28/1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28.1 Rùa biển (Thượng)

Kỷ Tiểu Hàm bị đánh thức bởi tiếng sột soạt.

Cô dụi mắt đứng dậy, thấy Bách Ngữ Sanh đang quay lưng loay hoay làm gì đó. Mấy ngày nay Bách Ngữ Sanh luôn ngủ sớm dậy trễ, hôm nay dậy sớm như thế chắc hẳn có vấn đề.

"Cô đang làm gì vậy?"

"Đánh răng."

Bách Ngữ Sanh quay mặt lại, miệng đen ngòm, bộ dạng kỳ quái khiến cô không thể nhịn được cười phá lên.

"Ha ha ha, nhìn cô xấu quá đi, ha ha ── "

"Cười gì mà cười..." Bách Ngữ Sanh phun nước trong miệng, ai oán than thở: "Sao tôi lại không mang theo bàn chải đánh răng chứ! Nếu có cơ hội lựa chọn thì tôi nhất định sẽ đem theo, còn phải là bàn chải điện nữa."

"... Nhưng phải có ổ điện chứ. Vẫn nên chọn nước, thức ăn hoặc là điện thoại vệ tinh."

"Không được, răng miệng rất quan trọng!" Bách Ngữ Sanh nghiêm túc nói: "Cô nghĩ thử xem, lỡ như bị sâu răng thì phải làm sao đây?"

Làm sao là làm sao.

Chẳng lẽ học theo cách người xưa, cột dây vào răng sâu rồi giật ra? Không thì lấy cục đá gõ cho nó rụng? Dù là cách nào đi nữa thì kết quả cũng đau đớn, cho thử cũng không dám.

Mặc dù cảm thấy có chút giả tạo.

Nhưng ──

Trên đầu ngón tay của Kỷ Tiểu Hàm cũng dính chút tro.

Cách này tuy hơi tối cổ nhưng khả năng làm sạch rất tốt. Dù không thích nhưng cô đã âm thầm lấy một ít than để làm bàn chải. Không ai muốn bị sâu răng ở nơi hoang vu thế này cả.

"Dùng tro than đánh răng sạch thật à?"

"Đương nhiên." Bách Ngữ Sanh soi gương, vẻ mặt hài lòng, "Cô nhìn đi, rất trắng mà phải không."

Kỷ Tiểu Hàm híp mắt, gật đầu. Thật ra cũng không chắc có phải do vừa rồi răng quá đen nên bây giờ cảm thấy trắng hơn nhiều hay không.


"Nhìn cũng tạm." Bách Ngữ Sanh thở dài thườn thượt, "Soi gương tôi thấy mình như già đi cả chục tuổi, trước giờ da tôi chưa từng xấu như vậy." Bách Ngữ Sanh xoay qua xoay lại ngắm nghía trước gương, "Tệ thật, cô không cảm thấy chuyện đáng ghét nhất ở đây là không thể dưỡng da sao?"

Dưỡng da làm gì, chỉ việc tìm thức ăn cũng đủ mệt rồi.

"Bình thường tôi cũng chẳng chăm chút gì hết, bây giờ quan trọng nhất vẫn là tìm thức ăn."

"Không chăm chút mà da cô đẹp như vậy ──" Bách Ngữ Sanh không cam tâm nhéo nhéo mặt của cô ấy.

Bách Ngữ Sanh đúng là một phụ nữ bí ẩn. Khi tâm trạng tồi tệ thì lạnh như băng giá, lúc vui vẻ lại khiến người ta có cảm giác gần gũi. Dĩ nhiên, Kỷ Tiểu Hàm biết rõ tất cả đều do cô ấy cố tình tạo ra.

Kỷ Tiểu Hàm im lặng chịu đựng sự giày vò của Bách Ngữ Sanh, cho đến khi hai má cô bị nhào nặn thành bánh bao thì mới đẩy tay cô ấy ra.

"Đừng nghịch nữa. Tôi đói bụng rồi, tranh thủ thuỷ triều vừa rút nên nhanh đi tìm bữa sáng thôi."

"Khoan đã, tôi vẫn chưa chải đầu." Bách Ngữ Sanh vẫn đang chiến đấu với những sợi tóc rối.

