Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Cảnh báo! OOC! Lượng lớn tư thiết, đừng câu nệ tiểu tiết.

• H! Thịt! Lại là thịt!

Cẩn thận khi đọc, đầu óc tối như đêm ba mươi bị cúp điện thì hãy lướt xuống, còn đầu óc ai còn trong sáng như cái bóng đèn sắp bể bóng thì cũng lướt xuống.

Xin hân hạnh phá hỏng sự trong sáng của thế hệ trẻ :>>

___________________________________

"Ngươi nghe gì chưa? Hôm qua Mặc Tần được lật thẻ bài."

"Cái gì? Là cái vị nam tử dịu dàng điềm đạm ngày hôm đó ấy à?"

"Chính xác. Mà ta nói ngươi nghe, thảm hơn cả chữ thảm. Phi tử được thị tẩm, vậy mà nguyên một đêm phải nằm im một chỗ nghe hoàng thượng ân ái cùng phi tử khác."

"Ha ha... Cái này đồn ra thực quá mất mặt."

"Suỵt, nhỏ thôi."

"Các ngươi là đang nói Giang phi?"

"Đúng vậy. Trong cung này còn đắc sủng ngoài Giang phi nương nương? Tài mạo vẹn toàn, văn võ song toàn, cái gì cũng biết. Thực sự xứng đáng làm mẫu nghi thiên hạ. Còn các vị chủ tử khác, ta thấy thật sự khó tính."

"Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Người khác nghe được không hay đâu. Cẩn thận cái miệng của ngươi."

"Ấy làm nhanh đi... Quét nhanh tay lên. Chậm trễ là bị trách phạt đấy."

Từ cung nữ, thái giám đến các phi tử hầu như ai cũng nghe được cái tin tức nhục nhã này của Mặc Tần. Có người thì cho rằng đáng thương, có người thì nói không có cửa tranh với Giang phi. Trăm miệng trăm tiếng, mỗi người nói một kiểu.

Rồi cũng đến tai chủ nhân của giai thoại.

"Cái gì?!! Bọn nô tài khốn kiếp dám nói ta như vậy?" Mặc Kỷ trợn tròn mắt, tức đến lộc ngực phập phồng thở hổn hển. "Giang phi đó cũng không vừa, dám công khai cướp giật trắng trợn!"

"Chủ tử, người đừng tức giận." tiểu nô tì thân cận nói, "Người nếu muốn hoàng thượng để ý thì việc gì phải quan tâm đến lời dèm pha này? Trước tiên hãy tìm cách tiếp cận hoàng thượng đi. Đến khi hoàng thượng đã say mê người, chúng ta tìm cách trị Giang phi!"

Mặc Kỷ gật gù, "Phải ha! Ta sao lại không nghĩ tới chuyện này? Mau, chúng ta tới Dưỡng Tâm điện tìm hoàng thượng."

___________

"Hoàng thượng, người tối hôm qua bóp tay cho ta, dùng lực lớn. Xem đi, bây giờ tay ta nhức chết được!" Giang Trừng đấm đấm xoa xoa cánh tay ẩn ẩn đau, mặt mày nhăn nhó khó chịu trừng Lam Hi Thần.

Y không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt bút xuống kéo Giang Trừng ngồi ở trong lòng, đem hai chân hắn vòng qua eo mình. Tay kéo đầu hắn tựa vào vai, hai tay lại luồn qua hông hắn cầm bút, tựa cằm ở trên vai Giang Trừng đưa mắt nhìn tấu chương đang phê giang dở. Tiếp tục công việc như không có chuyện gì xảy ra.

Giang Trừng bị y ép ở trong tư thế này thì âm thầm bĩu môi không thèm quan tâm. Rảnh rang mà tựa ở lồng ngực Lam Hi Thần ngáp ngắn ngáp dài.

Phải, hắn không bài xích.

"Hoàng thượng, Vũ Chân muốn ta dạy hắn linh quyết Tôn Đông Tử." Giang Trừng nhàn nhạt nói.

Lam Hi Thần ngưng bút, tay kia rảnh rang vòng lấy eo hắn xoa nhẹ, "Ừm, nếu rảnh thì dạy đi. Không thích thì ném sách cho hắn, để hắn tự học. Ngoan ngoãn ở đây là được rồi."

Giang Trừng nhíu mày, khổ sở nói: "Nhưng ta lỡ nói với hắn, khi con ta lên đầy tháng ta mới dạy. Bây giờ nghĩ lại, thật có chút quá đáng."

Lam Hi Thần cười thành tiếng, "Vậy ngươi muốn dạy hắn không?"

Giang Trừng đáp, "Ta đương nhiên. Nhìn hắn chạy đông chạy tây đáng thương như vậy...sao ta nỡ nuốt lời."

Lam Hi Thần chuyển sang cười khúc khích, y bật nói: "Vậy A Trừng muốn con gái hay con trai? Trẫm đều làm được."

Giang Trừng vốn muốn nhìn mặt y, nhưng nghĩ đến y đang đọc tấu chương lại thôi di chuyển. Tay vỗ vỗ lưng Lam Hi Thần nói: "Hoàng thượng, người có cần thiết phải nói rõ như vậy không? Rõ ràng là đại biến thái!"

Lam Hi Thần vốn còn muốn bật lại vài câu nữa, nhưng công công canh cửa đã bước vào, chắp tay nói, "Hồi bẩm hoàng thượng, Giang phi nương nương, ở bên ngoài có Mặc Tần muốn yết kiến."

Giang Trừng nghe công công kia nói, lập tức muốn rời khỏi người y, nhưng Lam Hi Thần ghì chặt eo hắn, không cho vùng vẫy. Y đáp một tiếng cho vào, rồi lại tiếp tục tựa ở hõm vai Giang Trừng đọc tấu chương.

"Hoàng thượng... Lam Hi Thần, người mau buông ta ra! Mặc Tần đến rồi kìa. Người không cần mặt mũi nhưng ta cần!"

"Yên nào, trẫm thương."

Thương muội ngươi!

Mặc Kỷ bước vào trong điện, nhìn cảnh như vậy cũng đã sớm tức chết rồi. Nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ khinh nhu bình thản, "Tham kiến hoàng thượng cùng Giang phi."

Lam Hi Thần phất tay nói một tiếng miễn lễ, rồi lại tiếp tục trầm mặc.

Còn Giang Trừng vốn không muốn giả chết làm rùa rụt cổ, vì vậy hắn lên tiếng, "Không biết hôm nay Mặc Tần đến tìm hoàng thượng để làm gì?"

Mặc Kỷ nhìn cánh tay đang vòng lấy cổ Lam Hi Thần mà tức càng thêm tức, cố nén cảm xúc mà nói, "Hồi Giang phi, hôm nay Mặc Kỷ đến là để thăm hoàng thượng."

"Hoàng thượng long thể vẫn tốt, Mặc Tần không cần quan tâm." Hắn hờ hững đáp lại.

Mặc Kỷ tay nắm chặt, hít thở kìm nén cảm xúc tức đến nghẹt thở. Gã đưa mắt nhìn xung quanh, rồi lại quyết định ngồi xuống đối diện Lam Hi Thần, nâng tay mài mực cho y.
Giang Trừng vốn không thể nhìn thấy biểu hiện của Mặc Kỷ vì hắn cùng Lam Hi Thần đang trong tư thế ngồi ôm. Y lại còn dựa trên vai hắn, tay trái ôm chặt lấy eo hắn khiến cả người Giang Trừng chỉ có thể ngồi một tư thế này, tuy không mỏi nhưng vẫn là không quen, khó nhúc nhích.

Chỉ nghe thấy tiếng mài mực đều tay của Mặc Kỷ. Nhưng chính vì điều đó, Giang Trừng mới nghi vấn lung tung.

Tỉ như, trong lúc hắn đang quay lưng lại như vậy, hai người bọn họ khó phải là liếc mắt đưa tình hay hôn môi xa gì không?

Sợ nam nhân anh tú nhà mình bị cướp, nên Giang phi đã làm một việc mà khiến bản thân hối hận day dứt.

Lam Hi Thần đang viết yên lành đột nhiên bị đẩy ra. Sau đó, là một nụ hôn nhanh như gió thoảng mây bay.

Hoàng đế đỉnh đỉnh đại danh đã đứng hình mất một khắc.

Mặc Kỷ trân trân nhìn hai người họ tú ân ái như chốn không người, con tim bé nhỏ mém tí nát tan.

Giang Trừng ôm lấy mặt y, hai mắt hạnh tím trong veo nhìn xoáy vào mắt y.

Trạch Vu đế rất nhanh khôi phục thần sắc, liếm liếm môi cười gian.

"Mặc Tần về đi, hôm nay Dưỡng Tâm Điện có việc bận rồi." Y lạnh nhạt nói, lại đứng lên bế thốc Giang Trừng, mặc kệ giấy bay tán loạn, cùng tiếng con tim vỡ vụn của ai đó.

Mặc Kỷ trợn trắng mắt, mang một bụng ấm ức lao ra khỏi Dưỡng Tâm điện.

Ở phía Giang Trừng, hắn bị Lam Hi Thần thả xuống giường, tay nhanh nhẹn thoát hoàng bào cùng phát quan ra vứt loạn.

Giang Trừng nuốt ngụm nước bọt, chống tay lùi ra sau. Nhưng còn chưa được bao nhiêu, đã bị Lam Hi Thần nắm chân kéo lại. Tay y mạnh mẽ kéo ra từng lớp áo lụa trên người hắn.

"Uy... Hoàng thượng người làm cái gì?"

Lam Hi Thần thấy hắn chống cự, trong lòng lại thêm quyết tuyệt. Dùng lực tay kinh người xé toạc y phục trên người hắn. Nệm giường sẫm màu càng tôn lên da thịt trắng trẻo mịn màng.

Cảm nhận được tiết khố bị y giải khai, Giang Trừng liền liều chết vẫy đạp.

"Không không không... Hoàng thượng người bình tĩnh, bình tĩnh. Tấu chương còn rất nhiều, mau mau đi đọc đi a, nếu không thực sự không kịp đâu." Giang Trừng lấp liếm cho qua chuyện, tay che lấy thân thể không dám nhìn thẳng vào mắt y.

Lam Hi Thần không đáp, chỉ mạnh tay kéo xuống tiết khố của Giang Trừng. Nhân lúc hắn ngạc nhiên liền cúi xuống ngậm chặt lấy đôi môi mỏng hồng nhuận, mãnh liệt hôn. Đầu lưỡi hư hỏng cưỡng chế luồn vào trong miệng Giang Trừng du ngoạn từng ngóc ngách.

Giang Trừng trợn tròn mắt ngạc nhiên đến thất kinh, hai tay không ngừng đẩy vai y ra, đầu lưỡi tránh né lưỡi của Lam Hi Thần.

Y như tức giận, tay ghìm chặt lấy hai tay Giang Trừng xuống giường, lưỡi linh hoạt đi qua từng chỗ một, tinh ranh lia đến nắp họng mà dịch chuyển lưỡi liên tục, khiến người dưới thân vừa ngứa vừa nhột đến "ưm ưm" vài tiếng, bựa lưỡi còn ác ý luồn sâu đến cổ họng, khiêu khích liếm. Không quên tìm kiếm chiếc lưỡi nhỏ rụt rè mà quấn quýt, cực kì có kĩ xảo mà mút lấy.

Giang Trừng bị hôn đến nhũn người, cơ thể mơ hồ thả lỏng ra. Lam Hi Thần say mê hôn hắn, nắm lấy tay hắn đặt lên vai mình, tay ở không rảnh rỗi trượt xuống cơ thể mềm mại phía dưới mà đụng chạm, khinh nhu mơn trớn.

Tay còn lại vuốt dọc lấy chân thon, ở đùi non xoa nhẹ rồi lần mò đến bên mông cong nộn thịt, nhẹ nhàng bóp nắn.

Giang Trừng vốn không chịu được sự kích thích to lớn như vậy. Chỉ mới bị Lam Hi Thần đụng chạm, phân thân đã có dấu hiệu ngóc đầu.

Lan Hi Thần buông tha đôi môi Giang Trừng, lè lưỡi liếm lấy nước bọt tràn ra ở mép môi hắn. Di dời xuống cái cổ cao trắng ngần mà liếm mút, gặm cắn. Tay không nhanh không chậm chạm lên đầu vú, xấu xa ngắt nhéo, chà sát, vân vê đầu nhũ trong lúc yêu chiều hôn cắn lên cổ hắn.

"A~......đừng mà...không muốn..."

Lam Hi Thần dừng động tác, ngẩng mặt nhìn Giang Trừng. Đôi mắt hạnh mơ màng không có tiêu cự, lồng ngực phập phồng gấp rút thở, tóc dài tản ra xung quanh, rất có mị lực mà lọt vào tầm mắt y. Lại một lần nữa Lam Hi Thần cảm thán, ái phi nhà y thực sự quyến rũ đến không có biên giới.

Y nuốt ngụm nước bọt, nhanh lẹ thoát nốt trung y mỏng manh trên người. Thành thật ngắm nhìn thân thể mê người bên dưới, Lam Hi Thần nhịn không được hôn xuống một bên ngực, xấu xa nạp một viên nhũ tiêm vào miệng.

"Ô...Không...hoàng thượng...không nên...ân..."

Đầu lưỡi y như có ma pháp, cuốn lấy đầu ngực hắn hút cắn, tay kia di chuyển xuống nắm lấy phân thân hắn lấy lòng, triệt để làm hắn tê dật.

Khoái cảm ngập trời, trên dưới công kích khiến Giang Trừng hanh ngâm một tiếng, xạ trong lòng bàn tay y.

"Ha~~"

Lam Hi Thần đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, mê luyến nhìn người dưới thân động tình, nhẹ ngàng nói: "A Trừng, trẫm rất thích ngươi, thực sự rất thích ngươi."

"Ngươi có hay không thích trẫm?"

Giang Trừng não bộ một mảng ong ong, mắt hạnh nhuốm một tầng sương mỏng mờ nhạt nhìn y, "Người... nói cái gì?"

Lam Hi Thần một tay lần mò xuống bắp đùi hắn, nâng lên ngang cổ, cúi đầu liếm cắn đùi trong non mịn. Môi lưỡi liếm dọc lên trên, chạm đến khe mông nhạy cảm.

Giang Trừng run rẩy, hai tay vô lực đẩy ra Lam Hi Thần.

"Đừng mà...ân....không được....hoàng thượng đừng liếm chỗ đó...ah~"

Lưỡi tinh ranh đảo qua tiểu huyệt hồng hồng, lưu luyến liếm tới liếm lui. Nhưng cuối cùng vẫn là dừng lại.

Lam Hi Thần giọng có chút khàn khàn, rất có mị lực khẽ thì thầm, "A Trừng, Vãn Ngâm... trả lời trẫm."

Giang Trừng gần như nghẹn lại, mặt ửng hồng nghiêng đầu quay đi.

"Ta.... có...chỉ một chút..."

Lam Hi Thần nở nụ cười mãn nguyện. Một chút cũng được, vậy là đủ.

Giang Trừng làm sao không thích y? Nhưng hắn sợ đến khi Lam Hi Thần biết được, hắn là gian tế... không biết lúc đó có còn nói lời đường mật với hắn được hay không.

Lam Hi Thần thấy hắn lơ đãng, tay lập tức tách ra hai chân Giang Trừng, đưa mắt nhìn tiểu huyệt mơ hồ chảy ra nước.

Giang Trừng giật nảy, vội vàng khép chân. Nhưng lực tay Lam Hi Thần lớn, cưỡng chế tách ra cặp mông nộn thịt, hai ngón tay thon dài nhét vào, chọc nguấy không ngừng.

"Ưm...ân...hoàng thượng~ ...ha....ah...."

"Gọi tên ta."

Dứt lời, ba căn ngón tay đâm sâu vào trong, ác ý mà móc khuấy, cong gập khều khều tầng thịt non mềm. Dò xét một vòng tìm kiếm điểm nhạy cảm, thâm sâu ấn mạnh.

"Ô~ ha...Lam Hoán....Lam Hoán...a...không...HA~~"

Nghe tiếng gọi tên, nụ cười y biến trầm. Ba căn ngón tay rút ra, thay vào đó là cự long nóng hừng hừng kề sát.

Giang Trừng giật mình hoảng sợ, giãy dụa nức nở.

"Không!...Đừng mà...hức...không muốn...Lam Hoán~"

Y nghe lời hắn đình chỉ động tác, trân trân nhìn Giang Trừng trìu mến. Y ngập ngừng nói: "Nếu như ngươi không muốn... Vậy chúng ta dừng lại. Không cần phải miễn cưỡng."

Giang Trừng khẽ chớp mắt nhìn y, bàn tay nâng lên nắm chặt lấy bàn tay Lam Hi Thần, âm thanh nức nở câu nhân mà nói, "Không....không cần... Người tiếp tục..."

Lam Hi Thần ở hai bên má hắn hạ xuống vài cái hôn an ủi, giọng nói trầm đục nỉ non bên tai hắn, "Đừng sợ...ngoan, đều đã làm qua, sẽ không đau."

Đầu khấc to lớn chầm chậm tiến vào, khinh nhu từng chút một vì sợ hắn đau.

"Ư...A~~...ha...."

