Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tia sáng đầu tiên của ngày mới chiếu rọi xuống Thanh Nhai. Sự lạnh lẽo trên núi giảm bớt. Giang Trừng nhíu mắt nhìn về phía chân trời. Hắn nhận ra bản thân vẫn đang chật vật loay hoay bên trong kết giới Thanh Nhai. Sợ chẳng mấy chốc nữa Lam Hi Thần sẽ tìm ra hắn. Lúc này người hắn không muốn gặp nhất chính là y.

"Hey, sư muội. Đang nhớ nhân tình nào thế?".

Nghe thấy giọng điệu này, Giang Trừng liền giật mình tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó. Trên mỏm đá đối diện một nam tử đang ngồi vắt chân ngả ngớn tu vò rượu. Hắn ta có vẻ ngoài tuấn mỹ, tính cách lại bất kham. Một thân hắc y tiêu diêu, bên hông giắt một ống sáo đen tuyền có đính tua rua đỏ cũng là pháp khí của hắn - Trần Tình.

Thấy kẻ trước mặt, Giang Trừng không rõ nên bày ra vẻ mặt nào.

"Ngụy Tử, sao ngươi vào được đây?".

"Ngươi vào được sao ta không vào được. Mà này sư muội, ngươi trốn ra ngoài thì thôi đi, thế gian bao nhiêu chỗ vui vẻ ngươi không vào, nhảy vào nơi chim không thèm ị này làm gì".

"Con mắt nào của ngươi thấy ta thích ở đây". Thấy kẻ đối diện còn muốn uống rượu tiếp, Giang Trừng liền vươn tay muốn đoạt lấy vò rượu. Ngụy Tử thừa biết tính nết Giang Trừng, bèn xoay người ôm bình rượu bỏ chạy. Cảm thấy an toàn mới nghênh mặt chỉ trích Giang Trừng.

"Ta khổ cực tìm ngươi bao lâu nay, ngươi không những không cảm kích còn muốn động tay động chân với ta. Sư huynh thật sự rất đau lòng đó". Sau đó Ngụy Tử giả bộ chấm nước mắt thương tâm.

"Ngươi thiếu đánh đúng không". Giang Trừng nghiến răng.

"Hai ngươi đủ chưa" - Huyết Độc Ác Bà không nhịn được nữa, lên tiếng ngăn hai tên đệ tử đang muốn đấu khẩu quên trời quên đất kia.

Vừa nghe tiếng bà bà, cả Giang Trừng lẫn Ngụy Tử đều đồng loạt quỳ xuống.

"Sư phụ".

Huyết Độc Ác Bà liếc nhìn từng đứa một, nhất là Giang Trừng. Ánh mắt này nếu có thể hóa thành lưỡi dao thì hẳn Giang Trừng đã bị băm thành tương.

...

"Vượng thượng, đúng như người dự tính, Huyến Độc Ác Bà đã đưa Giang Trừng đi", Mạc Thanh chắp tay chờ mệnh lệnh tiếp theo.

Lam Hi Thần gật đầu, cho Mạc Thanh lui xuống. Y trầm ngâm hướng ánh nhìn không rõ buồn vui lên trời cao. Nắm tay trong tay áo siết chặt rồi thả lỏng.

Ngày hôm sau, trên dưới Thanh Nhai nhận tin Hồ vương bế quan. Mọi công vụ do tể tướng toàn quyền xử lý.

...

Chát.

"Nghịch đồ". Huyết Độc Ác Bà không nương tay cho Giang Trừng hai các bạt tai.

"Đệ tử biết tội". Giang Trừng lập tức quỳ xuống, ôm quyền thỉnh tội. Ngụy Tử cũng cầu xin cho sư đệ, "Giang Trừng chưa từng ra ngoài cốc, nhất thời tò mò kháng lệnh sự phụ. Hắn đã biết lỗi, khẩn xin sư phụ khai ân".

Huyết Độc Ác Bà liền đạp cho mỗi tên một đạp. Lửa giận trong lòng không biết làm sao phát tiết. Cho dù hất đổ hết bàn ghế, đèn đuốc hay đạp đánh hai tên đồ đệ này cũng không khiến bà hả giận.

Bà đi đến ghế chủ cốc, phất áo choàng đen, ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, liếc nhìn xuống phía dưới. Tiếng nói như từ địa ngục vọng lên dọa tất cả đám yêu ma trong sảnh lạnh sống lưng.

"Giang Trừng, ngươi nói ngươi biết tội. Được, nói ta nghe ngươi tội gì".

"Tự ý rời khỏi Vạn Độc Cốc".

"Chỉ có vậy". Bà bà liếc cái chuông bạc đeo ở thắt lưng hắn.

"Đồ nhi ngu muội không biết bản thân còn phạm điều gì?".

Ngụy Tử bên cạnh chết trong lòng nhiều chút. Sư muội ơi là sư muội, còn cái tên tiên hồ gì đó vô duyên vô cớ xuất hiện trong Vạn Độc Cốc đâu. Ngươi muốn chọc sư phụ tức chết sao.

Quả nhiên Huyết Độc Ác Bà tức muốn chết.

"Ha, vậy Hồ vương Thanh Nhai vì sao thoát khỏi Vạn Đốc Cốc. Ngươi tại sao lại ở Thanh Nhai. Ta nghi ngờ ngươi đang phản bội chúng ta".

Giang Trừng lập tức thanh minh, "Đồ nhi chỉ một lòng với sư phụ, chưa từng có ý nghĩ phản bội. Hồ vương đúng là do đồ nhi cứu nhưng đồ nhi chỉ muốn lợi dụng hắn để ra ngoài. Sau khi ra ngoài vui thích đồ nhi sẽ trở về cốc. Còn vì sao đồ nhi ở Thanh Nhai là vì bị Vô Ảnh đả thương, Lam Hi Thần tiện tay đưa đồ nhi về Thanh Nhai. Hơn nữa, Vạn Độc Cốc cũng không có quy định không được làm điều thiện". Giang Trừng thần tình nghiêm túc nhìn bà bà, "Đồ nhi không hiểu, tại sao người của Vạn Độc Cốc ra ngoài thì đều gây tai họa. Chúng ta không thể hòa thuận chung sống trong tam giới sao?"

Một luồng huyết khí phóng tới đánh bật Giang Trừng bay một đoạn xa. Cổ họng xộc lên mùi tanh. Giang Trừng ôm ngực không nhịn được phun ra một búng máu.

"Sư phụ", Ngụy Tử hốt hoảng "Giang Trừng hắn chỉ...".

"Câm miệng. Ngươi thân là sư huynh nhưng không quản giáo tốt sư đệ. Để hắn ra ngoài bị đám giả chính nhân quân tử đó lợi dụng. Còn dám dung túng sư đệ ngu ngốc hành động. Còn ngươi, Giang Trừng", bà nhìn qua Giang Trừng, "Ngươi khiến danh tiếng của ma tộc chúng ta ô uế hết rồi".

"Từ giờ cho đến ba nghìn năm sau, Giang Trừng bị cấm túc trong động Tử Liên. Ngụy Tử, ngươi canh chừng hắn, một bước cũng không được rời. Chỉ cần để ta biết một trong hai ngươi bước chân khỏi kết giới Tử Liên động, dù chỉ một bước ta sẽ tự tay kết liễu cả hai ngươi".

"Sư Phụ..."

"Người đâu, ném bọn chúng vào Tử Liên Động".

"Rõ". Quỷ yêu kéo Giang Trừng và Ngụy Tử xuống. 

Tiếng gào khóc cầu xin giảm tội của Ngụy Tử nhỏ dần rồi biến mất, đại sảnh Vạn Độc Cốc trở về với dáng vẻ đáng sợ quỷ dị vốn có. Vô Ảnh nhìn cốc chủ, chắp tay.

"Bà bà, chúng thuộc hạ đã tìm ra thứ đó".

"Tốt lắm", Huyết Độc Ác Bà nhếch khóe môi, ngả lưng vào ghế, "Ngày Ma tộc lấy lại những gì đã mất sắp đến rồi".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net