HỆ THỐNG TU LUYỆN TOÀN NĂNG 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




CHƯƠNG 851: NGĂN TRỞ.

- Đáng chết, nữ nhân điên, khó trách không gả ra được.

Thử Vương vừa chạy vừa mắng.

- Phốc...

Thử Vương bị Tô Nghiên đánh trúng ngực, nhất thời thân hình chấn động, phun ra ngụm máu, thương thế có chút nghiêm trọng, nhưng hắn biết không thể dừng lại nếu không nhất định sẽ chết.

- Vạn Thử Tẫn Xuất!

Khẽ quát một tiếng, nháy mắt vô số Hắc Vương Thử xuất hiện, một mảnh đông nghìn nghịt lao thẳng tới Tô Nghiên.

- Hừ, đường lối bất chính, không lên được mặt bàn.

Tô Nghiên nháy mắt bổ ra một chưởng, vô số Hắc Vương Thử bị đánh chết, nhưng vẫn có Hắc Vương Thử bổ sung, Tô Nghiên nhướng mày vung tay, máy đuổi chuột mở ra, Hắc Vương Thử nháy mắt chạy trốn, mà Tô Nghiên liền đuổi theo Thử Vương.

- Đáng chết, đáng chết, vì sao lại không có hiệu quả!

Mặc dù Thử Vương biết Hắc Vương Thử không thể đối phó Tô Nghiên, nhưng không nghĩ tới kém cỏi như vậy, hoàn toàn không có chút tác dụng.

- Độn Địa thuật, ta độn!

Nhìn thấy tình huống không đúng, Thử Vương cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu, thân hình nháy mắt chui xuống đất.

- Độn địa, hừ, độn địa thì như thế nào, ở trước mặt ta muốn chạy trốn, không có khả năng!

Nhìn thấy Thử Vương chui xuống đất, Tô Nghiên hừ lạnh một tiếng, hào quang chợt lóe, một trương phù triện bắn ra không trung, nháy mắt hóa thành nhiều điểm hoàng quang:

- Phong cho ta!

Thanh âm vừa dứt, bốn phía bị một cỗ không gian lực lượng cường đại phong ấn xuống.

Mà Thử Vương cảm giác không đúng, không gian bị phong tỏa, căn bản không cách nào xông qua.

- Đáng chết, đáng chết, nữ nhân điên kia làm sao có Không Gian Lao Lung Phù, còn là tiên linh cấp.

Thử Vương phát điên quát.

Dương Lỗi cùng Tô Anh đang ở bên trong trận pháp, vô cùng nhàm chán.

- Sư đệ, ngươi thi triển đồng thuật một chút, cho ta xem có lợi hại hay không?

Tô Anh nhìn Dương Lỗi nói.

Dương Lỗi bất đắc dĩ đáp:

- Sư tỷ, khi ta thi triển đồng thuật, căn bản không khác gì lúc bình thường, nhưng ánh mắt chỉ sáng hơn một chút mà thôi.

- Dù sao ta muốn nhìn xem thôi, ngươi nhìn thử sư tôn đã thu thập hai người kia chưa?

Tô Anh lắc tay Dương Lỗi nói.

- Được rồi.

Dương Lỗi bất đắc dĩ đáp, lúc này hắn chợt nhìn thấy Độc Dược lão tổ đang hướng tới chỗ hai người mình xông qua, tốc độ nhanh kinh người.

Người kia đang chạy trốn, Dương Lỗi nhìn qua chỗ Tô Nghiên, chỉ thấy Tô Nghiên đang thu thập Thử Vương.

- Thế nào, thế nào, sư tôn thu thập xong hai người kia chưa?

Tô Anh vội hỏi.

- Hiện tại sư tôn đang thu thập Thử Vương, nhưng Độc Dược lão tổ đang chạy tới chỗ chúng ta.

Dương Lỗi thành thật đáp.

- Chạy tới chỗ chúng ta? Chẳng lẽ muốn bắt chúng ta uy hiếp sư tôn?

