xii

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'đ-đang...hức... đang ở trường mà sao lại...hức...đồ điên.'

bị chọc ngoáy đến mù mịt, jaeyun che miệng, mắt đẫm nước, từng lời mắng của em qua tai heeseung chỉ như tiếng trách móc đáng yêu, càng làm hắn thêm phấn khích.

heeseung cười trêu chọc, cúi xuống ngậm thứ kia vào miệng mình làm jaeyun suýt thì hét toáng lên, càng khóc nức nở hơn, tay đẩy đầu hắn ra nhưng đều vô ích. khoái cảm bên dưới làm em vặn vẹo thân trên, bịt miệng mình rên hừ hừ trong họng.

đến khi cao trào, heeseung lưu manh dùng tay chặn lại, jaeyun khó chịu vặn người, uất ức nhìn hắn.

'cậu còn yêu mình không?'

hắn đột nhiên nghiêm túc, dùng ánh mắt sâu thẳm chứa đầy tổn thương nhìn jaeyun, như đang chờ đợi sự dỗ dành ngọt ngào từ người hắn yêu nhất.

'bỏ tay...ra.'

jaeyun trốn tránh câu trả lời, không nhìn hắn, heeseung như bị em làm cho tủi thân, làm nũng bằng cách thúc mạnh vào đằng sau, khiến cún nhỏ bên dưới không kịp phòng bị mà rên lên.

hắn thả tay, nhìn người ra hết đến xụi lơ mới nằm gục xuống trên người jaeyun, ôm chặt em.

'mình xin lỗi, là do mình không tốt. đừng chia tay được không? mình yêu cậu nhiều lắm, yêu cậu đến điên, chỉ muốn ở bên cậu thôi. nếu cậu không còn thích mình nữa, mình sẽ theo đuổi cậu lại từ đầu. nhé, cún con? đừng chia tay với mình.'

hắn tủi thân ôm chặt người bên dưới, cọ má vào chắc khăn lông mềm trên cổ em, nước mắt tủi thân thi nhau chảy xuống. jaeyun mím chặt môi, sờ tóc hắn, cảm thấy tim mình vừa đau vừa nhói. jaeyun quên mất, heeseung chỉ là đứa trẻ to xác của em thôi, rất dễ bị tổn thương, dù bề ngoài có mạnh mẽ hung dữ thế nào, thì trước mặt em cũng có thể khóc nấc lên như trẻ con.

'cậu nên làm theo lời mẹ đi.'

jaeyun nhẹ giọng, mắt rũ xuống buồn bã, tay sờ nhẹ má hắn.

'mẹ mình đã nói gì với cậu? cậu đừng nghe lời bà ấy, chỉ cần ở bên mình là được, mình không để ai bắt nạt cậu.'

'mẹ cậu nói đúng mà, bây giờ thì chưa sao, nhưng sau này, có lẽ cậu sẽ thấy mình là gánh nặng của cậu, mình vô dụng quá mà. cậu đi du học đi, cậu sẽ có một cuộc sống tốt hơn nếu không có mình, cậu sẽ tìm được một người xứng đáng với cậu, đẹp hơn mình và lành lặn nữa. còn mình...'

heeseung hôn vào miệng con cún nhỏ đang ủ rũ liến thoắng kia, thành công khiến em im bặt, ngước đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn.

'cún con nhiều lời. cậu không hề vô dụng, hiểu ý mình không? cún con của mình rất thông minh, giỏi giang, tốt bụng, cậu có thể làm mọi thứ mà không có mình, nhưng mình vẫn muốn ở bên cạnh cậu và chăm sóc cho cậu, vì mình yêu cậu. mình sẽ chẳng bao giờ thấy cậu là gánh nặng hết, ngay từ đầu mình đã yêu cậu, cho dù cậu có không đi lại được đi chăng nữa thì mình vẫn yêu cậu, vì cậu là sim jaeyun, là cún con xinh đẹp của mình. đối với mình, cậu là duy nhất, và sẽ chẳng ai thay thế được cậu cả. vì vậy mình mong rằng cậu sẽ hiểu những lời mình nói, hiểu được trái tim của mình, và chấp nhận ở lại bên cạnh mình nhé?'

jaeyun ngước nhìn lên, đôi mắt đẫm lệ nhưng ánh lên tia hy vọng. em lặng người trong giây lát, rồi bật khóc, nước mắt tuôn trào không ngừng. em cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu chân thành từ heeseung - người mà em đã có ý định rời xa. jaeyun cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, khóc thút thít, liền được heeseung nhổm lên dỗ dành, hôn vào má và môi em.

'cảm ơn cậu, heeseung.' - jaeyun nói, giọng nghẹn ngào. 'mình đã quá tự ti và sợ hãi, mình luôn lo lắng rằng sẽ làm cậu khổ vì mình. nhưng nghe những lời này từ cậu, mình mới nhận ra rằng mình không cô đơn, rằng mình có cậu luôn bên cạnh. xin lỗi vì đã làm cậu buồn.'

heeseung ôm người nhỏ hơn vào lòng, vỗ về: 'chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ, mình sẽ bảo vệ cún con của mình dù có chuyện gì xảy ra. không được phép nghĩ cậu là gánh nặng của mình nữa nghe chưa, cậu là động lực của mình đấy, cún con.'

jaeyun gật đầu, cảm nhận được sự ấm áp và tin tưởng từ hắn. em quyết định sẽ không để nỗi sợ hãi và tự ti chi phối cuộc sống của mình nữa, và em cũng tự hứa sẽ không làm heeseung phải tổn thương vì sự trẻ con và ích kỉ của mình nữa.

heeseung lau nước mắt cho em, cười hì hì, sau đó nhân lúc jaeyun còn đang xúc động, lần nữa đút thứ kia vào.

jaeyun dù bất ngờ nhưng vẫn đón nhận hắn, chỉ là em rất ngại, dù gần gũi lâu như vậy rồi nhưng mỗi lần hắn thân mật, em vẫn ngại đến đỏ mặt. jaeyun không dám nhìn hắn, quay mặt sang một bên, nhắm mắt hưởng thụ từng đợt sóng kích thích bên dưới.

nhà kho được bố trí ở khu vực vắng người, thành ra cũng rất hiếm khi có người đi qua đi lại. nhưng cún con nhà hắn nhát gan, da mặt lại mỏng, từ đầu đến cuối đều không dám mở miệng, chỉ giữ trong cổ họng. heeseung ôm mặt em, cúi xuống hôn nhẹ vào cánh môi vừa dày vừa hồng, căng mọng đến là xinh.

'cậu còn chưa trả lời, cậu còn thích mình không?'

jaeyun cố mở mắt nhìn hắn, nhìn ánh mắt mong chờ của người kia, miệng cong lên, đưa tay xoa xoa tóc hắn.

'mình yêu cậu, heeseung.'

phát cuối, hắn rít qua kẽ răng, rút ra kéo theo một dòng màu trắng tràn ra ngoài. jaeyun muốn khép chân lại, hắn liền hiểu ý giúp em, ngoài việc có vét sẹo dài kia ra thì chân jaeyun rất trắng, hắn không nhịn được sờ sờ, thầm cảm thán.

jaeyun mắt sưng vì khóc nhiều, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu, trong lòng vẫn còn nhiều băn khoăn, nhỏ giọng hỏi hắn: 'còn mẹ cậu thì sao?'

'đừng lo, mình sẽ thuyết phục mẹ mình. rồi bà ấy sẽ thích cậu thôi, cún con nhà mình đáng yêu thế cơ mà.'

jaeyun gật gật đầu, đưa tay dụi mắt. cùng lúc điện thoại trong túi áo dưới đất reo lên, jaeyun nói: 'heeseung ơi, lấy giúp mình được không?'

heeseung một tay giữ tay không cho jaeyun dụi mắt, một tay với lấy chiếc áo khoác đáng thương nằm dưới đất, lấy điện thoại giúp em. vừa nhìn vào màn hình, mặt hắn đã đen lại, giận dỗi: 'sunghoon của cậu gọi cậu này.'

'đưa mình nghe.'

jaeyun nghe điện thoại, gật nhẹ đầu nói với người ở đầu dây bên kia: 'ừm mình ổn mà, đang ở cùng heeseung, mai gặp.'

heeseung xị mặt ra, nhìn jaeyun chằm chằm, trong đầu đang hét lên: 'dỗ mình đi, dỗ mình đi.'

'sunghoon là bạn của mình mà. còn cậu là bạn trai mình, mình yêu cậu nhất. sao mà hay dỗi thế không biết.'

trong lòng heeseung nhũn ra thành nước, hắn lấy quần áo giúp jaeyun mặc lại, thơm vào má em.

'chỉ được yêu mình thôi đấy.'

'mình biết rồi mà.'

'yêu em lắm.'

trong lòng heeseung như trút được cả tảng đá nặng, hắn nhìn báu vật nhỏ trước mắt, chỉ muốn nhốt em vào lồng ngực, không cho chạy đi đâu hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC