chương 2: Giang Liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11 năm trước.

Sự kiện Quan Âm Miếu kết thúc đã được mấy tháng. Tu chân giới không có gì biến động ngoại trừ việc Lam tông chủ bế quan không ra cùng với phu phu Vong Tiện đi vân du tứ phương thì không có gì nổi bật.

Vân mộng Liên Hoa Ổ, tiếng ồn áo náo nhiệt của khu chợ vọng vào cũng không xua tan đi không khí căng thẳng cùng ngột ngạt.
Giữa thao trường ,Giang Trừng tức giận nhìn đám đệ tử mặt mũi bầm dập của mình ,bọn họ cư nhiên đi trêu chọc khách khanh của hắn. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu bọn chúng bị đánh rồi nhưng vẫn không chừa. Chỉ có hắn biết vị khách khanh kia thực lực như thế nào.

- Mấy đứa các ngươi chán sống rồi phải không? Không có việc gì đi trêu chọc nàng làm gì? Nếu như không phải nàng hạ thủ lưu tình thì hiện tại các ngươi còn mạng đứng ở đây được à?

- Tông ...tông chủ, không phải do chúng đệ tử, đệ tử cũng không biết tại sao lại bị đánh...

- Các ngươi thật sự không biết.

- Thật sự không biết ( đồng thanh)

- Nàng sẽ không tùy tiện đánh người mà không có lí do,chắc chắn là các ngươi đã làm gì đó. Hôm nay luyện tập gấp đôi.

Chúng đệ tử mặt héo đi ,trong lòng kêu gào  tông chủ chúng tôi thật sự là không biết mà. Ai biết được nàng chạm phải dây thần kinh nào chứ. Tuy là không cam lòng nhưng chúng đệ tử cũng không dám hé răng, chỉ có thể lê lết tấm thân bầm dập của mình đi dược phòng xin thuốc trị thương.
                      ----------*---------
Sau khi phạt xong đám đệ tử không nên thân của mình,Giang Trừng đi tìm vị khách khanh nào đó.

Giang Liên,tự Thanh Ngọc là vị khách khanh nào đó của Giang gia. Đang ngồi vắt chân rung đùi cắn hạt dưa ở đình nghỉ mát giữa hồ. Khi Giang Trừng đến chính là nhìn thấy tư thế không một chút thục nữ nào như vậy,lắc đầu thở dài.

- Giang Liên, ngươi lại đánh đệ tử của ta.

Mỗ khách khanh nào đó nhìn tông chủ nhà mình, thở dài một tiếng. Rồi trả lời một câu không đúng trọng tâm.

- Tông chủ,hôm nay thuộc hạ phát hiện ở phía Tây Vân Mộng có thi khí đột nhiên xuất hiện.

- Sau đó đây!

- Thi khí tuy rằng đột nhiên xuất hiện , nhưng đã lan ra khá rộng , thuộc hạ hỏi thôn dân xung quanh thì nó mới xuất hiện trong ngày hôm qua. Thuộc hạ đã đi tìm hiểu nhưng vẫn chưa tìm thấy nguyên nhân cùng nơi phát ra, thấy địa phương nhiễm thi khí khá lớn nên trở về tìm thêm người.

- Thì ra là vậy ! Nhưng ngươi tại sao lại đánh ta đệ tử?

- Tông chủ, chuyện là như thế này.

Khi Giang Liên trở lại Liên Hoa Ổ đã là giữa trưa, nàng muốn tìm giang chủ sự bàn bạc phái thêm người đi điều tra cùng giải quyết những nơi nhiễm phải thi khí. Nàng đi thẳng đến thẳng chỗ của chủ sự thì nghe tiếng của chúng đệ tử đang thảo luận. Vốn nàng cũng không quan tâm nhưng nàng lại là nhân vật chính của cuộc thảo luận nên nhất thời hứng thú đứng lại nghe.

Đệ tử a: sư huynh ,giang khách khanh trông thật xinh đẹp, lẽ ra nên có nhiều người theo đuổi mới đúng, nhưng hiện tại ngài ấy vẫn ế là vì sao?

Đệ tử b: Đệ mới đến nên không biết,giang khách khanh tuy là nữ còn rất xinh đẹp nhưng nàng rất bạo lực, tính cách quái dị còn khó ở như tông chủ,vui buồn thất thường lại hay đánh người. Đây chính là lí do a.

Đệ tử c: đúng vậy, lần trước có một hoa hoa công tử đến trêu đùa, thì bị nàng đánh đến mẹ cũng không nhận ra con. Sau đó hoa hoa công tử đó được người nhà đón về thì hôm sau người nhà hắn đến tìm nàng đòi lí luận, thế là bị nàng đánh cho kêu cha gọi mẹ.
.....
Chúng đệ tử vẫn rôm rả thảo luận mà không hề phát hiện người trong câu chuyện được nhắc đến kia mặt đang càng ngày càng đen.

- Sau đó ngươi đánh bọn chúng thành đầu heo?

Giang Trừng nghe nàng kể xong thì có chút buồn cười. Giang Liên là khách khanh và cũng là nghĩa muội của hắn, nàng đi theo hắn từ lúc hắn mới bắt đầu gây dựng lại Giang gia, lúc đó hắn gặp rất nhiều khó khăn là nàng ở bên cạnh giúp đỡ ,phụ trợ, nàng tính cách đúng là không được, gọi là nữ hán tử cũng không sai. Quan hệ của nàng với hắn với nàng rất vi diệu, người khác sẽ tưởng hắn với nàng là một đôi nhưng thực sự không phải như vậy, bởi hai người tính cách giống nhau nên giống như một người ca ca với muội muội của mình hơn là người yêu. Trong Giang gia , nàng là người hắn tin tưởng nhất, nàng sẽ không phản bội lại hắn.

- Ta chẳng qua là cùng bọn họ nói chuyện nhân sinh chút thôi.Ta đánh như thế đã là rất nhẹ rồi.

- Thôi được rồi, chuyện kia ngươi giải quyết như thế nào?

- Thuộc hạ cùng Giang chủ sự sau khi bàn bạc, quyết định để hai nhóm đệ tử đến đó trước, một nhóm sẽ đi điều tra tìm hiểu nơi phát ra thi khí, một nhóm sẽ đi giải quyết nơi nhiễm thi khí cũng thuận lợi cho việc chiếu ứng lẫn nhau. Nếu một trong hai nhóm xảy ra chuyện thì nhóm còn lại sẽ đến cứu viện. Nếu không giải quyết được thì thuộc hạ sẽ đích thân đến,hơn nữa thuộc hạ xem nơi đó cũng không quá nguy hiểm, thích hợp để bọn chúng lịch luyện.

- Như vậy cũng được. A Liên lần này ra ngoài ngươi có tìm tới được vật đó?

- Đã tìm được.

- Thật tốt quá!

- Tông chủ, ngài thật sự muốn hoàn lại đan cho Ngụy Vô Tiện sao? Rõ ràng là hắn...

- Giang Liên...

Giang Liên tuy không lo sợ Giang Trừng tức giận nhưng cũng là người thức thời. Không lại nhắc nữa.Không khí giữa hai người có chút trầm trọng cùng lúng túng. Giang Trừng nhìn nàng không nói nữa, cũng biết bản thân lỡ lời nên giọng cũng dịu đi.

- Ta muốn hoàn đan lại cho hắn là vì không muốn bản thân luôn luôn cảm thấy nợ hắn, cảm giác đó thực khó chịu, nó làm ta cảm thấy day dứt ,dằn vặt. Ta chán ghét người khác nói ta không bằng hắn, nói ta là nhờ viên kim đan này mới có được ngày hôm nay. Ta mệt mỏi. Hơn nữa không phải ngươi nói có cách giúp ta cải tạo lại thân thể để một lần nữa kết đan sao?

Giang Liên nhìn hắn rất lâu khiến hắn có chút lúng túng. Chân tướng hắn vì sao thất đan , nàng cũng biết rồi. Hắn biết vì chuyện của hắn nên nàng đối với người nhà họ Lam cùng Ngụy Vô Tiện đều không có hảo cảm. Lúc biết hắn muốn hoàn lại đan cho Ngụy Vô Tiện, nàng với hắn còn cãi nhau. Nàng quan tâm hắn ,hắnbiết. Hắn chẳng qua chỉ là muốn cùng Ngụy Vô Tiện thật sự là đường ai nấy đi, không thể vì một viên kim đan mà có một chút quan hệ. Sau đó nàng cũng đồng ý giúp hắn , còn nói sẽ giúp hắn một lần nữa cải tạo lại thân thể để một lần nữa kết đan. Từ lúc đó trở đi, nàng thường xuyên ra ngoài tìm kiếm dược liệu cùng tài liệu cần thiết liên quan tới đổi đan .

- Ta biết rồi, rất nhanh sẽ tìm được. Đến lúc đó ngài cách xa tên khốn vong ân phụ nghĩa kia đi.

- Đừng tức giận nữa được không?

-  Vậy phải xem biểu hiện của tông chủ thân ái của muội rồi.

Giang Liên xưng hô với hắn có chút loạn, lúc thì Trừng ca - muội, lúc thì tông chủ - thuộc hạ,... Nàng là người yêu ghét rõ ràng, tính cách thì quái dị khi thì giảo hoạt như hồ ly,khi thì thẳng như ruột ngựa... Đôi khi hắn cũng hết cách với nàng.

- Trừng ca, mấy ngày nữa ta sẽ xuất phát đi Miêu Cương tìm kiếm tung tích cực của thảo , đến lúc đó nếu có gì dị biến huynh thay ta đi nhìn một chút. Ta cảm thấy lần này thi khí đột nhiên xuất hiện có chút quái dị nên lúc đó huynh phải cẩn thận.

- Ta biết rồi. Muội cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net