Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Điều kiện??? Ngươi bớt đi! Ta giúp người không biết bao lần, không trả công thì thôi còn muốn điều kiện?" Giang Trừng khinh khi nhìn y

"Trả công thì trả công. Nhưng kim bài miễn tử...là thứ rất quý giá, muốn có cũng không dễ. Này tự nhiên phải có điều kiện." Lam Hi Thần chống đầu nhìn Giang Trừng, nói.

".....điều kiện gì? Chỉ cần vừa sức ta, ta đều có thể làm."

Lam Hi Thần đảo mắt, đưa tay ngoắc ngoắc Giang Trừng ý tứ bảo hắn nằm xích gần lại.

Giang Trừng nghiêng người, lắng nghe điều kiện y đưa ra.

"Ái phi...ngươi sinh cho trẫm quý tử. Trẫm liền đưa miễn tử bài cho ngươi." Lam Hi Thần lưu manh thổi nhẹ bên tai hắn

Giang Trừng hai tai dần đỏ, đẩy mạnh Lam Hi Thần ra, "Người!...ta không làm được đâu. Nếu người muốn, đi tìm Hạ quý tần đi"

Lam Hi Thần nắm lấy cổ tay Giang Trừng kéo mạnh về phía mình, xoay người nằm đè lên người Giang Trừng "Ái phi, con ta chỉ muốn do ngươi sinh. Hơn nữa cưới nhau lâu như vậy rồi, trẫm cũng muốn làm cha. Đây là mệnh lệnh. Trẫm muốn thị tẩm Giang phi, không được cãi lời!"

"Ngươi!"

"Ngươi vi ta phi tử, trách nhiệm là hầu hạ ta, không cần bàn cãi." Lam Hi Thần hiển nhiên nói

Giang Trừng nhìn thẳng vào mắt y, ánh mắt chứa khiêu khích, "Người dám?"

"Vì cớ gì không dám?"

"Hảo. Như người nói dù gì ta cũng là phi tử của người, vậy người muốn làm gì thì làm đi." Giang Trừng lười biếng nhắm hai mắt.

Lam Hi Thần đứng hình. Người này vậy mà không phản kháng?

Lam Hi Thần có chút tức giận, buông Giang Trừng ra, nằm thẳng lại, đưa tay chỉnh sửa trung y.

"Hửm...bệ hạ, không muốn làm nữa?" Giang Trừng đắc ý nhìn Lam Hi Thần

".....Ái phi vẫn nên nghỉ ngơi sớm. Trẫm hiện tại mệt mỏi rồi." Lam Hi Thần quay lưng lại với Giang Trừng

Hai người lưng tựa lưng không nói lời nào, một người tưởng người kia đã ngủ và người kia cũng nghĩ vậy... Hai người yên ổn trải qua một đêm.

____________

Giang Trừng hôm nay rất thoải mái vì tối hôm qua ngủ rất ngon, còn có tâm trạng rất tốt. Đến Dương Kỳ cung rủ Lam Thần Nhiên đi dạo Ngự Hoa Viên.

"A Trừng hôm nay có vẻ tươi tắn. Hôm qua không lẽ...? " Lam Thần Nhiên nhướn mày híp mắt nhìn Giang Trừng 

"Không có a!" Giang Trừng hai má hồng hồng

"Được rồi, không chọc đệ nữa. Hi Thần nó đối với đệ có tốt không?"

"...Không tốt chút nào! Bệ hạ thực sự không ưa đệ, còn rất hay mắng đệ! Còn bắt đệ hầu hạ người...hoàng tỷ...." Giang Trừng tỏ rõ vẻ buồn rầu

"Sao? Hi Thần nó dám cưỡng ép đệ?!" Lam Thần Nhiên mở to hai mắt, trong ấn tượng của nàng, đệ đệ nàng không phải là người như vậy! "Được rồi, đệ yên tâm, ta nhất định mắng chết tiểu tử đó!"

Giang Trừng tỏ vẻ cảm kích, "Tỷ thật tốt... A, hoàng tỷ, tỷ có biết hoàng thượng thích thứ gì không?"

"Sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này?... Đệ là muốn lấy lòng nó?" Lam Thần Nhiên tinh tế nhìn ra

"Ài... Tỷ cũng biết rồi, hoàng thượng không thích đệ, đệ phải lấy lòng ngài ấy... Nếu không làm sao địch nổi Hạ quý tần?" Giang Trừng vẻ mặt buồn rầu

"Sao cơ? Không địch nổi? Hạ Ân kia làm trò mèo đối đầu với đệ sao???" Lam Thần Nhiên nhíu mày

"....Không phải."

"Cứ việc nói, yên tâm bất cứ chuyện gì ta đều sẽ giúp đệ giải quyết."

Chính là câu này! Giang Trừng là cần câu này! Hắc hắc, Trưởng quốc công chúa dính bẫy rồi!

"Không giấu gì tỷ, Hạ quý tần ngày ngày đều mang đến cung của hoàng thượng một chén canh sâm, hơn nữa quan hệ của Hạ quý tần cùng hoàng thượng vốn thân thiết, đệ sợ hoàng thượng sẽ không cần tới đệ. " Giang Trừng một bộ ủy khuất, ấm ức nói

"Được rồi... Tỷ giúp đệ tính."

_______________

"Bệ hạ, tay người làm sao vậy?" Vũ Chân nhìn Lam Hi Thần không ngừng xoa bóp cánh tay phải, hỏi.

"Không sao. Ngủ sai tư thế nên có chút tê tay, ngươi đem tấu chương bên đó qua đây cho ta." Lam Hi Thần tỏ vẻ mình vô sự. Tối qua là do Giang Trừng nằm gối đầu lên tay y, mà y không nỡ để Giang Trừng tỉnh giấc nên không dám nhúc nhích, chỉ đem tay còn lại ôm người vào lòng, thành ra cánh tay phải để Giang Trừng gối lấy một đêm dài bây giờ tê rần.

Giang Trừng lấp ló ngoài cửa, hít thở sâu, mỉm cười bước vào, trên tay còn bưng một cái mâm đựng trà bánh.

Lam Hi Thần ngước nhìn, thấy Giang Trừng đến liền hạ lệnh cho hạ nhân lui hết xuống.

"Ái phi cũng thật có lòng, biết trẫm mệt liền mang trà bánh đến, trẫm thực cảm động." Lam Hi Thần vẫn không nhịn được đẩy lên khóe môi.

Giang Trừng nở nụ cười đẹp như hoa nhìn y, "Đương nhiên, Giang Trừng vi bệ hạ phi tử, chăm sóc cùng quan tâm đến người là bổn phận của ta. Bánh này là tự tay ta làm, ta đã hỏi hoàng tỷ các món ăn người thích... Nên bệ hạ yên tâm, từ nay thức ăn của người ta sẽ đích thân nấu."

Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng như tỏa sáng, nhịp tim chợt đập nhanh. "Làm phiền ái phi....trẫm cũng thật vinh hạnh khi được ăn món ăn do ái phi đích thân làm."

Lam Hi Thần kéo tay Giang Trừng ngồi xuống bên mình, đúng lúc đó, Hạ quý tần kia cũng đến.

"Hạ Ân tham kiến Hoán ca ca cùng Giang phi."

Giang Trừng nghe ba từ "Hoán ca ca" kia mà tức. Đây là muốn giằng mặt hắn? Ý tứ nói hắn cùng Lam Hi Thần không thân thiết bằng Hạ Ân với Lam Hi Thần???

"Hạ Ân hôm nay không biết Giang phi cũng có mặt nên phần điểm tâm ngọt này chỉ chuẩn bị đủ cho ta và Hoán ca ca." Hạ Ân khẽ cúi đầu nói lời xin lỗi giả tạo.

"Vậy sao? Cũng không thể trách Hạ quý tần được, là trách ta tự nhiên không mời mà đến." Giang Trừng giọng điệu nhân từ, hiền hậu vô cùng. "Hôm nay ta cũng thật may mắn khi được hội ngộ cùng Hạ quý tần ở đây. Mau ngồi xuống."

