#4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cuối cùng thì kì thi cũng qua đi. suốt khoảng thời gian đó, em và anh chỉ đâm đầu vào việc học nên ngoài đi đến trường hay ăn cùng nhau ở canteen thì họ không ở cạnh nhau thường xuyên như trước nữa.  mà dạo gần đây heeseung hyung lạ lắm.

thì chuyện là như thế này. hôm đó sau khi thi xong được 2 hôm em có chờ anh heeseung dưới sân trường như mọi ngày. thế mà quái lạ chờ cả 30 phút vẫn không thấy heeseung đâu nên em nhỏ bắt đầu sinh lo. em chạy ra sân bóng rổ vì em nghĩ anh có lịch tập bóng với câu lạc bộ nhưng quên nói cho em biết. vậy mà hì hục chạy ra đến nơi lại chả thấy ai đâu. đúng lúc em tính bỏ về thì lại gặp ngay tiền bối jaejoong - một người bạn trong câu lạc bộ với heeseung. jaejoong thấy em đi một mình cũng có chút bất ngờ vì bình thường ai cũng biết nhóc hậu bối này luôn luôn dính lấy heeseung.

-sunghoon hả em? heeseung nó đâu mà em lại đi một mình thế này?

-chào tiền bối ạ. em cũng không biết anh ấy ở đâu nữa. em chờ anh ấy tận 30 phút mà không thấy đâu.

em vừa nói vừa năm chặt lấy quai cặp. kì này mà heeseung hyung cho em leo cây thì heeseung chết chắc.

đột nhiên jaejoong thốt lên như nhớ ra gì đó. cậu tiến đến vỗ vai em:

- hình như nay thằng đó nói chuyện gì đấy với manager mới ở bên câu lạc bộ. xong rồi cả 2 mất hút đi đâu anh cũng không rõ.

jaejoong nhún vai tỏ vẻ không biết rồi lại nói tiếp:

-em đừng chờ nó nữa về đi kẻo trời tối.

-dạ vâng. em chào tiền bối ạ.

vội chào tiền bối rồi em chuồn luôn.

chẳng hiểu sao khi nghe tin đó em khó chịu lắm. chắc là do heeseung không dặn em trước để em chờ nên khó chịu thôi. dặn lòng mình là như thế nhưng em nhỏ vẫn cảm giác nhộn nhạo lắm.

vừa về đến nhà là em đã chạy tót lên phòng. thả cặp sách xuống cánh cụt nhỏ liền kiểm tra tin nhắn trên điện thoại. mục thông báo vẫn chẳng có gì.

bực bội!

chả hiểu chuyện gì lại quan trọng đến mức anh lớn không thèm nhắn tin báo em lấy một câu. bỏ chuyện này qua một bên. từ giờ em quyết không nói chuyện với heeseung hẳn 2 ngày cho anh í chừa.

-sunghoonie tắm rửa nhanh còn qua nhà heeseung hyung ăn cơm nữa.

-dạ???

tiếng cửa mở ra rõ to. mẹ em trên tay còn xách nguyên giỏ dâu tây mới mua ( mà em khẳng định 99% là để đem qua nhà heeseung ), mẹ park lặp lại câu vừa nói:

-con mau tắm rửa thay đồ còn qua nhà heeseung hyung ăn cơm

-mẹ! sao lại hôm nay ạ?

mẹ em nhướng mày khó hiểu:

-nay con ăn nhầm gì hả hoonie? bình thường 1 câu là heeseung hyung nửa câu là heeseung cơ mà?

-nhưng không nay không được đâu mẹ!!!

-lẹ đi đấy! mẹ không muốn mắng con đâu.

trong không gian ấy chỉ còn lại tiếng đóng cửa và tiếng oán giận của một chú chim cánh cụt.

————🧸————

hic xin lỗi vì bây giờ tui mới update nhma tui xà quần xg quên plot 😭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net