Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ái phi, ngươi chắc chắn chứ? Quyết định rồi đừng có hối hận." Lam Hi Thần chớp chớp đôi mắt, không lạnh không nóng nói.

Giang Trừng vung tay, chém đinh chặt sắt nói, "Hình như hoàng thượng không muốn ta đi cùng nhỉ? Nói thẳng đi, lươn lẹo làm gì?"

"Ái phi? Hay là ở lại hoàng cung nghỉ ngơi đi."

Giang Trừng đá y, cực kì kiêu ngạo nói, "Ta mắc gì phải nghỉ ngơi? Ta vẫn tốt... vẫn tốt."

"Nương nương, nô tài thấy người không khỏe, hay là người đừng đi, thân thể quan trọng a!" Phúc công công cười lấy lòng, vung quạt phe phẩy quạt cho hắn.

Giang Trừng xua tay, "Không cần, nói cho các người biết, hoàng thượng của các ngươi luận về đấu võ, ta hoàn toàn...."

"Giang phi nương nương! Người lợi hại vậy sao??? Thắng cả hoàng thượng!" Các vị công công hộ tống vỗ tay rầm rộ, đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn.

Giang Trừng  chép miệng, "Chậc, ta còn chưa nói xong, các ngươi gấp cái gì? Ý ta nói, hoàng thượng của các ngươi luận về đấu võ ta thừa nhận đánh không lại. Nhưng! Đấu trí thì hoàng thượng của các ngươi chỉ là tép riu."

Dung công công há hốc, "Nương nương, người thật sự là quá lợi hại!"

"Ha ha, ta mà! Tài mạo song toàn, từ đông tây kim cổ cái gì cũng biết cái gì cũng tinh thông! Nói nhỏ cho các ngươi biết, nếu như chuyến đi này hoàng thượng sẽ bị hành thích, băng hà sớm. Đất nước còn có ta!" Giang Trừng che miệng cười gian.

Lam Hi Thần đứng xem kịch cũng khó có thể nhịn được, "Ái phi đây là rủa trẫm chết sớm? Ha ha... Được lắm! Người đâu lôi ra chém!"

Giang Trừng trợn mắt nhìn Lam Hi Thần, cuối cùng lại siết lấy tay áo y, mỉm cười, "Hoàng thượng, ta đùa mà, người đừng nghiêm túc như vậy. Yên tâm, trên đường bao nhiêu chông gai cạm bẫy đang đợi người, ta cũng sẽ không nhụt chí mà bảo vệ người chu toàn!"

Các vị công công cùng Vũ Chân gật đầu nhìn nhau, "Hoàng thượng, chúc mừng người vì bên cạnh có tri kỷ. Thời gian không còn sớm, mời hoàng thượng và nương nương lên xe."

Lam Hi Thần ân cần đỡ Giang Trừng lên xe ngựa, mình thì lên sau. Nhìn thì cực kì thâm tình, nhưng tất cả đều là sắp đặt sẵn.

"Hoàng thượng, cảm thấy sao? Ta đủ khả năng đoạt giải vua diễn xuất rồi chứ?" Giang Trừng nghiêng đầu nhìn y, mong chờ câu trả lời.

Lam Hi Thần thấy hắn cao hứng liền gật đầu, "Không tồi. Nhưng sao ngươi đoán được người của Thái hoàng Thái hậu sẽ lén lút đến?"

Giang Trừng nhéo má y, "Người làm hoàng thượng kiểu gì vậy? Ngốc chết được! Người xem, Trường Ly thạch là do Thái hậu chôn giấu, nhưng người sức khỏe không tốt, lúc đó lại có trận càn quét Trung Sơn, thân thể yếu đuối chỉ sợ bỏ chạy còn không kịp. Bên cạnh đương nhiên có kẻ mạnh, chỉ có thể là Thái hoàng Thái hậu. Bởi vậy, người hay gây sức ép với hoàng thượng. Không phải vì người không thích hoàng thượng, mà là người muốn hoàng thượng để ý xung quanh nhiều hơn."