Hạ Ân tay cầm mâm gỗ đặt xuống bàn, như cũ chuẩn bị riêng một chén canh sâm cho Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần theo thói quen cầm bát nhỏ đưa đến bên miệng. Giang Trừng khẽ nhíu mày, đưa tay lên ấn đường cố tình quẹt khuỷu tay trúng tay y. Chén canh trên tay Lam Hi Thần rớt xuống, đổ lênh láng trên sàng đan cùng Lam Hi Thần áo bào.

Giang Trừng hốt hoảng đứng dậy quỳ xuống, cúi đầu thật sâu, "Bệ hạ thứ lỗi, Giang Trừng những ngày này đều mệt mỏi tột độ, không để ý làm bẩn y phục, đánh đổ canh sâm quý giá mà Hạ quý tần làm cho người."

Lam Hi Thần trong lòng thầm nhịn cười, lại dịu giọng nói, "Không sao, dù gì cũng chỉ là một chén canh nhân sâm. Ái phi mau đứng lên."

Giang Trừng nâng y phục đứng dậy, rút khăn tay giúp y lau bớt canh nóng đổ trên áo bào, tay đẩy khay điểm tâm của mình đến, "Ban nãy sơ ý, hiện tại coi như đền bù. Mong bệ hạ đừng giận."

Lam Hi Thần vô cùng hiểu ý mà cầm lên ăn, còn tấm tắc khen ngợi. Hai người đối thoại vui vẻ, thâm tình, đẩy Hạ Ân kia ra xa.

...........

Đến khi Hạ Ân chịu không nổi nữa, lấy lí do mệt mỏi để chuồn về thì Giang Trừng mới lui khỏi người Lam Hi Thần.

"Ái phi nãy giờ là diễn sao?" Lam Hi Thần không buông cái eo nhỏ của hắn, còn cố ghì chặt hơn

"Không có... Bệ hạ, ta đều là thật a!"

"Vậy sao? Vậy chén canh ban nãy..."

"...ta thực sự là vô ý! Người xem dạo này người hành hạ ta nhiều như vậy...ta còn có thể không mệt? Mà mệt mỏi thì làm gì cũng không chu toàn. " Giang Trừng mặt không đổi sắc nói

"Trẫm nhớ hình như trẫm và ái phi chỉ là ngủ chung, cũng không có làm cái gì động chạm thân thể ngươi."

"Ý ta là người hành hạ trí não của ta a! Ta nói gì cũng có thể bẻ ngược, nói chuyện với người, động não mệt chết!" Giang Trừng giựt giựt tay áo y muốn y buông tay

Lam Hi Thần đem người kéo sát vào lồng ngực, khẽ mỉm cười. "Phải phải, là trẫm sai rồi...Nhưng hiện tại, ái phi phải giúp trẫm thay y phục."

"Tại sao?! Ta cũng không cố ý a!" Giang Trừng  ghét bỏ đẩy cái tay trên eo mình ra

"Không cần biết lí do, thay áo cho trẫm mau lên." Lam Hi Thần mặt mày bình thản đến đáng ghét

Giang Trừng thầm rủa trong lòng, bước vào nội gian, mở tủ chọn màu sắc áo. Đứng nửa buổi trời mới từ dưới đáy tủ lôi ra tử sắc áo bào, vừa nhìn liền rất thích mắt.

Lam Hi Thần chớp mắt khó xử nhìn Giang Trừng. "Có thể...đổi cái khác không?"

"Không thể! Người có mặc không? Hay là tự lết vào đó tìm cái khác?"

Lam Hi Thần miễn cưỡng nuốt xuống lời tranh cãi, dang hai tay để Giang Trừng thuận lợi lột ra kim sắc áo bào. Lại bằng mặt không bằng lòng để hắn mặc vào cái áo bào màu tím nhạt.

Giang Trừng vòng lên trước mặt y, đưa tay chỉnh vạt áo cùng cổ áo giúp y. Lam Hi Thần tim chợt đập nhanh, hương thơm nhè nhẹ quanh quẩn bên chóp mũi, ngọc thủ lả lướt trên bả vai cùng lồng ngực, thân thể nhỏ gọn sẽ thỉnh thoảng va chạm cho dù là rất nhỏ. Bỗng nhiên sinh ra cảm giác muốn ôm lấy người này đến cực điểm.

Lam Hi Thần đây là bị cái gì a...

______________

"Công tử...người cũng không cần phải tức giận như vậy. Chốn hậu cung vốn là nơi tranh giành quyền lực, tranh giành cảm tình của hoàng thượng, vì vậy chỉ mới chút chuyện như này thôi mà đã bực tức thì quả thực không đáng." một nô tì ăn mặc có chút quá phận xoa bóp vai cho chủ tử nhà mình.

"...đủ rồi. Tiểu Ý, ngươi nói cũng đúng, vậy là ngươi có cách?" Hạ Ân nhẹ hất cái tay làm loạn trên vai mình.

"Công tử xin yên tâm, nô tì tuy ngu dốt văn chương, nhưng tính toán không tệ. Phận là nô tì của công tử ta nhất định sẽ giúp người hết sức."

Hạ Ân mỉm cười hài lòng, "Vậy ngươi nói xem..."

Tiểu Ý nhìn trước ngó sau một hồi rồi mới cẩn trọng nói nhỏ bên tai Hạ Ân. "Công tử, ý của nô tì là..."

________________

"Bệ hạ...vì sao người không chịu mặc cái áo tím đó???" Giang Trừng chống cằm nhìn góc nghiêng chết người của Lam Hi Thần.

"....Mẫu hậu trước khi mất chính tay dệt chiếc áo bào đó cho ta. Người nói rằng khi nào tìm được người ta tâm duyệt thì hãy mặc...nhưng thiết nghĩ, ta sẽ không bao giờ có thể mặc nó." Giọng y trầm bổng nhẹ nhàng, khiến Giang Trừng càng nghe càng cảm thấy yêu thích.

"Vì sao lại không bao giờ có thể mặc a? Rõ rằng sáng nay người đã chịu mặc nó!" Và hắn chính là người giúp y thay.

"..." Lam Hi Thần cũng không hiểu vì sao...Cứ mỗi lần ở bên người này, y đều rất dễ dãi.

"Được rồi được rồi, là ta sai. Ta ép người mặc! Bỏ đi bỏ đi, nói chuyện với người thật chán." Giang Trừng chán nản mặc vào ngoại bào, đứng lên muốn ly khai.

Cả người chợt khựng lại...Là Lam Hi Thần nắm lấy cổ tay hắn.

"Ngươi....đi đâu?"

"Về cung a! Không phải trước giờ người rất không thích ta ở Dương Tâm điện của người sao?" Giang Trừng khó hiểu nhìn chằm chằm cổ tay mình bị ai đó níu lấy.

"Có thể....lưu lại cùng ta đêm nay không?" Lam Hi Thần y là bị điên rồi a! Nói năng hàm hồ cái gì vậy???

"Sao cơ?" Giang Trừng mở to mắt hạnh nhìn y

"Ta nói là....có thể ở lại cùng ta không?"

Giang phi thực là được một phen bất ngờ, ngạc nhiên tới mức muốn ngã ngửa!

.............

Lơ mơ bước đến bên giường, còn không để ý người ta cởi ra mình ngoại bào, lột ra tất chân đỡ đến trong chăn.

Chết thật! Sao mà hắn không phản ứng phản hồi phản kháng cái khỉ gì hết vậy??? Điên rồi, điên thật rồi!

"Người...làm cái gì?" Giang Trừng trợn mắt nhìn Lam Hi Thần đang cởi ra y bào cùng phát quan

"Đương nhiên là đi ngủ."

"Ở đây?!!"

"Chứ ở đâu?"

