Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hôn mê một ngày một đêm thì Lam Hi Thần tỉnh dậy. Người tu tiên thể chất vốn tốt hơn người bình thường lại thêm dược liệu và điều kiện chăm sóc ở thôn Như Ân đều rất tốt vì vậy y nhanh chóng bình phục. Hay tin ân nhân muốn sớm rời đi, người nào người nấy trong thôn đều vô cùng luyến tiếc, nhưng vì không thể giữ được người ở lại nên trước khi hai người đi, người dân bèn lập tổ chức tiệc lớn để chia tay.

Nam nữ già trẻ mặc những bộ y phục lộng lẫy nhất, chuẩn bị đồ ăn ngon và rượu quý, cùng nhau tụ tập ở giữa thôn, đốt lửa, đãi tiệc. Lam Hi Thần và Giang Trừng ngồi ở vi trí chủ tọa, thôn dân vô cùng náo nhiệt vây quanh hai người, thi nhau kính rượu. Tuy nhiên, Giang Trừng sắc mặt lạnh lẽo, thôn dân tự nhiên theo bản năng giữ khoảng cách nhất định, bởi vậy đa số đều đến chỗ Lam Hi Thần cảm ơn. Lam Hi Thần vất vả ứng phó từng người một, khó nhất vẫn là đối phó với các cô nương. Các thiếu nữ tuông lên vây quanh Lam Hi Thần. Các nàng ríu rít, lanh lảnh nói cười, váy áo thướt tha muốn kéo Lam Hi Thần xuống dưới múa hát. Tính tình Lam Hi Thần vốn dĩ ôn hòa, đối với các cô gái đều vô cùng lễ độ, thấy những thiếu nữ này cũng không có ý xấu, y chỉ có thể cười khổ bị các nàng đẩy xuống. Thấy Lam Hi Thần xuống, thôn dân như được tiếp thêm lửa, sôi nổi hò reo nhảy múa. Một cô nương bỗng dưng kéo Lam Hi Thần ra trung tâm quảng trường, nắm lấy tay Lam Hi Thần, muốn cùng y nhảy múa. 

Mặc dù nếp sống của thôn dân đa số vẫn giống ở Trung Nguyên, nhưng tách biệt ngàn năm, sớm đã có phần khác biệt trong văn hóa. Vũ điệu của những thôn dân, Lam Hi Thần nhìn sao cũng không theo được. Y trước giờ làm người nghiêm trang nhã nhặn, đối diện với tình huống này, tâm tự sinh ra miễn cưỡng, chỉ muốn sớm quay lại bên cạnh Giang Trừng thế nên chỉ có thể mỉm cười khước từ.

Không ngờ cô nương kia thấy y khéo léo từ chối liền giậm chân, phồng má, chống hông quay đi. Mọi người xung quanh thấy thế vậy mà liền cười vang như được mùa, một số người còn lắc đầu khoái chí như đắc thắng. Bất ngờ hơn chính là cô nương quay đi kia kéo theo các tỷ muội tiến lên đài kéo Giang Trừng xuống.  Vừa rồi đỡ không ít rượu cho Lam Hi Thần nên Giang Trừng đã ngà ngà say, muốn nghỉ ngơi một chút, Lam Hi Thần bị kéo đi, thấy các cô gái không có ý gì xấu nên hắn không can, thế mà không hiểu kiểu gì thoáng cái lại thành bản thân bị tươi sống kéo xuống. 

"...Làm cái gì vậy?..." nam tử không động thủ với nữ nhân, các nàng càng không sợ Giang Trừng hung hăng trừng mắt, tu chân giới mà biết Tam Độc Thánh Thủ tàn độc nhẫn tâm bị thiếu nữ nhà người ta lôi lôi kéo kéo đi nhảy múa hẳn sẽ cười đến thấy ông bà tổ tiên.

Đến khi Giang Trừng được buông tha thì bản thân đã đứng trước mặt Lam Hi Thần.

