Chương 7: Tâm sự của Kim Myungsoo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Tâm sự của Kim Myungsoo

"Alo. Vâng, tôi đúng là Park Chanyeol. Cho hỏi cô là ai?".

"..."

"Sao? Cô nói là có thể?".

"..."

"Được, tôi chờ điện thoại của cô. Cảm ơn cảm ơn".

Chanyeol kết thúc cuộc điện thoại, miệng cười rất tươi, vô cùng mừng rỡ. Vừa rồi, một nữ bác sĩ gọi điện cho anh, nói rằng bệnh viện của cô ấy có thể chữa mắt cho anh. Chanyeol liền gọi điện báo tin mừng này cho Jiyeon.

Kim Myungsoo đứng bên ngoài nghe được cuộc điện thoại giữa Chanyeol và Jiyeon, tự động nở nụ cười bí hiểm rồi quay lưng bỏ đi. "Park Jiyeon, em nợ tôi một ân tình!".

* * *

Chanyeol đã được mổ mắt, anh lại có thể nhìn thấy ánh sáng và mọi vật xung quanh. Người đầu tiên anh nhìn thấy tất nhiên là em gái yêu quý Park Jiyeon.

- Anh hai, có nhìn thấy em không?

Ngay khi Chanyeol vừa tỉnh dậy sau phẫu thuật, Jiyeon đã đưa tay quơ quơ trước mặt anh, hỏi với vẻ khẩn trương.

- Yeonie ngốc nghếch, sao lại khóc lóc như vậy? – Chanyeol cười, nói – Đương nhiên là anh nhìn thấy em rồi. Em gái, em lớn nhanh quá đấy.

Cô nhào tới ôm lấy Chanyeol, không kiềm được mà khóc nức nở. Từ trước giờ, cô luôn hi vọng có thể tìm ra cách để chữa trị mắt cho anh nhưng chuyện này lại không đơn giản như cô tưởng. Cuối cùng, hi vọng đó ngày hôm nay đã trở thành hiện thực. Cảm ơn trời đã không phụ lòng người.

* * *

Kim Myungsoo về nhà, mệt mỏi ngã lưng xuống giường. Tự nhiên lại loáng thoáng nghĩ về Jiyeon. Nụ cười lẫn nước mắt của cô hôm nay, anh đã chứng kiến tất cả. Anh bất giác mỉm cười, mỉm cười rồi lại mỉm cười.

Anh lấy trong hộc tủ ra một quyển sổ màu đen, đó là nhật ký của anh và bắt đầu viết về câu chuyện hôm nay.

Là đàn ông mà lại viết nhật ký, nghe buồn cười nhỉ?

Anh cũng có phần giống Jiyeon, ít nói và sống khép kín, ngoại trừ sáu người bạn thân kia thì chỉ thích chìm vào thế giới nội tâm của bản thân. Chính vì vậy, anh chia sẻ những câu chuyện, bộc lộ tâm trạng của mình với cuốn nhật ký này.

"Ở nhà – Ngày 10 tháng 5:

Ừm, bắt đầu sao nhỉ? À, hôm nay là ngày Park Chanyeol được phẫu thuật mắt. Cuộc phẫu thuật diễn ra rất thành công và cậu ấy cũng đã nhìn thấy mọi thứ được rồi.

Park Jiyeon con bé rất vui, thậm chí đã khóc rất nhiều. Cô ấy khóc vì xúc động, vì hạnh phúc. Cái cô nhóc đó, bình thường ngày nào cũng rượt theo đánh tôi cho bằng được, còn luôn miệng mắng tôi là đồ điên khùng, đồ dở hơi. Vậy mà hôm nay, con bé lại khóc ròng khóc rã như thế, rõ ràng là rất kì lạ phải không?

Park Jiyeon, em có biết không. Tôi tự dưng thấy lòng rất xót khi nhìn thấy em khóc. Tim tôi cứ nhoi nhói trong lồng ngực, khó chịu lắm! Tôi cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Có lẽ vì tôi rất quan tâm đến em chăng? Tôi từng tự nói với chính mình rằng, tôi rất ghét em, càng không muốn sự có mặt của hai anh em em trong gia đình này. Nhưng, ghét của nào trời trao của đó, cái gì tới thì nó sẽ tới, làm sao tránh được.

Dù gì cũng mừng cho anh hai em đã có thể nhìn thấy mọi thứ. Mà buồn một điều, cậu ta đã thấy đường trở lại, sau này chúng ta không thể cãi nhau hay đánh nhau rồi. Biết tại sao không, vì cậu ta sẽ bảo vệ em khỏi sự ăn hiếp của tôi đấy. Ai da, tôi thích được đánh nhau với em cơ...

Con khủng long nhỏ, từ nay xin em đừng khóc nữa nhé. Có vui thì hãy cười thật tươi. Mỗi giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt em làm tôi thấy phiền lòng, dù nó chẳng ảnh hưởng gì tới tôi.

Ư, mỏi tay rồi, viết tới đây thôi ~".

Kết thúc những dòng nhật ký trên, Myungsoo cất sổ vào hộc tủ, khóa lại. Những tâm tình riêng tư, đương nhiên phải giữ kín, không nên để cho ai đọc được.

Xong, anh đi tắm.

(...)

- Myungsoo, tôi vào được không? – Jiyeon gõ cửa.

- "..."

Tiếng nước chảy mạnh làm anh trong nhà tắm chẳng thể nghe thấy gì nên không trả lời cô. Jiyeon tự xoay nắm cửa rồi bước vào. Không nhìn thấy anh nhưng nghe thấy tiếng nước chảy, cô biết anh đang tắm nên ngồi trên giường chờ...

- Oái, em... em sao lại ở đây? – Myungsoo vừa bước ra đã hốt hoảng.

Jiyeon xấu hổ, lấy hai tay che mặt và nhanh chóng quay đi chỗ khác. Ngượng chết được. Anh vừa tắm xong, chưa mặc đồ, chỉ quấn mỗi cái khăn lông che đi nửa thân dưới. Anh có thói quen như vậy từ lúc nhỏ rồi. Đây là phòng riêng của anh, trước giờ anh đều như vậy mỗi khi tắm xong. Nay tự nhiên Jiyeon từ đâu xuất hiện trong phòng anh, để cô thấy cảnh này, thật mất mặt quá đi.

Myungsoo bối rối, vội mở tủ quần áo vớ đại một bộ đồ mặc vào.

- Ừm... tôi xong rồi. Em vào đây có chuyện gì không?

- Dì HyeJung nhờ tôi đưa cái này cho anh. Dì ấy cùng ba tôi phải đi công tác gấp ở nước ngoài rồi. Dì bảo đây là tiền tiêu vặt của anh tháng này.

- Cảm ơn em. – Myungsoo nhận lấy phong bì tiền – Mẹ có nói chừng nào sẽ về không?

- Không có nói. Thôi, tôi về phòng đây.

- Khoan đã. – Anh chợt kéo cô lại, lấy trên bàn hộp quà đưa cho cô – Đưa cái này cho Chanyeol. Là quà của tôi, mừng cho mắt cậu ấy đã khỏi.

- Vậy sao? – Jiyeon cười – Thay mặt anh ấy, cảm ơn lòng tốt của anh.

Cô trở về phòng, anh thì vẫn cứ đứng đó trơ mặt ra. Dạo này anh rất hay suy nghĩ, mà lại là suy nghĩ về Park Jiyeon mới kì lạ. Bó tay luôn, tình hình này là sao chứ? Tại sao anh lại suy nghĩ về cô nhóc đó?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net