"Nhưng mà...tại sao không về cung của người nghỉ ngơi??? Không đến cung ta làm phiền thì cũng bắt ta ở lại tẩm điện của người, rốt cuộc là ý gì? Người không phải không thích đụng chạm người lạ sao?" Giang Trừng rõ ràng bức xúc

"Người lạ??? Đã là phu thê thì phải có nghĩa vụ đồng sàng cộng chẩm, ái phi nói như vậy, tức là không công nhận lão phu quân này???" Lam Hi Thần không thương tình đẩy hắn vào trong, chính mình nằm xuống bên cạnh hắn. Còn rất tốt tính mà thả cả rèm giường xuống!

Giang Trừng nghẹn họng. Bỏ đi, dù sao cũng cãi không lại! Hơn nữa từ khi thành thân tới giờ, hầu như đều ngủ cùng Lam Hi Thần...coi như quen rồi đi! 

____________

"Giang phi thực khách khí mà, chút quà mọn này cũng xem như là bồi tội lần trước không chuẩn bị chu đáo, nên tiếp đón người không có chút không thỏa." Ninh quý tần - Ninh Viên che miệng cười duyên dáng

Giang Trừng có chút ngưỡng mộ Ninh Viên này. Được mệnh danh là kì tài của Tịch Chiêu quốc, đàn hay, múa đẹp, nhan sắc thì động lòng người...chậc chậc, này mà Trạch Vu đế không động lòng, hắn thua gì cũng thua!

"Đa tạ Ninh quý tần có lòng. Quà này không nhận thì thực phụ lòng Ninh tài nhân." Giang Trừng tỏ ra dáng vẻ mình lớn nhất hậu cung mà nói chuyện đứng đắn không ít.

"Đúng rồi, Giang phi nay đã đích thân tới, Ninh Viên cảm kích vô cùng. Chi bằng người ở lại ăn cùng Ninh Viên bữa cơm rồi hẵng quay về?"Ninh Viên nói năng nhỏ nhẹ từ tốn, lễ nghi khuôn phép vô đối.

"Ninh quý tần đích thân mời, vậy ta cũng không thể cô phụ tấm lòng của ngươi." Giang Trừng nhàn nhã nhấp ngụm trà, tóc đen huyền khẽ đung đưa theo cơn gió.

Ninh Viên kia trong phút chốc gương mặt có biến hóa, nhưng rất nhanh lại trở về như cũ. 

___________

Giang Trừng đã có tình kể tốt rất nhiều điều về Ninh Viên kia với Lam Hi Thần, nói rằng hai người có nhiều điểm tương đồng. Đã vậy, sau nhiều lần hắn đến Vấn Triên cung của Ninh quý tần kia ăn cơm, hai người cùng nhau uống trà đàm đạo không ít chuyện nên đã thân thiết. Còn muốn Lam Hi Thần phong phi cho Ninh Viên! Bảo là một mình lớn nhất hậu cung cũng chán nản, ai gặp hắn cũng không dám nói chuyện chứ ở đó mà dám đắc tội!

Vậy là Lam Hi Thần đã đồng ý...

.........

Ngày mà thánh chỉ tới, Ninh Viên kia vậy mà bất ngờ cực điểm. Không ngờ tới mình lại một bước lên mây!

"Ninh Viên có được ngày hôm nay cũng nhờ có Giang phi và ân sủng hoàng thượng. Tạ thánh long ân." Ninh Viên nhẹ dập đầu.

"Đứng lên đi." Lam Hi Thần giọng điệu cứng ngắc, có điều chỉ mỗi Giang trừng nhận ra. "Ninh phi cùng Giang phi hiện tại lớn nhất hậu cung, có trách nhiệm cùng nhau quản lí, không để tình trạng chốn thâm cung là chiến trường của các vị phi tử."

Đến khi Lam Hi Thần đi rồi, Ninh Viên mới đứng dậy, tươi cười luôn miệng cảm ơn Giang Trừng.

Giang Trừng thì mỉm cười bảo Ninh Viên rất xứng đáng, nhưng trong lòng đã có dự tính riêng của bản thân. Ninh Viên này, không hề đơn giản một chút nào....

______________________________________


ĐỪNG ĐỌC CHÙA!!!

30/11/2019









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net