HỆ THỐNG TU LUYỆN TOÀN NĂNG 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 901: ĐẠI MINH VƯƠNG CHÚ.

Về sự tình Oán Linh Vương này, Dương Lỗi thật là hoàn toàn không biết gì cả, nhưng mà nghe được các nàng nói như vậy, đối với Oán Linh Vương càng thêm hiếu kỳ rồi, nếu như mình có thể đánh chết Oán Linh Vương này mà nói, như vậy thực lực của mình sẽ tăng lên nhiều ít?

- Tại trong sách xưa có ghi lại, truyền thuyết ở thời điểm bốn khối đại lục vẫn không có tách ra, liền từng xuất hiện một Oán Linh Vương như thế, khi đó oán khí bộc phát, Oán Linh Vương tàn sát bừa bãi, toàn bộ đất trời là dân chúng lầm than, vô số võ giả vì toàn bộ đại lục, tre già măng mọc, chết rồi vô số cao thủ, cuối cùng nhất một trăm vị Đại La Kim Tiên đỉnh phong cường giả liên hợp bày trận, hy sinh tính mạng mới tiêu diệt Oán Linh Vương kia.

Tô Anh nói.

Dương Lỗi nghe vậy mở to hai mắt nhìn, một trăm Đại La Kim Tiên đỉnh cao cường giả, còn là đồng quy vu tận, chuyện này... Chết tiệt, cáy này quá biến thái rồi.

Chính mình đến liền là muốn chết, vốn còn muốn kiếm chút chỗ tốt, xem ra, nếu thật là thứ này, như vậy mình chạy được bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu, đương nhiên, nếu như tu vi của mình đạt đến Kim Tiên đỉnh phong mà nói, có lẽ còn có thể thử một lần, bằng không tuyệt đối không đi nếm thử.

- Không được, nơi này đã tạo thành kết giới, chúng ta phải làm sao?

Khi ba người muốn đi, lại phát hiện bị một bức tường vô hình ngăn chặn, Tô Anh cùng Tử Nguyễn Y khẩn trương.

- Chúng ta phải làm sao cho phải?

- Rời khỏi nơi này, cũng không phải một việc khó.

Dương Lỗi nhìn một chút, Chân Thực Ưng Nhãn mở ra, tất cả ảo giác không có chỗ che dấu, bốn phía bị âm khí bao phủ, sương mù mênh mông, nhưng mà Chân Thực Ưng Nhãn của Dương Lỗi có thể xem thấu, cho nên, những ảo giác này đối với Dương Lỗi mà nói, không có khó khăn gì.

Nhưng vấn đề là bức tường vô hình này, nhất định phải đánh vỡ, nhìn phía xa vô số oán linh chen chúc mà đến, Dương Lỗi kinh hãi thất sắc, nơi này bị phong ấn, nhưng cũng xuất hiện vết nứt, nguy hiểm, quá nguy hiểm, cái vết nứt này rất nhỏ, nhưng xuất hiện rất nhiều oán linh, những thứ này đều là một ít oán linh nhỏ yếu, mạnh nhất bất quá là Thiên Tiên cấp mà thôi, nhưng chỉ là như thế này đã ghê gớm rồi.

- Chúng ta nhất định phải lập tức hành động.

Dương Lỗi lấy ra một cái phù triện, đây là chí cương chí dương Thiên Lôi phù, đối với quỷ mị oán linh, sử dụng Thiên Lôi hiệu quả là tốt nhất, cho nên Thiên lôi phù này tuy rằng uy lực không phải rất mạnh, nhưng lực sát thương đối với những oán linh này, là tuyệt đối mạnh mẽ đấy.

- Được, nhanh lên, ta cảm giác không đúng.

Lúc này sắc mặt Tô Anh có chút tái nhợt, mà mi tâm Tử Nguyễn Y rõ ràng có một tia hắc khí, Dương Lỗi xem xét kinh hãi thất sắc, đây là bị oán khí xâm lấn, nếu như không giải quyết mà nói, sẽ có phiền toái lớn, một khi oán khí xâm nhập, chiếm cứ thức hải, ô nhiễm linh hồn, cái kia thì phiền phức.

Cái này phải làm sao? Dương Lỗi suy nghĩ một chút, đúng rồi, kinh Phật, mình không phải là có học qua chút ít Phật gia kinh thư sao? Kim Cương Kinh, Pháp Hoa Kinh, đúng, Kim Cương Kinh cùng Pháp Hoa Kinh này sẽ có chút hiệu quả.

- Các ngươi niệm Pháp Hoa Kinh cùng Kim Cương Kinh, ta lập tức truyền cho các ngươi.

Dương Lỗi bất đắc dĩ, đành phải lợi dùng thần thức, đem hai bộ kinh văn này đánh vào trong đầu hai nữ.

- Hiệu quả không lớn ah.

Tô Anh hô.

- Ta sắp không kiên trì được nữa rồi, ta... Ah...

Tử Nguyễn Y thống khổ la lên.

- Ngươi kiên trì, phải kiên trì, Tử Nguyễn Y, ngươi phải kiên trì.

Tô Anh một phát bắt được cánh tay của nàng, hô nói.

- Nhanh lên sư đệ, ngươi nhanh nghĩ biện pháp ah.

- Đừng nóng vội, đừng nóng vội, kiên trì một chút.

Ở chỗ này tuyệt đối là không thể ở lâu, Phong Ẩn đao trong nháy mắt xuất hiện trong tay, nhìn xem trở ngại vô hình phía trước, trong mắt một đạo tinh quang lóe ra.

- Thiên Đao Nhị Thức, phá cho ta.

Liền một đạo khí tường này, muốn chống đở được ta sao? Nói giỡn.

Ánh đao lóe lên, như là ban đêm chớp giật, đem trọn mặt đất đều cơ hồ chiếu sáng.

Răng rắc, răng rắc.

Tầng trở ngại vô hình kia, trong nháy mắt bị đánh nát, phía trước không còn trở ngại, Dương Lỗi cầm tay Tô Anh cùng Tử Nguyễn Y, liền cuồng chạy ra ngoài, chạy như bay, tốc độ kinh người, ngắn ngủn mấy hơi thở đã chạy ra vài trăm mét.

- Ah... Ah...

Lúc này Tử Nguyễn Y xem ra cực kỳ thống khổ.

- Sư đệ, có biện pháp nào không, Tử Nguyễn Y sắp không kiên trì được nữa rồi.

Tô Anh nói.

Oán khí nhập vào cơ thể, đây chính là chuyện phiền toái, mà phía sau, không ngừng có oán linh truy đuổi đến, Dương Lỗi nổi giận, thật sự là oan hồn bất tán, một mực đuổi theo.

Vỗ đầu một cái, bọn hắn vốn chính là oan hồn, không có thân thể, không cho màu sắc, Dương Lỗi nắm một cái phù triện trong tay, chợt quát một tiếng:

- Thiên Lôi phù, oanh tạc cho ta, nổ chết các ngươi.

Lần này hắn dùng tới mấy trăm tấm, một cái bóp nát thả ra ngoài, liền xuất hiện vô số sấm sét, ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm, toàn bộ trời đất đều chiếu sáng.

Những oán linh nhỏ yếu kia, bị Thiên Lôi chí cương chí dương này đánh trúng, trong nháy mắt tiêu tán ở trong trời đất.

- Ah... Nha...

Những oán linh kia trong nháy mắt tử vong vô số, một ít lớn mạnh một chút, mặc dù không có tiêu tán, nhưng phát ra tiếng gào thảm thiết thê lương, mà nhỏ yếu, căn bản không kịp kêu to, cũng đã tan thành mây khói rồi.

Sau nửa giờ, ba người chạy ra mấy chục km, lúc này mới ngừng lại được.

- Hẳn là không sao chứ?

Tô Anh thở hồng hộc, kinh hồn bất định.

- Dương đại ca, ta chịu không được rồi.

