Chương 1: Mùa xuân, rồi lại hạ, thu, đông...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[11-10-20XX]

Một lần nữa tôi tỉnh lại sau khi cố gắng tự tử.

Mùa xuân, rồi lại hạ, thu, đông... vẫn là mùa xuân, rồi lại hạ, thu, đông. Tôi chán ghét thế giới này muốn phát điên, tại sao tôi lại phải sống, tại sao tôi lại được sinh ra, thà rằng cứ là chiếc lá trên cây, đâm chồi non rồi héo úa và lìa cành,... thà rằng chẳng tồn tại thì hơn.

"Vết cắt ở cổ tay khá sâu, may mắn gia đình phát hiện kịp thời, nếu chậm một chút nữa thôi tôi sợ cháu không qua nổi."

Tiếng người nói văng vẳng bên tai khiến tôi khó chịu.

"May mắn? May mắn cái nỗi gì?"

Họ lại trúng giải độc đắc rồi. Chúc mừng may mắn đến với bố mẹ tôi, những người muốn níu giữ đứa con của mình ở lại. Chia buồn với tôi "kẻ thất bại bủa vây", người muốn từ giã cõi đời chán ghét này.

"Thằng khốn nạn, chó má này. Mày đã tỉnh người ra chưa? Mày muốn tao phát điên lên à? Sao mày coi rẻ mạng sống thế hả con?"

Bố tôi văng ra những câu tục tĩu, tay đập bàn chân đá tủ chút cơn giận giữ lên mọi thứ lọt vào tầm mắt ông. Có lẽ lúc này ông chỉ hận không thể tự tay bóp chết được thằng con trai nghịch tử của mình.

"Thôi, anh bình tĩnh lại đi. Con mới tỉnh lại nó cần nghỉ ngơi. Có trách móc gì cũng để nó khỏe lại rồi tính sau."

Diễn tốt lắm, kẻ đấm người xoa, tuồng chèo cải lương kiểu gì cũng làm được. Đồng tiền, danh lợi, địa vị thật kinh tởm, nó khiến con người ta sẵn sàng bán cả nhân cách cho quỷ dữ. Vỏ bọc bên ngoài cao sang, quý phái chói lòa con mắt, sâu bên trong "trí đức" đã mục rữa, thối tha.

Họ níu kéo thằng con "phá gia chi tử" ở lại dù cho nó có cố vung tiền như nước, cố tiếp cận dục vọng tha hóa, chất cấm chết người, đến khi sức cùng lực kiệt chỉ muốn đâm đầu đi chết cũng hết sức vớt vát.

Họ không thương yêu gì tôi đâu, họ đến với nhau chẳng qua cũng là lỡ làng "chơi" một đêm nồng cháy qua đường, trúng ngay phần quà tặng kèm. Đôi bên tính phá bỏ âm thầm coi như sự cố, im ỉm dấu đi quỷ không biết, thần không hay, để còn được tiếp tục "phiêu du miền cực lạc" ở những cuộc vui khác. Nào ngờ đâu người tính không bằng trời "tự quyết" đôi ta bị gia đình hai bên phát hiện, ép cưới để bảo vệ danh tiếng.

Ngay từ đầu đã không có ai cần tôi, tại sao khi tôi muốn đi họ lại ép bằng được ở lại. Vì họ yêu thương đứa con này, họ nhận ra đó là món quà thiêng liêng nhất trần đời mà bất cứ bậc làm cha làm mẹ nào cũng khao khát có được. Không đâu, họ vì cái tờ di chúc thừa kế đầy quyền lực của ông nội.

Vì đôi ba dòng chữ: "Cháu nội tôi Lê Nguyễn Tư Thành đỗ ngành Luật của Đại học Quốc gia Singapore - National University of Singapore (NUS) thì bố mẹ ruột của nó sẽ được thừa kế toàn bộ tài sản của tôi. Bao gồm:...."

Đáng lẽ ra bố mẹ tôi sẽ thấy khó mà lui, phải biết rằng lời đó của ông nội muốn ám chỉ thứ không thuộc về mình cả đời chạy theo cũng không bao giờ có được, rằng thứ quý giá ở trong tầm tay hãy quan tâm, yêu thương và bảo vệ nó.

Ông ơi, tiền và quyền lực xóa nhòa nhân cách, quyết định đúng sai. Họ không hiểu nổi những lời ông nói đâu, họ đang nhồi nhét cháu như "túi 3 phân đựng vàng chục tấn". Thế cờ này quân tốt của ông muốn bại trận rời bàn còn không được đây, nói gì đến việc làm một vị vua vĩ đại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net