Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu gia có thể xem là gia tộc có tiếng ở Nghiêm Hinh Thành. Không chỉ giàu có mà  quyền lực cũng xem như là vô song. Chu đại nhân hiện tại đã là đời thứ ba của Chu gia đỗ khoa cử, tấn chức làm quan tuần phủ thành Nghiêm Hinh. Để thành được danh tiếng như ngày hôm nay, Chu gia cũng có công không hề nhỏ. Công vẹn đức cũng toàn. Xưa nay Chu đại nhân lấy đức phục nhân, công tư phân minh lại hào phóng rộng lượng. Dân chúng Nghiêm Hinh thành quý mến không hết. Chuyện nuôi hung thi, tráo xác đoạt hồn kể ra ngoài người ta không cho là vu khống rồi đánh chết tên bịa chuyện nhạo báng Chu đại nhân mới là lạ.

"Nhưng mà ngươi rất bình tĩnh", Lam Hi Thần nói: "Có phải ngươi biết chuyện này lâu rồi không?".

Giang Trừng đáp: "Mình ta biết thì có ý nghĩa gì. Để người đời biết mới cần thiết".

Lam Hi Thần gật đầu: "Nghe nói dưới trướng Chu tuần phủ có Liêm đại nhân. Hai người thế lực ngang nhau, cũng thích đối đầu nhau. Chu gia có người biết nuôi hung thi, Liêm đại nhân có thể sống bình an nhiều năm như vậy cũng thật là thần kỳ".

"Ngươi nói nhiều như vậy, mấy lão gia gia nhà ngươi không phiền sao?".

Người đối diện lại rất tự nhiên thừa nhận: "Tại vì các gia gia phiền ta nói nhiều nên mới đuổi ta xuống núi. Thật may có Ông chủ Giang bầu bạn nếu không ta thật không biết làm sao".

Đầu mày Giang Trừng hơi giật: "Ai bầu bạn với ngươi?".

Lam Hi Thần trầm trầm kể: "Từ nhỏ ta không có ai để nói chuyện, càng không có bạn. Lớn lên cũng vậy. Gặp được ông chủ Giang, ta thật sự rất vui. Cuối cùng cũng có người chịu nói chuyện với ta". Nét mặt y vẫn tự nhiên, giọng nói vẫn ấm áp nhưng sâu xa có thể nghe ra sự tủi hờn cùng cô đơn. Đối diện với ánh mắt trong sáng sạch sẽ của y, Giang Trừng không biết nói gì. Hắn xưa nay chỉ biết mắng người, nào giờ có biết an ủi người.

"Xin lỗi. Để ông chủ Giang khó xử vì ta" Lam Hi Thần nói.

Giang Trừng trừng mắt: "Ngươi đừng một tiếng ông chủ Giang, hai tiếng ông chủ Giang. Phiền chết đi được". Nói xong Giang Trừng cầm lấy cuốn sách trên bàn, giơ lên chăm chú xem. Mặc kệ Lam Hi Thần. Mà bên kia, Lam Hi Thần lại không hề có chút tủi thân nào khi bị Giang Trừng bỏ mặc. Ngược lại, trong đôi mắt không giấu được vui vẻ.

"Không gọi ông chủ Giang. Vậy ta gọi A Trừng được không?".

Người kia không trả lời.

"A Trừng". Y gọi.

"Ngươi phiền quá". Giang Trừng đứng dậy bỏ lên lầu. Hắn phải đi nhanh chứ nếu ngồi đây với tên hồ ly kia tiếp hắn sẽ đánh y chết không chừng. Gọi tên thôi mà, có cần phải gọi dễ nghe như vậy không. Trong vô thức Giang Trừng nắm lấy chuông bạc. Lòng thầm mắng: Ngươi mà kêu ta liền ném ngươi xuống sông.

Thấy ông chủ bỏ đi. Trông điệu bộ có vẻ tức tối lắm. Tú Ảnh cùng những người làm khác dù bận tối mặt tối mày nhưng cũng phải bận tâm. Không bận tâm sao được, ông chủ khó ở như vậy, nhỡ lên cơn thịnh nộ người chịu trận là bọn họ. Tú Ảnh vẫy tay bảo Tiểu Vũ trông quầy, còn mình thì lân la qua chỗ Lam Hi Thần dò hỏi.

Ngoài dự đoán, nàng thấy Lam Hi Thần rất là vui nha.

"Lam công tử, tính tính ông chủ nhà chúng ta không tốt lắm nhưng là người khẩu thị tâm phi. Ngươi đừng để bụng những lời khó nghe của hắn".

Lam Hi Thần lắc đầu: "Cô nương không cần lo. A Trừng tốt lắm".

Tú Ảnh xuýt chút nữa tự sặc chết mình. 

A Trừng?

Trong lòng nàng nước mắt hai hàng. Ông chủ à, khắp tứ hải bát hoang này có mỗi Lam công tử đây chịu được tính tình của ngài. Ngài nhất định phải trân trọng người ta đó.

***

Đêm đã về khuya. Lam Hi Thần cùng Giang Trừng âm thầm rời đi. Hai người đánh ngất hai tên gia đinh rồi hóa trang trà trộm vào trong phủ Chu gia. Quả nhiên không ngoài dự đoán, đêm nay Chu gia tiếp tục muốn hiến tế người.

Thuật đổi xác phải tiến hành trong ba ngày sau khi mất nếu không sẽ không còn tác dụng hồi sinh người chết. Hôm nay là ngày thứ ba, bọn chúng không thể chậm trễ. Trong linh đường, gia nhân cùng gia quyến xếp hàng quỳ. Ở vị trí chủ nhà là Chu đại nhân cùng lão quản gia. Chu đại nhân có vẻ rất trọng dụng vị quản gia này.

"Lão Từ, lần này tuyệt đối không thể để xảy ra sơ xuất".

Lão quản gia nhìn con tin bị trói trên ghế đặt cạnh quan tài, hài lòng gật đầu chắc nịch: "Chúng ta đã thành công bao nhiêu lần rồi. Lần này cũng sẽ như vậy. Thiếu gia yên tâm".

Chu đại nhân vẫn có điều lo lắng: "Gã họ Dương kia tẩu thoát, đám hung thi ngươi nuôi cũng biến mất. Ta có dự cảm không lành".

Ngược lại lão quản gia rất tự nhiên nói: "Chỉ là năm tên hung thi, không đáng lo. Hơn nữa, toàn thành này ai dám làm gì chúng ta. Thiếu gia" - lão trấn an: "Hôm này là đêm thứ ba, nếu bỏ lỡ, lão gia sẽ không thể sống lại. Chúng ta đã sống ba trăm năm như thế nào, bây giờ ngừng thì Chu gia xem như đoản hậu".

Lam Hi Thần cùng Giang Trừng quỳ ở trong góc phòng âm thầm trao đổi ánh mắt.

Giờ lành đã đến. Bốn tên gia đinh khiêng chàng trai trẻ bất tỉnh bị trói trên ghế đến cạnh quan tài. Nắp quan tài mở ra, chàng trai đồng nam bị đặt vào quan tài, nằm bên cạnh xác Chu lão gia. Chỉ cần đóng nắp, đóng đinh dán bùa, pháp sư niệm thần chú cùng với sự khóc thương của gia quyến người mất, qua ba canh giờ người chết có thể sống lại trong thân xác trẻ đẹp của người hiến tế. Còn người hiến tế linh hồn sẽ hóa hung linh. Đoán rằng sau đó hung linh sẽ bị lão quản gia cho nhập vào một xác chết nào đó, luyện thành hung thi.

Ngay thời khắc quan tài sắp đóng nắp, cửa linh đường bỗng nhiên bị gió thổi tung. Gió lớn ào ào thổi tắt nến, hất đổ đồ cúng. Mọi người cũng bị chao đảo không tài nào mở mắt nổi. Giang Trừng ngay lúc này tiến đến, một kiếm đánh trọng thương Chu đại nhân, lại một kiếm nữa muốn phế lão yêu tà. Lam Hi Thần thì đến chỗ quan tài, vẽ ấn đồ, niệm chú ngăn hồn nhập xác.

"Keng" Tam Độc chém gãy thanh kiếm của lão quản gia. Một cước, Giang Trừng đạp lão ngã hộc máu. Gia đinh cùng gia quyến nhà Chu đại nhân la hét lao ra ngoài.

Lão quản gia đẩy Chu đại nhân ra ngoài, sau đó cầm lấy cái còi đeo ở cổ thổi một hơi. Sàn nhà rung chuyển một phen. "Ầm" - cánh cửa từ đường đóng kín lại. Ánh trăng mờ mạt lạnh lẽo qua từng ô cửa tạo ra những ô sáng ớn lạnh trong căn phòng. Mặt đất dưới quan tài dịch chuyển, mở ra một mật đạo. Trong màn sáng mờ ảo, mười mấy hung thi từ mật đạo từ từ chui lên.

Giang Trừng cảm nhận được hơi ấm bên cạnh. Không biết từ lúc nào, Lam Hi Thần đã đứng bên hắn. Nhìn những hung thi đang từ từ tiến đến. Giang Trừng cười lạnh. 

Hắn thu Tam Độc, triệu Tử Điện. Chiếc nhẫn vẫn luôn yên ổn ở ngón tay trỏ hóa thành một cái roi dài, thân roi tử sắc ánh ra tia sét. Lam Hi Thần cầm lấy bạch tiêu đeo bên hông. Bước chân y lùi lại, pháp lực nâng y bay giữa không trung. Liệt Băng đặt lên môi. Âm thanh trong trẻo vang lên tạo thành làn sóng công kích đánh trọng thương những hung thi vừa trèo lên. Thậm chí âm thanh còn đi sâu xuống lòng mật đạo ra sức đánh nát những hung thi dưới đó. Tử Điện vung lên, chỉ một đòn thôi cũng đủ hóa vài chục hung thi thành cát bụi. Lão quản gia không khỏi tái mặt. Thứ vũ khí kinh khủng như vậy mà Giang Trừng lại có thể sử dụng thuần thục.

Trong tích tắc toàn bộ hung thi đều bị đánh nát. Oán hồn bị giam trong những thân xác bao năm nay cuối cùng cũng được giải thoát. Chúng căm phẫn lao tới cắn xé lão quản gia. Người bên ngoài nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của lão thì không khỏi lạnh sống lưng. 

Từ ngoài cổng có tiếng giáp khí của quan binh. Liêm đại nhân dẫn quân tiến vào. Chu đại nhân thấy người thì không khỏi hoang mang.

"To gan, Liêm Dục Sư, ai cho ngươi dẫn quân vào đây".

Liêm đại nhân giơ sấp cáo trạng, trên cáo trạng là điểm chỉ của hơn một trăm người - họ đều là gia quyến của những người mất tích bí ẩn.

"Chu Chính Sương, ngươi thân là mệnh quan triều đình lại cấu kết tà nhân thực hiện tà đạo, sát hại người vô tội, khiến lòng dân căm phẫn. Nay nhân chứng, vật chứng rõ ràng, ngươi còn gì để chối".

Lúc quân lính mở cửa từ đường ra thì thấy bên trong một mảng đổ nát. Từ đường chỉ còn một cái quan tài là nguyên vẹn. Cạnh quan tài là một vũng máu lớn. Quân binh ngoài cứu được người trong quan tài ra thì cũng xuống mật đạo truy xét. Trong mật đạo có gì thì không ai truyền ra ngoài, chỉ nghe qua một vài người dân sống xung quanh trong đêm thấy nhà Chu đại nhân có biến liền đến xem kể lại. Quân lính lao ra mật đạo, người nào người nấy nôn thốc nôn tháo. Ánh mắt họ nhìn họ Chu đầy căm phẫn. Phải biết các quân binh này đã đi qua bao kỳ án, có tội ác nào chưa nhìn qua, máu xương nào chẳng thấy. Nhưng lần này, đôi mắt họ y như lần đầu tiên nhìn thấy thảm án. Đầy ghê sợ và căm phẫn.

Sự việc Chu gia tà đạo như một cơn sóng thần gây hoang mang toàn thành. Dân chúng đều khó mà tin nổi. Thật đúng là họa hổ, họa bì, nan họa cốt. Tri nhân, tri diện, bất tri tâm. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net