"Chút nữa sẽ nóng lắm, hôm nay chúng ta phải di chuyển nhiều, nhân lúc mặt trời còn chưa lên nên nhanh chóng lên đường."

"Được rồi ── nhưng chí ít cô cũng phải sửa soạn lại đầu tóc một chút chứ."

"Tôi chải rồi ── "

"Tôi không thấy. Lại đây."

Bách Ngữ Sanh ép cô ngồi xuống để chải đầu. Kỷ Tiểu Hàm buồn chán nghịch ngón tay, nhìn cô ấy tập trung chải chuốt cho mình, không hiểu ở nơi hoang vu thế này thì để ý ngoại hình làm gì ── rồi gió biển cũng thổi rối tung lên thôi ── Nhưng thấy Bách Ngữ Sanh đầy hứng thú nên cô cũng mặc kệ.

Bách Ngữ Sanh thắt hai bím tóc cho cô, nhưng lại thắt quá chặt khiến chân tóc bị kéo hơi đau. Tìm đồ ăn không được, cá cũng không dám giết, ấy thế mà lại giỏi những chuyện vô bổ này. Nhưng mà ── Kỷ Tiểu Hàm thừa lúc Bách Ngữ Sanh quay đi liền xoay mặt về phía chiếc gương đặt dưới đất.

Nhìn cũng không đến nỗi tệ.

"Hôm nay chúng ta dự định đi thám hiểm phải không?"

Bách Ngữ Sanh đi phía trước, Kỷ Tiểu Hàm để ý thấy cô ấy không còn dè dặt như mấy hôm trước, hay là nói Bách Ngữ Sanh tràn đầy tự tin này mới là người cô quen biết.

Kế hoạch thám hiểm là các cô sẽ đi dọc bờ biển, thử xem bao lâu mới đi hết một vòng đảo.

Lần trước Kỷ Tiểu Hàm đi một mình đến vách núi phía bắc, nhưng lúc đó vì lo cho bệnh tình của Bách Ngữ Sanh nên không chuẩn bị đầy đủ, do vậy mà không đi tiếp. Hôm nay hai người đã đổ đầy nước dừa vào bình nước và chai nhựa, còn mang thêm mấy quả dừa, cá khô và dao săn. Sau khi ăn món súp hải sản mà họ vừa bắt được lúc sáng xong, cả hai đội mũ rơm Kỷ Tiểu Hàm đan rồi lên đường.

"Đây là đi leo núi mà, ở hoang đảo đã đủ thảm rồi lại còn phải leo núi." Đến vách đá lần trước Kỷ Tiểu Hàm đã tới, Bách Ngữ Sanh ngồi xổm dưới đất thở hổn hển, dáng vẻ như sắp ngất xỉu vì lao lực quá độ.

"Cô đừng làm quá... chỗ này có dốc lắm đâu."

Kỷ Tiểu Hàm đứng hình mất năm giây, với độ cao chẳng chênh lệch bao nhiêu so với mực nước biển mà Bách Ngữ Sanh lại thở như vừa leo ngọn núi ba ngàn mét.

"Như vậy mà không dốc à? Ừ, được lắm, cô thật là tàn nhẫn." Bách Ngữ Sanh vẫn đang hổn hển, "Nhà cô thật sự không ở trên núi?"

"Không. Tôi chỉ thường xuyên leo núi."

"Lừa ai vậy, trên người luôn mang dao săn mà bảo 'thường xuyên' leo núi, hẳn là cô ở trên núi!"

Bách Ngữ Sanh nói luôn miệng, cô ước gì có thể nói chuyện nhiều hơn để ngăn Kỷ Tiểu Hàm giục cô đi tiếp.

"Cô là người phía Đông à?"

"Hoa Liên. Ông ngoại thường dẫn tôi đi, ông thích leo núi lắm."

Hiếm khi Bách Ngữ Sanh trò chuyện về gia đình, cô cũng chủ động nói thêm.

"Nhà tôi ở gần trường tiểu học Thanh Tuệ."

"Thanh Tuệ..."

Bách Ngữ Sanh lẩm bẩm.

"Hình như tôi từng nghe cái tên này..."

Kỷ Tiểu Hàm chăm chú nhìn vào ánh mắt của cô ấy. Bách Ngữ Sanh suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng hỏi: "Có phải ở chỗ cô từng tổ chức cuộc thi khinh khí cầu quốc tế? Hình như từng được báo chí nhắc tới?"

Kỷ Tiểu Hàm thả lỏng vai. Cô nhe răng cười.

"Có lẽ vậy. Đúng là thế thật."

Bách Ngữ Sanh nghỉ ngơi một lúc rồi cũng chịu đi tiếp, các cô đi qua sườn núi, con đường dẫn ngược ra bờ biển dễ đi hơn rất nhiều.

Mỗi khi đi qua một nơi, hai người đều chú ý quan sát xung quanh.

Dù sao cũng là nơi chưa đặt chân đến, chẳng ai đoán được liệu có người ở hay không? Có khi bước thêm vài bước lại thấy thuyền đánh cá đi ngang qua thì sao? Hoặc chí ít cũng phát hiện dấu tích sinh sống của con người?

Ôm theo hi vọng được cứu, họ dạo quanh hết một vòng đảo.

Nhưng ảo tưởng bị đánh tan không thương tiếc, nơi đây giống như thế giới thần tiên biệt lập không tìm thấy dấu vết con người.

Hòn đảo lớn hơn tưởng tượng, trở về nơi xuất phát thì trời cũng vừa sập tối; nhưng cũng nhỏ hơn tưởng tượng, chỉ tốn một ngày vừa đi vừa nghỉ dọc theo bờ biển đã có thể phác thảo ra hình dạng của hòn đảo.

Hòn đảo dài và hẹp, địa thế có hình chữ F lộn ngược khá đặc biệt, bên trái cao nhất, ở giữa cao vừa và bên phải thì bằng phẳng.

Khu vực phía nam nơi họ ở nằm ở phần thấp của địa hình, có bãi cát xinh đẹp, rạn san hô và thảm thực vật tươi tốt, rất thích hợp làm nơi sinh sống. Đi lên phía bắc một chút sẽ gặp vách núi khá cao, sau vách núi lại có địa hình thoai thoải, một mảng rừng rậm ngát xanh, điểm cuối khu rừng có xu hướng cao dần, những dãy núi trùng điệp cao vút và hiểm trở. Nơi cao nhất phía bắc còn có nham thạch trắng và chim biển bay lượn.

Các cô không leo lên những ngọn núi phía bắc do địa thế quá cao và hiểm trở, nhìn từ xa không thấy một cành cây ngọn cỏ, ngoại trừ chim chóc thì không có dấu vết của bất kì sinh vật sống nào khác.

Sau khi trở lại nơi trú ẩn, Kỷ Tiểu Hàm thu hoạch được một Bách Ngữ Sanh ăn vạ.

Bách Ngữ Sanh trông có vẻ kiệt quệ, làm cách nào cũng không chịu đứng dậy.

Có thể là cô ấy thực sự mệt mỏi, hoặc do đã quen được cưng chiều mới tỏ thái độ như vậy. Tóm lại, đây là lần đầu tiên Kỷ Tiểu Hàm nhìn thấy bộ dạng ăn vạ của Bách Ngữ Sanh.

"Mệt chết tôi rồi, đi cả một ngày đường, đuối lắm, không nhúc nhích nổi."

"Nhưng chúng ta còn phải đi bắt ốc, đi thu bẫy rồi lấy công cụ chưng cất nước."

"Cũng đâu có xa lắm, cô đi đi ── đi mà ──" Bách Ngữ Sanh rưng rưng nước mắt nài nỉ.

Kỷ Tiểu Hàm rất sợ kiểu nũng nịu thế này nên hoàn toàn không có khả năng từ chối. Bách Ngữ Sanh đôi khi rất trưởng thành, có lúc lại rất can đảm làm nũng ── Là mình thì sẽ không dám làm nũng với người lạ trong hoàn cảnh thế kia, chẳng lẽ cô ấy không sợ bị từ chối sao?

Cô nhìn lên màn trời càng lúc càng tối, cũng không thể vì giận Bách Ngữ Sanh mà mất thêm thời gian.

Kỷ Tiểu Hàm lắc đầu, đành phải tự mình đi thu công cụ và bắt hải sản.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net