Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưởng thôn cùng thôn dân tiễn hai người đến gần Hỏa Phụng Sơn mới thôi, Lam Hi Thần cùng Giang Trừng từ biệt bọn họ. Hai người đối trưởng thôn trịnh trọng thi lễ, cảm tạ lão đã chiếu cố mấy ngày qua. Lam Hi Thần đưa một tấm phù cho ông, nói nếu sau này có chuyện nguy cấp, có thể dùng tấm phù này xin trợ giúp.

Trưởng thôn xúc động gật gù: "Nếu ngoài kia có khó khăn quá thì hãy về đây, chúng ta luôn rộng cửa đón hai ngươi."

Về đến Vân Mộng, Giang Trừng liền giao Tĩnh Quả cho Giang Diệp Phương. Chính bản thân hắn cũng phải chuẩn bị chu đáo. Những ngày tiếp theo Giang tông chủ ngày đêm nhốt mình trong phòng luyện công, giao lại toàn quyền xử lý cho gia phó và chủ sự. Nếu có khách quý đến thăm thì cũng là chủ sự tiếp đón. Đây đã là lần thứ ba trong tuần Kim Lăng đến Liên Hoa Ổ nhưng kết quả không có gì khác biệt. Suốt mấy ngày nay Kim Lăng ăn không ngon ngủ không yên, linh tính mách bảo có gì đó không lành, không gặp được cữu cữu, lòng dạ lại tăng thêm bất an. Đối diện với nụ cười miễn cưỡng của chủ sự, Kim Lăng đành ủ rũ dắt Tiên Tử quay đi.

Lam Tư Truy đi bên cạnh cũng không biết làm sao cho phải, chỉ có thể ở một bên nhẹ giọng an ủi Kim Lăng: "A Lăng, ngươi đừng lo lắng quá. Giang tông chủ hẳn là có việc quan trọng không tiện nói, nhưng ngài ấy là người hành sự bình tĩnh cẩn thận nên vạn sự nhất định sẽ thuận buồn xuôi gió."

Lam Tư Truy nói cũng phải, Kim Lăng mới tạm thời hạ xuống nỗi lo. Nhìn ra đầm sen bát ngát, giọng cậu có chút không vui đan xen bất mãn: "Cữu cữu lúc nào cũng xem ta là trẻ con vì vậy cái gì cũng muốn tự mình gánh vác. Ta nào còn nhỏ chứ, Kim thị đó không phải ta quản lý rất tốt sao. Vậy mà người cái gì cũng không nói cho ta biết."

Ánh mắt Lam Tư Truy sủng nịnh nhìn Kim Lăng: "Giang tông chủ thương ngươi nên mới như vậy".

Hai thiếu niên vốn định trở về luôn, nào ngờ chưa tới cổng lớn thì trời đổ cơn mưa, sấm chớp đùng đoàng nổ. Vân Mộng đang vào hạ, mưa nắng thất thường, mà mỗi lần mưa thì đều là những trận dữ dội. Thấy tình hình này khó mà ngự kiếm đi ngay được vì thế hai người nán lại trú mưa. Nhớ tới Vân Thâm Bất Tri Xứ là nơi núi cao mây mù quanh năm, Lam Tư Truy vẫn là hiếm khi đến vùng Giang Nam sông nước, Kim Lăng bèn dẫn Tư Truy đi thăm thú Liên Hoa Ổ.

Liên Hoa ổ tọa trên một bán đảo tiếp giáp với đất liền, những kiến trúc và thao trường chủ yếu đều xây trên nước, nối lại bằng các hành lang thông suốt. Chín đoạn hành lang đi giữa hồ sen vừa hùng vĩ lại rất mực thơ mộng. Đứng từ trên cao trông mắt ra xa liền thấy những hòn đảo nhỏ tựa như những viên ngọc bích rơi vào lòng hồ mênh mông.

"Ở đây bình thường không có người lui tới, lúc ta còn nhỏ, Vân Mộng có lễ hội thì cữu cữu dẫn ta ra đây ngắm pháo hoa. Khi hoàng hôn, khắp nơi sẽ có rất nhiều đèn hoa sen đủ sắc màu thắp lên, đứng ở đây liền thấy được toàn cảnh, thật sự rất là đẹp." Kim Lăng hào hứng kể.

Sấm chớp đã ngừng nhưng mưa vẫn rả rít, mặt hồ bì bõm bóng nước, mưa rơi tí tách cùng nước trời như nối đuôi nhau chạy dài. Đứng ở Vọng Cảnh Lâu hướng tầm mắt ra xa, lòng người bỗng thấy thật tự do. Chợt một cơn gió mạnh cuốn theo làn mưa hất vào người Kim Lăng, Lam Tư Truy vội đưa tay ra chắn giúp cậu, vô tình Kim Lăng lọt thỏm vào lồng ngực Lam Tư Truy. Hai ánh mắt chạm nhau như không có cách nào tách rời. Nhìn người thương trong lòng, Tư Truy không cầm lòng được vòng tay ôm chầm lấy Kim Lăng.

Sự run rẩy thể hiện rõ trong giọng nói, đến giờ Lam Tư Truy vẫn không dám tin tưởng đây là sự thật: "Đa tạ ngươi, A Lăng. Ta thật không dám tin tưởng ngươi sẽ chấp nhận ta."

Kim Lăng đỏ mặt, tay lóng ngóng vỗ về an ủi: "Không phải lỗi của ngươi, Ôn Uyển ngươi...".

"Ôn Uyển?"

Bất thình lình, phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc cắt ngang câu nói dở dang của Kim Lăng.

Kim Lăng, Lam Tư Truy bị thanh âm này dọa sợ đến tim suýt chút nữa nhảy khỏi lồng ngực. Xoay người nhìn lại, quả nhiên thấy khuôn mặt Giang Trừng đầy vẻ nghi hoặc và kinh ngạc đứng cách hai người không xa. Sự kinh ngạc chỉ lướt qua trong nháy mắt rồi bị ngọn lửa tức giận nhấn chìm, Giang Trừng hung hăng nói:

"Các ngươi làm cái gì?"

Nghe tin Kim Lăng đến thăm nhưng mọi sự chưa xong, Giang Trừng không muốn đứa cháu này biết chuyện nên nói Giang Văn đuổi người, không tiếp. Rồi lại nghe thêm tiểu tử này đi cùng Lam Tư Truy, lập tức một cỗ bất an khó nói dậy lên trong lòng Giang Trừng. Tưởng hắn mù không thấy ánh mắt của tiểu tử họ Lam kia nhìn Kim Lăng sao? Cho đến khi nghe chủ sự báo lại hai đứa nó dạo chơi ở Vọng Cảnh Lâu được nửa canh giờ rồi chưa xuống thì hắn nhịn không nổi nữa, phải đi xem xét. 

Nào ngờ Kim Lăng và Lam Tư Truy quả thực đang ôm lấy nhau, mạnh dạn và nóng bỏng ôm nhau. Chỉ cần không mù liền có thể nhìn ra, hai đứa nó không phải bạn tốt tri giao gì mà là một đôi tiểu tình nhân đang yêu nhau thắm thiết. Còn cả cái tên mà Kim Lăng vừa thốt ra.  Lời nói và cảnh tượng trước mắt giống như một đạo thiên lôi bổ thẳng vào người Giang Trừng, hắn như đứng chết trân tại chỗ.

"Cữu, cữu cữu!" Kim Lăng phát hiện Giang Trừng trước tiên, lập tức đẩy Lam Tư Truy ra, lớ ngớ, luống cuống kêu lên, trên khuôn mặt đỏ bừng đều là kinh hoảng cùng sợ hãi.

Cả người Lam Tư Truy cũng vô thức run rẩy, ngẩng đầu nhìn Giang Trừng nhưng cậu lập tức định thần lại ngay, chắp tay hành lễ với Giang Trừng.

"Giang tông chủ."

Ánh mắt Giang Trừng nồng ý căm hận nhìn Lam Tư Truy. Kim Lăng cảm nhận được sát khí liền cố ý chắn trước người Tư Truy, vội vàng phân minh: 

"Cữu cữu... chuyện này... chuyện này không như người nghĩ đâu".

"Kim Lăng" âm thanh đanh thép vang lên: "Ngươi gọi hắn là Ôn Uyển? Họ Ôn? Nói! Hắn rốt cuộc là ai?"

Kim Lăng ấp úng không dám nói ra khỏi miệng. Cậu nhìn Giang Trừng, lại lén lút nhìn Lam Tư Truy phía sau. Kim Lăng không muốn nói dối cữu cữu, lại biết sớm muộn gì cũng có ngày này nhưng không nghĩ mọi chuyện trở nên tệ như thế. Mắt thấy Tư Truy muốn tiến lên giải thích, Kim Lăng vội chắp tay trước cữu cữu: 

"Cữu cữu, Tư Truy lúc nhỏ quả thật họ Ôn. Là... Là ...llà... Ôn thị...Thế nhưng Tư Truy cùng với những tên Ôn thị khác không giống nhau. Khi đó hắn còn rất nhỏ, chưa từng hại chúng ta."

Lam Tư Truy trong lòng biết lúc này làm thế nào cũng tránh không khỏi. Tiến lên quỳ trước mặt Giang Trừng:

"Giang tông chủ" Lam Tư Truy dốc hết quyết tâm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Giang Trừng, "Kỳ thực vãn bối là hậu nhân Ôn thị, năm đó được Ngụy công tử cứu trên Loạn Táng Cương, sau khi Loạn Táng Cương bị vây quét, vãn bối được Hàm Quang Quân đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ nuôi lớn, đổi thành họ Lam, hiệu Tư Truy". 

"Ngươi là... Ôn thị..." Giang Trừng sắc mặt chuyển thành màu đỏ giận dữ. Hắn không dám tin nổi nhìn nhìn Kim Lăng, cảm thấy đầu đau như búa bổ: "Ngươi biết nhưng vẫn cùng hắn phát sinh loại quan hệ đó..."

Bất giác hắn cười lên, nhưng trong nụ cười âm trầm này hàm chứa sự thống khổ cực độ cùng với hận ý: "Kim Lăng, ngươi nói cho ta biết, giết phụ thân ngươi là ai?"

Kim Lăng như bị bóp chặt yết hầu, khàn giọng đáp: "... Quỷ tướng quân, Ôn Ninh."

"Ngụy Vô Tiện là vì ai, đại náo Bất Dạ Thiên hại chết mẹ ngươi?"

"... Cữu cữu..." Kim Lăng gần như nói không được: "Cái đó cùng Tư Truy... không có quan hệ..."

"Không có quan hệ?" Giang Trừng liếc Lam Tư Truy, "Ôn Ninh là gì của ngươi?"

Lam Tư Truy nhắm mắt lại, khổ sở mở miệng nói: "... Là biểu thúc phụ."

"Đây là cái ngươi gọi là không có quan hệ?" Giang Trừng nhếch miệng cười cợt, "Chẳng trách ta cảm thấy kỳ quái, cái tên Quỷ tướng quân kia sao lại không đi theo Ngụy Vô Tiện, mỗi ngày đều cùng các ngươi đi săn đêm."

"Cữu cữu!" Kim Lăng không khống chế được thét lên: "Quỷ tướng quân cũng đã cứu chúng ta ở Quan Âm miếu, người đã quên sao?" mắt cậu đỏ hoe: "Con cũng không có cách nào tha thứ cho Quỷ tướng quân. Lúc Tư Truy thành thật thân phận với con, con cũng không sao chấp nhận được. Nhưng cữu cữu... con đã nghĩ kỹ rồi, con không phải là cao hứng nhất thời. Tư Truy hắn thật sự cùng những cái đó của Ôn thị không có bất cứ quan hệ gì. Rõ ràng Tư Truy vô tội. Chúng ta không thể đem những tội ác đó oán giận lên đầu Tư Truy."

Giang Trừng vẻ mặt như ác quỷ Tu La: "Hay cho hai từ "vô tội". Vậy trăm mạng lớn nhỏ Giang gia năm đó có tội? ông ngoại bà ngoại, cha mẹ của ngươi cũng có tội? Chỉ dựa vào họ Ôn của hắn, chính là có tội."

"Cữu cữu!" Kim Lăng thấy Tử Điện hóa hình, vội chắn trước Lam Tư Truy.

"Kim Lăng" Giang Trừng như thét ra lửa. 

"Nếu hôm nay người thật sự muốn giết Tư Truy, vậy dứt khoát giết con trước đi!"

"Được. Giết xong tên tiểu súc sinh này rồi ta đem ngươi đi tạ tội trước linh vị của tỷ tỷ!" Vừa dứt lời liền đẩy Kim Lăng ra, không chút lưu tình quất roi vào người Lam Tư Truy.

Lam Tư Truy không nhúc nhích, mặc cho Tử Điện quất vào, tuy rằng cắn chặt răng, tụ lại linh lực toàn thân để chống đỡ, nhưng cũng không thể địch lại Giang Trừng, khụ một tiếng phun ra một ngụm máu lớn. Xong, cậu vẫn ngoan cố quỳ chịu trận. 

Lấy tu vi của Lam Tư Truy, vốn dĩ chống đỡ không nổi Tử Điện. Kim Lăng vừa ngẩng đầu, đã thấy Lam Tư Truy ngã lăn trên mặt đất, mà hai mắt Giang Trừng hằn tia máu, mặt đầy sát khí, vốn không có ý muốn dừng tay. Kim Lăng liền bất chấp lao tới ôm chặt Lam Tư Truy, đưa lưng hứng lấy đòn roi.

Giang Trừng thất kinh nhìn Kim Lăng liều mạng, bước chân tiến tới muốn xem thương thế Kim Lăng thế nào, lại bị hành động tiếp theo của nó làm cho đông cứng. Đứa cháu tính tình kiêu ngạo ngang tàng không kém gì hắn hôm nay vậy mà từ bỏ tự tôn, quỳ xuống chắp tay dập đầu cầu xin hắn tha cho Ôn cẩu.

"Cữu cữu. Con cầu xin người. Cầu xin người bỏ qua cho Tư Truy. Con rất hận Ôn cẩu nhưng mà, Tư Truy thật sự không liên quan..."

"Ngươi..." Lồng ngực Giang Trừng như bị hỏa ngục thiêu đốt, muốn ra tay nhưng tay không sao nhấc lên nổi.

Điện quang trên Tử Điện chớp giật liên tục.

"Từ nay ta không muốn thấy mặt ngươi nữa."

"Cữu Cữu..." Kim Lăng đau lòng ngẩng đầu.

"Cút!" Giang Trừng vung một roi ra mặt hồ. Mặt nước lập tức nổ đoàng một tiếng kinh người, cột nước bắn tung tóe, tia điện tàn dư chạy "xẹt xẹt" trên mặt nước. Khắp Liên Hoa Ổ giật mình vì tiếng nổ này, nhao nhao không biết là ai tấn công.

Thiếu niên áo vàng khập khiễng lùi về phía sau một bước, đi đỡ thiếu niên áo trắng nằm trên mặt đất lên, hai người dìu nhau đi qua Giang Trừng. Thời khắc đi ngang qua cữu cữu, Kim Lăng cúi thấp đầu, nước mắt vì vậy không giữ được nữa, rơi xuống nền đá lạnh lẽo.

Đến khi bóng dáng Kim Lăng khuất sau các dãy hành lang, Giang Trừng gần như không thể đứng vững, hắn phải bám vào cột nhà, nặng nề thở. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net