Lam Hi Thần im lặng một lúc, rồi gật đầu. Vừa lúc xe ngựa ra khỏi hoàng thành, rẽ hướng đi tìm Trung Sơn chi băng. Ngoài dự đoán, trên đường đi cực kì an tĩnh, không hề có hành thích.

Điều này kì quái đến mức, Lam Hi Thần đã hạ lệnh đốt lửa và để lại dấu vết ở nhiều nơi, vậy mà không hề có một chút nguy hiểm rình rập bọn họ.

Giang Trừng suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên mỉm cười, quay sang nhìn Lam Hi Thần, "Hoàng thượng, người thông suốt chưa?"

Y cũng mỉm cười, "Ái phi nói cái gì a? Trẫm nghe không hiểu."

Vũ Chân cảm thấy hai người họ cứ đáng sợ quỷ dị kiểu gì ấy. Giống như là thông đồng làm chuyện thương thiên hại lý gì đó.

_________

Khi đến được Trung Sơn đã là sáng hôm sau. Lam Hi Thần dẫn đầu đi vào hầm lớn, lần bị trúng độc được Giang Trừng cứu là do lôi cái hầm Tuyết Liên chi băng này lên. Cấm chế tạo bởi linh thức ảo cảnh y trực tiếp thông qua, đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Cấm chế thứ hai phải đổ chút máu. Hoàng tộc huyết mạch chảy trên linh thạch, phát sáng dữ dội, hầm đá rung chuyển mở ra địa đạo. Lam Hi Thần nắm lấy tay Giang Trừng luôn miệng nhắc hắn cẩn thận khi bước xuống. Ban đầu hắn còn cho rằng y phiền phức, nhưng trong lúc phân tâm, Giang Trừng đạp phải một phiến đá. Chỉ nghe cạch một tiếng, phía trước đang bằng phẳng đột nhiên từng viên đá lót sàn cách nhau rơi xuống, tạo thành lỗ hổng cực kì khó di chuyển.

Nhìn cũng đủ biết, chỉ đi qua một lần được. Vì cách một viên sẽ mất một viên, khi bước do sức nặng cơ thể sẽ làm viên đá ấy sụp xuống dẫn theo toàn bộ sẽ sụp xuống theo.

"Vũ Chân, ngươi ở đây bảo vệ Giang phi, ta vào trong lấy Phiên Diện Tích." Lam Hi Thần biết trước hắn sẽ thắc mắc, liền đưa tay ngăn cản, "Không gấp, ta giải thích với ái phi sau."

Đợi Lam Hi Thần đã qua khỏi an toàn, tiến sâu vào trong, Vũ Chân mới thở phào.

Giang Trừng khoanh tay nhìn chằm chằm Vũ hộ vệ, "Ngươi còn không mau nói? Đợi đổ máu mới chịu mở miệng?"

Vũ Chân cười trừ, nuốt nước bọt nói, "Nương nương, không phải hoàng thượng lừa người đâu. Tất cả, đều nằm trong tầm tay người hết rồi. Trường Ly thạch lúc trước thật sự bị giấu ở đây, nhưng người có nhớ lần người cứu hoàng thượng bị trúng độc hay không? Đó là nguyên tắc một đổi một của Tuyết Liên chi băng. Vốn là nằm dưới lòng đất, hoàng thượng chấp nhận uống Trân Hoàn kịch độc  là chắc chắn sau khi người chết, Trưởng quốc công chúa sẽ thay người cất giữ Trường Ly thạch. Nhưng không ngờ, thần đánh xe ngựa quá vội vã nên đâm trúng nương nương. Người đừng giận thần. Vì chỉ cần chậm trễ một chút, chỉ sợ cứu không được hoàng thượng."

Giang Trừng chăm chú lắng nghe, hồi tưởng từ từ từng cảnh trong quá khứ.

Vũ Chân quan sát nét mặt hắn, cảm thấy theo kịp liền tiếp tục nói, "Nhưng thật may, nương nương đã cứu được hoàng thượng. Vì vậy sau lần đó thần vẫn luôn rất cảm kích, muốn tìm kiếm người để hạ lễ tạ ơn. Hoàng thượng vì nước quên thân, cũng không chăm lo cho bản thân nhiều, thần lo lắng thân thể người cứ như thế sẽ suy nhược. Nhưng cũng nhờ nương nương, người như một vị thần bước vào cuộc đời của hoàng thượng. Từ đó hoàng thượng trở nên thoải mái, tùy tiện hơn chứ không gò bó bản thân như trước."

Giang Trừng gật đầu, công hắn lớn như vậy, nhất định lưu danh sử sách.

"Khoan đã, ta đang hỏi ngươi, vì sao là Phiên Diện Tích mà không phải là Trường Ly thạch?" Hắn nghi hoặc hỏi.
Vũ Chân cắn môi, thở dài thườn thượt, "Tuyết Liên chi băng còn có một điều kiện. Sau khi một đổi một mà không có người tiến vào lấy bảo thạch, thì nó sẽ tự vận chuyển đến nơi khác. Bệ đựng bảo thạch sẽ tạo ra Phiên Diện Tích, nói đúng ra thì đó là một tấm bản đồ dẫn đường đến nơi đặt Trường Ly thạch đã được truyền tống tới."

Giang Trừng tay sau lưng nắm chặt, bây giờ không lấy được Trường Ly thạch, lại xuất hiện thêm một Phiên Diện Tích. Theo đà tiến triển này, chắc còn lâu hắn mới trở về đồng hành cùng Lãnh Phong được.

_____________

Sau khi lấy được Phiên Diện Tích, họ lên xe ngựa phóng nhanh hết mức có thể. Lam Hi Thần sớm đoán được, nếu như khi đi bình an vô sự  thì lúc quay về nhất định phải nhẩm câu 'thượng lộ bình an' rồi.

Không ngoài dự đoán, đường rừng hoang vắng lại nhỏ hẹp, họ sẽ được chào đón bằng một màn hạ từ trên cây xuống của bọn thích khách.

Xe ngựa đột ngột dừng lại khiến cả người hắn chúi về phía trước, tiếng đánh chém xé gió bắt đầu vang lên.

Lam Hi Thần nắm lấy tay Giang Trừng nói nhỏ, "Một lát nữa ngươi theo Vũ Chân chạy phía ngược lại, ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của Vũ Chân. Tuyệt không cho phép ngươi quay lại, nghe chưa?"

Giang Trừng hất tay y, tức giận nói, "Hoàng thượng, người coi thường ta đến vậy là cùng. Ta thừa nhận đánh không lại người, nhưng ta cũng không phải nữ nhi liễu yếu đào tơ cần ngươi bảo vệ!"

Lam Hi Thần lắc đầu, toan nói lí do chính, xe ngựa đã ngay lập tức bị đánh tan.

Y nhanh tay đem cả thân thể bọc lấy Giang Trừng, lao ra khỏi xe ngựa.

Hắn cũng vì phản ứng quá nhanh của y mà nhất thời biến sắc. Lam Hi Thần không để ý hắn, nhìn tình hình bên phía Vũ hộ vệ không ổn lại đỡ Giang Trừng lên ngựa, giật mạnh dây cương khiến con hắc mã hí một tràng, phi về phía trước.

Giang Trừng toàn bộ quá trình đều không thể bắt kịp y, đến khi ngựa đã chạy hắn mới hoàn hồn, giật thót vội vã vồ lấy dây cương.

Ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Lam Hi Thần đã sớm rút kiếm lao vào đám thích khách.

Hình ảnh của quá khứ ùa về lũ lượt. Hắn nhớ lúc đó, Ngụy Vô Tiện cũng quăng hắn lên xe ngựa, xua tay nói với hắn 'ta sẽ về sớm mà'. Một mình xông vào biển lửa, không màng nguy hiểm nhất định bắt sống tên phản quốc năm xưa.

Nhưng rồi sao? Vẫn là bị đâm một nhát sống dở chết dở, mang bộ dạng tàn tạ đến thảm thương trở về nhưng tên nghịch tặc kia thì đã trốn thoát.

Giang Trừng siết chặt dây cương, kéo ngược, cho ngựa quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc mà sắc bén. Hắn bây giờ là người của hoàng cung, bảo vệ an nguy của hoàng thượng là điều đương nhiên. Huống chi, thứ hắn cần còn chưa lấy được, làm sao để y chết dễ dàng như vậy.

Có một chút... không nỡ.

Đạp lên lưng ngựa, Giang Trừng phi thân về phía trước.

Kiếm linh nhận lệnh triệu hồi, từ trong linh trận được bày bố hiện hình. Tam Độc xuất thế, tỏa linh quang chói mắt.

Giang Trừng đặt tay lên chuôi kiếm, cảm nhận từng đợt linh lực dâng trào. Đã bao lâu hắn chưa dùng đến, cũng là vì muốn che mắt thiên hạ, lặng lẽ làm việc, vô tư vô lự không bị quấy rầy, chấp nhận làm một kẻ vô dụng chỉ để bản thân không bị nhấn vào nguy hiểm. Nhưng hôm nay, hắn chấp nhận vì một người mà không màng đến sự nhẫn nại bao năm, đường đường chính chính lấy danh phận nam nhân của hoàng đế đối đầu với kẻ khác.

Hắn không hiểu bản thân từ lúc nào thay đổi. Nhưng chỉ cần dính dáng đến Lam Hi Thần, hắn dường như mất hết bình tĩnh.

Miệng niệm linh quyết, tay nắm chặt lấy linh kiếm dấn thân vào cạm bẫy. Giang gia kiếm pháp phiên phiên kinh hồng, uyển nhã du long, dáng vẻ cao ngạo. Kiếm chiêu đẹp mắt, phối hợp với tử y lả lướt theo từng đường kiếm trở nên đẹp đẽ đến khó rời mắt.

Kiếm nắm chắc trong tay, Giang Trừng hướng một tên phía trước đâm tới. Tên thích khách kia nhanh người né tránh, tay vồ lấy bả vai hắn. Giang Trừng cùi chỏ sang ngang, thục mạnh cánh tay tên ấy. Tay cầm kiếm nhanh chóng đảo một vòng, hướng cổ gã chém một đường. Xoay người, Giang Trừng hai ngón tay chặn mũi kiếm đang chỉa đến, áp chặt dùng linh lực bẻ gãy lưỡi kiếm, mũi chân nhẹ nhàng điểm mặt đất lấy đà đạp một vố ngay lồng ngực một tên khác.

Theo xác định của hắn, bọn thích khách khá đông. Chắc có lẽ do biết trước hoàng thượng sẽ đích thân thị sát, nên cố tình đường về mới ra tay, vừa thành công đoạt chiến lợi phẩm, vừa hiên ngang mưu sát hoàng đế. Xui thay, hôm nay không chỉ có hoàng thượng, còn có một phi tử.

Không phân tâm, Giang Trừng cúi người né một chưởng, tay chống đất đỡ lấy thân thể, thuận lợi chân dài đá ngược lên, chính xác đáp xuống ngay giữa đầu một tên. Lợi dụng tình thế, hắn đẩy mạnh mặt đất lộn một vòng trên không, mũi kiếm tàn nhẫn giáng xuống, xuyên vào cổ họng một tên.

Lam Hi Thần ngơ ngác nhìn dáng vẻ bất khuất của hắn, nhất thời không tập trung, trống ngực đột nhiên đập rộn ràng đến ẩn đau.

Bên má sượt qua một đường kiếm khí, Lam Hi Thần hoàn hồn nhìn lại tình thế.

Giang Trừng ở trước mặt y duỗi kiếm chém đứt cánh tay đang toan tính đập vào lưng y.

Hắn quát, "Người thần kinh à? Đang ngàn cân treo sợi xích người phát điên cái gì?!"

Chả ai dám mắng hoàng thượng kiểu đấy, trừ Giang phi nương nương.