Tử Nguyễn Y càng ngày càng thống khổ, trên mặt đã hiện ra màu đen.

- Sư đệ, nhanh lên, áp chế không nổi rồi, ngươi nhanh nghĩ biện pháp a?

Tô Anh nói.

Xem ra đã bị oán linh nhập vào thân rồi, trước đó bị oán khí nhập vào cơ thể, hiện tại bị oan hồn nhập vào thân, cái này gọi là sự tình gì, vốn là một người võ giả, không đến mức dễ dàng bị nhập vào thân như vậy, hơn nữa cái oan hồn này dường như cũng không phải rất mạnh, đây là tình huống gì?

Dương Lỗi nhìn kỹ, thể chất Tử Nguyễn Y đặc thù, tăng thêm trước đó bị dọa sợ, bị thương không có phục hồi như cũ, cho nên nhất thời không cẩn thận, đã bị oán khí nhập vào cơ thể, mới đưa đến tình huống hiện tại như vậy.

- Đúng, bên trong hệ thống hẳn là có đồ vật quan hệ tới xua đuổi oán khí, tiêu diệt oan hồn, công pháp, phù triện hoặc là vật gì đó khác cũng được.

Nghĩ tới đây, Dương Lỗi vội ấn mở hệ thống, phù triện đương nhiên tốt nhất, đối phó các loại yêu ma quỷ quái, trên địa cầu không phải đều là dùng phù triện đấy sao?

Xem xét, thật là có, một loại là khu quỷ phù, một loại là trấn yêu phù.

CHƯƠNG 902: CHU TƯỚC ĐẦU TRÂM. (1)

Nhưng mà những phù triện này đều là tương đối thấp, không biết có hiệu quả hay không, nhưng lúc này, đã không chú ý nổi nhiều như vậy rồi.

- Đinh, người chơi phải chăng đổi khu quỷ phù?

- Đổi.

- Đinh, chúc mừng người chơi đạt được một tấm Khu quỷ phù, tiêu hao một ngàn đổi điểm.

Chút lòng thành, mới một ngàn đổi điểm mà thôi, nhưng mà dễ dàng như vậy, không biết hiệu quả như thế nào, điều này làm cho Dương Lỗi có chút lo lắng.

- Khu quỷ phù, đi.

Dương Lỗi bóp nát cái phù triện này, một đạo ánh sáng màu trắng chui vào trong cơ thể Tử Nguyễn Y, lập tức cả người Tử Nguyễn Y run rẩy lên, tiếp đón khuôn mặt dữ tợn, cả người đột nhiên giãy dụa lên, nếu không phải Tô Anh một mực cầm lấy nàng, chỉ sợ đã chạy đi rồi.

- Không được ah, sư đệ.

Tô Anh nói.

- Chờ một chút nhìn xem.

Dương Lỗi thầm nghĩ, ở đâu nhanh như vậy, cái phù triện này vốn là cấp thấp, như thế nào cũng phải một ít thời gian tác dụng ah, còn nữa, đây là bộ dạng có hiệu quả.

Quả nhiên một lát sau, Tử Nguyễn Y tốt lên rất nhiều, màu xanh trên mặt cũng biến thành nhạt một chút.

Nhưng mà thông qua Chân Thực Ưng Nhãn, Dương Lỗi vẫn là nhăn mày lại, mặc dù có hiệu quả, nhưng cũng không có khả năng giải quyết triệt để vấn đề, chỉ là chế trụ mà thôi, oán khí trong cơ thể nàng vẫn còn, như vậy nhất định phải nghĩ một biện pháp mới được, đúng rồi, chân nguyên của mình có phải có thể làm được hay không?

Dương Lỗi nghĩ đến, liền đem chân nguyên lực của mình đưa vào trong cơ thể Tử Nguyễn Y, thử bức ra những oán khí kia.

Có hiệu quả.

Dương Lỗi ngạc nhiên phát hiện, những oán khí kia dường như e ngại chân nguyên lực của mình, sau khi gặp được chân nguyên, không ngừng lùi lại, đã như vầy, mình thêm chút sức, đem oán khí này trừ đi là được.

Nhưng mà thoáng cái Dương Lỗi lại buồn bực, như thế này mặc dù hiệu quả, nhưng hiệu quả cũng không phải rất rõ ràng, tuy rằng có thể khu động chúng nó, lại không có cách nào khiến oán khí này biến mất, chân nguyên lực của mình xem ra là không được, như vậy cần phải nghĩ biện pháp khác.

Thật ra nếu như là oán khí bình thường, vẫn là rất dễ dàng trừ đi, nhưng mà Tử Nguyễn Y bị xâm nhập oán khí không phải oán khí bình thường, mà là oán khí lợi hại nhất trong thiên địa, oán sát khí, đây là Oán Linh Vương của hết thảy oán khí, bị hắn xâm nhập sẽ phiền phức không thôi, phương pháp xử lý bình thường đều là khó có thể trừ đi.

Nhưng mà may mắn, bị xâm nhập không nhiều lắm, vẫn có biện pháp đấy.

Phù triện không được, chỉ có công pháp, Phật gia công pháp, đối phó những vật này, Phật gia là thích hợp nhất rồi.

Vãng Sinh Chú? Cái này không thích hợp. Đại Bi Chú? Cái này dường như cũng không quá phù hợp. Ồ, Đại Minh Vương chú? Cái này mạnh mẽ, cũng không biết được hay không, bất kể như thế nào, mình trước tu luyện rồi nói sau.

- Đinh, người chơi phải chăng đổi Đại Minh Vương chú?

- Đổi.

- Đinh, chúc mừng người chơi đạt được Đại Minh Vương chú, tiêu hao ba tỷ đổi điểm.

Ba tỷ, mình trước đó đánh chết yêu thú, lại không còn rồi, Dương Lỗi buồn bực không thôi, nhưng mà đây cũng là chuyện không có biện pháp, ai bảo mình rõ ràng xui xẻo như vậy, gặp phải Oán Linh Vương.

Học xong Đại Minh Vương chú, Dương Lỗi lập tức thi triển, Đại Minh Vương chú quả nhiên không hổ là Phật giáo bí kỹ, đối với loại chuyện trừ tà trừ ma này, có hiệu quả vô cùng tốt. Một vầng sáng màu trắng chui vào trên người Tử Nguyễn Y, sau đó rất nhanh liền đem lực lượng oan hồn trong cơ thể trừ đi.

Nhưng mà cái này tiêu hao cũng thật lớn, hầu như tiêu hao hai phần ba lực lượng tinh thần của mình.

Thở phào nhẹ nhõm, hắn ăn vào một viên đan dược nói:

- Được rồi, đã không có việc gì rồi, chúng ta chạy nhanh rời khỏi nơi này.

Vốn còn muốn ở bên trong Lạc Nhật rừng rậm ngốc một quãng thời gian, lại không nghĩ rằng gặp tình huống như vậy, bên trong Lạc Nhật rừng rậm này nguy cơ trùng trùng, khủng bố dị thường, trước khi không có thực lực, Dương Lỗi là không có ý định tiến vào bên trong mạo hiểm, có lẽ chờ tu vi mình đột phá, tăng thêm sư phụ Tô Nghiên còn tạm được.

Đáng tiếc chính là bản đồ Tinh Linh Bí Cảnh kia, Dương Lỗi phỏng đoán, ở trong Lạc Nhật rừng rậm, nếu như săn giết nhiều một ít yêu thú mà nói, sẽ lại có thêm mấy tấm bản đồ xuất hiện, Tinh Linh Bí Cảnh, đây chính là khiến người ta hướng tới, đương nhiên còn có oán linh không gian kia, trong đó hẳn là cũng không thiếu thứ tốt, mà Tinh Linh Bí Cảnh cùng oán linh không gian này có phải tồn tại chút liên hệ hay không? Cái này Dương Lỗi không rõ ràng lắm...

- Rốt cục trốn ra rồi, quá kinh khủng.

Tô Anh vỗ ngực nói.

- Đúng vậy a, ta thiếu chút nữa liền nghĩ mình mất mạng, cám ơn Dương đại ca, ngươi lại đã cứu ta một lần nữa.

Tử Nguyễn Y nhìn xem Dương Lỗi, cảm kích không thôi.

- Không cần như thế, đây là ta nên làm.

Dương Lỗi nhìn xem Tử Nguyễn Y nói.

- Không biết Nguyễn Y chuẩn bị đi đâu? Hiện tại đã đi ra Lạc Nhật rừng rậm rồi, ta nghĩ chuyện này hẳn là muốn nói cho tất cả Đại tông phái, bằng không thì phiền phức, một khi Oán Linh Vương kia phá phong ấn ra, vậy toàn bộ Vô Cực đại lục sẽ không thể tưởng tượng nổi.

- Uhm, ta ý định trở về Tử Nguyệt kiếm phái đem nơi này phát sinh hết thảy đều nói cho sư phụ ta biết.

Tử Nguyễn Y nói.

- Còn có, ân cứu mạng của Dương đại ca, tiểu muội không cần báo đáp, đành phải ghi lại trong lòng, tấm bản đồ này đối với tiểu muội mà nói, không có bất kỳ tác dụng, liền giao cho Dương đại ca a.

- Một đường cẩn thận.

Dương Lỗi không khách khí nhận lấy địa đồ.

- Đúng rồi, nơi này có một ít đan dược, còn có mấy tấm phù triện, hi vọng đối với ngươi hữu dụng.

- Cảm ơn Dương đại ca, ta đây cáo từ.

Tử Nguyễn Y nhìn Dương Lỗi cùng Tô Anh một chút.

- Chào tạm biệt gặp lại sau, Dương đại ca, Tô Anh muội muội.

- Còn xem, người ta cũng đã đi xa.

Gặp Dương Lỗi nhìn lấy bóng lưng Tử Nguyễn Y rời đi, Tô Anh không khỏi phất phất tay nói.

-...

Lời này để Dương Lỗi lúng túng không thôi, mình không có ý tứ kia, Tô Anh là đã hiểu lầm, chỉ là đang nghĩ nàng rốt cuộc là lai lịch gì, bản đồ này, nàng rõ ràng thật sự cho mình, chẳng lẽ là mình trước đó ý nghĩ sai lầm? Hay là, trước đó nàng đã bị lực lượng oan hồn nhập vào thân?

- Không phản đối rồi hả? Muốn đuổi theo liền đuổi theo mau ah, ta nghĩ nàng nhất định sẽ rất vui vẻ đấy.

Tô Anh gặp Dương Lỗi không nói lời nào, càng tức giận nói.

Dương Lỗi nghe vậy cười khổ, nói tiếp:

- Chuyện này, ta như thế nào sẽ vừa ý nàng, hơn nữa, sư tỷ xinh đẹp như vậy, so với Tử Nguyễn Y đẹp đẽ gấp trăm lần, ta như thế nào sẽ vừa ý nàng đây này?

- Thật sự?

Tô Anh nghe vậy mừng rỡ không thôi, tiếp đó sắc mặt ửng đỏ, dậm chân nói.

CHƯƠNG 903: CHU TƯỚC ĐẦU TRÂM. (2)

- Miệng lưỡi trơn tru.

- Ta nói là nói thật a.

Dương Lỗi gặp Tô Anh như thế, cười hắc hắc nói.

- Không để ý tới ngươi nữa.

...

...

Ba ngày sau, hai người tới Tứ Tượng quốc Chu Tước thành.

Chu Tước thành là thành thị lớn nhất bên trong Tứ Tượng quốc, cũng là một thành thị duy nhất dùng linh thạch giao dịch.

- Cái này thật đẹp, ta mua.

Tô Anh nhìn trúng một cây Chu Tước đầu trâm.

- Tiểu thư nhãn lực thật tốt, đây là bổn điếm trấn điếm chi bảo, nhưng mà có chút quý, cần 30 khối Cực Phẩm Linh Thạch.

