1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi trên ghế tựa bằng bông trong phòng ngủ, chậm rãi lật tập tư liệu sờn cũ trong tay.

Mở đầu là lời giới thiệu qua loa về người ghi chép, sau đó trực tiếp hướng nhân vật trọng tâm mà viết.

Bắt đầu chuỗi tư liệu dài ngoằn là một tấm ảnh đen trắng được dán ở góc nhỏ trên đầu trang giấy.

Chất lượng tấm ảnh không quá tốt, chỉ lờ mờ thấy được tiết trời tại thời điểm đó rất quang đãng, nhắm chừng khoảng giữa buổi chiều. Người trong ảnh đứng nghiêm chỉnh giữa khung hình, một thân quân phục, trước ngực áo còn cài huy hiệu đại bàng của Đức Quốc Xã. Người đàn ông nâng súng ống, tướng mạo tao nhã lịch thiệp, tay còn lại hạ mũ xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào ống kính máy ảnh.

Tôi lưu lại trên gương mặt người nọ một chút, dời mắt lướt qua tên tuổi bên dưới tấm ảnh chụp.

Ethan Noah (1916-1945).

-

Tôi tên Park Sunghoon, là sinh viên năm hai khoa Lịch Sử. Hôm nay vừa vặn học đến binh chủng của Đức Quốc Xã khi đó, giảng viên phân phối chúng tôi một nhóm sáu người, lần lượt tìm hiểu thông tin về các binh đoàn trực thuộc.

Nhóm trưởng của tôi là người Nhật Bản, cậu ấy nói năng nhẹ nhàng, dễ nghe, làm việc cũng năng suất, chỉ trong nửa tiếng liền đem nhiệm vụ phân phối xong.

Nhóm trưởng giao cho tôi tìm hiểu về binh đoàn số bảy dưới trướng của tướng quân Ethan Noah. Vị này trong đa số tư liệu danh tiếng đều không tốt, vừa ngang tàn vừa bạo lực. Binh đoàn hắn chỉ huy còn được mệnh danh binh đoàn ma quỷ, đi đến đâu nơi đó liền có xương trắng cùng máu thịt rơi xuống.

Tôi chống cằm, gõ gõ bút máy trong tay lên bàn gỗ, đọc đi đọc lại trang đầu tiên, cuối cùng lại vòng trở về tấm ảnh chụp nhỏ xíu trên góc.

Trước đây vốn nghĩ rằng tướng mạo vị kia sẽ đôi phần khó coi, mặt mày hung ác, sẹo dài sẹo ngắn chi chít. Cuối cùng lại ngoài ý muốn biết được, người nọ không những không kinh khủng như trong tưởng tượng, trái lại còn rất khôi ngô. Ngũ quan của hắn xán lạn hài hoà, đôi mắt hình dáng rất đẹp, tròn trĩnh giống nai, nhưng ánh mắt cực sắc, vừa nhìn liền biết là người va chạm không ít. Thân hình người kia cũng cao khoẻ, vai lưng thẳng tắp một đường, hệt như muốn nói sẽ không bao giờ khuất phục trước một ai.

Tôi cắn nắp bút, càng nhìn càng sinh ra cảm giác quen thuộc, có gì đó ẩn sâu trong đáy lòng khó chịu nóng bức, như muốn nhân cơ hội này thoát ra ngoài. Tôi buông bút xoa xoa mắt, đang lúc muốn đóng tư liệu cũ kĩ trên bàn, chợt phát hiện trước cửa phòng ngủ nhiều thêm một 'người', mà 'người' đó còn đang treo lơ lửng trên không trung.

Tim tôi như thắt lại, không báo trước rơi thẳng xuống vực sâu, tan nát.

Dường như 'người' kia nhận ra tôi có thể nhìn thấy, liền bay tới trước mặt tôi, mở miệng nói chuyện.

"Thấy ta không?"

Tôi nuốt nước bọt, toàn thân như bị kẻ xấu nhét vào trong băng, một cỗ lạnh toát từ mắt cá chân vọt thẳng lên đại não, sợ đến túa mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Tôi run rẩy mở miệng, phát hiện cổ họng mình đắng ngắt, tay chân cũng trở nên mềm nhũn.

Hồn ma kia cau mày, đột ngột áp sát lại gần tôi.

"Nhìn đáng sợ vậy sao?"

Tôi không trụ nỗi nữa, tầm mắt bỗng đen kịt, rầm một tiếng, ngất xỉu.

"..."

-

Lúc tôi tỉnh lại đã quá nửa đêm, hồn ma mờ nhạt như nước kia cũng biến mất. Tôi đứng dậy nhìn xung quanh, xác định không có cái gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ là do mệt mỏi nên sinh ra ảo giác.

Cả ngày hôm nay tôi ngoại trừ lên lớp thì đều là lo liệu việc chuyển nhà.

Tuần trước tôi vừa cùng người chủ cũ kí xong hợp đồng chuyển nhượng nhà đất, nhưng vì quá trình công chứng xảy ra một chút vấn đề nên hôm nay mới chính thức dọn đến.

Thiết kế ngôi nhà này mang theo hơi thở Anh Quốc, mái ngói màu xanh đậm, tường sơn màu trắng sữa, nằm dưới những tán cây cao to thư thả đón nắng. Trước nhà còn có sân vườn nhỏ, tạm thời đang bỏ trống, chỉ có hai cái ghế tắm nắng và một cái ô bảy màu được đặt trơ trọi ở đó. Phía bên trong cũng khá tiện nghi, cái gì cần có đều có, dư sức chứa đủ ba người đến ở. Ngoài phòng khách còn thiết kế đặc biệt chu đáo, lắp thêm cửa sổ sát đất hướng về phía mặt trời lặn, buổi sáng không bị nắng chói mắt, mà buổi chiều lại có thể từ đó ngắm hoàng hôn.

Vì tôi còn là sinh viên nên bố mẹ đã cố ý chọn một căn tầm trung, chỉ có một tầng duy nhất. Nhưng chủ yếu vì đồ đạc của tôi tương đối nhiều, sắp xếp từ ba rưỡi đến bây giờ chỉ mới được hơn phân nửa ngôi nhà.

Tôi nặng nề ngồi trở lại trên ghế mềm, xung quanh toàn là thùng giấy chất đống, lại nhìn đến tư liệu trên bàn, bất giác ôm mặt rầu rĩ. Bên tai đột nhiên truyền đến hơi lạnh, sống lưng tôi lập tức cứng đờ, mà cái cảm giác trên tai kia càng ngày càng gần, gần đến mức tai tôi như bị thoa nước đá.

"Tỉnh rồi này."

Tôi giật mình, thét lên một tiếng.

Quay đầu nhìn hồn ma mờ nhạt kia trôi nổi bên cạnh bàn gỗ ba chân. Tôi nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí trên người, muốn mở miệng thương lượng một chút.

Hồn ma kia thở dài, bay lùi ra xa, trực tiếp lùi đến bên cái giường chưa được thay grap mới, lơ đễnh vắt vẻo treo ở đó.

"Trước tiên cậu đừng ngất, chúng ta từ từ nói."

"M..." Má nó đồ điên.

Tôi đem tâm tình mình cực lực ép xuống, ngón tay bên người vẫn còn đang không ngừng run rẩy, ho khan.

"Anh..."

Tôi có thói quen không bật đèn trong phòng ngủ, khi học bài chỉ tùy tiện mở đèn bàn nhỏ, ánh sáng phát ra rất yếu, trùng hợp hồn ma trước mắt này còn mờ gần như không thể thấy được, chỉ có thể từ bóng dáng suy ra là nam. Vì thế tôi lưỡng lự một chút, không biết nên gọi 'người' kia là gì.

"Anh..." Tôi yếu ớt lên tiếng lần nữa, ngón tay càng run rẩy kịch liệt. "Xin chào?"

"...Chào cậu." Tôi nghe ra được linh hồn kia có phần bất đắc dĩ, hắn thở dài. "Đừng sợ, ta chỉ muốn hỏi một chút."

"Cái gì?"

Hỏi xong liền tự bịt miệng mình lại.

Linh hồn kia chỉ tay về tập tư liệu trên bàn nhỏ, nhìn tôi. "Cậu đang tìm hiểu Ethan Noah đúng không?"

"....Phải." Tôi thoáng giật mình, không lẽ là thù địch với vị kia. "Làm sao?"

Hồn ma kia đột nhiên trở lại tư thế trôi nổi, bay đến chỗ cái bàn nhỏ, cùi đầu xem tư liệu. Ngay bên cạnh 'người' kia là chiếc đèn bàn vẫn chưa tắt, ánh sáng yếu ớt chiếu xuyên qua khuôn mặt gần như trong suốt của chàng trai.

Từ góc độ của tôi có thể thấy được một sườn mặt mờ ảo như sương như khói. Mái tóc 'người' kia màu vàng sữa, tùy tiện xoã tung trước trán, đôi đồng tử mang sắc lam nhạt sạch sẽ tựa hai viên ngọc được gột rửa dưới đáy hồ, lông mi hắn cong cong, theo động tác cụp mắt của hồn ma mà rũ xuống, hoàn hảo che giấu một nửa con ngươi.

Tôi giật mình, cổ họng lại truyền đến một trận ngứa ngáy, tiếp tục ho khan. Linh hồn nghe được động tĩnh liền quay sang, gương mặt chững chạc của đàn ông trưởng thành luôn mang theo mấy phần sắc sảo, cho dù có nhạt nhoà tôi vẫn cảm nhận rõ ràng 'người' này rất có tính đe doạ.

"Làm sao vậy?"

"...Ngài tướng quân?"

"Đừng." Hắn cười. "Gọi Ethan là được."

Tôi mím môi, đã là ma thì thôi đi, đằng này còn mang thân phận đáng sợ như vậy. "Thế ngài...Ethan, muốn hỏi tôi chuyện gì?"

"Không cần gọi ngài."

"Ông?"

"Giống lúc nãy là được." Tướng quân nói, thanh âm trầm thấp nhưng lại vang vang, giống hệt tiếng chuông đồng. "Khi chết ta mới hai mươi chín."

"..."

Tôi liếm môi, gượng gạo đáp ứng.

Ethan xem tư liệu rất chăm chú, nhưng vì không chạm được vào đồ vật nên mỗi lần lật trang đều phải tạo gió, cứ như thế một lúc lâu, hắn bỏ cuộc, mệt mỏi thẳng người lên.

"Anh..." Tôi mất tự nhiên gãi mặt. "Anh xem gì thế?"

"Tìm người." Ethan thấp giọng nói. "À, ta hỏi cậu một chút."

"Vâng?"

"Không biết cậu có tìm thấy tư liệu nào nói về ta và một chàng trai người Thụy Sĩ không?"

"Thụy Sĩ?"

"Phải, là quý tộc." Tướng quân rũ mắt. "Người cao nhưng hơi nhỏ con, tóc đen, dáng dấp rất thanh tú."

Tôi ngồi tại chỗ suy nghĩ một lát, hoàn toàn không tìm ra kết quả, lắc đầu.

Ethan dường như cũng đoán được, uể oải xoa gáy. "Ta vốn dĩ định tự mình tìm, kết quả hơn mười hai trang vẫn không thấy tin tức gì."

Tôi liếc nhìn tập tư liệu đóng kín, chậm rãi hiểu ra cái gì đó.

"Dù sao cũng cảm ơn cậu, anh bạn nhỏ." Ethan cười. "Xin lỗi vì doạ cậu sợ."

Tôi lắc đầu, đáp không sao.

Tướng quân cũng theo câu trả lời của tôi mà bay đi mất. Tôi nhìn lướt qua linh hồn mờ nhạt kia, trở về bên bàn nhỏ tiếp tục làm bài.

Chỉ là trong quá trình làm bài, sẽ trích ra một ít thời gian tìm kiếm từ 'Thụy Sĩ'.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net