Có cô nương còn "chân thành" cầm tay Giang Trừng đặt lên tay Lam Hi Thần. Thôn dân liền ồ lên, sau đó nắm tay nhau nối thành vòng tròn đi xung quanh hai người. Ánh sáng bập bùng của đống lửa ánh lên trên khuôn mặt Giang Trừng, đôi má ửng hồng vì men rượu như càng hồng hơn. Lam Hi Thần nghiêng đầu cười đến cong mắt, nhớ lại điệu nhảy cặp đôi vừa rồi của thôn dân, thế là y nắm tay hắn hòa vào tiết tấu âm nhạc.

"A Trừng, chúng ta nhảy một điệu đi", trong ánh lửa bập bùng và tiếng hò reo của thôn dân, Lam Hi Thần kéo Giang Trừng vào cuộc vui.

"Ngươi bỏ ta ra, Lam Hi Thần..." tỉnh người lại, Giang Trừng luống cuống muốn tách ra, nhưng vì động tác phản đối không quyết liệt nên ai kia được nước làm tới bám lấy hắn. 

Tay trong tay như chặt hơn, nụ cười của y in đậm trong mắt hắn, môi hắn cũng bất giác cong lên theo. Hình như hắn say lắm rồi, tâm trí chỉ còn nam tử bạch y trước mặt.

Âm nhạc sôi động nổi lên, dòng người hoan hỉ tận hưởng bầu không khí vui vẻ, nắm tay nhau ca hát quên trời quên đất. Những nụ cười nở trên môi và ánh sáng của đuốc lửa cứ hừng hực mãi. Đêm đã điểm canh ba nhưng cuộc vui vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.

Trăng tròn chiếu rọi thôn làng đang hân hoan reo hò. Lam Hi Thần, Giang Trừng ngồi trên nóc một căn nhà, nhìn về phía chân trời xa xăm. Thật vất vả thôn dân mới cho hai người rút khỏi bữa tiệc.

Giang Trừng nhìn xuống dưới, vốn chỉ vô tình lướt qua một lượt không ngờ chợt ánh mắt có chút thất thần. Thấy biểu hiện lạ của hắn, Lam Hi Thần cũng theo hướng nhìn theo, vừa thấy, cõi lòng y tựa như có một viên đá đánh động.

Bên dưới, theo hướng hai người nhìn có một đôi nam tử đứng bên nhau. Đó là một đôi phu phu. Một người khá là thanh tú đang dựa vào vai người còn lại. Người kia trông có vẻ hung dữ nhưng trong lúc trò chuyện với đạo lữ thì nét mặt lại rất nhu hòa. Bọn họ không ôm hôn nồng cháy, chỉ đơn giản tựa vào nhau thế nhưng vô hình chung tỏa ra một tư vị vô cùng hạnh phúc và bình an. Xem ra tình cảm giữa hai người rất tốt đẹp, triền miên ân ái. Thôn dân cũng tỏ ra rất bình thường với cặp đôi như đối với các cặp phu thê khác.

Nếu họ biết ngoài kia hầu như không chấp nhận loại tình cảm này, thậm chí có nơi còn xem là điều cấm kỵ thì không biết sẽ có biểu cảm như thế nào. Vô thức, Giang Trừng liên tưởng tới Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, một kẻ vô tâm vô phế, một kẻ không màng sự đời, trong mắt chỉ có nhau, mang tình cảm vô tư nhất dành cho đối phương, tiêu dao đi khắp thiên hạ... 

Giang Trừng rời mắt đi, nằm ở trên nóc nhà, mí mắt nặng nề lại uể oải, bên tai nghe thấy tiếng tiêu của Lam Hi Thần vang vọng thăm thẳm khắp đất trời. Là "Phượng Cầu Hoàng" Lam Hi Thần từng thổi cho hắn nghe khi ngày ấy hắn bị bệnh. Dưới ánh trăng chiếu rọi, y chẳng khác nào ngọc thạch được điêu khắc hoàn mỹ, luận nhân phẩm tướng mạo, quả thực không thẹn vời lời người đời ca ngợi. Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần, sâu trong lòng khẽ run lên. 

Trải qua nhiều năm như thế, hắn sớm đã nhìn thấu lòng người dễ đổi thay, sớm đã không còn mong cầu với một mái ấm gia đình trọn vẹn. Cho đến khi Lam Hi Thần mang hơi ấm bước vào thế giới của hắn. Giang Trừng không có cách nào phủ nhận loại cảm giác tuyệt vời mỗi khi Lam Hi Thần kề cận quan tâm. Một loại khao khát từ tận sâu tâm can thôi thúc hắn tiến tới hòa mình vào y, hắn không biết phải diễn tả xúc cảm này như thế nào, chỉ biết đến gần hơn mà mê luyến vấn vương. Nếu là lúc hắn còn trẻ, được sủng ái quan tâm như vậy, có lẽ sẽ cảm thấy vui mừng, kích động không thôi... 

Lắc đầu cười khổ, nhất định là uống nhiều quá nên mất trí, hắn nên ngủ một giấc, sáng mai tỉnh táo thức dậy, mọi chuyện lại trở về bình thường. 

Lam Hi Thần thổi xong khúc nhạc, quay đầu lại phát hiện Giang Trừng vẫn đang nhìn mình. Nhớ lại khuôn mặt cười vui lúc nãy, nụ cười kia xuất phát từ nội tâm vui sướng, đôi lông mày giãn ra, mắt hạnh tươi cười càng đem những đường nét lạnh lùng nghiêm nghị của Giang Trừng gội rửa đi mất, lộ ra vẻ đơn thuần ngây thơ như một đứa trẻ. Nếu có thể làm cho hắn luôn tươi cười như thế, chuyện gì y cũng đồng ý làm.

Đưa tay đặt lên xoa ấn đường lại nhíu chặt của hắn: "Ngươi mệt sao?"

Giang Trừng quay mặt đi, dựa vào trên nóc nhà, nhắc nhở Lam Hi Thần: "Chỉnh lại tóc đi, mạt ngạch bị lệch kìa."

Lam Hi Thần nghe xong, vương tay chỉnh lại mạt ngạch. Đúng là có hơi lệch. Sực nhớ ra sáng hôm nọ, sau khi y tỉnh dậy, Giang Trừng đưa lại cho y mạt ngạch. Đôi má ửng hồng, y cười tủm tỉm. Vậy là hai lần, Giang Trừng cầm lấy mạt ngạch của y.

"A Trừng có biết ý nghĩa của mạt ngạch nhà chúng ta không?"

Đột nhiên y hỏi thế, Giang Trừng nhíu nhíu mày: "Có ý nghĩa gì?"

Lam Hi Thần lộ ra một nụ cười Giang Trừng nhìn không hiểu, đem mạt ngạch thuần thục chỉnh lại, lắc lắc đầu: "Không có gì."

Hắn ngờ vực liếc nhìn y. Gia quy Lam gia nhiều như vậy, hắn nào nhớ hết. Tức thì nhớ tới hai lần hắn đưa mạt ngạch lại cho y, ánh mắt y không giấu được sửng sốt, nhất là lần đầu tiên. Trực giác mách bảo hình như hắn đã làm gì đó không đúng.

Nhân lúc đích chủ còn ở đây, hắn quyết định hỏi rõ: "Rốt cuộc mạt ngạch nhà các ngươi có ý nghĩa gì?"

Nụ trên môi Lam Hi Thần vẫn ôn nhu nhưng phản phất nét gì đó tà mị, y hơi nghiêng người về phía hắn, mặt đối mặt, âm giọng trầm ấm cất lên: "Vậy chúng ta đừng giấu giếm nhau nữa, có được không?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net