Điếm chưởng quỹ cười tủm tỉm nhìn xem hai người nói.

- 30 khối Cực Phẩm Linh Thạch? Ngươi không có nói sai? Cây trâm này rõ ràng cần 30 khối Cực Phẩm Linh Thạch? Không phải là 30 khối Hạ Phẩm Linh Thạch?

Tô Anh nghe vậy lập tức la lớn, 30 khối Cực Phẩm Linh Thạch, có thể để cho mình tu luyện mấy tháng rồi, đây chính là Cực Phẩm Linh Thạch ah.

- Ta cho ngươi 30 khối Trung Phẩm Linh Thạch, cây trâm này liền thuộc về ta.

Nhìn xem bộ dạng Tô Anh ép mua ép bán, Dương Lỗi cảm giác buồn cười, cây trâm này hoàn toàn chính xác coi như là bất phàm, nhìn kỹ xuống dưới, đây không phải cây trâm phổ thông, bên trong còn phong ấn một Chu Tước điểu, nhưng chỉ là một đám tàn hồn, Chu Tước trâm này tuy rằng còn không phải Tiên Khí, nhưng tuyệt đối có tiềm chất biến thành tiên khí, một khi hồn phách Chu Tước kia đạt được cường hóa mà nói, cây trâm này biến thành Tiên Khí bất quá là chuyện sớm hay muộn.

Đừng nói 30 khối Cực Phẩm Linh Thạch, coi như là 300, ba ngàn khối Cực Phẩm Linh Thạch, điều này cũng tuyệt đối là đáng giá đấy.

- Cô nương, 30 khối Trung Phẩm Linh Thạch, cái kia tiểu lão nhân sẽ thua lỗ lớn, nếu như cô nương thật sự không muốn, vậy thì tuyển những thứ khác ah, như cây trâm này chỉ cần mười khối Hạ Phẩm Linh Thạch.

Chưởng quầy cửa hàng cười khổ không thôi, chỉ một cây Phượng Hoàng trâm khác nói.

- Ta muốn cái này, cái Phượng Hoàng đầu trâm kia? Đưa cho ta, ta còn không muốn đây này.

Tô Anh khinh thường nói.

- Chu Tước trâm này ta mới là miễn cưỡng để ý, còn cái Phượng Hoàng trâm kia, quả thực là rác rưởi, mất mặt xấu hổ, ngược lại Phượng Hoàng trâm này, ta là chắc chắn phải có được, ngươi muốn bán cũng phải bán, không bán cũng phải bán.

Cửa hàng chưởng quầy nghe vậy không biết làm sao:

- Như vậy đi cô nương, ngươi cho ta hai mươi khối Cực Phẩm Linh Thạch ah, đây là tiểu lão nhân có thể làm ra nhượng bộ lớn nhất rồi.

- Ta...

Thật sự là không nhìn nổi rồi, Dương Lỗi vội cắt đứt Tô Anh nói:

- Chưởng quầy, cây trâm này chúng ta mua, đây là hai mươi khối Cực Phẩm Linh Thạch, ngươi thu đi.

- Công tử, đây là đầu trâm của ngài.

Chưởng quầy thấy Dương Lỗi lấy ra linh thạch, vội thu lại, cũng đem Chu Tước trâm đóng gói, đưa cho Dương Lỗi, tốc độ cực nhanh khiến người ta líu lưỡi.

- Ừm.

Thu hồi đầu trâm, Dương Lỗi liền kéo tay Tô Anh, hướng về bên ngoài đi đến.

- Sư đệ, cây trâm này bỏ ra hai mươi khối Cực Phẩm Linh Thạch ah, đây cũng quá mắc rồi?

Tô Anh nói.

- Không đắt đâu, cây trâm này hai mươi khối Cực Phẩm Linh Thạch quá đáng giá, nói sau, nếu sư tỷ ưa thích cây trâm này, đừng nói là hai mươi khối Cực Phẩm Linh Thạch, coi như là một ngàn khối, một vạn khối, cũng đáng đấy.

