PN: TIỂU BIỆT THẮNG TÂN HÔN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Chu + Yuu Yuu

Beta:

Bên ngoài gió táp mưa sa, sấm chớp lóe sáng.

Chiếc giường trống trải lạnh lẽo bao năm của Đế Quân trong Vu Sơn Điện rốt cuộc đón được người đó trở về. Đạp Tiên Quân chăm chú nhìn phản ứng của Sở Vãn Ninh khi nằm dưới thân hắn, nhìn là da người nam nhân này sau khi dược tính có tác dụng trở nên ửng hồng, hắn cảm thấy ngọn lửa đã tắt trong lòng hắn nhiều năm rốt cuộc hồi sinh trong đêm nay.

Sở Phi của hắn, Vãn Ninh của hắn, tro tàn của hắn lại bùng cháy trong nhân gian.

Giờ này khắc này, trong nơi rèm che ấm áp, nằm trong lòng hắn.

"Sẽ không còn bất cứ kẻ nào tới quấy rầy chúng ta nữa. Sư tôn... Sở Phi của bổn tọa." Đạp Tiên Quân phủ xuống, nói bên tóc mai Sở Vãn Ninh, thì thào, "Luôn nói tiểu biệt thắng tân hôn. Ngươi với bổn tọa biệt ly lâu như vậy, ngươi xem, bổn tọa cũng không phải cái gì trượng phu vô trách nhiệm."

Hắn vừa nói, vừa trượt tay xuống, siết chặt lấy tay Sở Vãn Ninh từng chút. Hắn đem từng ngón tay rụt lại của Sở Vãn Ninh, run rẩy, dùng lực đạo không nói nên lời, mở ra từng ngón từng ngón, bẻ ra xong, chậm rãi ghé lại bên môi hôn lên. Sau đó mạnh mẽ kéo tay Sở Vãn Ninh đi xuống một đường-- khiến cho Sở Vãn Ninh cầm lấy tính khí đã sớm cứng rắn tới không tưởng tượng nổi của hắn, gân mạch nổi lên rõ ràng vừa thô vừa lớn.

"Ưm..." Đạp Tiên Quân cơ hồ cố tình phát ra tiếng thở dài trầm thấp, tựa hồ quyết định muốn khiến Sở Vãn Ninh cảm nhận thấy sự nhục nhã khi hầu hạ nam nhân, muốn khiến Sở Vãn Ninh biết giờ phút này người nằm trên người y là Đạp Tiên Quân không sợ trời không sợ đất, chứ không phải Mặc Tông Sư sợ đầu sợ đuôi, cái gì cũng không dám làm.

Mặc tông sư...

Nhớ tới kiếp này mình với Sở Vãn Ninh đã thành một đôi, lò lửa lại bùng cháy lên thiêu đốt, hun đỏ mắt.

Đạp Tiên Đế Quân vừa mạnh mẽ giữ chặt lấy tay Sở Vãn Ninh, lại khiến y cầm lấy dương vật mình, vừa đâm vào lòng bàn tay ấy hai cái, có chút nóng bỏng thở dốc bên tai Sở Vãn Ninh: "Ái phi cảm thấy thế nào?"

... ...

"Bổn toạ nợ ngươi nhiều năm sủng hạnh như vậy, hẳn là ngươi muốn cực kỳ?" Yết hầu tràn ngập dục vọng nhấp nhô, giọng trầm thấp khàn khàn như muốn hoá Sở Vãn Ninh vào trong huyết nhục, "Không sao, đêm nay còn dài... Ngươi muốn bao nhiêu cũng được, bổn toạ nhất định đút no ngươi."

Một người trên giường có thể vô sỉ đến mức này đã là cực hạn. Rõ ràng là mình khát muốn chết, khát tới hoảng, khát tới đỏ mắt, khát tới hận không thể nuốt trọn đối phương vào bụng hoà trong cốt tủy, lại trả đũa hết lần này tới lần khác, luôn nói do Sở Vãn Ninh muốn, làm ra dáng vẻ vô tư phụng bồi thoả mãn dục vọng đối phương.

Đúng là chỉ có mỗi Đạp Tiên Đế Quân, chỉ có Đạp Tiên Đế Quân mới có thể khiến cho Sở Vãn Ninh tâm chết như tro tàn, còn có thể khiến y sinh ra một tia tình cảm thuộc về người sống.

