." Ron kêu lên

Harry chùi chiếc đũa phép vô ống quần con quỷ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net