28/2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

28.2 Rùa biển (Hạ)

Ven bờ biển lại nhặt được hai chiếc dép kẹp, thêm lần trước nhặt là được ba chiếc nhưng lại toàn là dép phải. Không biết những người lướt sóng đã gặp phải chuyện gì? Tại sao chỉ có dép là bị sóng biển cuốn trôi? Và tại sao lại là dép phải?

Mấy chiếc dép này có kích thước rất lớn nên có thể là của những khách nước ngoài đi lướt sóng. Dùng dao săn thì giống như dùng dao giết trâu đi mổ gà, nên cô lấy con dao Thuỵ Sĩ để gọt bớt phần thừa cho vừa chân.

Lúc trước cô sợ chân bị những rạn san hô sắc nhọn cứa đứt nên vẫn luôn mang giày bảo vệ, nhưng mang giày thể thao đi biển thật sự bất tiện, cát và nước biển ngấm vào khiến giày có mùi. Bây giờ có dép kẹp thì tiện lợi hơn rất nhiều.

Nhặt thêm được một chiếc như thế này thì có thể làm đôi dép cho Bách Ngữ Sanh.

Kỷ Tiểu Hàm đang tập trung tìm chiếc dép có kích thước phù hợp với đôi chân nhỏ nhắn của Bách Ngữ Sanh thì nghe tiếng cô ấy vọng tới.

"── Tiểu Hàm."

Bách Ngữ Sanh mang vẻ mặt hưng phấn, vẫy tay với cô.

"Lại đây nhanh lên ── xem tôi tìm thấy đồ tốt này!"

Kỷ Tiểu Hàm đang đi trong khu vực rạn san hô, dưới chân gập ghềnh cho nên không cách nào đi nhanh được, nhìn cô đi chậm rì rì như thế khiến Bách Ngữ Sanh sốt ruột, thế là đổi luôn cách gọi.

"── Nhóc thổ dân ── "

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi như vậy ── "

"Nhanh chân lên, nhóc thổ dân! Xem tôi tìm thấy cái gì này!"

Kỷ Tiểu Hàm tức giận đuổi theo, Bách Ngữ Sanh ra vẻ thần bí ngồi sau bụi cỏ, ra dấu với cô như thể thật sự có gì đó hay ho.

"Không phải cô mệt đến nỗi không động đậy được sao?"

"Đúng ── nhưng lúc ngồi dưới tán cây nghỉ ngơi thì tôi nhìn thấy 'thứ này' đang di chuyển trên bãi biển."

Bách Ngữ Sanh lôi kéo tay cô, lén lút đi tới như kẻ trộm, hành động rất khác với hình tượng tiên nữ của cô ấy khiến Kỷ Tiểu Hàm cảm thấy buồn cười, đang khúc khích thì bị Bách Ngữ Sanh kéo tới phía trước.

"Cô nhìn xem." Bách Ngữ Sanh chỉ vào hướng bên kia bụi cỏ.

Rùa biển.

Một con rùa biển lớn đang chậm chạp bò trên cát, nhìn qua bụi cỏ Kỷ Tiểu Hàm có thể thấy những đốm trên trán và cái miệng đang khẽ mở của con rùa.

Hai người chỉ nghĩ đến một điều...

Thịt, thịt, thịt, thật là nhiều thịt ── có thịt ăn.

"Thịt rùa ăn được không?"

"Chắc là được..."

Càng nói ánh mắt hai người càng toả sáng.

"Chúng ta tiếp cận từ phía sau rồi lật ngược nó lại."

Không một chút do dự, hai người dễ dàng tiếp cận phía sau, lật ngược con rùa rồi cùng nhau khiêng nó về gần nơi trú ẩn.

Nhìn con rùa đang quẫy những cái chân trên không trung một cách bất lực, có một vấn đề nan giải.

"Lần này đến lượt cô làm thịt."

"Hừ, tôi không muốn... Ngay cả con cá nhỏ tôi còn không dám huống chi..."

Bách Ngữ Sanh kiên quyết không chịu làm, nhìn sắc trời đang tối dần, Kỷ Tiểu Hàm cũng không muốn đôi co.

"Được, tôi làm... Nhưng cô phải ở bên cạnh nhìn."

Bách Ngữ Sanh tỏ thái độ cự tuyệt, nhưng Kỷ Tiểu Hàm đã đi trước một bước.

"Lỡ tôi đổ bệnh thì sao? Đến lúc đó cô bắt buộc phải làm những chuyện này."

Bách Ngữ Sanh mím môi, không nói thêm gì nữa.

Trong lúc sát sinh hai người không nói với nhau câu nào, Kỷ Tiểu Hàm làm xong thì quay đầu nhìn thấy ánh mắt Bách Ngữ Sanh có phần đờ đẫn, cô gọi mấy lần Bách Ngữ Sanh mới có phản ứng, chậm chạp đi tới. Họ lặng lẽ ôm phần thịt rùa đã được làm sạch đặt cạnh đống lửa.

Giết một sinh vật lớn như thế có chút sợ hãi.

Sự phản kháng kịch liệt và đôi mắt gần như có thể nhìn thấy cảm xúc, rõ ràng có thể cảm nhận được đó là một sinh vật có trí khôn, ở một khía cạnh nào đó thì vị trí của mình so với vị trí của nó trong chuỗi thức ăn cũng không khác biệt lắm.

Kỷ Tiểu Hàm cảm thấy không vui như cô nghĩ, thậm chí cô còn muốn khóc, cũng chẳng còn cảm giác đói nữa. Nhưng vì thịt tươi phải nhanh chóng xử lí nên nó bị ném vào nồi nấu một cách miễn cưỡng.

Bách Ngữ Sanh vẫn mang khuôn mặt thẫn thờ, sự im lặng của cô góp phần châm dầu vào lửa.

Rõ ràng là lấy được lượng lớn chất đạm, nhưng bầu không khí lại yên tĩnh đến lạ kỳ, chỉ đến khi miếng thịt rùa đầu tiên được đưa vào miệng.

── Mỹ vị nhân gian.

"Ngon quá đi." Kỷ Tiểu Hàm không nhịn được thốt lên.

"Ừ... Rất ngon." Bách Ngữ Sanh lắc đầu cười mãn nguyện rồi lại gật đầu.

Cảm xúc tiêu cực trong lòng đã bị hương vị thơm ngon trong miệng xua tan một cách kỳ diệu.

"Nếu có người thứ ba ở đây chắc họ sẽ nghĩ chúng ta rất tàn nhẫn nhỉ?" Kỷ Tiểu Hàm xoa bụng.

"Chắc là vậy." Bách Ngữ Sanh lắc mẩu gỗ mà cô dùng làm thìa.

"Nhưng hôm qua chúng ta cũng ăn thịt cá các loại sao lại không có cảm giác tội lỗi?" Kỷ Tiểu Hàm cắn một miếng thịt rùa: "Có phải do rùa biển trông đáng yêu?"

Bách Ngữ Sanh nghiêm túc nói: "Giá trị sinh mạng rùa biển và cá chẳng lẽ không như nhau? Tại sao không thể ăn rùa biển chỉ vì nhìn chúng đáng yêu? Hay vì chúng là sinh vật cần được bảo tồn nên không thể? Hừ, chết đói tới nơi ai thèm quan tâm đến vấn đề đó ── "

"Cô đang tranh cãi với ai vậy?" Kỷ Tiểu Hàm buồn cười.

"Giúp cô tự vấn đấy."

Bách Ngữ Sanh ngồi thẳng dậy, nhìn cô.

"Cô buồn à."

Kỷ Tiểu Hàm gật đầu, "Vừa rồi khi giết nó tôi cảm thấy tội lỗi, tại sao tôi phải ở đây để giết nó? Tôi thật sự không muốn giết. Nếu như tôi không gặp nạn thì cũng không cần phải làm mấy chuyện này."

"Tôi cũng đâu có thoải mái hơn cô." Bách Ngữ Sanh chống cằm ngồi đối diện cô, gật đầu đồng tình.

"Nhưng trong khoảnh khắc cắn miếng đầu tiên, tôi cảm nhận chúng ta và nó cũng giống nhau ── cùng ở trên một chuỗi thức ăn ── vì vậy việc giết và ăn nó là chuyện rất bình thường."

"Trước kia không giống sao?"

"Không đâu. Vì bây giờ chúng ta không được bảo vệ bởi nền văn minh, chúng ta đã rơi khỏi lưới bảo vệ và rớt vào vòng tròn sinh thái trên đảo ── " Bách Ngữ Sanh ngoẹo cổ, chọn lọc từ ngữ để nói, "Có lẽ trong mắt của loài cá, chúng ta không khác gì những con khỉ ít lông."

"Liệu mấy con cá có nghĩ chúng ta là hai chủng tộc khác nhau không, khỉ đen và khỉ vàng."

"Cũng có thể, bọn cá chắc chắn sẽ nghĩ con khỉ vàng vô cùng xinh đẹp."

"Tôi thấy đặc biệt đỏm dáng thì đúng hơn."

Bách Ngữ Sanh cười phá lên.

"Bởi thế chúng ta có thể thoải mái ăn thịt rùa, vì chúng ta cũng sẽ bị một sinh vật nào đó trong hệ sinh thái ăn, mỗi ngày đều phải trải qua quá trình ăn và bị ăn, ai cũng có phần, rất công bằng."

"Cô nói thì hay lắm, nếu dám làm thì tốt hơn."

"Tôi, ừ... Tôi sẽ từ từ tập làm cá."

Bách Ngữ Sanh cảm thấy có chút chột dạ.

"Lúc trước tôi hay xem phim, không phải phim sinh tồn đều có kịch bản như vậy sao? Nhân vật chính cảm ơn vì con mồi đã ban cho anh ta thức ăn và ăn nó với lòng biết ơn. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy hành vi này rất đạo đức giả..."

"Vậy bây giờ?"

"Tôi đã hiểu được một chút."

Kỷ Tiểu Hàm cũng cảm thấy mình đã hiểu.

Cô bưng lên bát canh rùa, chậm rãi thưởng thức.

Thật là một bữa ăn tuyệt vời, cảm ơn rất nhiều.

Bởi vì đói bụng mà sát sinh thì cũng chỉ có mình mới biết được giá trị của nó, không cần người khác phải hiểu.

Nghĩ kỹ thì cô và Bách Ngữ Sanh vẫn sẽ tiếp tục sát sinh. Vì để tiếp tục sinh tồn phải nhìn nhận thẳng vấn đề, không né tránh như thế mới loại bỏ được cảm giác tội lỗi.

Dù rất đói nhưng sức chứa của dạ dày cũng có giới hạn, sau khi hai người ăn no vẫn còn dư rất nhiều thịt rùa.

Các cô đem phơi phần thịt thừa, hi vọng có thể thành thịt khô dự trữ thức ăn cho mấy ngày tới.

Trong lúc làm việc Bách Ngữ Sanh luôn cười đùa, còn nói rằng không chừng sắp có thuyền tới đón, chúng ta không cần phải làm mấy việc này nữa. Cô thật sự không hiểu sao Bách Ngữ Sanh lại thích nói nhảm như vậy.

Nhưng cô cũng không ghét những lời nói mê sảng của Bách Ngữ Sanh.

Vì điều đó cũng thể hiện tâm trạng các cô ngày càng tốt hơn, nên mới có thể thoải mái nói đùa như vậy.

Thức ăn có đủ, nước uống cũng không thiếu, Kỷ Tiểu Hàm cảm giác cuộc sống sắp tới sẽ dễ thở hơn rất nhiều. Như đáp lại suy nghĩ của cô, hôm nay cua cũng xuất hiện cực kỳ nhiều, hai người vừa tới gần thì thấy những bóng đen xẹt qua kẽ đá. Nếu chăm chỉ thì họ sẽ nhanh chóng thu thập đủ lượng thức ăn của hôm nay.

Kỷ Tiểu Hàm vùi đầu nhặt ốc và cua, cố gắng được một lúc cô cảm thấy đau lưng mỏi gối nên đứng thẳng lưng nghỉ ngơi một chút.

"Bách ── "

Cô quay lại gọi Bách Ngữ Sanh, nhưng khi vừa thốt lên liền nhìn thấy hình dáng sắt thép mà cô đã bao lần tưởng tượng.

Thuyền.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net