Dương Lỗi cũng không xác định, nhưng nhìn biểu tình của Độc Dược lão tổ giống như bỏ trốn nhiều hơn một chút.

- Không, có lẽ không phải, nhìn hắn rõ ràng đang bỏ trốn.

Dương Lỗi nói.

Dương Lỗi nói không sai, lúc này Độc Dược lão tổ đang hoảng sợ muốn chết, làm sao còn dám bắt Tô Anh cùng Dương Lỗi, Tô Nghiên thật quá kinh khủng, nếu không có câu nói của Thử Vương, khiến nàng phẫn nộ chỉ tập trung vào Thử Vương, bản thân Độc Dược lão tổ cũng không nhất định có cơ hội chạy trốn.

- Như vậy cơ hội của chúng ta đã tới, nếu hắn muốn chạy trốn, chúng ta có thể nghĩ biện pháp ngăn cản hắn hay không?

Tô Anh hỏi.

- Việc này...nhất định phải nghĩ kỹ một chút, nên nhớ tu vi của hắn cực kỳ khủng bố, đã tới kim tiên đỉnh phong, thực lực chúng ta quá yếu, nói không chuẩn bị hắn bắt được sẽ uy hiếp sư tôn, vậy thì không được.

- Cũng phải.

Tô Anh gật đầu:

- Thật không có cách nào sao? Chúng ta chỉ cần ngăn cản một chút là được, sư tôn sẽ nhanh chóng đuổi tới.

- Để ta suy nghĩ.

Kỳ thật Dương Lỗi có biện pháp, nhưng cần có thời gian bố trí.

Muốn bố trí trận pháp cần phải có thời gian, nhưng lúc này Độc Dược lão tổ đã chạy tới, cho nên chỉ còn lại kỳ trận, mà Vạn Trùng Thị Huyết đại trận đã bị hủy diệt, chỉ còn lại Gia Cát Bát Trận Đồ, uy lực cực lớn, chẳng qua hiện tại Dương Lỗi chưa thể hoàn toàn nắm giữ, tiêu hao thật quá lớn.

Nhưng nếu muốn ngăn trở cũng chỉ còn lại biện pháp này, không có lựa chọn nào khác, nếu không phải để Độc Dược lão tổ chạy thoát.

Không, tuyệt đối không thể cho hắn rời đi, nếu để hắn chạy thoát, ngày sau sẽ nhiều phiền toái, hắn không đối phó được Tô Nghiên, khẳng định nghĩ biện pháp đối phó mình cùng Tô Anh, mình cũng không có gì lo lắng, nhưng Tô Anh thì không được. Phải nghĩ cách ngăn cản hắn, chờ Tô Nghiên đi qua xử lý, nói không chừng mình sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn, nếu như có thể đánh chết hắn, thực lực của mình sẽ gia tăng.

- Được, chúng ta ngăn cản hắn một chút, nhưng không được bao lâu, nếu sư tôn còn chưa đuổi kịp thì đành bất lực mà thôi.

- Chỉ cần vài phút là đủ rồi, ta phỏng chừng thêm hai phút nữa sư tôn tuyệt đối có thể chạy tới, cho nên sư đệ cứ yên tâm là được, phải có tin tưởng với sư tôn.

Tô Anh mỉm cười, mang theo vẻ hưng phấn nói.

- Ngươi ở lại trong đây, ta ra ngoài bày trận, sau đó hấp dẫn hắn tới đây.

Dương Lỗi nói.

- Được, vậy ngươi cẩn thận một chút, hay là chuyện dẫn dụ hắn hãy giao cho ta đi?

Tô Anh nghĩ nghĩ nói.

- Không được, sư tỷ, thực lực của ngươi còn quá yếu, không đủ sức đi dẫn dụ hắn, ta vẫn còn có tuyệt chiêu cho nên ngươi không cần lo lắng, nếu ngươi đi xảy ra chuyện gì ta không thể trả lời với sư tôn.

Dương Lỗi nghe Tô Anh nói vậy vội vàng lắc đầu, nói đùa gì đây, để nàng đi dẫn dụ Độc Dược lão tổ chẳng phải tự dâng mình tới cửa? Tuyệt đối không được, bản thân hắn còn không sao, tuy rằng Độc Dược lão tổ lợi hại nhưng hắn muốn bỏ chạy tuyệt không thành vấn đề.

Hơn nữa quan trọng là hắn có ảo ảnh phân thân, vì bảo đảm vẹn toàn hắn có thể lợi dụng phân thân, như vậy không còn chút vấn đề, chỉ cần để cho phân thân đứng trong trận pháp để tên kia chú ý, chờ sau khi hắn đi vào trận pháp tuy có thể bắt giữ phân thân, nhưng có thể vây khốn được hắn, chờ khi hắn kịp phản ứng thì đã muộn.

- Vậy ngươi cũng phải cẩn thận.

Tô Anh vẫn có chút lo lắng, nghĩ nghĩ, vạn nhất Dương Lỗi bị bắt thì làm sao bây giờ, thoáng do dự nói:

- Hay là...hay là thôi đi, dù sao sư tôn thần thông quảng đại, nói không chừng người này là do sư tôn cố ý thả lỏng, muốn buông dây dài câu cá lớn thì sao?

Nghe được lời của Tô Anh, Dương Lỗi cảm thấy vẫn có thể, nếu đây thật sự là do sư tôn Tô Nghiên bố trí, muốn buông dây dài câu cá lớn, mình xen tay vào chẳng phải làm loạn bố trí của nàng?

Dương Lỗi ngẫm nghĩ, nếu Tô Nghiên làm như vậy cũng không phải là không thể nào, mình cũng không biết thực lực chân chính của Tô Nghiên cường đại ra sao, nhưng tuyệt đối là khủng bố, nếu nàng muốn bắt lại hai người này phỏng chừng không phải là việc khó.

Nhưng có một điều cũng là điều mà Dương Lỗi thấy buồn bực, chính là Thử Vương cùng Độc Dược lão tổ không khả năng không biết Tô Nghiên cường đại, cho dù bọn hắn liên thủ cũng không khả năng đối phó được Tô Nghiên, mà bọn hắn vẫn lựa chọn động thủ, điều này thật làm người ta khó hiểu, nếu biết rõ đánh không lại còn muốn chạy lên, đây không phải ngu xuẩn sao?

CHƯƠNG 852: BÁT TRẬN ĐỒ VÂY ĐỊCH.

Bên trong có vấn đề gì? Bọn hắn rốt cục muốn làm gì? Khẳng định sau lưng bọn hắn còn có người, người này rốt cục là ai, vì sao phải đối phó với sư tôn của mình?

Nếu chỉ đơn giản là vì đối phó sư tôn Tô Nghiên, hay là vì đối phó Tô gia, đả kích Tô gia? Thậm chí Dương Lỗi hoài nghi, có phải là có liên hệ với mình, bọn hắn vì mình mà đến? Nghĩ càng nhiều, Dương Lỗi càng thêm mê hoặc.

- Gia Cát Bát Trận Đồ, khởi động cho ta!

Dương Lỗi khẽ quát một tiếng, mấy trăm tuyệt phẩm linh thạch khảm vào bên trong, nháy mắt đã bố trí xong trận pháp, cảm thụ được lực lượng cường đại, tâm tình Dương Lỗi càng thêm kích động.

Hắn từng sử dụng Gia Cát Bát Trận Đồ nhiều lần, nhưng uy lực lần này là cường hãn nhất, lực lượng mênh mông làm Dương Lỗi tin tưởng, muốn ngăn trở Độc Dược lão tổ không phải chuyện khó khăn, đừng nói vài phút, dù vài chục phút hắn cũng có nắm chắc.

- Bố trí xong sao?

- Được rồi sư tỷ, ngươi ở lại đây, ta đi dẫn dụ Độc Dược lão tổ.

Dương Lỗi nói xong thi triển ảo ảnh phân thân, chân thân chủ trì Bát Trận Đồ, phân thân nháy mắt chạy về hướng Độc Dược lão tổ.

- Còn muốn chạy, không có cửa đâu, dám đánh chủ ý với sư tôn ta, còn muốn chạy thoát, quả thật nằm mơ!

Dương Lỗi quát một tiếng, trường đao vung lên, miệng hô:

- Thiên Đao Nhị Thức!

Mà Độc Dược lão tổ nhìn thấy Dương Lỗi, vô cùng mừng rỡ, chỉ cần bắt lấy tiểu tử này mình cũng không cần phải sợ hãi Tô Nghiên, không cần lo lắng cho tính mạng.

- Tiểu tử, tới đúng lúc, đang định đi tìm ngươi không nghĩ tới ngươi lại đưa tới cửa, chỉ cần bắt được ngươi, muốn đối phó bà nương kia thật dễ dàng.

Độc Dược lão tổ cười điên cuồng nói.

- Muốn chết!

Lúc này đao ảnh đã đến trước mặt Độc Dược lão tổ, trong lòng Dương Lỗi hiểu rõ ràng, tuy Thiên Đao Nhị Thức của mình hiện tại chỉ có thể đánh chết võ giả huyền tiên, nhưng vẫn có thể uy hiếp kim tiên, có thể đánh kim tiên bị thương.

- Công kích thật cường đại!

Nhìn thấy một đao của Dương Lỗi, Độc Dược lão tổ biết tuy không đến nỗi uy hiếp tính mạng, nhưng vẫn là nguy cơ cực lớn, chỉ là tu vi tiểu tử này quá yếu, nếu tiểu tử kia là huyền tiên nói phỏng chừng hắn sẽ không chống đỡ nổi, cho nên tuyệt đối không thể lưu lại tiểu tử này, nếu không sẽ biến thành đại hậu hoạn.

- Độc Long Thuẫn, uy lực một đao này tuy rằng cường đại, nhưng thực lực tiểu tử ngươi quá yếu, nếu ngươi cường thịnh hơn một ít, đạt tới cảnh giới huyền tiên có lẽ ta sẽ lo lắng, mà bây giờ ngươi chỉ là bát quái ngưng thần mà thôi, không hề tạo được chút uy hiếp đối với ta!

Độc Dược lão tổ nháy mắt tế ra một mặt thuẫn, mặt thuẫn tối đen ngăn chặn đao ảnh của Dương Lỗi.

- Thuấn Tức Thiên Lý!

Một đao kết thúc, phân thân của Dương Lỗi không chút do dự hướng chỗ Bát Trận Đồ nháy mắt lao qua.

Khi phân thân Dương Lỗi vừa xuất hiện, khí cơ Độc Dược lão tổ đã tập trung, cho nên chỉ cần trong phạm vi trăm dặm không cách nào đào thoát, có thể dễ dàng cảm nhận được hắn, mà Bát Trận Đồ chỉ cách nơi đó chừng mấy trăm thước mà thôi.

Muốn chạy trốn, ngươi chạy trốn được sao? Độc Dược lão tổ hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đạo hắc ảnh đuổi theo Dương Lỗi.

Chỉ sau một lần hô hấp Độc Dược lão tổ cũng đã đuổi tới, khí thế cường đại tập trung phân thân:

- Chạy đi, làm sao ngươi không tiếp tục chạy, thân pháp này của ngươi không sai, lại biết thuấn tức di động, chỉ tiếc khoảng cách quá gần, nếu có thể chở ra ngoài trăm dặm còn có thể chạy thoát, đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi cuối cùng cũng rơi xuống trong tay ta!

- Vậy sao? Cao hứng quá sớm đi?

Nhìn Độc Dược lão tổ đang đắc chí, Dương Lỗi nở nụ cười, người này đã tiến vào bên trong Bát Trận Đồ, cho dù là kim tiên đỉnh phong thì sao, trận pháp này vốn không hề đơn giản.

- Bát Trận Đồ mở cho ta!

Theo một tiếng quát nhẹ của Dương Lỗi, Bát Trận Đồ nháy mắt đem phân thân cùng Độc Dược lão tổ bao phủ bên trong, mà chân thân của Dương Lỗi đang chủ trì vận chuyển trận pháp.

- Đây là...trận pháp, là trận pháp?

Độc Dược lão tổ chợt phát hiện mình đang ở bên trong một trận pháp, trong lòng không khỏi phẫn nộ, mình lại bị một tiểu tử ám toán, bị nhốt bên trong trận pháp này, điều này làm hắn giận dữ.

- Không sai, là trận pháp, Độc Dược lão tổ, ngươi là kim tiên đỉnh phong thì thế nào, còn không phải rơi vào trong trận pháp của bổn thiếu.

Dương Lỗi nhìn hắn cười to.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Độc Dược phẫn nộ, vươn tay bổ tới, kình phong cường hãn, uy lực có thể nghĩ.

Càng làm cho Độc Dược kinh ngạc chính là Dương Lỗi không hề né tránh, trên môi còn hiện nụ cười khinh miệt.

- Bính...

Kình phong khủng bố oanh kích lên Dương Lỗi, đem phân thân của hắn đánh tan, nhẹ nhàng biến mất.

Độc Dược thấy thế trợn tròn mắt, hắn rất nhanh liền kịp phản ứng, mình đã trúng kế, đó chỉ là một ảo ảnh mà thôi, chỉ có ảo ảnh mới xuất hiện tình huống như vậy.

- Tốt lắm, tốt lắm, để cho ta bắt được ngươi, ta muốn đem ngươi bằm thây vạn đoạn, linh hồn vĩnh viễn bị giày vò trong độc hỏa!

Độc Dược cuồng nộ đánh ra một quyền, mặt đất chấn động, nếu không phải nơi này là không gian của Bát Trận Đồ, mặt đất đã biến thành một hố sâu.

- Ha ha, lão gia hỏa, từ từ hưởng thụ một phen đi.

Dương Lỗi vui sướng nói:

- Phải cẩn thận một chút, đừng biến thành trư nướng!

Nói xong không gian trong trận đồ biến thành biển lửa ngập trời.

Đây không phải ngọn lửa bình thường mà là Phần Viêm chân hỏa, đừng nói kim tiên, dù là chuẩn thánh cũng có thể thiêu chết, dị thường khủng bố.

Nhưng vì tu vi Dương Lỗi còn yếu nên chưa đạt tới cấp độ kia, muốn đánh chết Độc Dược thật khó có khả năng, muốn thương tổn hắn cũng khó khăn, nhiều nhất chỉ có thể chế tạo thêm phiền toái mà thôi.

- Ah, ah...đáng giận, đáng giận, thật sự là quá ghê tởm!

Độc Dược điên cuồng hét lên:

- Tiểu súc sinh, ngươi cho rằng chỉ một trận pháp là có thể vây khốn ta sao, thật quá ngây thơ rồi, xem ta đánh vỡ trận pháp này, chờ ta đi ra sẽ là ngày chết của ngươi.

- Khẩu khí ghê gớm thật, để ta xem thử ngươi làm sao đánh vỡ.

Tuy nói vậy nhưng hắn cũng biết trận đồ chưa chắc có thể kiên trì quá lâu, nhưng vài chục phút sẽ không có vấn đề.

- Độc Long Châu, phá cho ta!

Độc Dược chợt quát một tiếng, hai tay vung lên, hắc sắc long quyển phong nháy mắt hình thành, đây là Độc Long Toản do kịch độc hình thành, uy lực vô cùng, mặc dù là kim tiên đỉnh phong gặp phải công kích như vậy vẫn phải né tránh.

Cảm thụ được uy lực cường đại của Độc Long Toản, trong lòng Dương Lỗi hoảng hốt, mặc dù biết kim tiên đỉnh phong cường đại, nhưng không nghĩ tới khủng bố như vậy, hắn vẫn đã đánh giá thấp uy lực của kim tiên cường giả.

- Oanh long...

Một tiếng vang thật lớn, Độc Long Toản oanh kích lên trận đồ, trong khoảnh khắc đó Dương Lỗi nghe được tiếng vỡ.

- Phốc xuy...

Dương Lỗi chấn động tâm thần, nhất thời phun ra búng máu.

CHƯƠNG 853: ĐỘC DƯỢC LÃO TỔ LIỀU MẠNG.

Dương Lỗi cắn răng, hắn đã tính sai, không nghĩ tới người này lợi hại như vậy, nhưng cũng may mình đang ở bên trong trận pháp do sư tôn Tô Nghiên bố trí, cho dù người kia thoát khỏi trận đồ nhưng muốn bắt giữ mình cũng không phải là chuyện dễ dàng, trận pháp này là tiên cấp, cũng không dễ phá vỡ như vậy.

Mà Tô Anh nhìn thấy Dương Lỗi hộc máu vô cùng lo lắng:

- Sư đệ, ngươi không sao chứ?

- Ta không sao, không cần lo lắng, dù sao cấp bậc hơn kém quá nhiều, cho nên bị chút vết thương.

Dương Lỗi lắc đầu nói.

Lúc này Độc Dược chứng kiến một kích toàn lực của mình vẫn không đánh vỡ được trận đồ, kinh ngạc không thôi.

- Ta xem ngươi có thể ngăn cản được mấy lần công kích của ta.

Lúc này hắn ngưng tụ lực lượng, dùng lực lượng tinh thuần nhất oanh kích tới.

- Bính...

Lại một tiếng vang thật lớn, năng lượng cường đại oanh thẳng lên trận đồ.

Sắc mặt Dương Lỗi trắng nhợt, một kích này tuy không cường hãn bằng kích đầu tiên, nhưng không tầm thường, một búng máu lại bị hắn miễn cưỡng nuốt xuống.

- Sư đệ, ngươi làm sao rồi?

- Không có việc gì, ta không sao.

Dương Lỗi lấy ra đan dược nuốt vào, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.

- Ta cũng không tin không thể đánh vỡ.

Độc Dược lão tổ ngưng tụ chân khí, ánh mắt nheo lại, lần này hắn không tiếp tục dùng nắm tay oanh kích, mà là lấy ra đồ vật, đó là một vật như quải trượng, nhưng thập phần quái dị, bên trên điêu khắc độc xà, bò cạp, cóc, rết cùng nhện.

Dương Lỗi nhìn thấy một màn này, thầm nghĩ không ổn, người này muốn ra đại chiêu, nếu oanh kích trúng mình sẽ trọng thương.

- Độc Vương Quyền Trượng, phá cho ta!

Chứng kiến Độc Dược đã muốn ra tay, Dương Lỗi biết một kích này mình không ngăn được, chợt quát một tiếng:

- Bát Trận Đồ, thu cho ta!

Nháy mắt Bát Trận Đồ hóa thành một đạo bạch mang nhập vào trên thân Dương Lỗi.

Lúc này Độc Dược lão tổ oanh một kích ra ngoài, như viên đạn đạo oanh thẳng ra xa, nháy mắt chiếu sáng bốn phía, giống như giữa ban ngày, mà địa phương bị đánh trúng cháy đen, độc khí lan tràn bốn phía, bất kể là động vật hay thực vật, đều nháy mắt chết tại chỗ, phạm vi trăm thước hoàn toàn mất hết sinh cơ.

- Tiểu tử, ngày chết của ngươi đã tới.

Sau khi đi ra, bộ mặt Độc Dược lão tổ vô cùng dữ tợn.

- Đáng chết, tặc tử ngươi dám!

Lúc này Tô Nghiên đã thu thập xong Thử Vương, nhìn thấy Dương Lỗi cùng Tô Anh bị công kích, nhất thời nổi giận, không nghĩ tới tên này chẳng những không chạy trốn mà còn muốn đối phó đồ đệ của mình, điều này làm Tô Nghiên dị thường phẫn nộ, mạnh mẽ xé rách không gian, lời còn chưa rơi xuống thân hình đã xuất hiện.

- Không tốt!

Độc Dược lão tổ nghe thanh âm, hoảng sợ muốn chết, trong lòng thầm mắng Dương Lỗi, mình bị ngăn cản giận quá mất khôn, lại quên mất nữ nhân kinh khủng kia, lúc này hắn làm sao còn dám dừng lại, toàn lực phóng ra xa, chỉ sau một lần hô hấp chỉ còn là một điểm đen.

- Còn muốn chạy, lưu lại cho ta!

Tô Nghiên không đuổi theo, vươn tay chộp thẳng về hướng Độc Dược lão tổ, người kia như bị lực hấp xả vô hình, chậm rãi lui trở về không cách nào tiến tới.

Trong lòng Độc Dược lão tổ hoảng hốt, mặc dù biết Tô Nghiên lợi hại nhưng không nghĩ tới có trình độ khủng bố như vậy, mình đứng trước mặt nàng ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không còn.

- Chết tiệt, liều mạng!

Độc Dược lão tổ cầm lấy Độc Vương Quyền Trượng, xoay người vung lên:

- Độc Diễm Thao Thiên!

Từ trong độc trượng phun ra một cỗ hỏa diễm muôn màu, hỏa diễm nháy mắt đem khắp bốn phía bao phủ, như dời non lấp bể tràn về hướng Tô Nghiên, khí thế khổng lồ.

- Chút tài mọn!

Tô Nghiên nhìn biển lửa tràn đến, không hề xem vào trong mắt, vươn tay, một đóa kim sắc hỏa diễm nháy mắt bừng lên:

- Kim Long Cuồng Vũ!

Kim sắc hỏa diễm nháy mắt biến thành một đầu kim long thật lớn, kim long giương nanh múa vuốt xông tới biển lửa. Hỏa diễm muôn màu gặp phải kim long, nháy mắt bị thiêu đốt cắn nuốt, chỉ vài lần hô hấp ngắn ngủi cả biển lửa bị cắn nuốt hầu như không còn, hóa thành hư vô, nhìn thấy tình huống này Độc Dược lão tổ vội vàng thu hồi, nhưng cũng không thu lại được bao nhiêu.

- Đáng giận!

Biển lửa bị thiêu đốt cắn nuốt, Độc Dược lão tổ muốn rỉ máu, hắn thiên tân vạn khổ luyện chế ra độc diễm, đã bị tiêu hao hầu như không còn, làm hắn đau lòng không thôi, nhưng lúc này cũng bất chấp hết thảy, mạng nhỏ quan trọng hơn.

- Còn có chiêu số gì ngươi sử dụng ra đi, bản thân ta thật muốn nhìn ngươi rốt cục có chỗ nào lợi hại, dám động thủ với Tô Nghiên ta!

Tô Nghiên đứng trên ngọn cây, sau lưng một vầng trăng sáng ngời, nhìn qua thật xinh đẹp tuyệt mỹ.

- Tô tiên tử, lần này là lão độc vật không đúng, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng tha ta một mạng?

Độc Dược lão tổ biết mình tuyệt đối đánh không lại Tô Nghiên, trong lòng càng thêm phẫn hận Thử Vương liên lụy đến mình.

- Giao ra linh hồn ấn ký của ngươi, ta tha cho ngươi một mạng.

Tô Nghiên cũng không phải người nhân từ nương tay, nàng hiểu thật rõ ràng lần này buông tha cho Độc Dược lão tổ, hắn sẽ không trả thù hay sao? Khẳng định là không khả năng.

- Ngươi...Tô Nghiên, ngươi đừng khinh người quá đáng!

Độc Dược lão tổ phẫn nộ, giao ra linh hồn ấn ký, nói đùa sao, chẳng khác gì là đem tính mạng giao cho nàng, biến thành nô lệ, điều này sao có thể.

- Chẳng qua cá chết lưới rách!

Tô Nghiên cười lạnh nói:

- Cá chết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net