Lam Hi Thần nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn tiếp thu được mới động thân toàn bộ tiến vào. Nhẹ nhàng chậm rãi ra vào rồi dần biến thâm, vòng eo hữu lực đưa đẩy càng lúc càng nhanh. Tay y bấm chặt lấy eo Giang Trừng ra sức giật mạnh, hung hăng va chạm.

"AH~~...a...ân...Lam Hoán...ngô...ha~...đừng nhanh như vậy....không...ah...ân..."

"Đừng mà~ ah!!!...Chậm lại...hức...ân...ô ô....chậm chút...ha!...nhẹ điểm...a"

"Không...aa...ân...đừng mà~...quá sâu...hức...ô ô...Lam Hoán~"

Giang Trừng miệng nhỏ không ngừng rên rỉ, huyệt nhỏ co bóp từng đợt, chặt chẽ cắn chặt lấy phân thân cực đại. Huyệt động nhầy nhụa vô cùng, ẩm ướt nghênh đón từng đợt thúc mạnh không lưu tình của Lam Hi Thần. Mông biện bị va chạm đến đỏ ửng, thân thể lấm tấm hồng ngân chói mắt, phân thân lại lần nữa vì khoái cảm quá lớn mà bắn.

Lam Hi Thần đã từng ở trong mộng ôm ấp Giang Trừng, vô số lần muốn thao chết người này trên giường. Nhưng ai biết được, y cũng có một ngày thỏa mãn nguyện vọng của bản thân.

Bảo bối dưới thân khóc nức nở rên rỉ, nỉ non tên y, không một cái nào không làm thần trí y điên đảo, hoa mắt ù tai. Phản ứng duy nhất chính là mạnh mẽ đâm rút, chiếm lấy.

"AAA_! Chậm...chậm lại...ư~...không được...muốn hỏng rồi...ah~...hức...Lam Hoán...hoàng thượng...chậm chút...ô ô...hảo sướng...thật nhanh...ưm~...."

Giang Trừng như vậy mềm mại mà yêu nghiệt gọi tên Lam Hi Thần, căn bản là muốn giết chết y. Khiến y càng hung hăng chà đạp, cự long tiến quân thần tốc, cực kì tàn nhẫn chuẩn xác đâm thẳng đến điểm nhạy cảm.

Cả người hắn giật nảy, hoàn toàn không theo kịp động tác kịch liệt của Lam Hi Thần, ngay cả rên rỉ cũng đứt quãng. Nhanh đến hắn không kịp thở. Giang Trừng theo bản năng nhếch mông lên, nhưng hành động đó lại làm cự vật đi vào sâu hơn.

Lam Hi Thần thoải mái đến thở mạnh, ôm cả thân thể Giang Trừng dán sát vào ngực, ôn nhu hạ xuống từng cái hôn kích tình, phía dưới hung tàn bạo đâm!

Giang Trừng hoảng sợ đưa tay ôm chặt lấy cổ y, từng trận hanh thở đứt đoạn tuôn ra rót vào tai y, thôi thúc con dã thú sâu trong con người y trỗi dậy. Một tay xoa lưng hắn an ủi, một tay xoa bóp cánh mông đầy đặn.

Cơ thể hắn dần quen với sự đụng chạm của Lam Hi Thần, vừa bị kích thích liền khó chịu run rẩy như một chú cừu non, phân thân lại một lần nữa ngóc đầu, chạm đến cơ bụng Lam Hi Thần.

"Ô ô...hoàng thượng....ha~...ưm...thật lợi hại...ah~...nhanh chút...dùng lực...ô ngô..."

"Yêu nghiệt!"

Lam Hi Thần mỉm cười, nâng hắn ngồi dậy, cự long được dịp tiến vào độ sâu chưa từng có. Gân xanh trên trán nổi lên, y cấu lấy cặp mông dùng lực tách ra. Nâng lên rồi mạnh mẽ dập mạnh xuống.

"A!!!...Ô...ngô...chậm chậm...hức...ah~...hoàng thượng người chậm lại...ân...ha...Lam Hoán~~"

Của y rất dài, lại thô to, khiến Giang Trừng hoảng sợ vội vã nắm chặt lấy hai vai Lam Hi Thần. Miệng nhỏ không ngừng rên rỉ thúc tình, yêu kiều mà gọi tên y. Cả thân thể theo nhịp điệu đâm rút của y mà nhấp nhô trùng điệp.

Lam Hi Thần bị hắn làm cho mê luyến, si ngốc nhìn biểu cảm sung sướng mà dâm đãng của hắn.

"A Trừng yêu ta không?"

Giang Trừng đầu óc mù mờ, nghe y hỏi liền gật đầu, giọng nức nở câu hồn đoạt phách mà nói: "Ah~...aaa...ô..hức...yêu...yêu ngươi...đừng mà...ha~...ân...thật sâu..."

Lam Hi Thần như mất lí trí, ghì chặt gáy hắn mạnh bạo mút lấy, môi lưỡi gắt gao tranh đoạt nhau trong khoang miệng nhỏ hẹp, nồng nhiệt mà đầy yêu thương.

Kẻ rên rỉ, người thở mạnh, thực sự là mây mưa vần vũ, càn khôn đảo lộn.

___________

Lam Hi Thần sảng khoái vươn vai, bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện mà sắc mặt tươi mơn mởn. Y gọi Phúc Trì đến, ra trọng lệnh: "Phúc công công, chút nữa gọi người đem nước ấm vào. Còn nữa, phong Giang phi làm Quý phi, bổng lộc gấp ba, thưởng thêm vải may y phục. Đem thêm dược liệu quý cùng nhiều trang sức. Thưởng thêm hai mươi cung nữ cùng nô tài, đi gọi người dẫn mạch xây ôn tuyền. Ngoài ra, Quý phi muốn cái gì đều phải ghi lại đưa cho trẫm. Ngươi nhớ chưa?"

Phúc Trì cật lực ghi nhớ, chắp tay nói, "Thần đã hiểu thưa hoàng thượng. Nhưng mà, sao tự nhiên người lại phong Quý phi?"

Lam Hi Thần híp mắt nhìn lão công công, xua tay ngại ngùng nói, "Ngươi nhiều chuyện! Lát nữa nô tì của Quý phi có tới, bảo đợi ở ngoài. Quý phi mệt mỏi, cần nghỉ ngơi."

Phúc Trì cùng các công công khác ngớ người nhìn nhau. Đợi Lam Hi Thần đã đi khuất thì não bộ giống như được khai sáng, tất cả đồng loạt ồ lên một tràng, sau lại biết điều ngậm miệng âm thầm đá lông nheo với nhau.

Lại phải chuẩn bị quà hối lộ Giang Quý phi rồi.

___________

Tin tức trong vòng nửa nén nhang đã truyền đi khắp nơi, hoàng cung được dịp dậy sóng.

"Hâm mộ Giang Quý phi quá đi, được hoàng thượng sủng đến lên trời luôn rồi."

"Phải đó, đâu giống ta. Ta còn chưa được sờ vạt áo hoàng thượng."

"Các ngươi có là gì? Ta đây, mới nhìn thấy hoàng thượng lần đầu đã trót yêu rồi. Vậy mà chưa được người nhìn lấy một cái."

"Chúng ta vẫn là nên an phận đi thôi."

"Hừ, các ngươi sống trong hoàng cung mà không biết đấu đá tranh sủng là sai rồi."

"Đúng đó. Giang Quý phi là do gia thế mới được hoàng thượng chú ý. Mặc dù ta chưa nhìn thấy, nhưng chắc là cũng bình thường."

"Hai người đúng là có mắt nhưng không thấy trời cao đất dày. Nhân gia là mỹ nhân đó!"

"Mỹ nhân thì sao? Do đẹp mới mê hoặc được hoàng thượng."

"Ta đồng ý với huynh. Muốn làm người bên cạnh hoàng thượng thì phải có năng lực. Biết đàn múa ca hát, chứ suốt ngày trưng ra bộ mặt kiêu ngạo đó, thật sự không thích hợp."

"Các huynh nói nhỏ tiếng, nhỏ tiếng đi. Không sợ bị người của Quý phi nghe được sao?"

Ở gần đó, vị Quý phi đang được nhắc đến chỉ thở dài.

"Haiz... Lại thêm mấy con vịt không hiểu chuyện. Ta lại phải cực khổ nghĩ ra nhiều trò chơi với bọn họ rồi."

Quý phi nào đó tỏ vẻ bất lực, tay đỡ eo đừng từng bước chậm rãi ngâm nga vài điệu nhạc.

Chà... Lại là một ngày đầy thị phi.

_____________________________________

Xin lỗi nhiều, trình ta viết H vẫn chưa ổn. Ăn tạm nghen ^^

ĐỪNG ĐỌC CHÙA!

18/5/2020



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net