Bọn Quý Tộc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

i. Gã chẳng khác Brett, tàn độc và nhẫn tâm hơn.

Dưới con mắt, những tấm gương phản chiếu, cánh đồng mênh mông uốn lượn đến tận chân trời. Chẳng ai yêu cái đẹp hơn Ethan Lee, gã không thừa nhận, nhưng đôi mắt gã thì luôn chỉ hướng về cái đẹp, định nghĩa của cái đẹp từ gã cũng khó hiểu và khác biệt. Gã chẳng theo một khuôn khổ nào nhất định, gã cũng chỉ là một người con của những quý tộc, lớn lên theo cách dạy dỗ và hành xử giống Brett, một cái khuôn khổ đè nặng trên vai gã, một gánh nặng, trọng trách, trách nhiệm và lời thề.

Ethan Lee là quý tộc, gã phải luôn nhớ cách hành xử cho đúng, mẹ gã không cho gã bị vấy bẩn. Một đứa trẻ với chiếc nôi mạ vàng từ khi chào đời, gã được che chở, bảo vệ suốt cuộc đời. Gã phải trở thành một người như tất cả người khác, tuyệt vời hơn, vĩ đại hơn nữa. Đám trẻ con quý tộc, trong đó có Brett luôn noi theo Ethan làm gương, chúng ngưỡng mộ gã, bám theo như một cái đuôi luôn có mặt mọi lúc. Chúng trao cho gã bằng ánh mắt tự hào, trân trọng cho đến cái ngày gã phá vỡ mọi phép tắc. Gã đã dặn lòng mình phải làm cho tốt, nhưng con quỷ trong gã không chấp nhận những điều giả dối, nó đã đập phá, đốt cháy mọi thứ. Trở nên tàn bạo và chiếm đoạt mọi tài sản của những kẻ quý tộc ngu ngốc khác. Niềm tin về Ethan Lee bị phá vỡ hoàn toàn, gã bị ô uế, kinh tởm, mọi lời chúc đã trở thành lời nguyền rủa. Chúng chẳng thể nào gì khác, ngoài việc ca tụng một tên quý tộc khác thường, gã có quyền lực, có sự thông minh, gã xâm chiếm mọi thứ gã muốn, và có được. Ethan yêu cái ngai vàng mình đã kế thừa, gã giống như một người hoàn toàn đánh mất bản thân, bản ngã và bóng tối đã từng chiếm hữu cả thể xác lẫn tâm trí gã. Một thế giới lụi tàn, xám tro đầy lời than khóc, chửi rủa.

Jake ngồi bên cạnh gã, gã đưa em dạo trong vườn, gã hỏi em biết viết không? Em bảo có, em biết. Gã nhờ em giúp gã làm một việc, hãy những lá thư tay đến những bá tước, công tước và những nhà quý tộc khác, gửi lời chúc giáng sinh, gửi lòng thành của gã đến họ. Gã không tổ chức tiệc, cũng không tham gia từ lâu, mọi buổi tiệc gã đặt chân đến, mọi sự hôi thối đều bốc mùi, mùi hương như miếng phô mai cháy khét vừa ôi thiu vừa buồn nôn, chúng tồn trọng gã, nhưng cũng kinh tởm gã. Gã bây giờ có thể nói như 'Tình yêu' gã đơn độc, dinh thự cũng chính là cái lồng giam, giam giữ gã suốt những năm qua. Tai ương của gã không chỉ là Brett mà còn những nỗi lo lắng hỗn độn khác, chúng từ từ trồi lên như vũng lầy rồi dần nhấn chìm gã.

-'Em đừng ra ngoài vào thời gian này, không may mắn gặp phải điềm xấu thì không hay!' Jake hỏi lại, chuyện xui xẻo nào sắp diễn ra, gã chẳng đáp. Xem như một lời nói bâng quơ. Gã nhắc em, ta chỉ cần tránh là được.

__

'Giữa phải giết chết và sự sống còn của chính mình, con sẽ chọn gì Ethan?' Đây hẳn không phải câu hỏi dành cho một đứa trẻ, nhưng họ đã dành nó trong đêm giáng sinh, cũng như một câu thách đố quái gở muốn nhắm đến Ethan.

-'Con chọn chính mình!'

Đám quý tộc cười khoái chí, đúng như những điều họ nhồi nhét vào nó. Nó sẽ chọn chính mình và cướp đoạt cái chết của những người khác, những kẻ không thuộc quý tộc. Một điều hiển nhiên. Nghĩa là giữa việc giết Jake sim hay tự kết liễu chính mình cũng không khác mấy, điều trớ trêu này sẽ không diễn ra nếu thật sự tai ương không đến. Quý tộc luôn giết quý tộc chẳng ai có thể thay chúng làm điều đó, hằng năm những gia tộc giàu có dần chết mòn vì sự cai trị, sự phân chia dành cho các tầng lớp khác nhau, nếu không đủ mạnh mẽ chúng sẽ chà đạp lũ quý tộc yếu kém chẳng khác gì người thường. Trở thành nô lệ và tiếp tục chết mòn chết dần vì bị chúng rút từng hết hơi thở và xương cốt. Đám công tử, nam tước bỏ trốn hằng năm, thay vì chịu sự trừng phạt chúng đã phải liều mạng bỏ chạy, chạy xa càng tốt, đến một nơi chẳng ai nhận ra chúng, dòng tộc lụi tàn, chúng chẳng còn cách nào khác ngoài bỏ cuộc, chạy thoát thân. Nó gọi là 'Quý tộc bỏ trốn' thân phận những kẻ bỏ trốn sẽ được loại bỏ, mọi chức danh lẫn tước hiệu, địa vị và tài sản. Muốn sống tốt chỉ cần sống chui trốn nhủi như một tên hầu, tên nô lệ là được

Theo như mọi năm, gia tộc Brett thường đi săn ở sống tạp nham khu ổ chuột, nhưng Brett ngược lại, hắn đi săn nô lệ từ chỗ quý tộc, hắn tìm những nô lệ có ích về dinh thự mình, trở thành một nô lệ thật sự, dưới sự cai trị độc tài, tàn bạo. Gã đã nghĩ về những điều này, điều gã đã trải qua từ thởu bé. Gã không muốn mình biến thành 'Quý tộc bỏ trốn' mọi thứ sẽ sụp đổ hoàn toàn nếu gã làm như thế. Gã có mối quan hệ tốt với Brett, với cha mẹ hắn, một gia tộc chuyên săn nô lệ và 'Quý tộc bỏ trốn' chúng rành rọt từng bước chân, từng mùi hương của quý tộc bỏ trốn. Chúng săn họ như một giải thưởng, món quà cho đêm giáng sinh, chúng ban phát những đồng tiền vàng, mờ mắt che đi những tội ác. Nếu rửa tội, chẳng bao giờ rửa hết được sự tàn bạo của chúng. Brett lại càng không nên biết đến sự tồn tại của Jake, nếu trớ trêu Jake là một 'Quý tộc' thật sự, hắn chắc chắn sẽ dùng mọi hình phạt, mọi cách để moi từng thớ thịt của em. Một cái kết dã tâm, bi kịch

-'Thưa, nếu tôi đi xe ngựa, tôi sẽ đến thành phố trong bao nhiêu ngày?' Jake hỏi người đánh xe, em muốn đến thành phố, em muốn được đi cùng những gia nhân, họ đến thành phố phía Nam để mua những tấm vải mới, những món trang trí mới được đưa về từ cảng, mọi thứ đều có ở đó, nơi mà ai cũng muốn đặt chân đến.

:'Trong 4 ngày, nếu cậu có thêm tiền trong 2 ngày sẽ đến nơi!'

-'Ông cần bao nhiêu đồng?'

-'50 đồng cho chuyến đi này'

Em lưỡng lự, quá nhiều, nhưng em chẳng còn cách nào khác. Mọi kẻ đánh xe khác đều từ chối, Jake thở dài thất vọng, em muốn đến thành phố, muốn nhìn cảng biển. Em nhớ cái cảm giác quen thuộc nào đó, nhưng chẳng thể hình dung được. Jake đặt mọi ván cược mình vào chuyến đi lần này.

-35 Đồng cho nửa đường đến thành phố, được không?' Em quyết định lần cuối, mức giá, điều kiện cuối cùng, chỉ cần một nửa chặng đường, phần còn lại em sẽ cố gắng hỏi đường, hoặc đi nhờ xe ngựa khác. Cuối cùng em hạ đo ván người đánh xe, hắn chấp nhận mức giá 35 đồng. Hẹn em vào sáng ngày mai, buổi chiều.

Ethan vào những ngày giáng sinh sẽ không ở dinh thự, mọi công việc đều được quản gia quản lý, Jake được đi ra ngoài, em đi cùng gia nhân, em đã nói thế với quản gia. Em có thể tự tin rằng mình sẽ quay về trước khi ngài Ethan trở về, một lời hứa suông, ông chấp nhận đề nghị, em được phép, em được phép ra ngoài. Giáng sinh an lành, với sự ấm áp và niềm vui. Mọi ánh đèn dẫn lối cả con đường dài, Jake đã rất háo hức khi em có thể được ra ngoài, đặc biệt vào ngày sắp diễn ra giáng sinh. Em chắp tay cầu nguyện, mong mỏi rằng mình sẽ nhớ lại được tất cả sau chuyến đi đến cảng biển này.

-'Ngài Ethan-'

Đêm giáng sinh khó quên,
Một đêm thức trắng cả đêm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net