Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu gia phu phụ bận việc kinh doanh nên thường xuyên vắng nhà. Việc chăm sóc Tiêu Dao tự khắc rơi vào tay Tiêu Nhiếp. Đi đâu Tiêu Nhiếp cũng dắt Tiêu Dao theo, có quà gì ngon đều nhường đệ đệ. Tiêu Nhiếp thích nhất là luyện võ, Tiêu Dao thân thể yếu ớt không thể luyện võ nên chỉ ngồi một góc xem đại ca luyện tập. Nhưng Tiêu Dao cảm thấy không nhàm chán chút nào. Nhất là những lúc nhìn đại ca lau đao, vừa lau vừa kể chuyện thiếu lâm giang hồ, Tiêu Dao chăm chú nghe không biết chán. Hai huynh đệ thân cận như hình với bóng.

Một ngày Tiêu Dao nói chuyện lại được. Tiếng nói đầu tiên là: "Đại ca".

Hai đứa nhỏ cứ như vậy lớn lên. Tiêu Nhiếp vẫn không bỏ được tính nóng nảy. Từ sáng tới tối khiến phụ mẫu đau đầu. Tiêu Dao thì ngược lại, y ôn hòa dịu dàng lại thông minh nhanh nhẹn. Tiêu cha tiêu mẫu nhắm trúng y cho cơ ngơi của Tiêu gia bèn dạy y kinh doanh. Sự nghiệp Tiêu gia từ khi có Tiêu Dao tham gia liền lên như diều gặp gió. Phụ mẫu vô cùng hài lòng.

"Ngươi xem A Dao hiểu chuyện bao nhiêu, còn ngươi suốt này ra ngoài gây chuyện" Tiêu cha quát.

Tiêu Nhiếp quỳ dưới đất không phục: "Cha, tên khốn đó ức hiếp dân lành, ta là ra tay cứu người".

"Quan phủ chết hết rồi hay sao mà tới lượt ngươi lo".

"Ai cũng nghĩ như cha thì ai giúp người yếu".

"Ngươi..." Tiêu cha tức run người.

Tiêu Dao cùng Tiêu mẫu đi chùa về thấy cảnh này liền muốn đi tới cầu xin giúp đại ca, chưa kịp làm gì đã bị Tiêu mẫu kéo qua một bên, lắc đầu.

"Để ta nói chuyện với ông ấy. Tính nết A Nhiếp y chang cha nó. Bây giờ can không được đâu".

Như mọi khi, dăm bữa nửa tháng Tiêu đại công tử bị phạt quỳ ở từ đường. Mà cứ đêm hôm lại sẽ có bóng dáng của Tiêu nhị công tử lén lút đến đưa cơm cho đại ca.

"Sao bây giờ đệ mới tới, đói chết ta". Tiêu Nhiếp vừa gắp thức ăn lia lịa vừa nói.

Tiêu Dao dở khóc dở cười: "Hôm nay cha giận lắm đấy".

"Đệ yên tâm, ta chỉ đánh cảnh cáo, quan phủ cũng bắt tên khốn kia rồi".

Tiêu Dao đặt miếng thịt gà vào bát cơm của Tiêu Nhiếp: "Đại ca đánh hay lắm nhưng phải tiết chế. Vừa rồi ta nghe cha nương nói muốn cưới thê tử để huynh tiết chế tính cách lại".

Miếng thịt vừa đưa lên miệng liền rơi lại vào bát. Tiêu Dao thư thả gắp thức ăn, nghiêng đầu như đang cố nhớ: "Hình như là cô nương tên Tiểu Nhu gì đó".

"Ta không lấy. Ta không thích cô ta" Tiêu Nhiếp quả quyết.

'Vậy huynh không thể chọc cha giận nữa".

"Biết rồi biết rồi". Đang ăn bỗng nhiên Tiêu Nhiếp ngừng lại, nhìn đệ đệ với ánh mắt cảnh giác: "Ta cảm thấy đệ đang gài ta".

Tiêu Dao chột dạ trong lòng. Azzz... đại ca đúng là không dễ bắt nạt.

"Huynh không tin thì cứ đi hỏi cha nương. Ta thấy Tiểu Nhu cô nương cũng khá được". Càng nói ánh mắt y càng né tránh nhìn đi đâu đó. Tiêu Nhiếp liền buông chén cơm, dùng hai tay kéo căng hai bên má của Tiêu Dao: "A Dao, có phải đại ca lâu ngày không dạy dỗ đệ nên đệ muốn ngồi lên đầu ta rồi đúng không".

"Ách đệ sai rồi. Nhưng cha định lấy vợ cho huynh là thật đó".

"Dám lừa ta, hôm nay ta phải dạy dỗ đệ".

...

Xuân hạ thu đông rồi lại xuân, thấm thoát hai huynh đệ đã trưởng thành. Năm mười chín tuổi, Tiêu Nhiếp đỗ Võ Trạng Nguyên, được phong làm đại tướng quân chỉ huy tử cấm quân. Năm Tiêu Dao mười tám tuổi, phu thê Tiêu gia gặp tai nạn trên biển nên ra đi. Sản nghiệp theo di nguyện của Tiêu lão gia do Tiêu Dao tiếp quản. Từ đó hai huynh đệ nương tựa vào nhau.

"Ăn từ từ, còn nhiều lắm".

"Đa tạ, đạ tạ bồ tát".

"Bá mẫu mau đứng dậy đi".

"A Dao". Nghe âm thanh này, Tiêu Dao liền nở nụ cười quay qua hướng phát ra âm thanh.

"Đại ca".

Trước mặt y là đại tướng quân oai phong lẫm liệt, dung nhan nghiêm nghị nhưng ánh mắt ngập ý cười. Tướng sĩ của Tiêu Nhiếp nhanh nhẹn đến giúp Tiêu Dao phát bánh cho những người vô gia cư.

Tiêu Nhiếp cởi áo choàng khoác cho Tiêu dao: "Đệ muốn đổ bệnh để được lười biếng đúng không. Thật không lúc nào khiến ta yên tâm".

...

Bình yên không bao lâu, chiến tranh nổ ra. Tình thế nơi biên cương ngày càng tàn khốc. Cứu thư gửi về đều là tin khẩn. Tiêu Nhiếp nhận chỉ ra biên cương đánh giặc. Phong làm Bình Tây Đại Nguyên Soái.

"Đại ca, huynh cho đệ theo đi". Sau khi biết Tiêu Nhiếp nhận chỉ, Tiêu Dao liền thu xếp ổn thỏa chuyện gia nghiệp, sau đó đến xin huynh trưởng cho mình ra tiền tuyến.

Tiêu Nhiếp đương nhiên không chịu. Hắn biết đệ đệ am hiểu binh thư nhưng hắn không thể để đệ đệ vào chỗ hiểm: "Đệ đến trói gà cũng không chặt, đưa đệ ra trận quân Lương Tư còn chê giết không đã. Ngoan ngoãn ở nhà cho ta".

Tiêu Dao quỳ xuống: "Đệ nhất định sẽ không làm vướng tay chân huynh".

"Đệ làm cái gì vậy", Tiêu Nhiếp muốn đỡ Tiêu Dao dậy nhưng Tiêu Dao kiên quyết không chịu đứng dậy. Hắn tức giận quát: "Đệ muốn quỳ thì quỳ đi". Thấy hắn quay bước, Tiêu Dao liền ôm lấy chân hắn.

"Đại ca, A Dao chỉ còn mỗi huynh".

Lời này của y thật sự khiến tâm can Tiêu Nhiếp đau nhói. Chân hắn không có sức bước đi nữa. Quay lại ôm lấy đệ đệ, xoa đầu đệ đệ như lúc nhỏ.

"Đại ca đừng bỏ đệ".

"Được, đại ca không bỏ đệ. Chúng ta sinh tử không rời".

Ngày ấy huynh đệ họ Tiêu cùng nhau dẫn quân từ kinh đô tới Khiết Châu tiền tuyến. Tiêu Nhiếp dũng mãnh thiện chiến, Tiêu Dao cơ trí đa mưu, tướng sĩ trên dưới một lòng. Đánh trận nào thắng vang trận đó. Cờ Tiêu gia đi đến đâu quân địch hãi hùng đến đó. Cuối cùng sạch sẽ đẩy quân Lương Tư ra khởi bờ cõi Tề quốc. Triều đình ban chỉ để Bình Tây Đại Nguyên Soái lại Khiết Châu thủ thành.

Mười năm nữa trôi qua, trong triều có biến, quốc sư giết vua đoạt ngôi. Hắn lên ngôi được nhờ có Lương Tư hỗ trợ phía sau, chính vì vậy, sau khi quốc sư đăng cơ, việc đầu tiên hắn làm là diệt trừ Tiêu Nhiếp - cái gai trong mắt Lương Tư quốc. Chẳng biết nên vui hay buồn, chiếu chỉ từ kinh thành truyền đến biên cương cũng mất hai tháng mới tới nơi, đến nơi thì người đã chết thật, xác cũng chẳng còn.

Trước khi chiếu chỉ đến, Quân Lương Tư xâm lăng lần nữa. Khí thế hùng mạnh vô cùng. Tiêu Nhiếp liên tục gửi thư về triều đình xin chi viện nhưng đều bặt vô âm tín. Suối hơn một tháng trời quân dân Khiết Châu đồng lòng chiến đấu trong máu lửa suốt ngày đêm. Vốn dĩ với những gì đã chuẩn bị trong mười năm, quân Tiêu Nhiếp có thể cầm cự Khiết Châu trong ít nhất sáu tháng nhưng chẳng ngờ vì một tên sâu mọt phản bội mở thành, bán mật báo. Trong một đêm thành mất nhà tan.

Lỗ Tằng hưởng thụ ngồi trên ghế nguyên soái mà Tiêu Nhiếp trước nay vẫn ngồi. Vẻ mặt thỏa mãn vô cùng. Ở dưới các tướng của gã vui sướng nhai thịt uống rượu.

"Đưa Tiêu Nhiếp vào đây. Để ta xem thánh soái Tề quốc khi sa cơ sẽ trông như thế nào".

Tiêu Nhiếp bị áp giải vào. Nói áp giải cũng không đúng bởi vì hắn tự đi vào, lính không động được đến hắn. Tay chân hắn bị trói bằng xích lớn, tóc cũng xõa tung. Thế nhưng ánh mắt hắn không hề có một chút nao núng, sợ hãi, ngược lại đôi mắt cương trực đó vẫn sáng ngời, uy nghiêm và chứa đầy căm phẫn với kẻ phía trên. Tiêu Dao cùng các tướng sĩ trung thành của Tiêu Nhiếp cũng bị dẫn vào. Bọn họ đều đã chuẩn bị để chết.

Uy khí của Tiêu Nhiếp dọa đám người Lỗ Tằng một trận. Nhưng Lỗ Tằng giờ là kẻ trên cơ, Tiêu Nhiếp là cá nằm trên thớt, có gì phải sợ. Nghĩ thế gã nhe răng cười khoái chí.

"Tiêu Nhiếp, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay. Sao, hẳn rất hối hận khi ngày đó tha chết cho ta đúng không?".

Một lời này khiến Tiêu Nhiếp hoài nghi. Tiêu Dao có trí nhớ cực tốt, nghe lời này liền nhìn kỹ tên giặc đáng chết kia. Lỗ Tằng cũng ung dung đi tới. Lòng Tiêu Dao lạnh ngắt.

"Mai Sơn mười năm trước, các ngươi thả một tiểu binh Lương Tư bị thương bại trận qua ải về nước" Lỗ Tằng nhìn Tiêu Dao: "Quân sư, lúc đó là ngươi cầu xin Tiêu nguyên soái tha chết cho ta. Ân này ta khắc cốt ghi tâm, mãi không quên được ngươi". Gã vươn tay muốn chạm vào mặt Tiêu Dao thì bỗng nhiên bị một lực cực mạnh đẩy ngã. Nhìn lại thì Tiêu Nhiếp đang chắn trước mặt Tiêu Dao. Ánh mắt Tiêu Nhiếp như lửa địa ngục dọa họ Lỗ một phen hú vía. Thấy các tướng dưới trướng nhìn mình, Lỗ Tằng nhục nhã nổi giận. Gã tàn nhẫn hạ lệnh tàn sát hết dân quân Khiết Châu. Trừ Tiêu Dao, tất cả đều bị lôi xuống chém đầu.

"Ngươi giết huynh ấy, ta liều mạng với ngươi".

"Súc sinh, ngươi dám động vào A Dao, làm ma ta cũng quay về đòi mạng".

Lỗ Tằng ôm Tiêu Dao, cười sằng sặc: "Nghe nói hai ngươi là đoạn tụ, xem ra là thật".

Một lời này trực tiếp khiến Tiêu Nhiếp sững người: "Ngươi muốn làm gì?".

"Đương nhiên là làm việc cả đời này ngươi nằm mơ cũng không làm được. Người đâu, lôi hắn xuống đại lao, chăm sóc cẩn thận. Đại hôn của ta và Tiêu thất nương không thể thiếu Tiêu đại nguyên soái làm vật tế".

"Súc sinh, thả ta ra. Đồ khốn kiếp...".

Cứ như thế bóng hình cùng giọng nói của đại ca khuất dần trong tầm mắt Tiêu Dao. Tiêu Dao bị nhốt trong phòng. Là phòng ngủ của y. Căn phòng vẫn vậy, chỉ khác là không còn đại ca, thật lạnh lẽo. Y thẫn thờ bước đến bên giường, những ngón tay mảnh mai nhẹ vuốt ve chăn nệm, ánh mắt nhìn vào hư vô hồi tưởng về một quá khứ an vui. Bà mối được đưa đến, mang theo giá y đi vào. Tiêu Dao lau nước mắt, đứng dậy đi tới tủ quần áo, từ trong rương lấy ra một bộ giá y.

"Phiền các ngươi chỉnh trang giúp ta. Hôm nay là ngày trọng đại của ta, ta trong mắt huynh ấy phải thật đẹp".

Bà mối trước đây là thợ may giá y, bộ giá y Tiêu Dao mang ra là bà tự tay may. Nhớ lại, lúc quân sư lén tìm đến nhờ bà may hỷ phục cho mình, trên mặt y dù ửng đỏ xấu hổ nhưng chứa chan hạnh phúc, trong ánh mắt còn có mong chờ xa xăm.

Tân nương xuất giá phải trang điểm. Dung nhan của Tiêu Dao vốn rất đẹp nên không cần son phấn nhiều. Vốn định vẽ hoa lên trán nhưng cảm thấy như vậy có ý xúc phạm với một nam nhân vì vậy bà khéo léo đổi lại thành điểm chu sa.

Đêm nay mây đen vây kín trời, giông tố ầm ầm âm u. Dưới đất từng đoàn người cầm đuốc đốt lửa rực sáng. Trên trảm đầu đài, Tiêu Nhiếp bị xích trói, trên người đầy thương tích. Hắn đỏ mắt nhìn chiếc xe ngựa đang từ xa tiến đến. Trên xe là Tiêu Dao một thân giá y rực rỡ ngồi trong lòng tên giặc hung ác.

"Khá lắm, khá lắm, rất đúng ý ta" Lỗ Tằng nhìn quang cảnh hôn lễ hài lòng cười. Nhìn mỹ nhân trong lòng, gã hận không thể ngay lúc này đè người xuống dày vò. Nghĩ là làm, gã vùi mặt vào cổ mỹ nhân, hôn hít, sờ loạn, coi bộ sắp không chờ được đến lúc động phòng.

Nén cảm giác ghê tởm trong lòng, Tiêu Dao nhẹ đẩy đầu gã ra, mỉm cười diễm lệ nói: "Tướng quân, có thể cho ta nói từ biệt huynh ấy lần cuối không?".

"Azzz sắp bái đường, ngươi còn muốn gặp hắn làm gì", nói rồi tiếp tục động tay động chân. Nhưng thấy mỹ nhân tủi thân, Lỗ Tằng liền mủi lòng, hơn nữa dù sao chọn pháp trường là nơi bái đường cũng là để chọc tức chết Tiêu Nhiếp. 

"Thang Bích, đưa thất nương đến từ biệt huynh trưởng hắn đi".

"Tuân lệnh tướng quân".

Tiêu Dao xuống xe, được quân Lương Tư hộ tống phía sau. Giữa thao trường rộng lớn, một thân ảnh đỏ rực như bỉ ngạn hoa từng bước đi tới đoạn đầu đài.

Ầm - tiếng sấm nổ vang trời, tia sét nhấp nháy trong đêm. Càng đến gần đoạn đầu đài, Tiêu Dao càng cười tươi. Y phải cười, hôm nay đại hỷ, y sao có thể để đại ca thấy y xấu xí được. Chẳng tân lang nào muốn thấy bạn đời của mình trong ngày đại hôn khóc. Bước từng bậc thang lên đài, chỉ cách năm bước nữa là đến bên người, y bị ngăn lại.

"Không được tới gần" Thang Bích lạnh lùng nói.

Tiêu Dao không để tâm, y dang hai tay, xoay một vòng.

"Đại ca, đệ đẹp không? Bộ giá y này đệ lén nhờ người may. Vốn nghĩ cả đời này không thể đường đường mặc, không ngờ bây giờ có thể mặc rồi. Có đẹp không?".

Tiêu Nhiếp gật đầu. Theo động tác, giọt nước mắt trong khóe mắt hắn rơi xuống. 

Tiêu Dao mỉm cười dịu dàng: "Đại ca đừng khóc. Khóc trong đại hôn sẽ không may mắn".

Bỗng dưng phía xe ngựa tướng quân xôn xao. Lỗ Tằng ôm ngực hộc máu đột tử.

Như một con gió, Tiêu Dao lao tới ôm chặt Tiêu Nhiếp.

"Xin lỗi, xin lỗi... A Dao vô dụng, chỉ có thể giết được tên súc sinh Lỗ Tằng".

Lỗ Tằng tự mãn vì một thân bách độc bất xâm, gã chẳng lo Tiêu Dao chém được gã lại càng tự mãn chẳng sợ y độc chết gã. Chẳng ngờ núi cao còn có núi cao hơn. Bộ giá y này đã bị Tiêu Dao tẩm kịch độc, là loại vô phương cứu chữa. 

"Trả thù cho Lỗ tướng quân".

Cung tên bọc lửa giương lên, như mưa lửa lao xuống đoạn đầu đài. Vô số mũi tên đâm vào Tiêu Dao, mũi tên bắt lửa bốc cháy. Nhìn người thương đau đớn, Tiêu Quyết không kiềm được gào khóc.

"a a..." hắn muốn gọi A Dao nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh ư a vô nghĩa. Tiêu Dao đỏ mắt nhìn vòm miệng không lưỡi của Tiêu Nhiếp. Đau thương xen lẫn thù hận vô biên ngập tràn trong mắt y.

"Nếu có kiếp sau, đệ nhất định bảo vệ huynh", máu từ khóe miệng y chảy xuống "Cho dù phải trở thành kẻ đê tiện tàn độc... cũng không khoan dung với bất kỳ ai...".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net