Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn hai ngày sau, bão cát ngừng hoàn toàn, thời điểm khởi hành đã đến. Hai người chuẩn bị tư trang rồi rời khách điếm, xuyên qua sa mạc, hướng tới ngọn núi cao vời vợi phía xa.

Từ xưa tới nay, Hỏa Phụng Sơn nổi tiếng như một cấm địa nhân gian, không khí nóng rực như địa ngục, đừng nói động vật, ngay cả một ngọn cỏ dại ven đường cũng không mọc nổi, ở đây chỉ có dốc đá cheo leo dựng đứng và cát bụi sa mạc. Loại cây duy nhất sống được chỉ có Tĩnh Quả, nhưng cũng chẳng có ích gì, vì thứ này là kịch độc. Từ lúc thành hình, quả đã tự bao lấy mình bởi một lớp nhựa độc, chỉ cần sơ sẩy để thứ độc này chạm lên da, không quá ba bước kẻ đó sẽ chết ngay lập tức. Chờ đợi hai mươi năm chỉ để được một quả nhỏ, cho dù là người tu tiên hay là thương nhân có ý xấu đều cảm thấy thứ này không đáng giá để đổi mạng. Chính vì thế chẳng ai quan tâm đến nó và số người biết được đằng sau lớp vỏ xấu xí là một thần dược chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Giang Lãng Nghệ thực ra cũng chỉ biết mơ hồ về loại quả này qua ghi chép cổ về bách thảo độc dược của tổ tiên, về sau Giang Trừng cần nên mới tìm hiểu sâu. Lam Hi Thần cũng là từ chỗ của Lam Kỳ Tân cùng cổ thư đã từng đọc mà rõ ràng mặc dù rất nguy hiểm nhưng chỉ cần đủ linh lực cường đại thì có thể luyện Tĩnh Quả thành một kết cấu khác có tính chất tương tự như kim đan.

Tuy không phải phiền toái vấn đề có người tranh đoạt nhưng Hỏa Phụng Sơn không phải ai muốn tới là tới. Trước khi tới, Giang Trừng, Lam Hi Thần đã uống đan dược giúp chống lại hỏa khí thâm nhập cơ thể. Khi đã hoàn toàn tiến vào trong núi, dù dược phát huy tác dụng nhưng Lam Hi Thần vẫn không nhịn được phải nhíu mày. Cơ thể người tu tiên vô cùng nhạy cảm với tà khí, chính trong bản thân y cũng có nội lực của Vấn Tâm Đại Pháp hộ thể nhưng y vẫn cảm giác như có tảng đá đè lên, dù trời còn đang sáng nhưng tầm mắt mịt mù, đầu óc quay cuồng, khó chịu không thở nổi, cảm giác chỉ cần sơ sảy một chút sẽ lạc mất người bên cạnh khiến Lam Hi Thần cảnh giác cao độ, dùng tất cả giác quan cảm nhận sự tồn tại của Giang Trừng.

Tình trạng của Giang Trừng so với Lam Hi Thần tệ hơn một chút, nội lực trong cơ thể vốn đã bất ổn nay còn có xu hướng bạo loạn hơn, như thể muốn hô hào đốc thúc hắn vung kiếm, dùng một đòn quét sạch tà khí đang lăm le xung quanh. Bất chợt một bàn tay nắm lấy tay hắn, từ cổ tay quấn một vòng vải, Giang Trừng định thần lại mới nhận ra đó là mạt ngạch của Lam Hi Thần.

"Như thế này sẽ không sợ lạc. Linh lực của ngươi không ổn định, đừng tự ý hành động." Lam Hi Thần đem đầu kia của mạt ngạch buộc chắc vào tay mình, kiểm tra kĩ lưỡng mới tiếp tục bước đi.

Giang Trừng cũng không cự tuyệt, đề cao cảnh giác đi theo Lam Hi Thần.

Hai người cẩn thận từng chút một, cuối cùng đến khi trời ngả bóng xế chiều mới miễn cưỡng đến đỉnh núi, sát ngay mép vực có một cây đại thụ ngàn năm to lớn. Cây không có lá, toàn thân đỏ như thép nung nóng, trên một cành cây cao treo một quả cầu lửa đang cháy hừng hực. Đó chính là Tĩnh Quả. Mặt trời dần khuất bóng nhưng trên đỉnh núi nhiệt độ vẫn như trong lòng núi lửa. Giọt mồ hôi vừa rỉ ra trên da liền bốc hơi.

Hai người đang đi liền đứng sững lại, khẽ ra ám hiệu cho nhau, Lam Hi Thần âm thầm tháo nút mạt ngạch trên tay mình. Rồi cùng lúc cả hai rút kiếm, tách ra hai bên, đúng lúc này mặt đá hai người vừa đứng lún xuống thành hình một bàn chân thú khổng lồ. Nếu thân thủ không nhanh, cả hai e là đã bị con thú tàng hình kia ép nát thành đậu phụ. Mặt đất không xuất hiện thêm dấu chân nào nữa nhưng tiếng gầm vang dội muốn đinh tai nhức óc, xong, không thấy con thú nào lộ diện. Nó hoàn toàn tàng hình.

Dù đã chuẩn bị trước nhưng Giang Trừng vẫn không khỏi sững người trước uy lực của con vật. Tổ tiên của Giang Diệp Phương từng đến Hỏa Phụng Sơn để lấy Tĩnh Quả cũng từng gặp cảnh này, đoàn người hơn trăm người đi, trở về chỉ có một người dở sống dở chết, quá nửa chết vì Thực Lôi Thú. Đối phó với thứ này, thị giác không có tác dụng. Lam Hi Thần cùng Giang Trừng lấy mảnh vải che mắt lại, vận khí bảo vệ bên trong tai nhằm giảm áp lực, tập trung thính giác, tay cầm chuôi kiếm hơi xiết lại. 

Mặt đất đang yên ắng lần nữa rung chuyển, có tiếng thét gào chấn động núi đá. Hai đạo kiếm quang đồng thời chém ra. Ầm một tiếng, con quái thú trúng đòn ngã vật xuống mặt đất. Sau đó nó như phát điên cuồng loạn lao tới tấn công. Sức Thực Lôi Thú đã dai mà lực tấn công cũng rất mạnh, hai đại cao thủ Tu Chân giới hợp lực cũng nhất thời khó lòng đẩy lùi được bước chân của nó.

Đột nhiên, Lam Hi Thần đưa Liệt Băng lên miệng, khẽ truyền linh lực vào âm thanh, chớp mắt một tấm khiêm linh lực thành hình cản tia sét đánh mà con quái thú vừa phun ra.

Giang Trừng dùng Tử Điện quấn chặt chân Thực Lôi Thú, ném mạnh, một tiếng "ầm" nện xuống đất. Hắn tiếp tục quăng quật, Tử Điện tựa như xiềng xích trói chặt con thú không cho nó vùng vẫy. Chớp thời cơ, Lam Hi Thần đổi khúc nhạc, lập tức đầu kia của Tử Điện không còn động đậy nữa. Tuy nhiên, hai người đều biết con quái thú chỉ bị mê hoặc tâm trí, nội lực của nó sẽ sớm lấy lại quyền kiểm soát trong não. 

Giang Trừng hiểu ý Lam Hi Thần, hắn thu lại Tử Điện, kéo khăn bịt mắt ra, nhanh chóng ngự kiếm tới chỗ Tĩnh Quả. Hắn không cần suy nghĩ, lập tức đổ lọ dược được điều chế tỉ mỉ từ nhựa Bách Quả lên quả cầu lửa, lập tức lửa bao kín quả bị dập tắt để lộ ra một quả gỗ cứng rắn, đỏ rực. Giật lấy nó, cất vào túi càn khôn rồi Giang Trừng liền quay lại. Nhưng quả vừa vào túi thì bầu trời trên đỉnh Hỏa Phụng Sơn tức khắc cuồn cuộn mây đen, sấm chớp liên tục đánh xuống như trời giáng. Con Thực Lôi Thú phá bỏ mê hồn, hai mắt nó sáng rực, vô số sấm sét bị nó thu lại biến thành lớp giáp bọc từ đầu đến chân nó, cơ hồ mô tả hình dạng một con yêu thú cao hơn trượng.

Ánh sáng chói lòa của sấm sét tựa hàng ngàn kim châm lao vào mắt, Giang Trừng bỗng dưng cảm nhận được hơi ấm quen thuộc lập tức bao lấy hắn. Lam Hi Thần đem Giang Trừng ôm vào trong ngực, úp mặt hắn vào mình để hắn tránh khỏi tổn thương tới thị giác. 

Kéo vải che mắt lên, Giang Trừng liền quay ra vung Tử Điện. Hai luồng điện quang, một từ Giang Trừng, một từ con Thực Lôi Thú lao đầu vào nhau.

"Đoàng...".

Giang Trừng vội chắn trước Lam Hi Thần, hứng phần lớn dư chấn của vụ nổ. Hắn cảm thấy trước ngực bị lực lớn chấn tới, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều chịu tổn thương, phun ra một ngụm máu lớn. 

"A Trừng" Lam Hi Thần gấp gáp cầm tay Giang Trừng lên kiểm tra mạch tượng. 

Cảm nhận Thực Lôi Thú đang lao tới, Lam Hi Thần dồn lực tung ra một chưởng đẩy lùi nó. 

"A Trừng, giúp ta" nói xong y cầm trường kiếm xông lên thu hút sự chú ý của Thực Lôi Thú. 

Mặc kệ cơn đau từ nội đan, đợt tấn công này, Lam Hi Thần cho thoát ra toàn bộ nội lực của Vấn Tâm Đại Pháp. Con thú từ chăm chăm tấn công Giang Trừng ngay lập tức chuyển sang tập trung sự chú ý lên người Lam Hi Thần. Uy lực của Vấn Tâm Đại Pháp dồn ép sức mạnh của Thực Lôi Thú xuống mức thấp nhất, tạm thời dập được thứ ánh sáng chói mắt của nó. Giang Trừng liền kéo che mắt xuống, cố đè nén lo lắng, tập trung quan sát tìm điểm yếu của yêu thú.

Thực Lôi Thú ngâm một tiếng. Giữa không trung, hàng ngàn tia sét tụ lại cùng lúc đánh xuống, nhắm thẳng vào Lam Hi Thần.

Trái tim Giang Trừng như bị bóp vỡ, trong đầu trắng xóa một mảng, hắn thấy bạch y nhân bị cột lôi đạo xé nát thành ngàn mảnh vụn...

KHÔNG!

Giang Trừng lia một đường kiếm vào lòng bàn tay để cơn đau làm hắn tỉnh táo lại. Lý trí báo động chỉ là ảo giác. Lam Hi Thần vẫn còn đây.

Tất cả chỉ là ảo giác.

Hắn không cho phép Lam Hi Thần xảy ra chuyện.

Lam Hi Thần chắn trước người Giang Trừng, Sóc Nguyệt chặn đứng đòn tấn công, quay ngược lại tấn Thực Lôi Thú. Nhưng lớp giáp sấm sét quá cứng rắn, mặc kệ Lam Hi Thần tấn công ra sao cũng không mảy may gây ra một chút thương tích cho yêu thú, ngược lại càng khiến nó trở nên hung hăng. 

Trước mắt linh lực đã dần cạn kiệt, Lam Hi Thần liên tục nhắc nhở bản thân không được gục xuống. Đúng lúc này, một đạo kiếm quang tử sắc lao đến, Giang Trừng đỡ lấy Lam Hi Thần. Đồng tử Giang Trừng tỏa sáng, ánh lên sắc tím sắc bén, hắn đẩy Lam Hi Thần về phía lối xuống núi. Trong mưa gió thét gào, y nghe rõ giọng nói trầm ổn, kiên định của hắn:

"Ngươi đi trước, ta theo sau."

Đòn tấn công vừa rồi làm mù một con mắt của quái thú, nó đau đớn gào ầm lên rồi biến mất.

Lam Hi Thần có thể cảm nhận linh lực như nghịch thiên phát ra từ người Giang Trừng, cũng không quá lo lắng như trước nữa, y lùi bước xuống lối đi.

Vô Hình Thú lần nữa xuất hiện ngay sau lưng Giang Trừng, nhe nanh, giương vuốt như tên bắn phóng tới. 

Lúc này!

Giang Trừng quay người lại, kiếm khí trong tay rung lên, một đường kiếm đẹp mắt vụt phóng tới, chuẩn xác đâm vào viên ngọc trong cổ họng Thực Lôi Thú.

Vừa ra khỏi đỉnh núi, Lam Hi Thần vội gỡ khăn bịt mắt xuống, chưa tới một khắc thấy bóng tử y xuất hiện ngay phía sau, trái tim đang treo lơ lửng của y cũng tạm thời yên ổn.  Hai người vận khí cấp tốc rời đi.

Mưa như thác đổ trút xuống, gặp không khí nóng rực như lò đốt của Hỏa Phụng Sơn lập tức hóa thành hơi nước nóng rực bốc lên, biến cả một ngọn núi cao vạn trượng thành một lò hơi nước khổng hồ. Nhưng đó chưa phải điều khiếp đảng nhất, thứ đáng sợ hơn chính là càng xuống chân núi, nước mưa càng nhiễm độc nặng. 

Trước khi Giang Trừng kịp phản ứng lại thì Lam Hi Thần đã cởi ngoại bào của mình phủ lên đầu hắn rồi nắm tay hắn kéo đi không cho hắn có cơ hội chối từ. Linh lực của hai người đang suy yếu, phải mau chóng thoát khỏi Hỏa Phụng Sơn trước khi không thể duy trì thuật hộ thân được nữa.

Ngay khi hoàn toàn thoát khỏi Hỏa Phụng Sơn, Lam Hi Thần lập tức cởi ngoại bào quăng đi. Giang Trừng cũng mặc kệ cái áo có kết cục ra sao, tức tốc xoay người Lam Hi Thần lại, quả nhiên phía sau lưng người kia lúc này đã máu thịt lẫn lộn một mảng lớn. Trên ngoại bào của Lam gia có đạo phù chống yêu độc, y cởi áo ra khác nào tự sát.

"Chết tiệt!" Giang Trừng vội vội vàng vàng từ túi càn khôn lấy lọ thuốc trị thương ra. Người kia đã gục xuống, Giang Trừng lập tức cẩn thận đỡ lấy. 

Hai nguồn nội lực tiên - tà đang bạo loạn trong cơ thể y khiến người lúc lạnh như băng đá, lúc nóng hổi như hỏa diệm. Mà bên ngoài, độc trên da không ngừng ăn sâu.  

Lam Hi Thần cố dùng chút thanh tỉnh cuối cùng trấn an: "Ta không sao".

"Sao trăng cái đầu ngươi. Ngươi câm miệng cho ta" Giang Trừng gấp đến phát cáu. 

"Đã nói muốn cả đời cùng ta đồng hành, ngươi dám nuốt lời, ta nhất định đuổi tới tận Quỷ Môn Quan đánh gãy chân ngươi"

Giang Trừng lập tức cõng Lam Hi Thần lên vai, vận linh lực định ngự kiếm quay về khách điểm để kịp thời trị thương cho y. Đúng lúc này, trước mặt có một nhóm khoảng mười người mặc trang phục trung nguyên xuất hiện. Ông lão lớn tuổi đại diện bước tới trước, giọng lão lộ rõ sự sửng sốt cùng xúc động:

"Hai vị...là hai vị đã diệt yêu thú sao..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net