Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần và Giang Trừng ở lại thôn thêm vài ngày giúp người dân chuyện đồng áng xong mới rời đi. Ngày đi, cả hai được người dân trong thôn đến tiễn, không ít bà con nhét vào tay hai người nông sản, bảo để đi đường ăn cho đỡ đói. Dây dưa tạm biệt một hồi mới đi được. Nhìn Mai Sơn phía xa, Giang Trừng không khỏi hoài niệm khoảng thời gian yên bình nhưng ngắn ngủi.

"Sau này có dịp chúng ta lại quay lại", Lam Hi Thần nói với Giang Trừng.

Giang Trừng gật đầu. Không nhìn Mai Sơn nữa, hắn thẳng tiến bước về phía trước. Bỗng nhiên một truyền thống phù xanh lam bay ngang qua hắn, dừng lại trước mặt Lam Hi Thần. Xem xong truyền thống phù, sắc mặt Lam Hi Thần lập tức sa sầm. Lòng Giang Trừng chợt như có hòn đá đè nặng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn rất thản nhiên.

Lam Hi Thần ái ngại giải thích với hắn: "Thật xin lỗi, ta không thể cùng ngươi về Nghiêm Hinh Thành. Mẫu hậu ta bệnh nặng, ta phải về".

Giang Trừng phẩy phẩy tay: "Bỏ đi. Không có ngươi chẳng lẽ ta không tự về được".

Trước lúc đi, y lấy ra một cuộn giấy từ trong túi càn khôn, đặt vào tay Giang Trừng: "Đây là bức họa ta tự vẽ, ngươi đừng chê. Ta sẽ sớm đến Nghiêm Hinh Thành thăm ngươi. Sau đó, ta mong...", vành tai của y đỏ lựng, trong ánh mắt xuất hiện tia xấu hổ lẫn mong chờ: "Ta mong ngươi sẽ đến nhà của ta. Phụ vương, mẫu hậu ta nhất định sẽ rất vui khi gặp ngươi. Hoán chờ ngày A Trừng đồng ý".

Giang Trừng sững người. Hắn không nghĩ Lam Hi Thần sẽ ngỏ ý này. Nhìn bức họa trong tay, hắn hỏi: "Tại sao ngươi muốn ta đến nhà ngươi?".

Trong gió mùa thu mát rượi, nam nhân cười dịu dàng: "Vì ngươi là người rất quan trọng với ta. Ta muốn chia sẻ với ngươi mọi thứ tốt đẹp ta có".

Trái tim Giang Trừng rung lên. Thanh Tâm Linh đeo bên hông khẽ ngân. Nhưng lần này Giang Trừng lại mặc cho nó rung vì chính hắn cũng một đoàn mơ hồ. Cho đến khi Lam Hi Thần rời đi, hắn vẫn một bộ dạng ngây ngốc.

***

Mùa thu ở Thanh Nhai tiết trời lạnh hơn nhiều. Sắc vàng ươm ấp ám của hoa mộc cũng khó mà xoa dịu cảm giác lạnh, nhất là cái lạnh trong lòng người. Trong một đêm, vương hậu bất ngờ phát bệnh cũ. Tư Tế nhìn thiên tinh, lắc đầu. Toàn bộ hồ tiên Thanh Nhai đang ở ngoài đều nhận được lệnh quay về gấp, đặc biệt thế tử. Lúc Lam Hi Thần về đến nơi, vương hậu chỉ còn lại chút hơi tàn.

"Mẫu hậu, nhi thần về rồi", y nắm tay vương hậu, xót xa nói. Rõ ràng trước nay mẫu hậu đều vô cùng khỏe mạnh, cớ sao chỉ một đêm có thể ngã bệnh nặng như vậy. Đến thái y viện cũng lực bất tòng tâm.

Vương hậu nhìn đứa con của nàng, nước mắt bất giác tụ nơi vành mắt. Xưa nay nàng mang trên mình lớp áo Hồ Hậu cao quý và uy nghiêm, vừa là một người mẹ cũng vừa là vương hậu. Đối với Lam Hi Thần, nàng không thể thoải mái bày tỏ tình cảm, sợ sẽ chiều hư con lại sợ sẽ mất uy nghiêm của bậc mẫu nghi. 

"Hoán Nhi", nàng gọi. Bây giờ nàng có thể thoải mái đơn thuần làm một người mẹ, "Xin lỗi vì không thể trở thành một mẫu thân tốt".

Lam Hi Thần lắc đầu: "Người chính là mẫu thân tốt của ta. Chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, người sẽ sớm khỏe lại. Mười ngày nữa là đến sinh thần của người, Hoán cùng phụ vương đã sớm chuẩn bị quà cho người".

Nghe đến hai từ "phụ vương", ánh mắt vương hậu ảm đạm: "Bỏ đi, mệnh ta đã tận". Nàng nhìn Lam Hi Thần: "Ta chỉ tiếc không thể nhìn ngươi yên bề gia thất. Tuy không có hôn ước nhưng cả tộc đều mong ngươi thành duyên cùng Thánh Nữ. Hoán Nhi, ngươi có nguyện ý không?".

Đáy mắt Lam Hi Thần giao động. Y chần chừ mãi không trả lời mẫu hậu. Y biết Tuyết Sắc tỷ rất tốt, mẫu hậu luôn muốn tác thành cho y và tỷ ấy, nhưng mà y chỉ xem Tuyết Sắc như tỷ tỷ. Y cũng đã quyết sẽ ở một mình đến hết đời nếu như không động tâm với ai.

Đối diện với ánh mắt mong đợi của mẫu hậu, Lam Hi Thần thành thật nói: "Hoán Nhi xem Thánh Nữ như tỷ tỷ, tuyệt đối không có lòng dạ nào khác". 

Mất mát hiện rõ trên gương mặt vương hậu, nhưng sau đó nàng nở nụ cười hài lòng: "Hoán Nhi có người trong tâm rồi?".

Lam Hi Thần đỏ mặt gật đầu. Vương hậu nắm tay y: "Ngươi nhất định phải thật hạnh phúc. Tuyệt đối đừng bước vào vết xe đổ của ta và phụ vương ngươi", nàng cố nâng mí mắt nặng nề:

 "Hứa với ta", nói xong lời này, vương hậu trút hơi thở cuối cùng.

"Mẫu hậu".

Lam Hi Thần quỳ xuống, chắp tay khấu đầu: "Lời mẫu hậu dạy, hài nhi khắc cốt ghi tâm".

Không ai hay, từ khóe mắt vương hậu, giọt nước mắt cuối cùng âm thầm chảy xuống. Đời này của nàng hầu như không có gì phải hối tiếc. Nàng chỉ tiếc cho phu quân của nàng. Nàng tiếc không thể cùng hắn sống như một đôi đạo lữ bình thường. Nàng thương hắn hi sinh tất cả vì gia tộc, lại thương mình không thể là người cho hắn hạnh phúc. 

Nàng nào biết ngoài cửa điện Chiêu Nghi, người nàng mong đang âm thầm nén nước mắt. Hồ vương nắm chặt sợi dây đỏ trong tay. Đến lúc ra đi, nàng vẫn xem hắn là sai lầm của đời nàng. Hắn dùng pháp lực đốt cháy tơ tình. Tơ tình liên kiếp hắn dùng máu đầu tim luyện ra, chỉ mong kịp trao tay nàng, hy vọng nàng đồng ý cùng hắn kiếp kiếp phu thê, làm một đôi quyến lữ tiêu diêu tự tại. Nhưng nàng hẳn là không muốn gặp lại hắn nữa.

Hồ Hậu tạ thế. Trên dưới Thanh Nhai để tang ba năm. Kết giới đóng kín, toàn bộ con dân đều không được xuất sơn.

***

Sau khi từ biệt tại Mai Sơn, Giang Trừng quay về Nghiêm Hinh Thành tiếp tục trông coi Tân Vinh Lầu. Từ đó đến nay hắn và Lam Hi Thần chưa gặp lại nhau lần nào. Có điều, đều đặn cuối mỗi tháng sẽ có một con linh hạc mang theo thư của y gửi đến hắn. Những bức thư chủ yếu hỏi thăm sức khỏe, kể cho hắn nghe chuyện buồn vui của y. Thỉnh thoảng y sẽ gửi thư cùng với tranh vẽ. Giang Trừng cũng sẽ hồi âm lại. Hắn không giỏi thơ văn nên mỗi lần hồi âm thư hắn phải nhốt mình trong thư phòng viết đi viết lại rất lâu. Viết đến khi hài lòng mới đưa linh hạc mang đi. Cứ như vậy ba năm không nhanh không chậm trôi qua.

Mùa đông sắp kết thúc, Tú Ảnh vừa nhìn trời vừa nghĩ đến những thứ cần chuẩn bị để ăn tết.

"Ông chủ, bản ý tưởng trang trí tết năm nay hôm qua ta đưa ngươi xem thấy được không? - Tú Ảnh hỏi Giang Trừng. Đợi một hồi không thấy người kia trả lời, nàng ngẩng mặt khỏi bàn tính, đối diện là ông chủ cao cao tại thương đang thất thần nhìn ra cửa sổ.

"Ông chủ" Tú Ảnh lớn giọng gọi làm Giang Trừng sực tỉnh lại. 

Hắn lạnh mặt: "Chuyện gì?".

Tú Ảnh một bộ dạng tức muốn chết: "Suốt cả ngày hôm nay ta nói cái gì cũng phải nói đến ba lần ngươi mới nghe".

Giang Trừng không buồn mở miệng, lật xem sổ sách. Tú Ảnh xoay cuốn sổ lại: "Sổ ngược mà ngươi cũng xem được?".

Tiểu Bảo thấy Giang Trừng cả ngày thần hồn nát thần tính, không nhịn được nói: "Ông chủ, hay là ngươi đi nghỉ ngơi đi. Công việc đã có Tú trưởng quầy lo liệu".

Dương Dị đi tới, lắc đầu nói: "Nghỉ ngơi cũng không có tác dụng gì đâu. Tâm bệnh chỉ có tâm dược mới trị được".

"Ăn nói bậy bạ, các ngươi không cần dùng chân nữa đúng không?". Giang Trừng thật muốn lấy Tử Điện quất người.

Dương Dị thức thời trốn sau lưng Tiểu Bảo, cười xin tha: "Ta bây giờ là người làm của Tân Vinh Lầu. Phận tôi tớ đương nhiên phải lo lắng san sẻ gánh nặng với chủ nhân".

"Ta thấy các ngươi là ăn no rửng mỡ. Mau đi chuẩn bị đón tết, làm không chu toàn năm nay đừng ai mong có thưởng", nói xong hắn bỏ lên lầu. Vừa khuất bóng ông chủ, một cái đám gia nhân liền tụ họp lại, thần sắc trông như đang bàn quốc sự.

"Tú Ảnh tỷ, có phải ông chủ đang tương tư không?" Tiểu Bảo thắc mắc.

Tú Ảnh xoa cằm cảm thán: "Miếu Tướng Quân linh thật".

"Ta thấy hắn là động tâm nhưng không dám tiến tới. Không có người khai sáng e rằng hắn sẽ cứ như vậy ngàn năm cũng không phải không thể". Dương Dị chắc chắn nói.

Cả đám gật gù "Có lý".

"Làm sao khai sáng?" Tiểu Vũ hỏi.

Lập tức Dương Dị nhìn Tú Ảnh, cả đám cũng theo đó nhìn Tú Ảnh. Tú Ảnh ngừng xoa cằm, tóc gáy muốn dựng đứng, phẫn nộ: 

"Tại sao cái gì cũng là ta".

***

Đã hơn một tháng nhưng chưa thấy thư của Lam Hi Thần, Giang Trừng không kiềm được bồn chồn. Y chưa bao giờ trễ hẹn, liệu có phải xảy ra chuyện gì không. Nhìn sông Di Giai bên ngoài cửa sổ, hắn nhớ tới bức tranh Lam Hi Thần tặng. Thời khắc nhìn thấy hai bóng hình trên con thuyền nhỏ trong tranh, tức khắc hắn nhớ tới buổi chiều dạo chơi hôm đó. Khúc tiêu ấy như đang văng vẳng bên tai.

Vì ngươi là người rất quan trọng với ta. Ta muốn chia sẻ với ngươi mọi thứ tốt đẹp ta có.

Giang Trừng ngổi gác chân trên thành cửa sổ, nhìn thuyền trôi trên sông. Người quan trọng. Nhưng là ai? Ba năm qua hắn vẫn luôn muốn hỏi y rằng hắn là gì của y. Câu viết xong nhưng rồi hắn lại vứt đi. Cuối cùng hắn vẫn chưa có đáp án. 

Đôi mắt vô hồn đang đăm chiêu bỗng nhiên có lại thần sắc. Từ chân trời, một cánh hạc bay tới. Giang Trừng đưa cánh tay ra, linh hạc nhỏ như thói quen đậu xuống. Sau khi Giang Trừng lấy túi càn khôn nó đang gắp thì nó bay đi. Giang Trừng lấy đồ trong túi ra. Là một cành Tuyết Mai cùng một bức họa, không có thư. Bức họa vẽ cảnh sắc Mai Sơn lúc bình minh. Con đường trải dài sắc vàng hoa Kim Tinh Tuyết Lãng. Xa xa là hai bóng người song hành. Cuối con đường, bầu trời vừa hừng sáng, bóng tối vẫn còn nhưng đang dần bị ánh sáng đẩy lùi. Trên bức tranh có đề hai câu thơ:

*Hà duyên giao cảnh vi uyên ương

Tương hiệt ương hề cộng cao tường

----

*Phượng Cầu Hoàng của Tư Mã Tương Như, đại ý là: 

Ước gì giao kết đôi uyên ương,

Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net