Dương Lỗi đem đầu trâm bỏ vào trong tay Tô Anh nói.

- Sư tỷ, ngươi đeo lên thử xem.

- Sư đệ, cám ơn ngươi.

Tô Anh hết sức kích động, trong lòng cực kì ngọt ngào,

- Đeo lên cho ta ah.

Tô Anh lại đem đầu trâm đưa cho Dương Lỗi, ý bảo hắn đeo lên cho mình.

Dương Lỗi nghe vậy tiếp nhận đầu trâm, nhẹ nhàng đeo ở trên đầu Tô Anh.

- Đẹp mắt không?

- Rất đẹp, quả thực là Thiên Tiên hạ phàm.

Dương Lỗi nói.

- Sư đệ, chúng ta đi bên kia nhìn xem.

Tô Anh vui mừng không thôi, không còn ngang ngược như lúc trước, nhiều hơn vài phần kiều diễm, sắc mặt ửng đỏ, kiều diễm vô cùng, khiến người ta nhìn không khỏi động lòng.

- Giết lão bất tử này, ngươi chạy không thoát.

Mấy nam tử trẻ tuổi, cả đám đều dẫn theo trường kiếm, đuổi theo một lão già, bên hông lão già kia treo một hồ lô rượu, xem ra vô cùng chật vật, trước ngực đã nhuộm rất nhiều vết máu, bị thương không nhẹ, khí tức ngổn ngang, đã chống đỡ không nổi nữa rồi.

Tô Anh nghe được tiếng đánh nhau liền vui mừng không thôi, nàng thích nhất đúng là xem náo nhiệt như vậy rồi.

- Nhanh, có đánh nhau.

Dương Lỗi im lặng, tinh tế xem xét, lão già kia... lập tức để Dương Lỗi vì đó kinh ngạc, lão giả này không phải lão tửu quỷ sao, lão gia hỏa này lúc trước là uống rượu ngon của mình, không phải nói đi đột phá sao, như thế nào rõ ràng đã đến Vô Cực đại lục, lão gia hỏa này, xem ra không đơn giản đây, tu vi của hắn tuyệt đối không phải chỉ là Âm Dương Nhị Khí cảnh giới, lại đã đạt tới Huyền Tiên cảnh giới, nhưng mà không biết nguyên nhân gì, tu vi lão gia hỏa này chỉ có thể phát huy ra cấp độ Bát Quái Ngưng Thần, cho nên mới có thể bị mấy tên kia đuổi giết.

Giám Định Thuật đi qua, phát hiện người đuổi giết lão tửu quỷ kia, lại là người Vô Cực Tông...

Mình chính là muốn tìm kiếm nơi giam giữ mẫu thân mình, lão tửu quỷ ngược lại là cho mình một cơ hội.

- Bọn hắn hình như là người Vô Cực Tông, người Vô Cực Tông ghê tởm nhất rồi.

Tô Anh nhíu mày nói.

- Sư đệ, chúng ta đi cứu lão nhân gia kia ah.

Dương Lỗi nghe vậy gật đầu, cái này đúng là kết quả mình mong muốn.

Hai người bay vọt lên, đi theo sau lưng những người kia.

Rất nhanh liền đi tới một rừng cây nhỏ ngoài thành, nơi này ngược lại là một nơi tốt, nơi giết người tốt, phong thuỷ cũng không tệ lắm.

- Lão gia hỏa, ngươi chạy ah, như thế nào không chạy?

Người dẫn đầu mặc trường bào màu xanh, trong tay cầm một thanh bảo kiếm phong cách cổ xưa, mặt chữ quốc, trên mặt một nốt ruồi đen rất làm người chú ý, hắn lúc này trên mặt sát khí, truy đuổi lâu như vậy, đầy đủ một tháng, mới đuổi tới lão gia hỏa này, điều này làm cho trong lòng của hắn rất khó chịu, nếu không phải lão gia hỏa này, mình bây giờ là đang ở trên mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC