27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27 - Bẫy

Sáng sớm thức dậy, Kỷ Tiểu Hàm nhận ra mình đang nằm trong vòng tay Bách Ngữ Sanh.

Giường ở nhà rất nhỏ nên cô luôn ngủ chen chúc với em gái, hôm nay cũng không ngoại lệ. Đang ngủ mê man, cô chợt nhận ra cảm giác kỳ lạ trên tay mình.

"Xảo Hủy, em giảm cân à? Ngực cũng nhỏ."

Sau đó cô đột ngột mở mắt, phát hiện ra mặt mình đang tựa vào vai trái của Bách Ngữ Sanh, cả cơ thể được đối phương ôm vào lòng.

Bách Ngữ Sanh giống như bạch tuộc, xem cô như gối ôm. Cô lặng lẽ rút người khỏi vòng tay cô ấy, tay đối phương hãy còn quờ quạng giữa không trung, có vẻ hơi bất mãn vì chiếc gối ôm mềm mại bị người ta lấy mất, tựa như sắp tỉnh dậy.

Kỷ Tiểu Hàm lập tức nhét áo khoác lông đặt trên đầu vào ngực Bách Ngữ Sanh, Bách Ngữ Sanh có áo khoác lông ôm lại lăn sang một bên.

Kỷ Tiểu Hàm chạy trối chết đến bờ biển rửa mặt.

Lúc cô quay lại thì Bách Ngữ Sanh cũng đã thức, đang ngồi tại chỗ dùng tay xoa cổ, vẻ mặt mịt mờ. Thấy Bách Ngữ Sanh không ngừng xoa bả vai ── phía sáng nay cô nằm ngủ rất no say, Kỷ Tiểu Hàm chột dạ ngồi trước đống tàn lửa, vờ như đang tập trung thêm củi.

May là ngoại trừ việc liên tục xoa vai, Bách Ngữ Sanh không có biểu hiện gì khác thường, có lẽ không có ấn tượng về chuyện ôm mình.

Cô cũng xem như không có chuyện này, bắt đầu thảo luận về hành trình hôm nay.

"Cô dậy rồi? Tôi vừa nghĩ, hôm nay có nên đổi sang dùng bẫy để bắt cá không?"

Sau những cố gắng vô ích hôm qua, Kỷ Tiểu Hàm đã đề xuất như vậy.

"Bẫy... Cũng có thể thử, nhưng cô định làm thế nào?"

"Trước mắt tôi muốn làm một cái bẫy địa hình chỉ có một lối ra duy nhất ── Tôi nghĩ bãi cạn đó rất thích hợp."

Hôm qua nhìn thấy cá lớn chậm rãi bơi lội bên cạnh nên nhất thời nôn nóng, chỉ cầm dụng cụ đơn giản đã muốn xuống nước, kết quả là ra về tay trắng. Xem ra với trình độ của hai người hiện tại thì chỉ có thể dùng bẫy bắt cá.

Cái bẫy được tái chế từ nguồn vật liệu có sẵn, cắt đi một phần ba đầu chai nước ngọt lớn 2000ml nhặt được, nhét ngược phần đầu bị cắt vào thân chai là có thể tạo được một cái bẫy bắt cá đơn giản dễ vào khó ra.


"Chỉ như vậy là cá sẽ ngoan ngoãn chui vào bẫy?" Bách Ngữ Sanh hỏi.

"Cần mồi nữa." Kỷ Tiểu Hàm cạo sò ốc dính trên đá, gỡ lấy thịt ném vào đáy chai, hi vọng có thể dụ cá nhỏ dính bẫy.

Sau khi làm xong sáu cái bẫy, cả hai chọn một bãi đá cạn, dùng đá quây thành một ngư trường nhỏ chỉ có một lối ra vào. Họ rải thịt sò ốc bên trong để thu hút cá bơi vào rồi dùng đá cố định những chiếc bẫy làm được ở lối vào, sau đó tiếp tục đi nhặt sò ốc dọc bãi biển và hái dừa.

Xế chiều trời đổ mưa.

Từ khi lên đảo đến nay thời tiết hầu như luôn tốt, cơn mưa to đột ngột khiến họ bất ngờ trở tay không kịp.

Hai người tăng tốc chạy về nơi trú ẩn, ngọn lửa rất vất vả mới nhóm lên được gần như bị dập tắt. Kỷ Tiểu Hàm vội bung ô bảo vệ mồi lửa, dù sao thì cả hai vẫn chưa học được cách đánh lửa, nếu như mấy ngày tới trời đều mưa dầm dề thì họ sẽ hoàn toàn không có lửa để dùng.

Khi Kỷ Tiểu Hàm đang bảo vệ mồi lửa thì Bách Ngữ Sanh đã đặt bình nước rỗng bên ngoài để hứng nước.

Vì cơn mưa bất chợt nên ngoại trừ bình đựng nước dung tích không quá lớn thì chỉ có cái chai nhỏ nhặt được trước đó là có thể dùng được. Kỷ Tiểu Hàm thấy không đủ dụng cụ hứng nước liền đội mưa chạy ra bờ biển, trở lại với vài vỏ sò lớn và đặt trên đất để hứng nước. Bách Ngữ Sanh cũng làm theo, cùng cô ấy nhặt vỏ sò.

Cả hai bận rộn tới lui hồi lâu cho đến khi hàng chục vỏ sò đã được đặt dưới đất. Sau đó Bách Ngữ Sanh hắt hơi một cái, Kỷ Tiểu Hàm không muốn bệnh cảm của cô ấy nặng thêm nên cùng nhau quay về nơi trú ẩn.

Dù vỏ sò hơi nông nhưng có thể chứa được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, nước ngọt nhiều như vậy chính là báu vật quý giá nhất trên đời. Kỷ Tiểu Hàm ngồi xổm dưới đất, nhìn vỏ sò từ từ đầy nước, có chút thoả mãn.

"Không ngờ trời lại mưa."

"Tiếc là chúng ta không chuẩn bị nhiều dụng cụ hứng nước mưa hơn, nếu không thì mấy ngày tới đã không phải lo lắng về nguồn nước." Bách Ngữ Sanh vẫn có chút rầu rĩ.

"Lửa cũng suýt tắt... Sau này phải làm mái che để bảo vệ mồi lửa."

Cả hai đồng thanh thở dài.

"Cũng là một bài học, sau này nếu nhìn thấy bất cứ cái chai nào dù có công dụng gì cũng phải mang về."

Mỗi ngày sẽ gặp một hoàn cảnh khác nhau, mỗi ngày đều là một thử thách mới. Còn rất nhiều, rất nhiều chuyện phải làm.

Cả buổi chiều trời mưa không dứt, nước ngọt thu được rất nhiều, cả hai cũng tranh thủ uống nước thoả thích, cổ họng khát khô hiếm khi được làm ẩm và thoả mãn như vậy.

Trời mưa tầm tã ngược lại cũng khiến họ lo lắng không giữ được ngọn lửa. May mắn thay, đến chiều tối thì trời tạnh hẳn, thu được nước và vẫn giữ được lửa.

Trước khi trời sập tối, Kỷ Tiểu Hàm đi thu hồi bẫy cá.

Bách Ngữ Sanh phụ trách canh mồi lửa, cô uể oải thêm củi vào ngọn lửa, từ xa đã nhìn thấy Kỷ Tiểu Hàm ôm bẫy cá, khuôn mặt tròn trắng nõn hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, vẻ mặt phấn khích.

"Bách Ngữ Sanh, cô xem này!"

Cô ấy kiêu hãnh giơ lên cái chai đầy cá, Bách Ngữ Sanh cũng bị nhiễm lây niềm vui của cô ấy, cười toe toét: "Bắt được bao nhiêu cá vậy?"

"Không biết, đợi chút nữa đếm lại ── dù sao chúng ta cũng có thêm bữa ăn."

Lần này được bội thu, sáu cái bẫy, trong đó có một cái nắp không cố định nên cá chạy sạch, còn lại đều thắng lợi trở về, dưới đáy chai đen đen, ít nhất có sáu, bảy con cá nhỏ chen chúc nhau.

"Mấy cái chai này cho cô xử lý, cá phải đánh vảy."

Kỷ Tiểu Hàm chia nửa số chai cho Bách Ngữ Sanh, đang hào hứng chuẩn bị xử lý cá thì chợt nhìn thấy Bách Ngữ Sanh vẫn ôm chai đứng ngẩn ra, như đang do dự.

"Cô chưa bao giờ làm cá?"

"Tôi chỉ ăn cá..." Mặt Bách Ngữ Sanh đỏ lên, "Vẫn nên để cô làm đi."

"Trước đây tôi cũng chưa từng giết cá sống, chỉ xử lý cá tươi mua từ chợ... Đây chỉ là cá nhỏ, dùng đá gõ chết là được, sau đó thì dùng cành tre xuyên qua."

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Kỷ Tiểu Hàm xử lý hết toàn bộ số cá.

Kỷ Tiểu Hàm dùng đá cạo vảy cá, bỏ ruột, xiên cá đã được làm sạch bằng cành tre vót nhọn rồi nướng quanh đống lửa. Hai người lặng lẽ ngồi bên đống lửa đỏ hồng, đợi bữa ăn được nướng chín.

Dầu cá rớt xuống lửa kêu xèo xèo, trong không khí thoang thoảng mùi thơm hấp dẫn của cá nướng ── Tạm biệt lương khô cấp cứu và cơm dừa, tạm biệt cá sống và sò ốc ── Đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày qua được ăn cá nướng chín. Mặc dù cá chỉ được nướng đơn giản và không có gia vị đặc biệt, nhưng trong khoảnh khắc cắn vào nó vẫn có cảm giác hạnh phúc vô ngần.

Sau bữa ăn, mặt trời còn chưa lặn hẳn, Kỷ Tiểu Hàm ôm quả dừa ngồi dưới gốc cây nhìn mặt biển đằng xa, thoải mái đung đưa chân. Bách Ngữ Sanh nghe thấy Kỷ Tiểu Hàm nhỏ giọng hát, một bài hát cô đã quên mất tên, tóm lại là ca khúc thị trường rất nổi trong thời gian gần đây. Trước nay cô không thích ca hát cũng không thích ca sĩ nào, nhưng vì thường xuyên nghe thấy nên có thể dễ dàng nhận ra giai điệu.

Giọng của cô ấy thật sự rất giống trẻ con, dù nghĩ thế nhưng cô cũng ngâm nga theo cô ấy, đắp vào những đoạn Kỷ Tiểu Hàm không hát được. Hai người vừa sắp xếp chỗ ngủ vừa nghe tiếng sóng vỗ vào đá, tiếng hát của họ phiêu đãng truyền đi xa, thật xa.

Trước khi bóng đêm phủ xuống, Bách Ngữ Sanh gom về rất nhiều lá cây đặt dưới nơi trú ẩn, sau đó ngồi xổm dưới đất từ từ xếp đá. Con nhện to đêm trước vẫn còn khiến cô sợ hãi nên trước khi mất bò bắt đầu lo làm chuồng. Cô dùng đá, cành khô và lá cây để cách ly chỗ ngủ, ít nhất có thể ngăn những con vật nhỏ dễ dàng bò lên.

Nhưng để hoàn toàn yên tâm thì vẫn cần một khung giường cách xa mặt đất.

