30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26. Nói mớ

Có nguồn nước ổn định và đáng tin, công việc quan trọng nhất của hai người lúc này là thu thập thức ăn.

Dù họ cũng dần tìm được chút ít lương thực nhưng cũng chỉ có thể tránh chết đói, cách cảm giác no bụng vẫn rất xa.

Vất vả lao động lại thiếu ăn, gò má hai người hóp lại thấy rõ.

Thứ phủ lên đầu họ là cơn đói thật sự ── đói đến mức đầu váng mắt hoa, cơ thể yếu ớt, ngay cả làm một việc đơn giản như đứng lên cũng khiến họ cảm thấy nhiệt lượng trong cơ thể tiêu tán, nhìn thấy những chiếc lá xanh biếc, rong biển mặn mòi hay bất cứ thứ gì trông có vẻ ngon lành đều muốn cho vào miệng.

Sức ăn của Bách Ngữ Sanh ít, lại vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, đói bụng vốn là trải nghiệm xa xỉ ở tận đâu đâu chừng như xa xôi lắm, bây giờ lại trở thành chuyện thường ngày.

Mấy hôm nay họ chỉ ăn dừa và một lượng hải sản ít ỏi nên cần khẩn cấp bổ sung chất đạm, muốn ăn thịt, muốn được chắc bụng, muốn lấp đầy miệng thịt. Họ đói đến mức không kìm được mà cho miếng rong biển vào miệng nhai, cảm giác như có thể ăn bất cứ thứ gì.

Nhưng Kỷ Tiểu Hàm vẫn luôn nhắc nhở Bách Ngữ Sanh phải giải quyết nguồn nước trước khi tìm thức ăn, dù rằng cô cũng đang phải chịu đựng cơn đói khủng khiếp. Với công cụ lọc nước biển và dừa, nỗi lo về việc thiếu nước đã bớt đi đôi chút, cuối cùng hai người cũng có thể dồn sức vào việc tìm thức ăn.

Bãi săn trực tiếp nhất, đại dương.

Bách Ngữ Sanh cẩn thận đi theo bước chân Kỷ Tiểu Hàm di chuyển giữa những rặng san hô.

Hôm nay là lần đầu tiên Bách Ngữ Sanh đi theo Kỷ Tiểu Hàm ra ngoài thu nhặt.

Trước đây cô có thói quen xông xáo dẫn đầu, nhưng sự hành hạ mấy ngày nay khiến cô thận trọng và thiếu tự tin, vả lại ── cô đè váy có chút mất tự nhiên.

Nếu trên đời thật sự có Thượng Đế, cô rất muốn hỏi vị kia, tại sao mỗi tháng phụ nữ đều phải chịu một lần hành tội, đối phó với kinh nguyệt ở thế giới văn minh đã đủ khó chịu, đụng phải ngày này trên đảo hoang lại càng phiền phức.

Váy của cô đã hoàn toàn bị huỷ hoại, xấu hổ nhất là cô không còn bộ quần áo nào để thay. Giặt nhiều lần với bột trà đắng mượn của Kỷ Tiểu Hàm chỉ có thể làm nhạt vết bẩn chứ không thể loại bỏ chúng hoàn toàn. Lúc này Bách Ngữ Sanh cảm thấy thật may mắn khi người sống duy nhất trên đảo cũng là phụ nữ ── cùng nhau đối mặt với kiếp nạn lần này, thế nên sẽ không quá gay gắt với đối phương về vấn đề không thể giữ sạch.

Kỷ Tiểu Hàm nhìn Bách Ngữ Sanh đi phía sau với vẻ hơi né tránh, có thể lờ mờ đoán được lý do cho động tác mất tự nhiên của cô ấy.

Thấy dáng vẻ chật vật của Bách Ngữ Sanh, cô nhận ra mình chẳng những không đắc ý mà còn có chút đau lòng, một dạng xót xa khi nhìn thấy đồng loại gặp nạn.

Cơ thể họ rơi vào vùng đất nguyên thuỷ nhưng tâm lý vẫn duy trì sự dè dặt của người văn minh, vì chưa hoàn toàn thích nghi với môi trường mới nên lâm vào cảnh lúng túng.

Có thể một ngày nào đó, cả cô và Bách Ngữ Sanh đều sẽ trở nên giống động vật, hoàn toàn không quan tâm đến việc có đúng mực hay không, hay dây bẩn ra khắp nơi cũng chẳng màng ── nhưng cho đến lúc đó, họ vẫn phải đánh vật với sự xấu hổ và khó chịu này mỗi tháng.

Kỷ Tiểu Hàm đưa Bách Ngữ Sanh đến một vùng biển mà cô đã khám phá ra.

Mấy ngày nay cô thường xuyên tìm kiếm thức ăn nên dần hiểu biết cơ bản về những bãi cạn gần đó, có nơi nước sâu và tối, có nơi nước cạn đầy san hô bao phủ. Cô dẫn Bách Ngữ Sanh đến nơi có thể nhặt được những món dân dã một cách khá dễ dàng.

Mỗi ngày luôn có rất nhiều sò và ốc biển bám vào đá khi thuỷ triều xuống. Kỷ Tiểu Hàm cầm phiến đá gõ chúng xuống rồi thả vào thùng. Cái thùng cũng được làm từ rác, cô cắt đầu chai lớn, chọc lỗ nhỏ ở hai bên rồi dùng một sợi dây xuyên qua, thế là được một cái thùng nhỏ.

"Sao chúng ta không bắt cá?"

Nhặt được một lúc, Bách Ngữ Sanh bỗng thèm thuồng chỉ vào con cá đang bơi lội tung tăng bên cạnh.

Nước ở bãi biển này chỉ cao tới mắt cá chân, có rất nhiều sinh vật sống và cá lớn đang tận hưởng cuộc sống an nhàn tự tại.

Nhìn phần bụng màu mỡ của đám cá to kia, chỉ cần bắt được một con là có thể ăn no nê cả tối.

Thế là Kỷ Tiểu Hàm và Bách Ngữ Sanh, một người đuổi cá, một người cầm lưới tự chế bắt cá. Chỉ tiếc là hai người tốn công cả buổi nhưng đừng nói đến việc ăn cá, đến ngay cả đuôi cá còn không sờ được. Nếu tiếp tục lãng phí thời gian chỉ sợ hôm nay phải chịu đói, đành phải tạm thời từ bỏ ý nghĩ trực tiếp bắt cá.

"Mấy con cá này cảnh giác quá, trước mắt đừng bắt nữa, nếu mất thời gian thêm nữa thì chúng ta còn chẳng được ăn tối đâu."

"... Vậy hôm nay ăn gì?"

Cuối cùng cũng chỉ có thể nhặt ốc và tìm dừa.

Mặc dù hợp tác bắt cá với Bách Ngữ Sanh thất bại nhưng hiệu suất nhặt dừa của hai người lại được nâng cao, phạm vi hái cũng được mở rộng.

Do Bách Ngữ Sanh có đôi chân dài nên bây giờ có thể thách thức những quả dừa mọc trên cao, những quả dừa trước đây không thể hái được đã nhanh chóng được mang xuống dưới sự trợ giúp của cô ấy.

Lượng dừa trên đảo tuy rất nhiều nhưng vẫn phải hái tiết chế, rốt cuộc thì họ cũng không biết mình sẽ ở đây bao lâu.

Sau khi dự trữ một lượng đủ dùng cho hai ngày, họ lại cùng nhau đi kiểm tra công cụ chưng cất nước đặt ở bãi biển để xác định nó không bị cuốn trôi, sau đó lại đi nhặt cua ốc dọc theo bờ biển. Qua lại bờ biển hai vòng rồi đi tìm củi bổ sung, tới lui mấy chuyến như vậy cho đến khi mặt trời lặn.

Cuộc sống nơi hoang dã thú vị mà cũng đơn giản đến nhàm chán, chỉ tìm thức ăn, lấy nước và duy trì ngọn lửa cũng đã chiếm gần hết thời gian.

Khi mặt trời sắp lặn, họ sẽ không rời khỏi nơi trú ẩn nữa.

Ở đây không có đèn đường hay bảng đèn quảng cáo, từ khi mặt trời bắt đầu lặn cho đến lúc bóng tối hoàn toàn phủ xuống chẳng mất bao lâu. Nếu như đi quá xa có thể sẽ tính toán sai thời gian và bị kẹt lại giữa bóng tối đen nghịt. Vì thế họ rất cẩn thận quan sát vị trí của mặt trời và quay về khi đến thời điểm thích hợp.

Sau khi ăn xong bữa tối, Kỷ Tiểu Hàm thấy bầu trời xám đen vẫn còn chút ánh sáng lờ mờ, cô bèn chặt lá cọ bên cạnh bắt đầu ngồi đan.

Cô vẫn luôn yêu thích thủ công mỹ nghệ, bắt đầu với việc chọn vật liệu, tự tay chế tạo và nhìn sản phẩm thành hình trong tay mình cảm giác mới tuyệt làm sao. Chế tạo đồ vật đơn giản hơn nhiều so với bất cứ chuyện gì khác, lại còn có tưởng thưởng rõ ràng so với việc giao tiếp cùng đồng nghiệp. Khoảng thời gian giải trí lớn nhất sau khi tan việc chính là xem video dạy làm đồ thủ công miễn phí trên Internet, vậy nên việc đan cỏ cây và kỹ thuật chế tác gỗ không làm khó được cô.

Trên đảo này đâu đâu cũng có cọ, trước kia Kỷ Tiểu Hàm từng thấy hướng dẫn viên người miền núi đan mũ rơm bằng lá cây tương tự. Lúc đó, họ xé chiếc lá thân dài ra, gấp đôi lại mà đan, lá cọ trên tay cô dường như khá thích hợp cho việc này.

Họ cũng làm mái nhà mới từ những chiếc lá này. Xét cho cùng, sử dụng chăn không gian làm vật che chắn chỉ là biện pháp tạm thời, trước đây vì bận nhiều việc quan trọng hơn và may mắn không gặp phải thời tiết xấu nên việc nâng cấp mái che mới bị trì hoãn cho đến tận hôm nay.

Có lẽ nên cân nhắc chút thời gian để làm một căn nhà chắc chắn hơn nhưng ít nhất, làm chắc phần mái có thể chống chọi với thời tiết tốt hơn.

Dựa vào ánh lửa leo lét, Kỷ Tiểu Hàm tiếp tục đan mũ rơm, lòng suy tính về việc làm nơi trú ẩn tốt hơn, đến tận khuya mới cùng Bách Ngữ Sanh nằm xuống nghỉ ngơi.

Ban đêm, đang ngủ nửa chừng thì Bách Ngữ Sanh hét toáng lên.

"Xảy ra chuyện gì!" Kỷ Tiểu Hàm lập tức ngồi dậy.

"Có sâu! Nó to lắm, bò lên đùi tôi! Nó ở đó kìa!"

Kỷ Tiểu Hàm nhìn sang, dưới ánh trăng và ánh lửa soi chiếu, mơ hồ có thể nhìn thấy một vật thể đang chậm rãi di động.

"Tiểu Hàm, Tiểu Hàm, nó lại tới nữa kìa ──" Bách Ngữ Sanh suy sụp, "Cô nghĩ cách đi!"

Kỷ Tiểu Hàm đang ngái ngủ bò dậy, tiện tay nhặt thanh gỗ đặt trên đầu ── vốn định dùng nó làm củi ── di vật thể không xác định về phía ngọn lửa, sau khi xác định đó chỉ là một con nhện lông to, cô lấy thêm một thanh gỗ khác làm thành cái kẹp để gắp nó đi.

Trở lại lán nhỏ, thấy Bách Ngữ Sanh vẫn còn bàng hoàng, dường như côn trùng bò lên người khiến cô ấy sợ hãi hơn bất cứ điều gì khác.

"Nó đi chưa? Cô đã đuổi nó đi xa chưa? Sẽ không bò lại đây nữa chứ?!"

"Bò tới nữa thì lại đuổi đi là được rồi, chỉ là một con nhện thôi..." Kỷ Tiểu Hàm mơ màng nói, cô xoay người định ngủ tiếp, nhưng dường như nỗi sợ của Bách Ngữ Sanh vẫn không dừng lại.

"Chỉ là một con nhện?!" Bách Ngữ Sanh cao giọng, "Có kích cỡ bằng hai bàn tay? Trời ơi!"

Kỷ Tiểu Hàm thật sự muốn ngủ, nói qua loa:

"Ngày mai tôi sẽ đan một tấm đệm cỏ dày hơn để cơ thể không tiếp xúc với mặt đất, sẽ ít côn trùng hơn."

"Nhưng dù có đệm cỏ dày nó vẫn có thể bò lên, chân của nó dài lắm ── "

"Vậy thì làm cái đài bằng tre lót dưới sàn, nhện sẽ không lên được..."

"Nhưng không phải chúng ta đã bàn ngày mai sẽ bắt cá trước sao, vậy có còn thời gian để chặt tre không? Vậy thì cô định... khoan đã ── có phải cô đang nói cho qua với tôi không? Đừng lừa tôi, cô sẽ làm thật sao?"

"Làm, làm chứ..." Kỷ Tiểu Hàm gần như ngủ gật.

Bách Ngữ Sanh đợi câu tiếp theo, nhưng lại chỉ nghe tiếng hít thở nhè nhẹ.

"... Tiểu Hàm? Kỷ Tiểu Hàm?"

Ngủ rồi.

Bách Ngữ Sanh vừa trải qua một trận kinh hoàng nên không ngủ được. Giấc ngủ của cô vốn đã nông, khi ở nhà thì phòng ngủ phải cách âm hoàn toàn, phải chuẩn bị chăn drap gối đệm thật tốt, tinh dầu, nhạc êm dịu, mọi thứ đều phải đủ đầy, giống như tổ chức một nghi lễ tôn giáo phức tạp, tốn không ít công sức mới có thể ngủ ngon. A Tân nói đùa rằng cô là công chúa hạt đậu, đúng là thế thật.

Bây giờ công chúa hạt đậu đang nằm trên sàn nhà vừa bẩn vừa cứng đến nhức nhối. Thật sự cô rất ghét oán trách, cũng ghét tự thương hại mình, nhưng cô cảm giác mình rất, rất đáng thương. Việc hái lượm ban ngày đã có thể so sánh với lượng vận động cả năm của cô, cô đã nỗ lực chừng ấy, thế mà bây giờ một giấc ngủ ngon cũng không có được.

Bách Ngữ Sanh ngơ ngẩn nhìn lên trăng, nước mắt rơi xuống không một dấu hiệu báo trước.

Chỉ là cô cảm thấy vô cùng chán nản, một con nhện thôi cũng có thể khiến cô đột nhiên mất hết tinh thần. Rõ ràng ban ngày còn cảm thấy mọi chuyện vừa đi vào quỹ đạo, nhưng bất cứ lúc nào cũng có chuyện xảy ra khiến cô cảm giác mình bị cô lập, bất lực, không có chút cảm giác an toàn nào.

Trời thì sáng như vậy, tiếng thuỷ triều xao động ồn ào, cỏ cây xào xạc, thật sự không hiểu sao Kỷ Tiểu Hàm có thể ngủ được. Vốn dĩ ngủ ở nơi hoang dã đã không thoải mái, bây giờ trong đầu lại tràn ngập cảm giác về con nhện đáng ghét kia, cô hoàn toàn mất ngủ.

Cô lăn qua lộn lại, nghe tiếng hít thở đều đều bên cạnh, thật sự có chút hâm mộ Kỷ Tiểu Hàm ruột để ngoài da.

Đang lúc cô nhìn chằm chằm ra biển, chợt nghe thấy giọng nói của Kỷ Tiểu Hàm.

"Ư... Ưm... không..."

"Cô không ngủ à?"

Không ai đáp lại.

Dường như chỉ là nói mớ.

Lần này, ngoài tiếng ồn ào của thiên nhiên còn có thêm những tiếng nói mơ của người bạn đồng hành ngăn trở giấc ngủ của cô.

Bách Ngữ Sanh phiền muộn thầm nghĩ, ngày mai nhất định phải tự làm một cái nút tai, nhưng đi đâu để tìm nguyên liệu? Có nên cắt hai mảnh vải nhỏ từ góc váy không? Sau đó cô nghe thấy tiếng gọi nhỏ của Kỷ Tiểu Hàm.

"Xảo Hủy..."

Gặp ác mộng?

Bách Ngữ Sanh xoay người, đúng lúc thấy Kỷ Tiểu Hàm đang khóc thầm trong giấc ngủ. Nước mắt tràn ra khỏi vành mắt cô ấy, từ từ chảy xuống. Dưới sự khúc xạ của ánh trăng và ánh lửa, nước mắt loé lên những tia sáng mỏng manh.

"Đừng... đừng... Xảo Hủy..."

Kỷ Tiểu Hàm kéo dài những lời khẩn nài nhỏ như tiếng mèo kêu.

Bách Ngữ Sanh quay đầu lại, cố làm ra vẻ như không thấy.

Tiếng hít thở của Kỷ Tiểu Hàm cũng nhỏ như cơ thể cô ấy, tiếng nói mớ cũng không to, nhưng nó lại xuyên thấu tiếng côn trùng kêu trong rừng, tiếng thuỷ triều đại dương, tiếng lá cây xào xạc và cả bàn tay đang che tai của Bách Ngữ Sanh, khiến lòng cô bồn chồn.

Sau nhiều lần do dự, cuối cùng Bách Ngữ Sanh khẽ thở dài, xoay người lại. Vì gặp ác mộng mà hai tay Kỷ Tiểu Hàm co quắp, Bách Ngữ Sanh phủ tay mình lên, vỗ về mu bàn tay cô ấy rồi thử thăm dò mở tay cô ấy ra.

Nói cũng lạ, có thể do cảm giác mát mẻ từ những ngón tay cô, cũng có thể do sự an ủi dịu dàng, đôi tay nắm chặt của Kỷ Tiểu Hàm dần buông lỏng.

Bách Ngữ Sanh vuốt xuôi những ngón tay cô ấy, lòng bỗng cảm thấy xao động khi nhìn thấy những vệt nước óng ánh trên khuôn mặt cô ấy, thế là cô giơ tay lau đi những giọt nước trên khoé mắt kia. Những giọt nước mắt trong suốt long lanh lướt trên đầu ngón tay cô.

Cô nhìn Kỷ Tiểu Hàm.

Vẫn ngủ say.

Thậm chí bị người ta đụng chạm như vậy cũng không có phản ứng.

Khuôn mặt không chút đề phòng khi say ngủ của Kỷ Tiểu Hàm trông vô cùng trẻ con, làm người ta ảo tưởng rằng có thể làm bất cứ điều gì với cô ấy. Bách Ngữ Sanh liếm ngón tay dính nước mắt.

... Mặn.

Cô định tránh người ra khi thấy dường như Kỷ Tiểu Hàm không nói mớ nữa, nhưng Kỷ Tiểu Hàm lại đuổi theo nhiệt độ của cô, rúc vào cánh tay cô, cơ thể nhỏ bé dựa vào cô. Rồi như thể đã tìm được một vị trí thoải mái và an toàn, cô ấy chép chép miệng, điều chỉnh tư thế, chìm vào giấc ngủ sâu.

Bách Ngữ Sanh sững sờ, định di chuyển, nhưng Kỷ Tiểu Hàm lại mơ mơ màng màng thốt lên "Xảo Hủy đừng nhúc nhích", cô lập tức bất động.

Đang tưởng mình là em gái cô ấy sao? Có lẽ trước đây cô ấy thường ngủ chung với em gái.

Bách Ngữ Sanh bất lực nhìn lên trời.

Xúc cảm về cô bé bên cạnh vô cùng mềm dịu, da thịt mềm mại của cô ấy đã xua tan cảm giác ghê tởm vì bị côn trùng đụng phải vừa rồi.

Tay cô vốn đang duỗi cứng đơ để không chạm vào đầu Kỷ Tiểu Hàm, nhưng dần dà khi cơn buồn ngủ ập tới, tay cô cũng từ từ cong lên, trước nay cô đều không thích ngược đãi bản thân, thế là rất tự nhiên tìm một tư thế thoải mái cho cánh tay mình. Lúc này Kỷ Tiểu Hàm hoàn toàn nằm trong lòng cô, thậm chí cô còn có chút xấu xa vuốt lên lưng Kỷ Tiểu Hàm, muốn xem thử cô ấy có hoảng hốt bật dậy hay không.

Nhưng không có.

Đối phương lại còn cong lưng, tựa hồ như thích bị xoa như vậy.

Kỷ Tiểu Hàm bây giờ rất ngoan ngoãn, giao toàn bộ thân thể cho cô, cô bé nhỏ nhắn, mềm mại, trắng nõn như kẹo bông này bị cô ôm trong vòng tay. Và khi Bách Ngữ Sanh vừa thay đổi tư thế, đối phương càng đặc biệt phối hợp dụi vào hõm vai cô, nói ấm ớ bên tai cô một cách thoả mãn. Tư thế của cả hai lúc này rất thoải mái và thân mật.

Bách Ngữ Sanh thầm nhận thấy mình có vẻ thinh thích thế này, trong lòng chợt dâng lên cảm giác thoả mãn lạ kỳ vì sự phối hợp ôn thuận của đối phương.

Tại sao lại...

Mình cũng không quá thích thân mật với người khác.

Hay là... do quá cô đơn?

Bách Ngữ Sanh mệt mỏi không thể nghĩ được quá nhiều, giữ nguyên tư thế này nhắm mắt lại, hai người cùng chìm vào giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net