Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng khi mới thức dậy, Giang Trừng đã thấy Lam Hi Thần lại đi từ của ngoài vào, có vẻ như y vừa đi tan bộ buổi sớm xong, trán còn vương môộ vài giọt mồ hôi. Hắn cũng ra ngoài hít thở không khí, quả thật vô cùng trong lành.
" Dậy sớm vậy ? " Hắn hỏi.
" Ừm, theo thói quen thôi. " Y đáp, kì thực y có chút không quen với thời gian ở Nhân giới, bởi thần linh như y sống rất lâu, khái niệm thời gian dường như cũng bị lãng quên ở Thiên giới, trừ những dịp đặc biệt ra thì về cơ bản thần linh chẳng mấy ai quan tâm đến giờ giấc. Nhưng bây giờ Lam Hi Thần không còn là Trạch Vu Quân, sống ở Nhân giới thì phải học cách làm quen với Nhân giới, vì vậy cho nên để khởi đầu một ngay mới, Lam Hi Thần đã cố gắng canh thời gian mà một người bình thường hay dậy nhất có thể. Vậy nên khi nghe Giang Trừng hỏi vậy, y có chút lúng túng, đành chọn một cái cớ trả lời qua loa lấy lệ.
Nhưng Lam Hi Thần là một người nói dối tệ hại, vậy nên cái lý do vụng về đó nhanh chóng bị người bên cạnh nhìn thấu.
Hắn không nói gì nhiều, nhìn khóm hoa trong vườn đêm qua đã đơm nụ mà trong lòng vô cùng thoải mái, sớm ra đã có ong bướm đến lượn lờ xung quanh. Lam Hi Thần nhìn thấy ý cuời trong đôi mắt phớt tím của hắn cũng cảm thấy vui lây.
Y nhẹ nhàng nói : " Hoa nở rồi sao ? "
" Vẫn chưa đâu. " Giang Trừng phủ nhận, nhưng trong lời nói xen lẫn chút chờ mong, " Nhưng chỉ tầm vài ba hôm nữa thôi, chúng sẽ nở ra những đóa hoa rất đẹp. "
Lam Hi Thần nghĩ thầm, hẳn hắn rất yêu thích thực vật, bằng không xung quanh cao nguyên và ngôi đền này đã không trồng nhiều kì hoa dị thảo đến như vậy, và hắn cũng sở hữu một lượng kiến thức về hoa cỏ nhiều đến như thế.
Trên cao nguyên Vân Mộng bốn mùa sen nở, mỗi mùa là một loài sen khác nhau. Bây giờ đang tiết xuân sang, hồng liên tỏa hương thơm ngát. Giang Trừng ngắm những búp hoa nho nhỏ đã đời, toang đứng lên, hắn quay người cất bước rồi bỗng khựng lại như sực nhớ ra chuyện gì đó.
" Ối, ta quên nói với ngươi chuyện này. " Giang Trừng nói với Lam Hi Thần.
" Công tử cứ nói. " Y đáp, có vẻ như y vẫn còn khách khí, xưng hô vẫn còn chút dè dặt.

Giang Trừng không quá câu nệ tiểu tiết, mặc y gọi sao đó thì gọi, miễn là nó không quá lố bịch. Cứ nghĩ hắn sẽ giao cho y việc gì, nào ngờ đâu, hắn chỉ nở một nụ cười nhẹ.
" Quên mất chưa chào ngươi buổi sáng. "
****
Ở một góc khuất nào đó, Chu Minh Châu cũng mới vừa dậy. Nàng ta định đi tìm Giang Trừng, vừa vặn thu hết cảnh tượng ban nãy vào mắt. Nàng dạt dào hứng thú ngồi xem, thuận tiện hóng thêm chút chuyện sau này kể lại cho mấy vị đền chủ khác. Nhưng Giang Trừng có thể cảm nhận được ánh mắt đầy nóng bỏng mà Chu Minh Châu trao cho hai người bọn họ, không nói không rằng vứt thêm một cái cán chổi về phía nàng.
" Oái ! " Chu Minh Châu ôm đầu rên rỉ, Giang Trừng chỉ vứt cho nàng một cái nhìn đầy khinh bỉ rồi thong thả rời đi. Trước khi đi còn nói, " Nếu lần sau còn muốn cán chổi đập vào mặt thì cứ tiếp tục nghe lén đi. "
Lam Hi Thần miễn cưỡng đỡ nàng dậy, nhưng Chu Minh Châu từ chối. Phủi phủi y phục, nàng nhỏ giọng làu bàu.
" Đồ đáng ghét, bà đây trù ngươi vĩnh viễn không có người yêu. "
Y chỉ cười trừ.
" Ta cảm thấy hắn đối xử với cô nương rất tốt. "
Quả thật là như vậy, y cảm thấy chỉ riêng việc lúc khó khăn có thể xin ở nhờ mà không chút khách khí, nói chuyện xưng hô không cần câu nệ đã là rất đáng ngưỡng mộ , mối quan hệ tự nhiên như vậy thật khiến y ghen tị.
Chu Minh Châu nghe Lam Hi Thần nói vậy, tâm tình cũng thoải mái hơn đôi chút. Nàng nhìn lên bầu trời, giọng điệu xa xăm.
" Cũng chỉ vì hắn xưa nay ít khi giao thiệp với người ngoài, trong các đền chủ cũng không thân cận mấy người. Nhưng Giang Trừng hắn thế mà chịu cho một người xa lạ như ngươi ở lại đây, quả đúng là hiếm thấy. Không biết rốt cuộc hắn nghĩ gì. " Không biết rốt cuộc hắn đã quên chuyện đó hay chưa. Tuy rằng Chu Minh Châu rất muốn nói vậy, nàng nghĩ lại rồi thôi. Chuyện đó đối với Giang Trừng là một cái vảy ngược cấm kị, hắn không muốn tiết lộ ra ngoài, cũng không muốn bất cứ ai nhắc lại.
Lục y nữ sĩ theo hướng Giang Trừng mà rời đi, để lại một Trạch Vu Quân trong lòng bộn bề suy nghĩ.
****
Giang Trừng ngồi trong một phòng riêng, đây là căn phòng đặc biệt chỉ có đền chủ mới được vào. Căn phòng rất rộng, xung quanh có khắc những họa tiết tinh xảo, góc bên trái có kê một cái tủ sách lớn, trong đó chứa toàn cấm thư, góc bên phải là một dãy dây thừng đã được làm phép nhằm ngăn cách nơi này với không gian bên ngoài. Chính giữa đặt một chiếc gương lớn cũng được khảm hoa văn được để dưới một cái lư hương khói nghi ngút, không gian nhuộm một màu huyền bí.
Căn phòng này là nơi để đền chủ tiếp nhận ý chỉ, không chỉ có thần linh mà còn ở các ngôi đền khác dẫu cách xa hàng nghìn dặm.
Giang Trừng ngồi yên nhìn làn khói mỏng bao lấy gương thần Bát Chỉ Kính, một bóng hình dần dần hiện ra, là một nam tử.
" Chu Minh Triệt, ngươi định thế nào đây? "
Người trong gương là Chu Minh Triệt, một trong hai đền chủ của Bì Lâm đền, đại diện cho nữ thần may mắn Cát Tường Thiên, anh trai song sinh của Chu Minh Châu. Hiện cũng đang sử dụng Bát Chỉ Kính đặt tại Bì Lâm.
" Còn sao nữa, để nó tự biết sai mà trở về vậy. Tiểu Châu cũng đã hai mươi ba tuổi, tiếp nhận chức vị cũng đã được năm năm, nó nên tự mình nhận ra lỗi lầm. "
Ờ, thì ăn một con cá để phóng sanh cũng là một lỗi lầm.
Chu Minh Triệt bắt đầu than thở, từ chuyện Chu Minh Châu ở nhà ra sao đến đám thần chủ tại Cửu Trùng Thiên như thế nào. Hắn kiên nhẫn nghe được một lúc, cuối cùng không nhịn nổi, ngắt lời.
    " Vào trọng tâm, rốt cuộc ngươi muốn nói gì? "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC