Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma giới tiếp tục hoành hành ngang ngược, gây ra không biết bao nhiêu tai họa cho nhân gian. Mà càng tai họa hơn khi Vạn Độc Cốc cũng đã rục rịch, chẳng mấy chốc nữa sợ là phong ấn chẳng còn tác dụng. 

Mấy năm nay, Thiên đình bận rộn đánh đông dẹp bắc, chạy đủ khắp nơi trong thiên hạ, huy động thiên binh thiên tướng dốc hết sức lực cũng chỉ có thể trấn áp ma tộc nhất thời.

Hôm nay là đầu tháng, từ sáng sớm hàng trăm thần quan lần lượt xuất hiện tại Điện Tiêu Dao. Mặt ai cũng hiện vẻ mệt mỏi, hẳn là những ngày qua không được yên thân cho lắm. Chung quang đều những nhóm thần quan tụm năm tụm ba bàn luận. Chủ đề chính xoay quanh ma giới.

"Lãnh Tĩnh, Tạ Hiên, hai vị trông có vẻ vẫn rất tiêu diêu tự tại". Người bắt chuyện là một thần quan mặc giáp bào màu đen, bộ dạng râu hùm mày én, trông vô cùng uy phong. Mà hai vị được bắt chuyện thì khá khác biệt. Dù trước khi phi thăng đều từng là tướng quân giết giặc sa trường nhưng một người thì đạo mạo, nhã nhặn, một lại dáng vẻ ngả ngớn không đặt ai vào mắt.

Lãnh Tĩnh chân quân phất phất trần, chắp tay, "Đông Phương tướng quân  thần sắc tái nhợt hẳn những ngày qua cực khổ không ít".

"Đạo trưởng, đừng quan tâm đến hắn. Do hắn tự chuốc lấy" Tạ Hiên chen ngang vào ý không muốn cho Lãnh Tĩnh tiếp tục nói chuyện với cái tên tướng bụng bự trước giờ không đặt ai vào mắt kia. Tên Đông Phương kia nhất định đang ghi thù chuyện hôm qua Tạ Hiên trơ mắt mình hắn bị tên ba tên quỷ cấp hung đánh. Đáng đời.

"Vũ Dương, chuyện hôm qua huynh trơ mắt nhìn ta bị ma tộc tấn công để Đế Quân biết được thì không xong đâu".

Tạ Hiên nhún vai: "Là ngươi nói một mình có thể đánh bại mười quỷ cấp hung, ta chỉ muốn mở mang tầm mắt chút".

"Được rồi A Dương, chúng ta đi thôi. Phải trái Đế Quân đều rõ". Lãnh Tĩnh chân quân kéo Tạ Hiên chân quân rời đi. 

"Đế Quân đến".

Nghe tiếng hô, tất cả thần quan lập tức đứng vào hàng ngũ ngay ngắn. Thấy Thiên Đế, tất cả lập tức chắp tay cung kính.

"Đế Quân thiên tuế".

"Các thần quan miễn lễ".

"Tạ ơn Đế Quân".

Đế Quân an tọa, ánh mắt bao dung nhìn toàn bộ thần quan trong đại điện.

"Những ngày qua ma giới lộng hành, các khanh đã chịu không ít cực khổ".

Nhạc Dương Tướng Quân chắp tay: "Dốc sức cho chúng sinh là trách nhiệm của thần quan. Không khổ cực. Có điều, bẩm Đế Quân, Ma giới ngày càng ngang ngược, Vạn Độc Cốc không hiểu sao có nhiều kẻ trốn ra ngoài gây loạn nhân gian".

"Đúng thế, vài ngày trước Thanh Nhai bắt giữ được một đại ma đầu của Vạn Độc Cốc, nhưng cũng đã để hắn thoát. Đám cầm đầu ma giới này một ngày không diệt tận gốc là một ngày không yên" - Họa Nguyệt Chân Quân.

"Khẩn xin Đế Quân xuất quân tiêu diệt Vạn Độc Cốc" - Đông Phương tướng quân.

Lãnh Tĩnh và Tạ Hiên chân quân trao đổi ánh mắt. Quyết định không cho ý kiến.

"Hôm nay, Thanh Nhai không ai tới sao?" - Thiên Đế hỏi.

"Tâu, Thanh Nhai báo tin Hồ vương bế quan tu luyện. Hồ Tiên Thanh Nhai toàn sức khổ luyện cho đại chiến Tam Giới. Hiện tại không thể bái kiến Đế Quân, thỉnh Đế Quân thứ tội".

"Ừm", Thiên Đế gật đầu, ngài cất lời: "Tiêu diệt Vạn Độc Cốc, nói sâu xa chính là tiêu diệt Ma Đế. Từ xưa đến nay, Thanh Nhai luôn là lực lượng tiên phong và nòng cốt. Thiên Đình chúng ta tận lực hỗ trợ Thanh Nhai đại thắng Ma tộc. Nay thế gian đang loạn, các ngươi cai quản nơi nào thì dốc sức trấn giữ tốt nơi đó. Tuyệt đối không được để yêu ma càng quấy chúng sinh. Muốn làm việc lớn, trước hết phải lo tốt trách nhiệm của mình".

"Nguyệt thực sắp xuất hiện, bằng mọi giá không được để Vạn Độc Cốc có được thứ đó".

...

Thế sự bên ngoài sục sôi như một lò lửa có thể phát nổ bất cứ lúc nào, bên trong Vạn Độc Cốc cũng rục rịch nháo nhào. Tử Liên Động đương nhiên chẳng thể yên tĩnh nổi, nhưng không phải do ảnh hưởng từ bên ngoài kết giới mà là từ hai kẻ đáng thương đang bị cấm túc.

Ngụy Tử hết lăn qua lộn lại thì kêu trời trách đất. Thật sự kiến Giang Trừng phiền chết đi được.

"Aaaaa oan ức quá, ta thật tội nghiệp, ta không làm gì cũng bị cấm túc ba nghìn năm".

"Là ba nghìn năm đó, đợi ta ra ngoài không biết ngoài kia đã qua bao nhiêu kiếp người rồi".

"Số ta thật khổ".

"Sư muội ngươi đúng là tai họa..."

"Ai là sư muội ngươi", Giang Trừng trợn mắt với Ngụy Tử. Hắn không tịnh tâm nổi khi mà cái tên sư huynh trời đánh này cứ lải nhải bên tai.

Giang Trừng nhảy ra khỏi hồ sen, đáp xuống cạnh bàn mà Ngụy Tử đang nằm dài chán chường.

"Ngươi than thở gì chứ, ta còn chưa đánh ngươi tội giấu ta thường xuyên lén ra ngoài chơi".

Nghĩ tới ba nghìn năm cấm túc, Giang Trừng cũng vô cùng ảo não. Ba nghìn năm sau, hết cấm túc nhưng cũng chưa chắc được ra khỏi cốc. Lúc đó không biết Lam Hi Thần được mấy đứa con rồi. Tay hắn vô thức cầm chuông bạc, đầu ngón tay xoa xoa cổ tự trên thân chuông. Bỗng nhiên, chuông trong tay bị đoạt đi. Mà hung thủ còn ai khác vào đây.

"Trả cho ta". Giang Trừng nhảy phóc lên bàn muốn đoạt lại mà tên sư huynh kia đã nhảy lên nóc động ngồi vắt chân chiêm ngưỡng cái chuông.

"Của tiểu cô nương Thanh Nhai nào thế. Còn biết ngươi thích màu tím. Đồng tâm kết này tinh xảo quá ấy... ấy...".

"Trả cho ta mau..."

"Ngươi phải nói tên nàng ta thì ta mới trả".

"Ngụy Tử, ta phải đánh gãy chân ngươi". Giang Trừng xông tới.

"Có phải thánh nữ Thanh Nhai không? á... ta nghe nói nàng ta rất đẹp...". Ngụy Tử nhảy xuống mỏm đá giữ hồ sen.

Giang Trừng đứng trên nóc động nhìn Ngụy Tử bộ dạng cà lơ phất phơ lắc lắc cái chuông, chọc Giang Trừng tức điên: "Con thỏ đen thối tha nhà ngươi, hôm nay ta không làm món thỏ nướng ta không phải họ Giang".

Cuối cùng sau vài canh giờ đuổi đánh, cướp giật Giang Trừng cũng lấy lại vật của mình, còn Ngụy Tử thì xấu số bị trẹo một chân.

"Ha ha... thỏ què".

"Giang Trừng, ngươi thật độc ác. Vì sắc quên thân, vì tình bỏ bạn".

Sau khi kiểm tra kỹ thấy chuông bạc không bị sao, Giang Trừng mới thở phào một hơi.

Ngụy Tử cà nhắc cà nhắc nhảy tới chỗ sư đệ nhà mình, nhìn cái chuông rồi nhìn Giang Trừng đang cần mẫn lau chùi chuông. Hắn trợn mắt há miệng, "Giang Trừng, ngươi động tâm rồi".

"Ngươi nói bậy cái gì vậy. Động tâm cái đầu ngươi", Giang Trừng thật muốn khâu cái miệng của Ngụy Tử lại.

"Nếu không động tâm thì đưa nó cho ta", Ngụy Tử giả vờ chồm tới muốn đoạt lấy chuông bạc thì Giang Trừng lập tức giấu chuông vào lòng.

"Ngươi trân quý nó như vậy, không phải động tâm với người tặng nó cho ngươi thì là gì. Đó đó... tai ngươi đỏ hết lên rồi. Còn không mau thừa nhận".

"Ngươi nói động tâm là động tâm sao. Làm như ngươi từng động tâm rồi nên biết".

Một lời vừa nói, Ngụy Tử lập tức nín lặng. Nhưng hắn là ai chứ, nếu biết xấu hổ thì còn gì là Ngụy Vô Sỉ nữa. Thế là thỏ đen thành tinh Ngụy Vô Sỉ tự hào vỗ ngực cao giọng với sư đệ nhà mình: "Tất nhiên ta biết, ý trung nhân của ta còn là đệ nhất mỹ nhân đó nha".

Giang Trừng hoài nghi nhìn.

Ngụy Tử tiếp tục chứng minh: "Cái tên đầu gỗ như ngươi, tối ngày chỉ biết tĩnh tọa hồ sen làm sao biết được mỹ cảnh bên ngoài. Nếu không có ái nhân, ta mạo hiểm giấu sư phụ ra ngoài nhiều như vậy làm gì".

"Hắn cũng tâm duyệt ngươi?".

Ngụy Tử nín lặng. Ho khụ khụ, "Cái đó không quan trọng. Quan trọng ta thích hắn. Chỉ cần hắn vui vẻ ta cũng vui vẻ".

Càng nói về sau ánh mắt Ngụy Tử càng sáng. Giang Trừng ngẩn người. Hắn chưa bao giờ thấy Ngụy Tử như vậy - Một Ngụy Tử tràn ngập hạnh phúc.

Nhìn lại chuông bạc trong tay, lần đầu tiên gặp Lam Hi Thần, Giang Trừng đã không thể dời mắt khỏi y. Mỗi ngày mỗi lúc chỉ muốn gần y hơn. Rất muốn nghe y tấu nhạc, rất muốn thấy y cười vui vẻ. Hắn cũng không biết tại sao lại như vậy.

Hắn nhớ lại ánh mắt dịu dàng khi Lam Hi Thần nhìn Tuyết Sắc. Tâm hắn lại đau nhói. Nhưng mà Ngụy Tử nói rất đúng.

Chỉ cần hắn vui vẻ ta cũng sẽ vui vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net