Sở Vãn Ninh run rẩy hé đôi mắt phượng ửng đỏ ướt át, vừa phẫn nộ vừa mơ màng trừng mắt nhìn hắn. Đạp Tiên Đế Quân cảm thấy mỹ mãn mà than thở, "Đã lâu rồi ngươi không nhìn bổn toạ như vậy. Nhìn vào mắt ngươi như vậy đã rõ, là ngươi, không sai."

Nói xong, hắn lại cúi đầu, ngậm lấy vành tai mềm mại của Sở Vãn Ninh. Tai vốn là một trong những chỗ mẫn cảm nhất của Sở Vãn Ninh, giờ lại đã uống tình dược, càng không có cách nào khống chế như bị một dòng điện tê rần chạy dọc theo sống lưng, Sở Vãn Ninh run mạnh bật lên!

Nhưng phản ứng của y chỉ đổi lại Đạp Tiên Quân càng thêm vui sướng liếm mút, vành tai bị ngậm trong miệng, đầu lưỡi thô ráp bắt chước tiết tấu đâm rút của tính khí, ướt át nóng bỏng liếm láp.

Trong kích thích mãnh liệt, Sở Vãn Ninh nghe thấy Đạp Tiên Quân trầm thấp thì thào: "Nơi này vốn có một chiếc hoa tai."

Thanh âm kia như một bạo quân áp chế lửa giận vô cùng vô tận, hoặc như một con chó nhà có tang bị vứt bỏ phiền muộn không chốn dừng chân.

Đạp Tiên Quân còn hôn lên nơi kiếp trước có một chiếc khuyên của Sở Vãn Ninh thêm mấy lần, như có như không dục vọng cấp bách chứng minh người này đã quay về với mình, động tác bỗng nhiên có hơi dồn dập thô bạo. Hắn nắm chặt tay Sở Vãn Ninh, ép Sở Vãn Ninh cầm lấy tính khí của hắn đang chống ở lối vào ngày đêm mong nhớ lần nữa: "Tự mình cầm lấy, đưa bổn tọa vào."

Sở Vãn Ninh cắn răng muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng lực đạo của Đạp Tiên Quân lớn kinh người, huống chi hắn dùng hết mười phần sức lực, gân xanh cứng rắn đều đột ngột gồ lên. Đạp Tiên Quân kiên trì nói: "Tự mình đưa vào."

Nói xong lại cơ hồ không tôn trọng mà đâm nhẹ lên cửa huyệt mềm mại. Quy đầu ướt át mở ra cánh hoa dính nhớp, chỉ là chỉ chọc nhẹ chứ không đâm vào, hai người đều thở dốc có chút dồn dập. Đạp Tiên Quân hận không thể lập tức hung ác đâm vào trong, lại khiến cho nam nhân hắn ngày đêm mong nhớ chặt chẽ bao phủ hắn, mút lấy hắn. Mà Sở Vãn Ninh thì sao, môi Sở Vãn Ninh đã bị tự mình cắn rách, mắt mở to, che miệng, không lên tiếng, cũng không nghe lời. Y cơ hồ có chút bi thương nhìn nam nhân trước mắt, sau nửa ngày, mới nức nở nói: "Mặc Nhiên..."

Mặc Nhiên, ngươi không phải như vậy.

Ngươi không phải như thế, là sư phụ... Kiếp trước kiếp này... Đều không thể... Không thể bảo vệ ngươi tốt.

Hai đời, nhìn ngươi điên cuồng, nhìn ngươi chết.

Là ta không tốt, suốt đời tầm thường, thất bại thảm hại, không thể độ ngươi.

"Sao ngươi lại..." Đạp Tiên Quân hơi ngẩn ra, "Sao ngươi lại khóc?"

Sao y lại khóc?

Y không cảm thấy, ngọn lửa thiêu đốt trong thân thể quá nóng bỏng, Đạp Tiên Quân tự hồ quyết định muốn y hóa cốt thành bùn, giờ y đã uống tình dược nên nóng tới lợi hại. Mãi cho đến khi Đạp Tiên Quân nói ra, y mới nhận thấy đuôi mắt mình thật sự có thứ gì nóng ướt chảy xuống, chảy vào trong tóc mai.

