Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm về khuya, chốn phồn hoa như Nghiên Hinh Thành cũng ảm đạm thanh vắng đi phần nhiều.  Ánh đèn của các ô cửa sổ đã tắm lịm đi, căn phòng cạnh Vọng Nguyệt Các cũng vậy. Bóng tối thật sự thống trị màn đêm. Thế nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả đã ngừng hoạt động. Trong đêm tối, tội ác rất dễ lên ngôi.

Âm thanh kỳ lạ từ rất xa lọt vào tai Lam Hi Thần, y mở mắt, cầm Sóc Nguyệt bên cạnh đứng dậy lao qua cửa sổ. Gió đêm thổi nồng mùi máu tanh. Dưới đất, một trận chiến không ngang sức đang diễn ra trong con hẻm u tối. Một con người đấu với năm hung thi khát máu. Nam tử đấu với hung thi đã xuống sức, toàn thân hắn đều là những vết thương sâu đang rỉ máu. Thấy có hung thi lao tới, hắn giơ kiếm chống đỡ nhưng lập tức bị hung thi hất bay thanh kiếm. Chân chạm vào chân thường, người nọ âm thầm nuốt nước bọt, lần này xong đời rồi.

Bất ngờ, một đường kiếm chém qua, hai hung thi phản ứng chậm bị chém lìa thân. Ba con còn lại kịp tránh đòn nhưng bị thương. Chúng liền chuyển chú ý sang kẻ vừa mới xuất hiện. Dưới ánh trăng, nam tử mặc bạch y tay cầm kiếm bạc hiên ngang bước tới. Khí thế của kẻ mới tới khiến ba con hung thi không khỏi lùi bước. Nhưng chúng vẫn lao lên tấn công Lam Hi Thần. Lam Hi Thần cũng lập tức đối chiến. Ba chọi một nhưng một bên đơn độc từng bước áp chiến, một bên nhe răng trợn mắt thất thế. Nhìn từng đường kiếm tuyệt đỉnh, người nọ trong góc tường không khỏi cảm thán. Tuyệt đỉnh.

Sóc Nguyệt kết liễu một con hung thi. Lam Hi Thần trở mình đâm một con nữa.

"Cẩn thận" - tiếng người nọ kêu lên ngay lúc hung thi còn sót lại muốn đánh lén Lam Hi Thần. Lam Hi Thần đương nhiên ý thức được nguy hiểm, vốn định trở Sóc Nguyệt đỡ đòn thì bỗng nhiên có một sợi dây màu tím ánh tia sét quấn ngang bụng con hung thi kéo ném hung thi bay ra xa. Ngay lúc con hung thi đang lơ lửng trên không trung, một đòn roi nữa đánh tới lập tức hóa hung thi thành cát bụi.

Nam nhân trong góc tường mắt chữ o miệng chữ a. Đòn chí mạng vừa rồi vừa mạnh vừa đẹp vừa tàn nhẫn kinh người. Lần đầu xông pha giang hồ đã gặp cao nhân, mà còn tận hai người. 

Lam Hi Thần cũng sững sờ không kém.

Bình thường y sẽ luôn chú đến nạn nhân nhưng lần này nạn nhân dù đã gục xuống bất tỉnh, y cũng chưa có ý muốn quay sang cứu người.  Có khi y còn chưa nhận thức được người bị hại đã bất tỉnh cũng nên. Bởi vì trong mắt y lúc này chỉ có hình ảnh của người mới xuất hiện kia.

Trước mặt y là một nam nhân trưởng thành tuấn mỹ. Người nọ mặc tử y gọn gàng. Gió đêm nổi lên làm lay động áo khoác ngoài rộng rãi cùng mái tóc buộc đuôi ngựa của hắn. Đôi mắt hạnh sắc sảo cùng chiếc chuông bạc treo lơ lửng trên thắt lưng như khắc sâu vào tâm trí Lam Hi Thần

"A Trừng..." y khẽ gọi. Nhưng nam tử kia không trả lời. Chiếc roi ánh tia sét hóa về hình chiếc nhẫn bao quanh ngón trỏ tay phải của hắn. Giang Trừng bước tới, đi ngang qua Lam Hi Thần.

Khoảnh khắc ngang qua nhau, Lam Hi Thần xuýt chút nữa đứng tim. Hương liên hoa thanh mát vẫn còn quẩn quanh nơi đầu mũi y.

"Này". Nghe thấy người kia gọi mình, Lam Hi Thần mới bừng tỉnh. Y quay lại nhìn thấy Giang Trừng khoang tay đứng bên cạnh nam nhân đang bất tỉnh kia.

Giang Trừng lạnh nhạt nói: "Không muốn cứu người nữa à?".

Thấy người hấp hối nằm dưới đất, Lam Hi Thần thầm kêu hỏng rồi. Y lập tức đi tới xem xét, đoạn, cho người nọ uống thuốc cầm cự. Thấy hơi thở người bị nạn dần ổn định, y mới nhìn về phía Giang Trừng. Hắn đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt xa lạ lại đan xen kiêu ngạo. Lam Hi Thần đứng dậy, ôn nhu mỉm cười, chắp tay giới thiệu:

"Tại hạ Lam Hoán, tự Hi Thần. Đa tạ các hạ vừa rồi ra tay tương trợ. Không rõ các hạ xưng hô thế nào".

Giang Trừng cũng chắp tay đáp lễ: "Tại hạ Giang Trừng, tự Vãn Ngâm". Hắn nhìn Lam Hi Thần một lượt, cảm thấy không có vấn đề gì nữa bèn quay gót muốn rời đi.

"Ta chỉ tiện tay thôi, không cần tạ ân". Hắn nói.

"Đợi đã" thấy Giang Trừng muốn đi, Lam Hi Thần liền ngăn lại. Y miễn cưỡng cười: "Thật ngại quá, ta là người từ nơi khác đến nên không biết đường xá ở đây. Giang các hạ giúp ta dẫn đường đến Tân Vinh Lầu được không. Người này đang bị thương nếu không cứu chữa kịp thời e là không giữ được mạng".

Giang Trừng dừng bước: "Sao ngươi nghĩ ta biết đường".

Lam Hi Thần tự nhiên nói: "Họa tiết liên hoa trên y phục của ngươi chỉ có người Tân Vinh Lầu mới có". 

***

Lam Hi Thần cùng Giang Trừng đưa người kia về Tân Vinh Lầu. Giang Trừng phân phó Tú Ảnh sắp xếp người trị thương. Trong quán có y sư sẵn nên chẳng mấy chốc đã có người đến cứu chữa.

Loay hoay một hồi thì mặt trờ đã ló dạng. Lam Hi Thần xuống lầu ăn sáng thì đã thấy Giang Trừng ngồi ở một góc vắng vẻ xem sổ sách. Y không ngần ngại đi đến ngồi trước mặt Giang Trừng trước vô số con mắt ngỡ ngàng cùng sợ hãi của những người làm trong quán.

Giang Trừng nhíu mày nhìn kẻ đối diện: "Ngươi có việc gì có thể tìm Tú Ảnh".

Lam Hi Thần lắc đầu: "Người cứu ta là ông chủ Giang, ta muốn tạ ân thì tìm ông chủ Giang là hợp lý nhất".

"Ta nói rồi, ta chỉ tiện tay. Không cần ngươi tạ ân".

"Vậy đâu có được. Nhận ân mà không trả, về nhà các lão gia gia sẽ trách mắng ta", trong giọng nói của y không giấu được áy náy.

"Nói xem ngươi muốn trả ân thế nào?".

Lam Hi Thần liền tươi cười đáp lại: "Ta giúp ngươi tra rõ chuyện hung thi tấn công người tối qua, có được không?".

Giang Trừng có chút sững người. Hắn nhìn Lam Hi Thần rồi quay qua nhìn đám người làm. Tự dưng bị ông chủ nhìn qua, bọn họ liền một phen kinh hãi. Cũng may Lam Hi Thần kịp thời giải vây.

"Bọn họ không nói gì với ta hết. Ta chỉ đoán thôi. Ngươi có thể giữ Tân Vinh Lầu yên bình thì hẳn là những chuyện yêu, thần quấy rối trong thành ít nhiều ngươi sẽ quan tâm".

Giang Trừng đặt quyển sách trong tay xuống, hắn nói: "Ta ghét nhất kẻ nhúng tay vào việc của ta".

Người đối diện lại chẳng hề e sợ: "Chuyện này không phải chỉ mình ngươi biết. Ta không thể trơ mắt đứng nhìn không làm gì được".

Cả hai nhìn nhau. Đương lúc căng thẳng bỗng dưng Tiểu Bảo từ đâu chạy tới thông báo người bị hung thi tấn công đã tỉnh.

Sau một hồi nghỉ ngơi, cuối cùng Dương Dị mới thông suốt được chuyện xảy ra tối hôm qua. Nhưng chuyện quan trọng nhất chính là đi tìm ân nhân. Đương lúc muốn tìm người thì người đã tìm đến. Từ ngoài cửa, hai nam nhân một bạch y xuân phong tao nhã, một tử y ngạo khí uy nghiêm song song bước vào. Không nói hai lời, Dương Dị liền khụy gối muốn quỳ bái. 

"Tại hạ phúc lớn mạng lớn gặp được nhị vị tiền bối".

Lập tức hắn được Lam Hi Thần đỡ: "Ngươi đang trọng thương. Chuyện này để sau hẵng nói".

Dương Dị được Tiểu Bảo đỡ lại giường. Lam Hi Thần ngồi một bên bắt mạch xem hắn thế nào. Giang Trừng thì khoanh tay đứng bên cạnh, hỏi: "Ngươi không giống người ở đây?".

Người kia không chút giấu giếm: "Không giấu hai vị, tại hạ Dương Dị, người Hà Châu. Trước nay tại hạ vốn thích ngao du thiên hạ. Lần này may mắn có cơ hội xuất sơn bèn đến Nghiên Hinh Thành. Ta biết làm pháp sự nên được gia nhân nhà Chu đại nhân mời đến phủ làm pháp sự siêu độ cho Chu lão gia vừa mới mất. Nào ngờ...".

"Dương huynh đệ hôm nay nghỉ ngơi cho tốt. Mai làm pháp sự sớm".

"Đa tạ quản gia".

Sau khi quản gia đi thì gia đinh mang đến thức ăn cho Dương Dị dùng bữa. Sau đó hầu hạ hắn tắm rửa. Vốn ban đầu nghĩ Chu phủ có tiếng hiếu khách xưa nay nên hắn không nghi ngờ. Cứ thế an an ổn ổn lên giường đi ngủ.

Nào ngờ  lúc bừng tỉnh vì nghe thấy tiếng chuông gọi hồn kêu lên thì đã thấy mình ở linh đường. Bài vị cùng quan tài của Chu lão gia sừng sững ngay trước mặt. Mà hắn thì đang bị trói cứng, xung quanh là bốn nam nhân cao to đang khiên hắn tiến về phía quan tài.

Chu đại nhân, lão quản gia cùng các gia nhân khác cũng quỳ ở linh đường.

"Các người làm gì. Mau thả ta ra".

Lão quản gia cười ghê sợ nói: "Chúng ta nhất định sẽ làm cho ngươi pháp sự chu đáo".

Lão nói xong thì có kẻ mở nắp quan tài ra. Bên trong là xác Chu đại nhân vừa mới mất ngày hôm qua.

"Bọn chúng vốn muốn nhốt ta vào quan tài nhưng dù gì ta cũng là người luyện võ nên nhân lúc chúng sơ xuất chưa đậy kín nắp quan tài, ta đẩy nắp quan tài nhảy ra, lấy kiếm pháp sư trên bàn cắt dây trói. Nhưng không ngờ Chu phủ nuôi hung thi". Nói tới đây Dương Dị không khỏi bùi ngùi: "Nếu không có hai vị, mạng này đã không còn".

"Sao có thể quá đáng như vậy?" Tiểu Bảo bất bình kêu lên. Thấy ánh mắt Giang Trừng liếc qua, cậu chàng bèn biết mình quá khích, nhưng vẫn nói nhỏ an ủi vị Dương huynh đệ xui xẻo kia: "huynh yên tâm, ông chủ chúng ta rất lợi lại. Nhất định sẽ đòi lại công bằng cho huynh".

Lam Hi Thần cũng đồng tình: "Dương huynh đệ dưỡng thương cho tốt, chuyện này ta và ông chủ Giang nhất định giúp ngươi".

Giang Trừng nhíu mày: "Ta đồng ý cùng với ngươi khi nào". Chưa kịp đợi Giang Trừng nói hết câu, Lam Hi Thần đã kéo hắn ra ngoài. Vừa đi vừa nói: "Đi thôi, còn không đi là nhà họ Chu sẽ tìm người khác đổi xác đấy". 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net