Kỷ Tiểu Hàm dù không sợ côn trùng nhưng cũng cảm thấy lũ sâu bọ thật phiền nhiễu. Tuy rằng sau khi đốt lửa tình trạng đã tốt hơn khá nhiều nhưng vẫn không thể ngăn chặn tận gốc, hơn nữa, việc nằm trên đất khiến cơ thể cô phủ đầy đất cát, rất khó giữ cơ thể sạch sẽ, thoải mái. Sau khi bàn bạc với nhau, họ quyết định dành ra khoảng thời gian cố định mỗi ngày để làm một cái đài cao, xem thử có thể cải thiện tình hình hay không.

Cách lắp ráp rất đơn giản, tìm bốn khúc gỗ trôi giạt đủ lớn dựng thành hình chữ nhật rồi cột chặt bốn góc tạo thành phần khung căn bản. Bây giờ Bách Ngữ Sanh không cần Kỷ Tiểu Hàm chỉ dạy cũng có thể cột hai loại nút thắt cơ bản, tốc độ công việc hiển nhiên được tăng tiến, hai người nhanh chóng hoàn thành phần khung chính sau bữa tối không lâu.

Ngày mai phải thu thập thêm vỏ cây và dây leo, buộc chúng song song trên khung chính, như vậy là có thể tạo ra bề mặt giường cơ bản, cuối cùng xếp vài lớp lá lớn và dày lên trên là đã hoàn thành.

Tất nhiên là mức độ dễ chịu vẫn cần cải thiện thêm, nhưng trước mắt phải làm ra khung giường cơ bản nhất, sau này có thời gian có thể nghiên cứu đan một tấm chiếu thoải mái hơn. Cô thấy Kỷ Tiểu Hàm đã làm được một chiếc mũ rơm nhỏ, phương pháp đó cũng có thể sử dụng để làm đệm cỏ.

Để đặt hàng gia dụng trên mạng chỉ cần động một ngón tay, nhưng bây giờ phải mất đến hai ngày mới làm ra được một khung gỗ nhỏ có kết cấu đơn giản.

Thế nhưng tâm trạng lại khá vui.

Bách Ngữ Sanh nghĩ, chắc là do được ăn uống đầy đủ, gió biển thổi mát rượi, lại còn làm công việc sẽ giúp chất lượng giấc ngủ tốt hơn.

Công sức của ngày hôm nay có lẽ không thể tận hưởng ngay được, nhưng cô đã tự tay chế tạo công cụ nền tảng. Tuy rằng tối nay chỉ hoàn thành khung xương cơ bản nhưng nhìn giá gỗ đã thành hình, trong lòng Bách Ngữ Sanh dấy lên niềm tin, dùng đôi bàn tay của mình, đổ mồ hôi, từng bước xây dựng lại trật tự cuộc sống hoá ra lại hạnh phúc như vậy.

Đây là lần đầu tiên trước khi đi ngủ cô không mệt mỏi đến mức không thể suy nghĩ, cũng là lần đầu tiên cô có thời gian để suy nghĩ, nhưng những gì cô nghĩ không phải là sự cứu viện từ trên trời rơi xuống, cũng không phải là hồi ức tốt đẹp của quá khứ, không còn là ── có lẽ ngày mai sẽ có người đến cứu mình ── loại tâm lý cầu may tương tự như vậy.

Cô muốn chiến đấu lâu dài với hòn đảo này, muốn dùng thời gian giúp bản thân trở nên tốt hơn để chuẩn bị cho những tai vạ có thể xảy ra trong tương lai. Cô muốn tự làm cho mình no ấm, tất cả mọi thứ từ thức ăn, quần áo, ngủ nghỉ đều phải tốt hơn.

Trong lòng Bách Ngữ Sanh có rất nhiều tính toán nho nhỏ về việc làm thế nào để khôi phục lại chất lượng cuộc sống vốn có sau thảm hoạ. Cô chưa bao giờ đối xử tệ bạc với bản thân, dù đang ở hoang đảo cũng không ngoại lệ. Cô muốn cố gắng sống sót và sống ngày một tốt hơn.

Bên cạnh đống lửa đang nhảy nhót, Bách Ngữ Sanh nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ êm đềm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net