Thần sắc Đạp Tiên Quân nhất thời trở nên rất cổ quái, như phẫn nộ, lại như ghen ghét, như mờ mịt, lại như...

Y nghĩ hẳn là y điên rồi, mới có thể thấy trong cặp mắt đen tới phát tím kia mang một tia đau lòng.

Ảo giác mà thôi.

Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại.

Nhưng trong yên tĩnh ấy, Đạp Tiên Quân bỗng khẽ bế y lên, như sợ hãi y sẽ tan thành tro tàn biến mất, nên ôm chặt y trong lòng. Đạp Tiên Quân không nói gì thêm, cũng không ép y làm gì nữa, hắn bế Sở Vãn Ninh ngồi lên hông hắn, một lát sau, nghiêng gương mặt tuấn tú kia sang, hôn sâu.

"Vãn Ninh... Vãn Ninh..."

Người hôn vừa ướt át vừa nóng nảy vội vàng, thống khổ lại điên cuồng, bàn tay Đạp Tiên Quân vuốt ve vòng eo Sở Vãn Ninh, sau đó bỗng nhiên táo bạo mò vào trong gối, sờ thấy một lọ thuốc cao đã chuẩn bị tốt, thậm chí đã chuẩn bị từ rất lâu.

Sở Vãn Ninh vừa nhìn thấy lọ thuốc cao ấy, đầu đã tê rần.

Vạn cổ tình dược cao.

Đạp Tiên Quân trước đây đã dùng loại thuốc cao này với y một lần. Cho dù trong lòng vừa hỗn loạn vừa bi thương, Sở Vãn Ninh vẫn cảm thấy sợ hãi ăn sâu vào cốt tủy--

Y đã từng nếm thử hiệu dụng của thuốc cao này, mà giờ y rõ ràng đã uống tình dược, nhưng Đạp Tiên Quân là kẻ điên, hắn, hắn vẫn còn...

Sở Vãn Ninh cơ hồ cố sức giãy dụa muốn đẩy hắn ra, nhưng toàn thân đã thoát lực.

"Không... Mặc Nhiên... Ngươi không thể..."

"Suỵt." Ánh mắt Đạp Tiên Quân tối đen bất định, "Bổn tọa không giống như hắn. Ngươi dùng cái này rồi, sẽ rõ, chỉ có bổn tọa mới có thể chơi ngươi thoải mái tới chảy nước. Hắn là ngụy quân tử giả mù sa mưa, có biết làm gì đâu?"

Dứt lời ngón tay lấy đầy cao thể, không nói thêm lời đâm vào sau hậu huyệt Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh phát ra một tiếng rên rỉ, eo căng chặt như dây cung, nhưng y càng làm vậy, Đạp Tiên Quân càng đưa thêm nhiều cao thể vào trong thân thể y, quấy đảo đâm rút.

"Môi cắn rách luôn rồi, để người khác thấy, còn cho rằng bổn tọa bắt nạt ngươi." Đạp Tiên Quân vừa đâm rút, vừa dùng cặp mắt tối tăm nhìn y chằm chằm, "Ngươi nói xem ngươi trong thiên hạ sẽ lại nói gì? Có phải ngươi muốn tất cả mọi người đều biết ngươi là dạng nào, biết rằng đường đường là Bắc Đẩu Tiên Tôn, nhìn qua tưởng thanh cao kiêu ngạo... Lại dùng sắc hầu hạ quân, bị bổn tọa làm vô số lần trên giường."

"..." Hô hấp Sở Vãn Ninh nóng rực, eo căng chặt, nhưng không nhịn được rên rỉ.

"Sở phi à... Bổn tọa mấy năm này thường nghĩ tới. Nếu ngươi là một nữ tử, kết cục của chúng ta có phải sẽ đẹp hơn giờ phút này nhiều hơn không. Nhiều năm đêm nào cũng chuyên sủng ngươi như vậy... Sớm đã không biết ngươi sẽ mang thai vì bổn tọa bao nhiêu đứa trẻ rồi."

Ngón tay Đạp Tiên Quân ở lối vào đâm rút phát ra tiếng dính nhớp, tay kia vuốt ve vòng eo Sở Vãn Ninh căng chặt không buông, lại chuyển từ eo qua phần bụng săn chắc của y, suồng sã vuốt ve.

"Nếu vậy, ngươi cũng được, bổn tọa cũng được." Đạp Tiên Quân vừa vuốt ve y, vừa khàn khàn gợi cảm trầm thấp nói, "Nhìn thấy cốt nhục của chúng ta, có thể sẽ giữ lại chút mặt mũi nhỏ bé cho người kia không. Cũng sẽ không tới tình cảnh ngày hôm nay."

Ánh mắt lướt qua từng tấc, theo mồ hôi rịn ra thấm ướt trán của Sở Vãn Ninh, đến mày kiếm nhíu lại, tới mũi cao thẳng, rồi đôi môi mỏng bướng bỉnh không chịu rên thành tiếng.

Ánh mắt Đạp Tiên Quân âm u lạnh lẽo: "Nhưng đáng tiếc mà... Đây cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi."

Hắn rút ngón tay ra, mang theo cao dịch dấp dính. Tình dược lại thêm thuốc cao, cho dù có là thánh hiền cũng có thể chịu nổi bao lâu? Hắn biết rõ cực hạn của Sở Vãn Ninh.

Hắn từng giẫm đạp nó.

Dòng nước ướt nóng chảy ra từ lối vào, Đạp Tiên Quân đã không còn nhiều tâm tư dâm loạn, không ai biết rõ tâm tình hắn lúc này. Đế Quân đã nếm hết tuyệt sắc nhân gian này kỳ thật trong lòng giờ lại mang chút tâm tình của đứa trẻ lần đầu nếm trái cấm, hận không thể lập tức nuốt trọn chiếm hữu người trước mắt vào trong bụng, như chỉ trong nửa khắc buổi đêm, ấm áp trong lòng sẽ biến mất chẳng còn gì.

Hắn đang sợ.

Hắn cực sợ Sở Vãn Ninh sẽ rời đi.

Nên hắn không còn nhiều tâm tư nhàn hạ, hắn tự giữ lấy dương vật đã cứng rắn cương tợi lợi hại của mình, đặt vào huyệt khẩu đã ẩm ướt không chịu nổi kia, quy đầu cực lớn chậm rải mở cánh hoa, sau đó mãnh liệt đâm vào "lép nhép."

"A..."

Thân thể Sở Vãn Ninh căng cứng, khàn khàn rên rỉ, tính khí thô cứng nóng như lửa đâm vào, eo y thoáng cái đã mềm nhũn. Y nằm dưới thân Đạp Tiên Quân hé miệng hít khí, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng trần.

Đạp Tiên Quân lại thoải mái khép hờ mắt, khoái cảm khi đâm vào hoàn toàn như thủy triều ập lên, trong nháy mắt kia hắn đột nhiên cảm thấy như thể mình tựa hồ chưa từng trải qua sinh tử và cô tịch.

Những khổ sở mấy năm nay, tựa hồ đề tan biến vào lúc này. Hắn lại có được sư tôn của hắn hắn, Sở phi của hắn, Vãn Ninh của Ninh lần nữa. Hắn ở đây... Hắn, ở trong y, hắn xâm chiếm y cắm sâu trong y, hắn khi nhục y vuốt ve y đút no y.

Hắn cảm thấy tính khí cứng rắn nóng như lửa của mình được thành ruột Sở Vãn Ninh mút vào cẩn thận, ngậm lấy.

Thân thể Sở Vãn Ninh cũng nhớ hắn, cũng khát vọng hắn.

"Sư tôn, bên trong ngươi vẫn chặt như vậy."

Sở Vãn Ninh nhắm chặt hai mắt, nhưng toàn thân không tự chủ được mà run lên, toàn thân y bị dục vọng thiêu đốt, làn da ửng đỏ như nhiễm hơi rượu. Y cảm thấy hổ thẹn, lại cảm thấy thương tâm, nhưng tâm tình ấy đều bị dược tính xông lên bay xa mịt mù, kích thích và khoái cảm khi bị Mặc Nhiên xâm nhập tức thì như vết mực đọng trên giấy không ngừng lan rộng trong xương cốt trắng.

Đạp Tiên Quân ngẩng đầu lên, cắn vào tai y, ôm lấy y càng chặt hơn. Dương vật của nam nhân trong thân thể quá lớn, Sở Vãn Ninh vì lúc bị đâm sâu vào hơn sinh ra cảm giác nhói đau mà nhíu chặt lông mày, vẻ mặt thống khổ, trầm thấp thở dốc.

"Đau?" Đạp Tiên Quân thu hết phản ứng của y vào trong mắt, sau đó khàn khàn nói, "Nhịn một chút... Cố thả lỏng đi. Sư tôn, ta sẽ khiến ngươi nhớ lại, lúc ngươi ở cùng với ta đến cùng thoải mái tới mức nào."

Có lẽ bởi vì dược tính át đi lý trí, suy nghĩ càng ngày càng không rõ ràng. Hoặc có lẽ bởi vì lúc làm tình Đạp Tiên Quân vẫn chưa tự xưng "bổn toạ", mà chỉ như khi chưa hề có chuyện gì xảy ra, tự xưng "ta" đơn thuần.

Mắt Sở Vãn Ninh thi thoảng sẽ vụt qua một tia hoảng loạn, đôi mắt luôn kiên cường ác liệt trong veo nhưng lại lạnh lùng, khắc này lại hoàn toàn mềm mại.

Ánh mắt này như chọc trúng đế quân khát muốn chết, Đạp Tiên Quân ôm y dậy, ngồi trên giường lớn trải da thú hỗn loạn, eo bắt đầu nhanh chóng chuyển động đâm rút, đâm vào lép nhép vừa sâu vừa mạnh.

Sở Vãn Ninh vốn còn chết cũng không chịu hé miệng, lại theo động tác đâm rút càng lúc càng kịch liệt của Đạp Tiên Quân, nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề không chút đè nén của Đạp Tiên Quân, y dần có chút không khống chế nổi, tiếng thở dốc trầm thấp vỡ vụn giữa răng môi bật ra. Thanh âm kia nghẹn trong họng rất nhẹ, nhưng Đạp Tiên Quân lại tựa như nghe thấy tiếng rên rỉ dâm mỹ mê hoặc lòng người nào đó, trở nên càng kích động đâm sâu vào trong cơ thể Sở Vãn Ninh hơn.

"Rên ra đi."

"..."

"Nhịn cái gì? Kiếp trước cũng đâu phải chưa từng rên. Muốn bổn toạ làm ngươi, muốn bổn toạ đè ngươi... Hai chân quấn lấy eo bổn toạ, muốn bắn vào trong ngươi, đừng rút ra..."

Sở Vãn Ninh xấu hổ mặt đỏ muốn nhỏ máu, nhưng Đạp Tiên Quân lại không ngừng miệng thì thầm những nợ cũ xấu xa dơ bẩn vào tai y, làm như khoe ra gia sản trân bảo của mình, vừa nói, vừa dùng sức đâm vào... Động tác của Đạp Tiên Quân gần như có chút cố chấp, gần như cướp đoạt, hắn dùng lực mạnh rút ra đâm vào chốc lát, bỗng nhiên nằm ngửa xuống giường, sau đó lại kéo theo Sở Vãn Ninh xuống.

Hắn để Sở Vãn Ninh nằm trên người dán sát vào ngực hắn, sau đó dùng bờ môi ẩm ướt ngậm chặt lấy môi Sở Vãn Ninh, hôn kịch liệt, phía dưới cũng nghiêng đi một góc đâm mạnh chôn sâu vào bên trong.

"A..."

Góc độ này nháy mắt đâm vào sợi gân nhạy cảm nhất trong cơ thể Sở Vãn Ninh, Đạp Tiên Quân có thể cảm nhận được người trong lòng thoáng cái đã mềm nhũn, lối vào cũng có dịch thể dính nhớp càng ướt át hơn hơn rỉ ra. Đạp Tiên Quân thấp thấp cười, tựa như đang thị uy với chính mình: "Có sướng không? Có phải phu quân ngươi mới tốt nhất không?"

Cũng không mong Sở Vãn Ninh trả lời, cũng hiểu rõ Sở Vãn Ninh tuyệt đối sẽ không trả lời.

Đế quân cờ hồ mang một loại đắc chí nực cười, nói khẽ: "Bổn tọa biết ngươi thích bị chơi ở đây nhất... Mỗi lần làm ngươi ở đây, ngươi liền ướt tới chẳng đâu vào đâu. Đúng là không thể hiểu nổi."

Mặc dù nói vậy, tính khí lại hung ác đâm sâu vào nơi kia của Sở Vãn Ninh, hắn chôn sâu trong thân thể Sở Vãn Ninh, nhất thời bị nơi ôn nhu hương kia hút lấy không rút ra được, vì vậy hung ác đâm vào, biên độ nhỏ nhưng dồn dập đâm vào bên trong mang theo tiếng nước nhóp nhép.

Đó là nơi mẫn cảm nhất của Sở Vãn Ninh, chịu kích thích của thuốc, lại bị đâm rút điên cuồng nóng nảy như vậy, chỉ cảm thấy quy đầu cực đại kia đâm sâu vào nơi khiến người ta tê dại bủn rủn không chịu nổi... Khiến Sở Vãn Ninh nhất thời thất thần, mắt phượng ửng đỏ mơ màng, không nhịn được rên rỉ nhỏ giọng:

"A... A..."

Đạp Tiên Quân như được cổ vũ, bàn tay to lớn giữ chặt lấy vòng eo thon gọn của Sở Vãn Ninh, bờ mông ướt mồ hôi mạnh mẽ hữu lực đâm sâu vào trong, mỗi lần đều nóng nảy mãnh liệt, lại thực sâu.

"Rên lớn hơn chút nữa, sư tôn..." Sở Vãn Ninh không muốn, ngược lại cắn môi càng chặt, nhưng nơi khiến người ta tê rần vẫn bị Đạp Tiên Quân hung ác đâm vào truyền tới cơn tê dại như điện giật, cao dịch bên trong ướt át lợi hại, Sở Vãn Ninh căn bản không chịu nổi, y như sắp chết, gần như sụp đổ tuyệt vọng mà rên rỉ vỡ vụn: "Ưm a... a... a... ư..."

"Thấy thế nào? Đệ tử đâm ngươi thoải mái lắm à? Bên trong ngươi co rút lại thật chặt, sư tôn... Sao ngươi lại mút lấy đồ đệ của ngươi như thế?"

Sở Vãn Ninh chịu kích thích còn lớn hơn kiếp trước, y không nghe rõ Đạp Tiên Quân đang nói gì, y mở to đôi mắt ửng đỏ ướt át, vô lực nằm trong lồng ngực rắn chắc của Đạp Tiên Quân, bị mạnh bạo chiếm đoạt, từng cú từng cú thúc sâu đâm vào làm y.

Cao thể bị đâm sùi bọt, hòa lẫn trong dịch thể ướt át trơn trượt, theo nơi hai người giao hợp rỉ ra từng chút, đùi trong Sở Vãn Ninh đều đã ướt đẫm, nhưng Đạp Tiên Quân có biết thế nào là đủ?

Giữa đôi mắt tím đen tràn ngập ái dục, lộ ra xuân sắc vô hạn, Đạp Tiên Quân nhìn chằm chằm vào gương mặt sư tôn bị làm vừa đau đớn vừa sảng khoái rịn mồ hôi của mình, ánh mắt gần như si mê, ngay cả tinh hoàn cũng chen vào hơn nửa.

Hắn cầm lấy tay Sở Vãn Ninh, đặt lên bụng y sờ theo hắn, vừa dồn dập đâm lên, vừa trầm thấp thở dốc nói: "Đều... Đã đâm tới đây của ngươi, sâu tới vậy rồi. Sư tôn ngươi thấy sao?"

Dương vật dạng trụ vừa thô vừa to mỗi lần đâm vào đều có thể đâm vào nơi sâu nhất trong bụng Sở Vãn Ninh, hành thể ướt át nổi gân xanh làm loạn trong lối vào ẩm ướt. Sở Vãn Ninh cơ hồ vỡ vụn, trong từng cú thúc kịch liệt, rên rỉ làm người ta nghe thấy mặt đỏ tim đập: "A... Ưm... Ư... A... Mặc... Mặc Nhiên..."

Mặc Nhiên...

Mặc Nhiên.

Bao năm tháng giữa họ lướt qua trước mắt, người nọ từ thiếu niên tới trưởng thành, bóng dáng hình ảnh hai đời chồng lên nhau. Suy nghĩ Sở Vãn Ninh đã bị đánh vỡ, trong tình ý ngập đầu y thậm chí sinh ra ảo giác. Y không biết kiếp nào là thật, kiếp nào đã rời xa, thống khổ cực độ cùng vui thích cực độ va chạm, vỡ nát toàn bộ.