Lam Hi Thần chớp mắt, đưa tay kéo lấy hai tay Giang Trừng xoay một vòng. Hắn phối hợp đạp chân, toàn bộ thích khách trong bán kính gần đều bị đá văng ra vòng ngoài.

"Không tồi a, Giang phi." Lam Hi Thần cười cợt.

Giang Trừng đắc ý cười, nháy mắt với y. Hắn nắm lấy tay Lam Hi Thần, mượn lực của y tung người, quyền cước hướng về phía trước đánh tới. Lam Hi Thần giữ chặt lấy tay hắn, niệm Khúc Vấn Tam Đỉnh, bày ra trận pháp hoàng kim, địch trong bán kính ba thước đều bị nhốt lại.

Tam Độc và Sóc Nguyệt nhận lệnh chủ nhân, kiếm hồn hiện hình, đồng thời lao vào chiến đấu.

Giang Trừng nhẩm linh quyết, lòng bàn tay hiện ra dao quang linh lực tím sẫm dọa người, còn chưa kịp đánh, số thích khách còn lại không bị trúng Khúc Vấn Tam Đỉnh của Lam Hi Thần đều rút lui.

Giang Trừng mang ánh mắt khó hiểu nhìn y, chỉ thấy Lam Hi Thần nuốt ngụm nước bọt, bộ dáng có hơi kì quặc nhìn hắn.

Ngay sau đó, tiếng vó ngựa dồn dập lao đến. Lam Trạch Luân dẫn quân hớt hải tiếp viện. Nhưng hình như...hơi muộn.

Lam Hi Thần thu tay, Khúc Vấn Tam Đỉnh vẫn còn lấp lóe kim quang, gông chặt lấy cả bọn thích khách ban nãy.

"Giải về! Dùng hình, bắt chúng khai ra." Y phất tay nói.

Kiếm hồn trở về linh kiếm, nhận lệnh chủ nhân tra vào vỏ.

Lam Hi Thần kéo kéo tay áo hắn, "Vãn Ngâm, ngươi vì sao ban nãy quay lại?"

"Còn không phải sợ người chết ở đây sao? Nếu ta bỏ mặc người lại, hậu cung các phi tần có tha thứ cho ta hay không? Ta sợ bị bọn họ hành hạ lắm. " Giang Trừng nhún vai, bất đắc dĩ nói.

Lam Hi Thần phì cười, "Ừm. Đa tạ Vãn Ngâm hộ giá."

Giang Trừng có chút chột dạ, ái ngại quay đầu đi chỗ khác.

_________

Vũ Chân từ lúc quay về hoàng cung luôn lén lút đi sau Giang Trừng, ánh mắt sáng rực mang theo hàng vạn tia ngưỡng mộ nhìn hắn.

Giang Trừng chép miệng, "Chậc, ngươi muốn nói gì thì nói đi. Lấp liếm như vậy, ta còn tưởng ngươi có ý đồ xấu gì với ta ấy chứ."

Vũ Chân lắc đầu nguầy nguậy, thốt lên "Không phải đâu nương nương! Thần chỉ là quá hâm mộ người."

"Hâm mộ ta?" Giang Trừng dở khóc dở cười hỏi.

Vũ Chân gật mạnh đầu, "Phi thường ngưỡng mộ! Thần không ngờ, nương nương lại lợi hại như vậy! Lại còn học được Tôn Đông Tử. Thật sự... Quá lợi hại!"

"Tôn Đông Tử cũng không khó như ngươi nghĩ đâu." Giang Trừng cười xòa, xua tay nói.

Vũ Chân nét mặt thành khẩn, "Không đâu nương nương. Tôn Đông Tử là đệ nhất linh quyết, luyện được là cả một quá trình đi dạo từ quỷ môn quan lên đến thiên đình. Luyện không được thì coi như vong mạng, mà một khi đã thành thì thực sự là mạnh đến không tưởng! Nương nương, người dạy thần đi mà~"

Giang Trừng nhìn gã như con nít, níu lấy tay áo hắn giật giật, hai mắt chớp chớp, vẻ mặt đáng yêu thành thật mà năn nỉ.

Hắn đưa tay xoa đầu Vũ Chân, "Ngoan a, ta nhất định sẽ dạy ngươi...."

Vũ Chân nhảy dựng lên, "Thiên a! Thật không nương nương?"

Giang Trừng mỉm cười gật đầu, "Thật mà! Ta sẽ dạy ngươi... Khi con ta đầy tháng."

"Vâng vâng! Thần sẽ đợi!"

Nhưng nụ cười Vũ hộ vệ dần tắt, "Từ từ đã... Người làm gì có con, lấy đâu ra đầy tháng?!"

Giang Trừng giả vờ suy ngẫm, "Ừm...nan giải rồi đây. Hay là như vầy, không cần phải là con ta. Con của phi tần nào cũng được, chỉ cần đầy tháng, ta sẽ dạy ngươi."

"... nhưng mà đâu có vị nương nương nào mang long thai đâu!" Vũ Chân khổ sở nói.

Giang Trừng nhún vai, "Cái này ngươi phải hỏi hoàng thượng rồi. Người không chịu lật thẻ bài thị tẩm, các vị nương nương làm sao sinh con được? Bởi vậy, ngươi vẫn là nên chạy về nói với hoàng thượng nhà ngươi đi. Tốt nhất là nói Phúc công công trộn thẻ bài đều tay, như vậy mới công bằng."

Vũ Chân gật gật đầu, "Thần đi ngay!"

Giang Trừng nhìn theo kẻ đang xách mông chạy, không nhịn được phá lên cười. "Ha ha ha... Ngốc chết đi được! Ai, trong cung có bao nhiêu phi tử, tới kiếp sau cũng không tới ta đâu."

"Nhưng mà thiếu gia, người đã thị tẩm rồi. Còn là đầu tiên." Tiểu Tâm đứng phía sau che miệng cười.

" ...." Nhỏ phản chủ!

_____________

"Hoàng thượng! Người nghe lão nô nói đi mà." Phúc công công bộ dạng khổ sở nói, "Thẻ bài ở đây hết rồi. Người mau mau lật đi!"

Vũ Chân thiếu điều muốn quỳ xuống lạy y, "Hoàng thượng, người lật đi mà. Nếu không Giang phi sẽ không dạy cho thần."

Lam Hi Thần cười khổ, "Biết rồi biết rồi, các ngươi phiền chết ta. Đưa khay đây."

Phúc công công dâng khay thẻ bài được xếp ngay ngắn, tất cả các thẻ đã lật úp.

Lam Hi Thần híp mắt, cuối cùng lại chọn đại một tấm, quăng ở trên bàn.

Phúc công công mừng rỡ cầm thẻ bài được y chọn, đọc lớn, "Hồi bẩm hoàng thượng, là Mặc Tần."

Lam Hi Thần đập bàn đứng dậy, giọng run run, "Cái...cái gì? Mặc Tần là ai? Tại sao lại là Mặc Tần mà không phải Giang phi?!!"

Vũ Chân ngây ngô nói, "Bệ hạ, chỗ thẻ này thần đã trộn lên rồi. Nhưng vì sao phải là Giang phi?"

Lam Hi Thần như chết nghẹn, cứng họng không nói nên lời. Y đã giở trò với thẻ bài, nhưng không ngờ chúng bị trộn.

"Trời ơi hoàng thượng, ai cũng vậy thôi. Miễn sao có thể sinh cho người thái tử, hoàng tử, công chúa là được rồi." Phúc công công che miệng cười.

Y thực sự không biết Mặc Tần kia là ai, dung mạo như thế nào. Bây giờ bảo thị tẩm... Thị tẩm cái khỉ gì?!

____________

"Chủ tử, người được hoàng thượng chọn trúng rồi!" Tiểu nô tì nhảy cẩng lên, vỗ tay chúc mừng chủ tử nhà mình.

Mặc Tần - Mặc Kỷ nghe xong thiếu điều muốn quỳ xuống la lớn 'hoàng thượng anh minh'. Sửa soạn đẹp đẽ, tắm thật sạch sẽ, cởi y phục rồi quấn mình trong chăn, cung nữ vui mừng cùng xúm lại ràng dây thật chặt.*

(*Đây là một trong những luật lệ thị tẩm.)

Lúc Phúc công công tới, liền cho các vị công công khác đưa đi.

Tin tức truyền đi, Giang Trừng lúc nghe thấy cứ tưởng bản thân sẽ cười một trận. Ai ngờ được, đột nhiên nhớ lại lần hắn say đi câu dẫn Lam Hi Thần, trong lòng dâng lên một cỗi không tên khó chịu.

"Thiếu gia.... Hay là người đi gặp hoàng thượng đi." Tiểu Tâm rụt rè nói, lại sợ bị mắng nên vội vã giải thích, "Hoàng thượng nhất định là bất đắc dĩ. Thiếu gia người xem, từ lúc người nhập cung, hoàng thượng chỉ lui đến cung của thiếu gia. Thương người sủng người, muốn gì được nấy, không lẽ thiếu gia nghĩ hoàng thượng là tự nhiên làm vậy? Hậu cung bao nhiêu phi tần, mà chỉ đối tốt với một mình người."

Giang Trừng mím môi, im lặng thật lâu.

Đột nhiên, hắn nghe tiếng Phúc công công đang mắng người ngoài cửa cung của mình. Không cần suy nghĩ, hắn nâng áo lao ra ngoài.

"Phúc Trì!" Giang Trừng hô lên.

Phúc công công giật bắn mình, lại rất nhanh nhận ra giọng nói của hắn. "Giang phi nương nương, trời đã tối, sao người còn chưa nghỉ ngơi?"

Giang Trừng bước hẳn ra khỏi cửa cung, đưa mắt nhìn người bọc trong chăn được các công công nâng nằm trên vai. Hiểu ra vấn đề, hắn phe phẩy quạt mỉm cười, "Các ngươi đây là đi đến Càn Thanh cung của hoàng thượng? Vừa hay, ta cũng có việc tìm người, đi chung đi."

Mặc Tần nghe được câu nói của hắn, lập tức phản bác, "Giang phi, ta là đang trên đường thị tẩm. Người đi theo chỉ sợ không hợp quy củ."

Vừa khoe khoang, vừa khiêu khích.

Giang Trừng tay ngọc cầm quạt, che nửa mặt dưới khinh bỉ cười, "Mặc Tần, chưa vấn an ta thì thôi, còn ở đây trách móc bản cung? A... Cũng phải, lần đầu gặp mặt hoàng thượng đương nhiên căng thẳng. Ta cũng chỉ là có việc quan trọng liên quan đến an nguy Tịch Chiêu quốc, nên mới vội vã muốn gặp hoàng thượng, xong chuyện sẽ quay về, không làm phiền chuyện hệ trọng của hoàng thượng. Nhưng nếu như Mặc Tần không đồng ý, ta sẽ..."

"Không cần đâu nương nương. Mời người đến Dưỡng Tâm điện, hoàng thượng vẫn còn đọc sách ở đó." Phúc công công lập tức ngắt lời Giang Trừng, lại quay sang các công công khác nói, "Các ngươi đem Mặc Tần nương nương về Càn Thanh cung của hoàng thượng, nhớ cẩn thận nghe chưa?"

Đợi đám công công kia đi rồi, Giang Trừng mới cùng Phúc Trì đến Dưỡng Tâm điện.

________

"Ái phi! Sao lại đến đây trễ vậy?" Lam Hi Thần vừa thấy Giang Trừng, nhịn không được quăng sách sang một bên, kéo hắn ngồi ở trên đùi hít lấy hương thơm trên cơ thể hắn.

Giang Trừng tránh né cánh tay y, "Này này... Làm cái gì? Tay người để ở đâu?"

Lam Hi Thần đặt tay ở eo hắn, xoa nhẹ, "Nằm im, đừng nhúc nhích. Ta không đảm bảo sẽ an phận với ngươi đâu."

Giang Trừng mở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net