Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Ông cha ta ngày xưa có câu, không có cái gì là không có giá của nó, mỗi một thứ trên đời đều đuợc trả bằng một cái giá khác nhau, mà dạo này được các vị cao nhân đặt cho một danh xưng hết sức mĩ miều là Luật nhân quả.
    Gỉa dụ nhé, nếu ngươi uống canh nóng, hậu quả là ngươi sẽ bị bỏng môi, nếu ngươi dẻ cá không cẩn thận, kết cục là ngươi sẽ bị hóc xương mà chết. Xa hơn một chút, nếu như ngươi là một thằng dân đen không biết trời cao đất rộng, môỗ ngày ôm mộng đuợc " chuốc xuân dược " với tiểu thư nhà bên, cái kết không cần phải nói nữa, ngươi sẽ bị lão gia nhà nàng băm thành thịt người bảy món mà đem đi mời khách quan....khụ...vấn đề bay xa quá rồi.
   Nói tóm lại, trên đời này không có thứ gì là miễn phí, cũng giống như việc ở trọ thì phải trả tiền, dù có là thần tiên đi chăng nữa thì việc "tạm trú" tại đền của một vị thần khác, xâm phạm gia cư bất hợp pháp thì chỉ có nước nai lưng ra trả nợ. Mà nói không ngoa, chính là trường hợp của Trạch Vu Quân bây giờ.
   Hiện tại, y đang đứng nấp trong một bụi rậm đầy rẫy những sinh vật nhỏ bé gớm ghiếc. Bùn đất vấy bẩn bạch y trắng tinh khiết mới giặt hôm qua. Giang Trừng và Chu Minh Châu đứng cách đó không xa, trên tay lăm lăm linh kiếm.
   " Đã thấy động tĩnh gì chưa ? " Chu Minh Châu cố gắng đè thấp giọng xuống hỏi. Giang Trừng điềm nhiên đáp : " Vẫn chưa đâu. "
    Lam Hi Thần thở dài, bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ.
    Buổi sáng hôm nay, sau khi Giang Trừng ngồi thiền một mình tại căn phòng đặc biệt dành cho đền chủ, Chu Minh Châu làm bay màu mấy bông hoa, Lam Hi Thần bẻ gãy thêm mấy cây chổi nữa thì mãi đến tận trưa, hắn mới rời khỏi đó, nhìn bãi chiến trường mà hai người kia bày ra giống như được xuyên qua một thế giới khác. Cơ mà trọng điểm không phải ở đó, cái chính là sau bữa trưa, hắn mới gọi y lại, nói.
    " Lam Hi Thần, hiện tại ngươi đang ở tạm đây đúng không? "
    Y gật đầu : " Đúng vậy. "
    " Cũng tạm thời làm việc ở đây chứ !? "

     Y lại gật đầu lần nữa. Giang Trừng như chỉ đợi có thế, hắn đập bàn một cái.
    " Có thế chứ ! Đẫ làm thì làm luôn cho trót, tối nay ngươi và Chu Minh Châu đi cùng ta luôn. "
     Lam Hi Thần ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra, trước tình huống xảy ra quá đột ngột này, y chỉ có thể lắp bắp hỏi, " Đi đâu ? "
    Hắn cố tình ra vẻ thần bí : " Đương nhiên là đi từ tà rồi. Thôi, không nói nhiều nữa, tạm thời ngươi cứ lui ra ngoài đi, đến tối nếu có việc gì, ta sẽ nói lại sau. " Hắn vừa nói, vừa xua tay, ngụ ý bảo Lam Hi Thần ra ngoài.
    Y vừa đi ra, Chu Minh Châu mang vẻ mặt nghiêm trọng nhìn y đầy đăm chiêu, chờ y đi được một đoạn, nàng mở cửa bước vào trong.
    Tuy Lam Hi Thần đã đi được một quãng khá xa, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất an. Vội ngoảng đầu quay lại, chọn một góc kín đáo ở một góc tường, bắt đầu hành vi được lưu truyền rộng rãi trong giới trộm cắp gián điệp, đó chính là nghe lén.
    Y thề, mặc dù có bị nhiều người bảo rằng đôi khi không có tự giác của một vị thần quân, nhưng lần này chinh là lần không có tự giác nhất.
   Từ trong thư phòng truyền ra giọng nói đầy nghi hoặc của Chu Minh Châu, nàng nói, " Lần này Minh Triệt, không, là Cửu Trùng Thiên Nguyệt lại giao cho ngươi việc gì ? "
    Hắn nâng một tách trà, hương sen nhàn nhạt vấn vưỡng nơi đầu mũi, hắn uống một ngụm, bình thản trả lời : '' Không có gì, chẳng qua cũng như mọi khi, không tìm pháp bảo thì cũng là xuống trấn từ tà diệt ma. "
     Chu Minh Châu thừa biết chuyện đó nên khi nhận được câu trả lời bâng quơ của Giang Trừng, cảm thấy có chút bực bội.
    " Ý ta không phải là vậy. " Nàng nhìn thẳng vào mắt Giang Trừng, " Cửu Trùng Thiên Nguyệt có bảo ngươi mang theo Lam công tử ? "
    " Không có. " Như chỉ đợi có vậy, Chu Minh Châu vội cắt ngang lời hắn, " Thế thì tại sao ngươi lại mang y theo cùng ? Chuyện đó quá nguy hiểm!? "
    Rồi còn lo lắng bồi thêm một câu, " Ngươi đừng quên, y cũng chỉ là một phàm nhân, mệnh cách ngắn ngủi, dấn thân vào nguy hiểm chẳng khác nào tự tìm đường chết. "
    Cũng giống như Chu Minh Châu, Giang Trừng cũng thừa biết chuyện đó. Tất nhiên hắn cũng hơi lo lắng cho Lam Hi Thần. Ngoài vườn, những nụ hoa dần dần hé nở, hương hoa ngập tràn không khí. Hắn nâng tách trà trong tay lên, nói với Chu Minh Châu bằng ngữ điệu không nhanh không chậm, thậm chí còn mang theo vài phần tin tưởng.
    " Ta tin, y chưa bao giờ là một phàm nhân. "
     Từ lần đầu gặp y, ta vẫn luôn tin chắc là vậy.
   ****
    Bây giờ hồi tưởng lại chuyện xảy ra cách đây mấy canh giờ, Lam Hi Thần không khỏi tự hỏi, lẽ nào Giang Trừng đã phát hiện ra điều gì rồi.
    Tuy y cũng rất muốn thú nhận thân phận, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Lam Hi Thần vẫn chưa thể lấy lại linh lực cùng hai món pháp bảo. Nếu nói mà không có gì chứng minh thì y chỉ còn nước mang danh  Thần kinh suốt quãng thời gian ở đây.
    Hơn nữa, còn chưa tìm được con trai của Tử Tri Chu thần quân, tuyệt nhiên không thể trở về Thiên cung, triệu tập một giàn Thiên binh tỏa sáng lấp lánh mà trở về Nhân giới, vỗ ngực chứng minh, tự hào nói, " Ta đây là thần. " Làm như vậy có hơi mất mặt.
    Nói tóm lại, bây giờ Trạch Vu Quân chỉ có thể đi theo người ta làm tạp vụ mà thôi.
    Đúng là điển hình của việc lên voi xuống chó.
    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC