Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng tỉnh lại sau giấc ngủ sâu, bên ngoài bão cát vẫn dồn dập, trong phòng chỉ có một mình hắn. Nhận ra Lam Hi Thần không có ở đây, trong tâm tự dưng sinh ra cảm giác mất mát.

"Chết tiệt..." Giang Trừng thầm mắng. Nhất định là ngủ nhiều nên hỏng đầu rồi. Sao hắn có thể có ý ỷ lại như vậy. 

Bỗng một ý nghĩ lóe lên. Lam Hi Thần sẽ không nhân lúc mình ngủ say, một mình đi Hỏa Phụng Sơn đấy chứ?

Cái tên mắc bệnh anh hùng này, đang bão cát thế này, Hỏa Phụng Sơn hiểm nguy trùng trùng, lỡ như có chuyện bất trắc, hắn... hắn làm sao ăn nói với Lam thị!

Giang Trừng lập tức xoay người xuống giường, ngay cả đồ cũng không kịp thay, mang giày vào, cầm lấy Tam Độc vọt ra bên ngoài.

Vừa đạp cửa ra, hắn liền sững sờ, bởi vì ngay trước mắt hắn là Lam Hi Thần, trên tay y đang bưng một chậu nước. Vẻ mặt y vừa ngạc nhiên vừa lo lắng gọi hắn:

"A Trừng? Sao ngươi ra đây? Đã có chuyện gì?"

Lam Hi Thần thấy dáng vẻ vội vàng của Giang Trừng, ngay lập tức đặt chậu nước xuống, tiến lại đặt tay lên vai hắn kiểm tra từ trên xuống dưới.

"Đã xảy ra chuyện gì? Có bị thương không?"

"Ngươi... ngươi không có..." Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần trước mặt không ngừng nhìn mình lo trái lo phải.

"Sao cơ?" Lam Hi Thần xác nhận hắn không có bị thương, nội lực trong người hắn cũng bình thường mới an tâm ngẩng đầu: "Ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì, ngươi nhìn thấy cái gì mà vội vàng như vậy?"

"Có thể, là nhìn lầm..." Giang Trừng quay vào trong che khuất khuôn mặt có chút ửng đỏ, giả vờ như chẳng có chuyện gì lớn quay vào phòng. Hắn cho rằng Lam Hi Thần bỏ hắn lại, một mình đi mạo hiểm... còn ngu ngốc xuýt nữa kêu rú tìm người. May mắn chưa có gì mất mặt xảy ra, nếu không, đừng trách hắn ác.

"... A Trừng, nếu như có chuyện xảy ra, nhất định phải nói cho ta biết, được không?" Lam Hi Thần nhìn hắn, đôi mắt hoang mang đong đầy lo lắng.

"Không có gì, thật sự không có gì." Khuôn mặt anh tuấn của Giang Trừng đanh lại, tránh đi những truy hỏi của Lam Hi Thần. Dù cho có đánh gãy chân hắn, hắn cũng sẽ không nói cho bất cứ ai biết là do lo lắng cho Lam Hi Thần nên mới vội vã như vậy.

Trở lại vào phòng, đặt kiếm lên bàn, lúc này Giang Trừng mới nhận ra bản thân chỉ mặc một lớp nội y mỏng manh. Hẳn là lúc phát sốt, ai đó sợ hắn không thoát được mồ hôi nên cởi bớt ngoại và trung y. Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn như có như không liếc qua Lam Hi Thần. Lần trước y đuối nước, hắn cũng động tay động chân với y phục của y, lần này xem như hòa. 

Trong bụng Giang Trừng kìm nén thở dài. không khống chế được nội lực, để nó làm loạn, thật sự quá sơ xuất. Dù là trước đây một thân một mình chống đỡ bệnh tật hay ban đầu làm quen với việc bị nội lực làm loạn, với khả năng của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ tự áp chế được. Có điều lần này nguy nan hơn do hắn đã hoàn toàn tách biệt kim đan với dòng nội lực trong cơ thể nên việc áp chế sức mạnh có phần khó khăn. Tuy nhiên, về cơ bản thì thứ này không lấy được mạng hắn. Nhưng mà, có Lam Hi Thần ở đây, kịp thời phát hiện vấn đề nên hắn cũng đỡ phần lớn khổ sở.

Nghĩ tới đây, thắc mắc lớn nhất của hắn trở lại. Y vẫn chưa nói tại sao y biết được hắn muốn hoàn đan.

Lam Hi Thần sắp xếp xong nước rửa mặt và nước tắm thì quay lại, nhìn hắn mỉm cười: "Nước còn ấm, ngươi rửa mặt trước đi rồi ra dùng bữa, từ qua giờ ngươi chưa ăn gì."

Đường đường tông chủ một gia tộc lớn lại hạ mình hầu hạ người khác như vậy khiến Giang Trừng không tránh khỏi có điểm lúng túng: "Đa tạ ngươi".

Đối phương tươi cười chân thành: "Việc ta nên làm."

Giang Trừng nhìn nụ cười hoàn mỹ đủ làm cho toàn bộ tiên tử Tu Tiên giới phấn khích la hét kia, hắn hơi đỏ mặt quay đi. Đến lúc hắn sửa soạn y phục xong, đi ra đã thấy trên bàn bày cháo cùng một ít món điểm tâm, mà Lam Hi Thần thì đang ngồi một bên nghiêm chỉnh chờ hắn ra. 

"Ngươi vừa khỏi bệnh, không nên ăn đồ cứng. Nào, cố gắng ăn nhiều chút để còn uống thuốc", Lam Hi Thần múc từ trong tô cháo lớn ra một cái chén nhỏ, đặt trước mặt Giang Trừng.

Mặc dù không muốn ăn nhưng Giang Trừng vẫn cầm thìa múc một ít cháo lên ăn thử. Quả thật không ngon lắm. Không phải vì yến mạch Bắc Cương không ngon mà là mùi vị cháo có hơi nhạt. Hắn nhớ ẩm thực bản địa ở không nhạt như vậy.

Lam Hi Thần thấy hắn hơi ngừng tay, liền không nén được thấp thỏm hỏi: "Mùi vị tệ lắm sao?", rõ ràng đã thêm muối vào rồi, vẫn nhạt quá ư?

"Không sao" Giang Trừng tiếp tục ăn, khóe môi vô thức hơi cong: "Cháo ngon lắm."

Nghe thế, Lam Hi Thần vui lắm, tự nhủ lần sau phải nấu tốt hơn. Thấy chén cháo Giang Trừng ăn đã cạn đáy, y liền múc thêm cho hắn.

"Ngươi cũng ăn đi" Giang Trừng nói.

"Ta ăn rồi, ngươi đừng lo".

Đang lừa trẻ con đấy hả? Giang Trừng lập tức nhíu mày khi nghe ra giọng điệu hơi khác của y. Lam Hi Thần là tên không biết nói dối.

Hắn gọi người đang đứng chờ hầu ngoài cửa vào, nói mang thêm một bộ dụng cụ ăn lên, sau đó tự mình múc cháo cho Lam Hi Thần. Hắn không nói gì, chỉ đặt chén cháo trước mặt y cho y tự mình xử lý. Đương nhiên tặng kèm theo một ánh mắt cảnh cáo rồi quay qua ăn tiếp phần của mình, người bên cạnh lúc này mới ngoan ngoãn nhấc thìa lên. Tư thế ăn uống của y thanh nhã hơn Giang Trừng, từng cử chỉ đều thoát ra phong thái ung dung tự tại tựa tiên nhân. Giang Trừng nhớ gia quy Lam gia có viết không được nói chuyện khi ăn nên không nói chuyện với y. Được y gắp thức ăn cho cũng chỉ gật đầu tỏ ý cảm ơn. Hai người cứ thế dùng xong bữa trong không khí im lặng.

Thuốc được đưa lên cùng một đĩa kẹo ngọt. Lam Hi Thần kiểm tra nhiệt độ bát thuốc xong rồi đặt trước mặt Giang Trừng: "Ngươi uống đi. Lúc đi ta có mang theo ít thảo dược trong túi càn khôn, hẳn là thuốc này không khó uống lắm đâu".

Giang Trừng ngửi qua một chút, quả đúng là mùi của thảo dược trung nguyên. Nhưng uống vào thì có chút vị lạ lạ khác, đoán không nhầm là một số vị thuốc ở Bắc Cương. Dược tính của thảo dược trung nguyên và thảo dược Bắc Cương khác nhau, một bên ngấm chậm mà chắc, một bên hiệu quả tức thời nhưng tác dụng phụ khó lường. Trong khách điếm cũng có y sư nhưng người này chuyên về y thuật Bắc Cương. Bệnh tình của Giang Trừng khá đặc thù, trong thời gian ngắn, nếu Giang Trừng là y sư, hắn cũng muốn mau chóng cứu người chứ không muốn tốn nhiều công sức tạo ra một phương thuốc mới chưa rõ dược tính chỉ vì người uống không quen mùi thuốc Bắc Cương. Người phối thuốc này cần có trình độ am hiểu nhất định bằng không sẽ hỏng hết.

Uống thuốc xong thì người hầu mang bát thuốc rỗng xuống rồi lui ra ngoài, trả lại căn phòng yên tĩnh cho hai vị tông chủ.

"Thuốc này ngươi bốc?".

Vẻ mặt Lam Hi Thần có chút xấu hổ, y gật đầu.

Ánh mắt Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần có phần thấu suốt: "Xem ra lời đồn tông chủ Lam gia y thuật cao thâm quả không ngoa".

Giang Trừng biết Lam gia cũng có danh y nên việc bị Lam Hi Thần từ chỗ y sư biết được tác dụng khác của Bách Quả rồi suy ra Tĩnh Quả, hắn vốn không lo ngại. Tĩnh Quả mất đi lớp vỏ độc thì liền biến thành quả rỗng không một chút giá trị, Người bình thường suy nghĩ tới đây đều đứt đoạn manh mối. Lại nói, tổ tiên của Giang Diệp Phương là tu tiên luyện dược, mất cả đời mới ngộ ra giá trị thực sự của Tĩnh Quả, nhưng tư liệu quý giá này sớm đã bị thất truyền gần hết. Đến đời con cháu là Giang Diệp Phương, lúc cần cũng phải cất công ngày đêm ròng rã hơn hai năm trời mới đưa ra phương pháp hóa đan tạm ổn nhất. Bấy giờ, người biết thực hư tác dụng của Tĩnh Quả đều là thân cận của Giang Trừng, những người ngoài cuộc có khả năng biết đều là bậc cao nhân về y học, thiên hạ không có bao nhiêu người như vậy. Biết thì cũng chẳng sao, chuyện này vốn không hề thương thiên hại lý, bọn chúng càng không dám xen vào chuyện của Tam Độc Thánh Thủ. 

Hắn tính đi tính lại, vẫn là để lọt biến số mang tên Lam Hi Thần. Cái hắn không ngờ tới là y biết y thuật.  Cái không ngờ hơn là y dám ngoan cường xen vào chuyện của hắn.

Giang Trừng không muốn chấp nhận điều này, nhưng Lam Hi Thần sớm đoán ra, rất có thể vì... y hiểu hắn. Nếu không hiểu thì sẽ không bắt kịp tâm tư của một kẻ ngạo khí ngút trời đang mang trong mình kim đan của một kẻ khác. Cộng với kiến thức tu tiên và y thuật vốn không thấp, lần theo hai chữ "kim đan", không khó nhận ra Giang Trừng hắn muốn làm gì. 

Lam Hi Thần thấy Giang Trừng chịu nói chuyện cùng y, liền lập tức bỏ luôn ý định đi về phòng: "Thật ra từ nhỏ ta thích y thuật hơn."

"Hửm?" Giang Trừng nhướng mày hứng thú. 

Lam Hi Thần hoài niệm: "Nói ra có thể sẽ làm cho ngươi chê cười, ta nhỏ đến lớn, phụ thân hầu như đều bế quan, mẫu thân một tháng mới có thể gặp một lần... Ta và Vong Cơ, xem như được thúc phụ nuôi lớn, nhưng thúc phụ còn phải lo liệu cho toàn bộ Lam gia, cực kỳ bận rộn, thế nên phần lớn thời gian đều là ta chăm sóc Vong Cơ. Tiểu hài tử mà, sinh bệnh nóng sốt là chuyện thường xảy ra. Ta lại nghĩ sau này xuất thế, không muốn gặp người bị thương hay bệnh tật mà không giúp được nên ta muốn biết chút y thuật. Chỉ là càng học càng ham thích..."

Y cười ngượng, "Có lúc ta nghĩ, nếu sinh ra trong một gia đình bình thường thì thật tốt. Ta, Vong Cơ, phụ thân cùng với mẫu thân, có thể giống như một gia đình bình thường, cùng ngồi một chỗ vui vẻ ăn một bữa cơm, sau đó được cha mẹ ôm ấp ủ ấm, chầm chậm chìm vào giấc ngủ. . . Lớn lên một chút, bái sư học đạo, theo đuổi ước nguyện, trở thành y sư cứu người. Tuy sẽ vất vả nhưng tự do. Chỉ tiếc, vĩnh viễn cũng không thực hiện được."

Giang Trừng chăm chú nhìn Lam Hi Thần, rõ ràng là khuôn mặt ôn nhu như thế, lại làm người ta vừa nhìn đã cảm thấy thật bi thương và luyến tiếc.

Hắn từng nghe qua một ít lời đồn đại về tuổi thơ của Lam Hi Thần, nhưng dù sao xưa nay hắn đối với những lời đàm tiếu đều chẳng có hứng thú, do đó chuyện Lam Hi Thần, hắn cũng chỉ biết là cha y - một người quanh năm luôn bế quan không màn thế sự, mẹ y đã sinh bệnh qua đời từ rất lâu trước đây. Lúc này nghe thấy, hoá ra Lam Hi Thần sống cũng không dễ dàng gì. 

Hắn cũng từng có rất nhiều tâm nguyện, nhưng cuối cùng đều bị vận mệnh đánh tan tành. Y và hắn, hai con người ở hai thế giới đối lập thế nhưng lại cùng một loại nhân sinh.

"Ngươi cũng. . . đừng quá khổ sở..." Giang Trừng suy nghĩ một lúc, nói tiếp, "Giống như nhà chúng ta, mọi người trong nhà ngồi chung một chỗ dùng cơm nhưng phụ thân mẫu thân đều ầm ĩ với nhau, chớ nói chi là ôm ta cùng với tỷ tỷ ngủ một giấc..."

Lam Hi Thần nghe Giang Trừng vụng về an ủi, có lẽ chính Giang Trừng cũng không tự mình phát hiện, lúc hắn nói những lời này, vẻ mặt mang hoài niệm cực kỳ ôn nhu. Đây là cảm xúc mà bình thường hắn tuyệt đối sẽ không lộ ra.

Nhưng y cũng thấy nỗi buồn ân ẩn trong mắt hắn, nhất thời không biết nên nói gì. Thực sự thì, có rất nhiều những lời đồn đại liên quan đến sự bất hòa giữa Giang Phong Miên và Ngu Phu Nhân, cùng với những lời nói khó nghe về việc thiên vị Ngụy Vô Tiện mà xem nhẹ Giang Trừng. Không ai đính chính, vì vậy ngày qua ngày, những lời đồn đó bỗng dưng trở thành sự thật mà mọi người ngầm mặc định. Nếu không phải đắc tội ai cũng đừng đắc tội Giang Vãn Ngâm, chỉ sợ những lời khó nghe này vẫn còn truyền bá khắp nơi.

Y muốn ôm hắn vào lòng ngay lúc này, dùng đời đời kiếp kiếp bao bọc hắn, gói chặt hắn bên mình để hắn ngày ngày an nhiên, không cần vướng bụi trần tục. Nhưng mà, đó không phải cuộc sống Giang Trừng thực sự muốn. Giang Trừng là người dù bản thân có uống gió nằm sương cũng tuyệt đối không cúi đầu sống sau tường rào. Nơi hắn đứng phải là đỉnh vinh quang, trừ phi hắn tự mình muốn từ bỏ, bằng không, dù là lý do gì, có là ai, đều không có tư cách nhũng nhiễu bước tiến của hắn. 

"Quá trình đó... sẽ không nguy hiểm chứ?" Lam Hi Thần đột nhiên hỏi. 

Giang Trừng khựng người. Hai người từ trước đến nay, đối với các vấn đề cá nhân riêng tư, đều là âm thầm tự thấu hiểu tâm tư đối phương. Hắn thật sự không nghĩ sẽ có ngày Lam Hi Thần thẳng thắn nói ra thắc mắc trong lòng với hắn, nhất thời không biết đáp lại ra sao.

Y cũng không làm khó hắn, khẽ đưa tay xoa nhẹ lên ấn đường Giang Trừng: "Không muốn nói cũng không sao, ngươi đừng cau mày."

Giang Trừng không lạ gì hành động này của y. Sau chuyện quái nhân Tâm Hoa Thảo, những lúc sánh vai kề nhau, lúc nào hắn khó chịu cau mày, y đều làm như thế. Lúc đầu có cật lực né tránh nhưng đâu cũng vào đấy nên dần dần hắn cũng mặc kệ. 

Đầu lông mày giãn ra, tự dưng Giang Trừng muốn trêu đùa: "Không có gì có thể đảm bảo chắc chắn".

Nhưng khi thấy sắc mặt sa sầm của Lam Hi Thần, hắn ngay lập tức thấy trò đùa này thật ấu trĩ liền lựa lời trấn an: "Nhưng không có vấn đề gì lớn. Chỉ là sau đó sẽ mất một khoảng thời gian ngắn bế quan ổn định lại."

Lúc này Lam Hi Thần mới miễn cưỡng giãn cơ mặt, y sâu sa nhìn vào mắt Giang Trừng: "Ngươi thấy chuyện gì cần nói cho ta biết thì cứ nói, ta nhất định hết sức phối hợp cùng ngươi."

Giang Trừng bỗng nhớ tới thần tình ngày ấy của Lam Hi Thần ở Quan Âm Miếu và bộ dạng phát điên tại sơn động, không nhịn được cảnh cáo một câu: "Lam Hi Thần, ngươi không nên tín nhiệm người khác vô căn cứ như vậy, bằng không, đến cuối cùng chỉ có ngươi chịu thiệt".

Ngày đó có hai việc mà Giang Trừng mãi mãi không thể quên, là bản thân hắn lần đầu tiên vứt hết mặt mũi, vì một viên Kim Đan, nói xin lỗi với Ngụy Vô Tiện. Còn lại chính là Lam Hi Thần vậy mà thất thố với thúc phụ của y. Hắn thấy y ngẩn người nhìn chằm chằm quan tài nơi hai huynh đệ thân thiết của y nằm đó, cũng là lần đầu tiên ý cười trên môi y ảm đạm rồi vụt tắt. Cô Tô Lam Thị truyền tin Trạch Vu Quân bế quan không bàn nhân thế, Giang Trừng xem như việc hiển nhiên. Cũng giống như hắn cả đời đem một lời hứa thuận miệng của Ngụy Vô Tiện khắc ghi trong lòng, những lời cuối cùng của Kim Quang Dao và hình ảnh cái chết của hai người huynh đệ sẽ mãi là sợi tơ thắt lấy lương tâm Lam Hi Thần, mặc kệ y cố gắng vùng vẫy hay chạy trốn, vẫn không thể quên chính tay y giết chết hảo huynh đệ của mình.

Cứ nghĩ cả đời không gặp lại, nào ngờ lần tới gặp gỡ, trăng sáng hắn từng biết đã nhuốn thê lương cùng cực.

"Ngươi sẽ gạt ta sao?" y hỏi.

"Ta không." Giang Trừng bật thốt theo bản năng. Nhận ra mình vừa nói gì, vội vàng muốn biện giải liền nhận lại ánh mắt hạnh phúc của người bên cạnh: "Ta tin ngươi."

Đã lâu lắm rồi, trừ Kim Lăng cùng ba người phiền phức kia, không còn ai nguyện ý kiên nhẫn đối xử với hắn như vậy nữa.

Nhưng Lam Hi Thần không giống họ...

Y từng như vô số người dưng qua đường, mờ nhạt đi ngang qua hắn. Tình cờ tương ngộ, chẳng ngờ, y thế mà quay lại, cố chấp muốn xuyên qua tường thành giáp sắt hắn dựng lên để chạm vào hắn.

Lam Hi Thần, ngươi rốt cuộc là ý gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net