Thế giới của y trời đất cũng vỡ vụn thành tro tàn, tuyết như đã rơi, từng mảnh vỡ đều là bóng dáng Mặc Nhiên-- Cười, khóc, lương thiện, điên cuồng.

Y nhìn thấy thân ảnh của Đạp Tiên Quân chồng lên Mặc tông sư, trong biển tuyết mênh mông không thấy bờ, cầm một chiếc dù giấy dầu, yên tĩnh nhìn y. Hai con ngươi đen phát tím vừa có chính vừa có tà, tuyết càng rơi càng lớn, cuối cùng không còn thấy rõ đế quân và tông sư, cuối trong biển tuyết có một thân ảnh đang đứng như khi mới gặp gỡ, là thân ảnh gầy yếu của thiếu niên Mặc Nhiên.

Thiếu niên kia hạ dù ngẩng đầu lên, mỉm cười mang theo một chút bi thương: "Tiên quân, ta phải đi rồi... Người để ý ta đi... Được không..."

Một lần cuối cùng.

Người để ý ta đi.

Cho dù có tới bao nhiêu cái ta, sau trận chiến này, có lẽ đều sẽ phải vĩnh biệt rồi.

Người để ý ta đi.

Cả đời này từ khi bắt đầu làm sư đồ, ta van xin người rất lâu, người vẫn chẳng để ý tới ta. Đến cuối cùng, ta chỉ còn lại một cái xác tàn dây dưa với người, người có thể đừng ghét bỏ ta điên cuồng lại vô tri không?

Người để ý ta đi.

Được không?

"Mặc Nhiên..." Gần như thất thần lo sợ không yên, tim Sở Vãn Ninh đập loạn, đợi khi y hoàn hồn lại, y đã ôm lấy thân thể Đạp Tiên Quân, nghẹn ngào.

"Mặc Nhiên..."

Đạp Tiên Quân hơi ngẩn ra, hắn không thể không ngơ ngẩn, vì kiếp trước dù có là lần hoan ái triền miên hòa hoãn nhất, Sở Vãn Ninh cũng chưa từng chủ động ôm lấy hắn.

Hắn phát ngốc một lát, bỗng nhiên hạ giọng mắng một câu, mạnh bạo đè Sở Vãn Ninh dưới thân, nâng đôi chân thon dài của Sở Vãn Ninh đâm vào trong, dùng tư thế từ trên xuống dưới mãnh liệt đâm mạnh.

Sở Vãn Ninh nhíu mày kiếm lại, trong mắt rung động rèm đỏ Vu Sơn Điện, lại như hình ảnh khách điếm trong trấn Vô Thường, đó là lần đầu tiên y lên giường với Mặc Nhiên trong kiếp này, có điều chỉ trong thoáng chốc, lại như cách cả trăm năm.

Y ngẩng cổ, như cực kỳ thoải mái, khản giọng trầm thấp rên rỉ: "A..."

Thanh âm này cực kỳ động tình, tuy không lớn, lại khiến cốt nhục toàn thân Đạp Tiên Quân như sôi sục, hắn cơ hồ nảy sinh ác độc mà làm y, trong mắt chỉ có mỗi hình bóng y.

"Vãn Ninh... Vãn Ninh..."

Mồ hôi nóng chảy xuống, như muốn dán sát hai thân thể trần truồng lại, bọn họ kiếp trước đã mây mưa vô số lần trên chiếc giường lớn này, dây dưa như keo sơn.

Đạp Tiên Quân thay đổi tư thế rất nhiều lần, tựa hồ muốn đền bù lại hết những năm trống trải quạnh hưu này trong một đêm, chốc lát để Sở Vãn Ninh nằm sấp trên giường hung ác làm y từ phía sau, trong chốc lát lại để Sở Vãn Ninh cưỡi trên người hắn đâm từ dưới lên, có chốc lát thậm chí bế Sở Vãn Ninh xuống giường, dựa trên tường hung ác đâm vào.

Đó là Sở phi của hắn...

Hắn muốn làm thế nào thì làm thế đó, muốn đâm từ dưới lên thì đâm từ dưới lên. Hắn muốn suồng sã vuốt ve y, thương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hmy