Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng đeo mạn che mặt, vận hắc y, từ trong nội đình phóng ra ngoài mà không bị hai ngàn lính gác phát hiện, thân thủ như vậy bất phàm mà trước giờ hắn luôn giấu. Hắn học võ trong âm thầm, thậm chí luyện kiếm thuần thục đến mức cả người và kiếm như hòa làm một. Thân là nhi tử của tể tướng triều đình, hắn phải được học võ, học kiếm từ nhỏ. Nhưng vì cái hôn ước chết tiệt kia của Trúc Chi hoàng hậu, đến năm mười bốn tuổi, hắn đã phải ngừng học. Hơn nữa, trận chiến đẫm máu tranh ngôi đoạt vị năm đó có dính đến Giang gia, nên phụ thân hắn đã đưa cả nhà đến một nơi kín đáo, vì sợ họ bị cuốn vào. Nhưng cũng vì lí do đó... hắn gặp một người. Người này dạy hắn võ thuật, cường thân, kiếm pháp, khinh công, dạy hắn luyện kiếm, luyện pháp khí,... Người này đối với hắn vô cùng đặc biệt cùng quan trọng. Là ngươi mà hắn nợ không biết bao nhiêu ân tình, còn chưa thể trả hết 

"Lãnh Phong....đệ đến rồi." Giang Trừng rất khẽ mỉm cười.

"A Trừng, vẫn chưa tiếp cận được sao?" Chất giọng lãnh đạm, hàm chứa sự chất vấn, nhưng cũng đầy dịu dàng vang lên.

Giang Trừng sau lớp mạn che mặt lén ngước nhìn nam nhân, "Vẫn chưa... Chính bọn họ cũng không biết, Trường Ly thạch đang ở đâu."

"Vậy sao? Trong kinh thành đồn đại rất nhiều về đệ, họ nói đệ nhân khí tốt, được hoàng thượng sủng hạnh. Đã vậy còn nhiều lần đưa ra giải pháp giải quyết đại cuộc. Xem ra...đệ lấy được lòng tin của hoàng đế rồi?" 

"Phải, hoàng thượng hiện tại rất tin tưởng đệ.... Nhưng mối quan hệ này, cả đệ và hoàng thượng đều là lợi dụng đối phương." Giang Trừng khẽ thở dài. 

Phải, trong câu chuyện "tình ái" che mắt thiên hạ của Trạch Vu hoàng đế cùng với Giang phi, hai người bọn họ đều là lợi dụng nhau. Hoàng đế thì muốn lợi dụng phi tử để có được thế lực cường đại, phi tử thì lợi dụng hoàng đế để moi tin tức Trường Ly thạch, muốn chiếm lấy. Cả hai người bọn họ...đều là con cờ của nhau.

"Đệ....không phải là yêu tên hoàng đế đó rồi đi?" Tiếng của nam nhân như tra khảo, lại đượm buồn.

Giang Trừng nhất thời cứng đờ, nhưng lại lập tức phản biện, "Không hề! Đệ đối với hoàng thượng, chỉ dừng lại ở mức độ cho phép, đệ vẫn một lòng trung thành với huynh."

Nam nhân tuấn mỹ mỉm cười, "Tốt nhất là như vậy, đệ nên nhớ, chúng ta đợi tới ngày hôm nay là vì lí do gì. Ta không muốn chỉ vì một chút buông lỏng nhất thời mà để cảm tình che mắt."

"Đệ minh bạch. Tuyệt sẽ không để bản thân bị tư tình quấy nhiễu, ảnh hưởng đến kế hoạch lâu dài." Giang Trừng nói chắc nịch.

Nam nhân cười càng tươi, vươn tay nắm lấy đôi bàn tay đã sớm lạnh đi vì vận công lực bay đường dài của Giang Trừng, chà xát làm ấm. "Đừng để bản thân sinh bệnh. Yên tâm, mỗi bước đi của đệ, đều có ta dõi theo."

Giang Trừng không rút tay, nghiêng đầu khẽ đáp một tiếng. 

___________

Giang Trừng khinh thân đáp xuống viện tử, lật đật vào trong.

"Thiếu gia, trời vừa hửng sáng đã đi mất, còn không báo tiểu Tâm một tiếng. Làm ta sợ mất mật, nếu hoàng thượng đến, ta biết ăn nói làm sao?" Tiểu Tâm không vừa lòng, nói.

Giang Trừng vội đem hắc y lột ra, đưa cho tiểu nô tì, "Ngươi đem đốt đi, ngay bây giờ! Cẩn thận chút, đừng để ai thấy."

"Thiếu gia....người là mới vừa đi gặp Hàn công tử về?" tiểu Tâm rụt rè hỏi

"Phải... Mà ngươi mau đi, nửa canh giờ nữa sẽ có lính canh đến. Kẻo không kịp!" Giang Trừng xua tay.

Tiểu Tâm đáp một tiếng, nhún người cầm theo hắc y lui ra theo cửa sau.

Giang Trừng chán nản thay trung y, đem buộc tóc tháo ra, lại nằm lăn ra giường thở dài. Hắn đối Lam Hi Thần là cái gì? Thực sự là lợi dụng...hay là cái gì khác?

Cửa mở ra, Lam Hi Thần mặc trường bào bước vào, nhìn dáng vẻ đăm chiêu của Giang Trừng mỉm cười không thôi, "Dậy sớm vậy sao?"

"...Người sao lại tới? Hôm nay không thượng triều sao? Còn Dương Tâm điện của người bỏ hoang cũng lâu rồi đấy, không sợ đóng bụi?" Giang Trừng trở người nằm sấp, chống cằm nhìn Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần khẽ cười, đem ngoại bào cởi bỏ, tháo ra phát quan đặt trên bàn gương. Bước đến bên giường, ngồi xuống. "Sáng nay sự vụ không nhiều, sớm đã bãi triều. Còn Dương Tâm điện chính vì đã đóng bụi, nên phải dọn qua chỗ của ái phi ở. Hi vọng ái phi không chấp nhất."

Hừ, hắn cản được Lam Hi Thần sao? Còn giả vờ giả vịt!

"Đại nhân không chấp tiểu nhân a! Hoàng thượng nếu muốn, cứ ở đây luôn cũng được."

"Vậy trẫm đành phải làm tiểu nhân vậy." Lam Hi Thần khinh thân nằm xuống, tay còn bá đạo lôi Giang Trừng vào lòng. Lại vô sỉ đem chăn trùm cả hai lại, kìm chặt không cho Giang Trừng thoát khỏi.

"Tên vô lại này! Đừng có lợi dụng!" Giang Trừng hất chăn, ló đầu ra mắng người.

Lam Hi Thần vẫn một bộ mỉm cười, đem người phủ lên hắn, tay hàm trụ cổ tay Giang Trừng không cho hắn động thủ. Môi mạnh mẽ đáp lên. Nụ hôn đầu của hắn!!!

Giang Trừng trợn trắng mắt, nghiêng đầu muốn tránh đi lại bị Lam Hi Thần nắm cằm kéo lại, y dùng pháp lực chế trụ hai tay hắn. Buông tha cánh môi, ngọc thủ đem y phục của hắn kéo xuống, môi ở trên da thịt đánh dấu.

"Ngươi mẹ nó.....?!!" Giang Trừng phát hiện, hắn bị cấm ngôn!

Hắn nghiến răng, hi sinh cái đầu đập mạnh vào trán y. Lam Hi Thần bỗng nhiên ăn đau, còn chưa kịp định hình, tay hắn đã chưởng tới. Lam Hi Thần thuần thục đưa tay chặn. Giang Trừng nghiêng người đá chân, y ngửa người né tránh. Hắn chống hai tay trên nệm, bật người vận khí, nắm lấy màn giường bay lên. Lam Hi Thần phi tới hất tay hắn, nắm lấy eo Giang Trừng kéo mạnh. Giang Trừng dùng lực xoay người, lộn ngược lên trên, đạp lên vai Lam Hi Thần đáp xuống đất. Y quyết đuổi tới cùng, từ trên cao hạ xuống đánh một trận với Giang Trừng. Y là đã sớm biết, Giang Trừng một thân phi phàm, nhưng giấu giếm ngần ấy năm trời, làm một "vô dụng công tử" trong mắt các quan thần. Y hôm nay chính là muốn khích Giang Trừng, để hắn lộ chân nhân!

Lam Hi Thần phi thân đến, nắm tay vung tới, Giang Trừng lập tức nghiêng người tránh né, chân đảo một vòng gạt chân y, lại bị Lam Hi Thần phát hiện nhảy lên né đòn. Hắn uyển chuyển lộn người, chân duỗi, thẳng tiến vung lên, phi về phía trước. Lam Hi Thần ngửa người vận khí lùi về sau. Xoay người tới phía sau Giang Trừng tấn công. Hắn bất ngờ vì tốc độ của y, nhưng cũng không vì vậy mà đại bại, hắn cúi người, chân co lại đạp mạnh ra sau. Lam Hi Thần dễ dàng bắt lấy chân hắn, đem cả người hắn nâng đến trên vai. Giang Trừng nắm lấy cánh tay Lam Hi Thần, mượn lực xoay người, lộn ngược từ trên vai y đáp xuống. Lam Hi Thần lợi dụng cánh tay hắn đang nắm lấy tay mình, đưa lên cao, tay đập mạnh lên vai Giang Trừng khiến hắn mất phương hướng mà xoay người. Lam Hi Thần nhếch môi, vòng tay ôm lấy eo hắn kéo vào ngực. Lưng Giang Trừng dán sát vào ngực y, vậy mà Lam Hi Thần còn bá đạo ngồi xuống giường, kéo theo Giang Trừng ngồi trên đùi mình, chân vòng qua kìm lại cái chân đang muốn động của hắn.

Lam Hi Thần mãn nguyện mỉm cười, đặt cằm lên vai hắn, ngón tay động động giải cấm ngôn thuật.

Như dự đoán, Giang Trừng lập tức lên tiếng mắng người, "Tên hoàng đế khốn nạn này! Ngươi mẹ nó không có nhân tính!"

Hắn trong ngực y vùng vẫy, lại bị Lam Hi Thần ép càng lúc càng chặt. "Ngồi im, đừng động đậy. Trẫm rất mệt, muốn ôm ngươi một chút. Đừng cự tyệt."

Giang Trừng đang muốn chửi người, nghe câu "trẫm rất mệt" của Lam Hi Thần mà ngoan ngoãn ngồi im. 

"Người... đừng tiết lộ." Giang Trừng thật nhỏ giọng nói.

Lam Hi Thần vòng tay siết chặt hơn một chút, ngửi mùi hương dễ chịu trên người Giang Trừng. "Tiết lộ cái gì? Là chuyện Giang phi cự tuyệt thị tẩm, hay là chuyện Giang phi động thủ đánh hoàng đế?"

Giang Trừng mặt đỏ tai hồng, lúng túng quay mặt lại, tức giận không ít "Cả hai...đều không được nói!

Lam Hi Thần khúc khích cười, nắm lấy cánh tay hắn xoay lại. Giang Trừng bị y trở người, mặt đối mặt. Thoáng chốc mặt mũi lại hồng đến lợi hại. Muốn rời khỏi người y, lại bị kìm hãm.

"Vãn Ngâm...... Ta chưa từng nghĩ sẽ làm chuyện gì tổn hại ngươi." Lam Hi Thần đột nhiên nói chuyện không chút liên quan.

Khoan đã... Vãn Ngâm?!! Lam Hi Thần gọi hắn là Vãn Ngâm?

Giang Trừng ngại càng thêm ngại, mặt đỏ đến mức sắp búng ra máu luôn rồi!!!

Lam Hi Thần mặc kệ hắn im lặng, tiếp tục bổn phận, "Vì vậy..... Vãn Ngâm đừng làm chuyện gì phản bội ta, làm ta thương tâm. Được không?"

Đừng làm chuyện gì phản bội y?

Giang Trừng lại càng nghi hoặc... Có phải Lam Hi Thần biết hắn sẽ làm gì không? Sao lời nói của y, luôn làm hắn phải cẩn trọng?

"Ta vì sao phải phản bội hoàng thượng? Không có lí do gì cả! Hơn nữa, người không phản bội ta thì thôi, ta làm sao dám phản bội người?" Giang Trừng đưa tay nhéo mạnh má Lam Hi Thần, bĩu môi.

"Không thể chứng minh chỉ bằng một lời nói." Lam Hi Thần nhún vai nhìn hắn "Trừ phi...."

"Cái gì? Trừ phi cái gì?"

Lam Hi Thần đảo mắt, chỉ tay lên môi. "Ngươi hôn ta một cái."

"Người!...." Giang Trừng trợn mắt, nghiến răng ken két. "Ban nãy dám cưỡng hôn ta, ta còn chưa xử lí người. Bây giờ còn muốn ta hôn? Người là loại hoàng đế gì vậy hả?! Ta không......."

Lam Hi Thần luồn tay vào tóc Giang Trừng, môi nhấm nháp, thưởng thức bờ môi của người kia có bao nhiêu mềm mại. Giang Trừng sau một màn dãy dụa, phản kháng bất thành cũng chả thèm cử động. Ngồi trong lòng Lam Hi Thần,  mặc kệ môi lưỡi y làm loạn trong khoang miệng.

Sớm muộn gì cũng phải hôn, sớm muộn gì cũng phải thân mật. Tập sớm một chút cũng tốt..... Sau này đỡ ngại ngùng.

Lam Hi Thần dứt khỏi nụ hôn, đưa tay miết nhẹ đôi môi sớm đã bị mình ngấu nghiến đến có chút đỏ, ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn Giang Trừng. Vòng tay ôm lấy cả thân thể hắn, bao bọc trong sự ôn nhu dịu dàng của bản thân.

Thật lâu sau đó... Lam Hi Thần cũng không có buông, luôn ôm Giang Trừng thật chặt, gục đầu trên vai hắn.

"...hoàng thượng?" Giang Trừng thật nhỏ tiếng, đụng nhẹ y.

Lam Hi Thần ừ một tiếng, tay vẫn không buông.

"Người nếu mệt thì nằm xuống nghỉ ngơi, ôm ta cũng không có hết mệt được."

Lam Hi Thần mở mắt, nghiêng người nằm xuống, kéo theo cả Giang Trừng nằm sấp trên người mình. "Đừng nháo, nằm im."

Giang Trừng hận không thể đạp cho tên này mấy phát. Được một nấc lại tiến một thước!

Tiểu Tâm từ bên ngoài trở vào, nhìn một màn này cũng chả biết nói gì. Yêu đương với hoàng thượng rồi cùng tốt... Ít ra cũng sẽ không nghĩ đến việc đi theo Hàn Lãnh Phong chịu khổ. Khẽ hắng giọng, tiểu nô tì lên tiếng, "....hồi bẩm hoàng thượng, nương nương, bên ngoài có Ninh phi muốn yết kiến."

Giang Trừng nghe thấy mà cuống cả lên, "Lam Hi Thần, buông ta ra!"

Lam Hi Thần trong lòng âm thầm đem tám đời nhà Ninh phi gì đó ra chửi tan nát, làm phiền vợ chồng người ta ân ái vui lắm hả?!! Y miễn cưỡng ngồi dậy chỉnh vạt áo, cũng không buông cái eo của Giang Trừng ra.

"Người mau bỏ bộ vuốt của người ra! Ta cắt trụi hết bây giờ." Giang Trừng gắt gỏng đánh lên tay y.

Lam Hi Thần tỏ vẻ ủy khuất, "Sao phải bỏ ra? Vãn Ngâm là thê tử được đường đường chính chính gả cho ta, ta thân vi phu quân, lẽ nào không thể động chạm ngươi?"

Giang Trừng lườm y sắc lẻm, tên này quá mức vô sỉ!

"Ninh Viên tham kiến hoàng thượng." Ninh phi mỉm cười xinh đẹp, khuỵu gối nhún người uyển chuyển.

"Ninh phi sáng sớm đến đây là muốn làm gì?" Lam Hi Thần ánh mắt hời hợt quét qua người Ninh Viên.

"Hồi bẩm hoàng thượng, Ninh Viên hôm nay đến là muốn cùng Giang phi đàm đạo chút chuyện." Ninh Viên môi luôn nở nụ cười đẹp ngây ngất, hành vi nhẹ nhàng thanh thoát.

"Hoàng thượng, người cũng nghe rồi, ta và Ninh phi có chút chuyện. Người về điện của người đi! Không tiễn a!" Giang Trừng mừng rỡ trong lòng, giọng mang chút nuối tiếc.

Lam Hi Thần tay đặt ở eo Giang Trừng nhéo nhẹ, kề môi bên tai hắn đè thấp giọng, "Ái phi, không phải đã giao kèo trước mặt ngoại nhân phải đóng kịch sao? Mau quên như vậy, là muốn đem kế hoạch của trẫm toàn bộ đạp đổ?"

Giang Trừng có chút rợn người, khẽ nuốt nước bọt.

"Chuyện gì quan trọng, mà tới trẫm cũng không được nghe vậy?" Lam Hi Thần điều chỉnh thái độ, mỉm cười nhìn Ninh Viên.

Ninh Viên kia thấy Lam Hi Thần cùng Giang Trừng thân mật, trong lòng sinh ra một loại đố kị không tên. Mặc dù biết Giang Trừng được sủng hạnh, nhưng không ngờ lại tới mức khách tới nhà mà vẫn khanh khanh ta ta như vậy.

"Chuyện này... Cũng không có gì gọi là đại sự. Chỉ là dạo này Ninh Viên cảm thấy bản thân mệt mỏi, lại biết Giang phi giỏi y thuật, mong muốn Giang phi nể tình cảm bấy lâu nay mà giúp đỡ Ninh Viên." Ninh Viên tỏ ra thân thiết đưa mắt nhìn Giang Trừng.

Lam Hi Thần nhếch môi cười, "Vậy sao? Vậy thì Ninh phi quay về đi, lát nữa ta sẽ bảo Ngự Dược phòng đến xem bệnh cho ngươi. Không cần làm phiền ái phi của trẫm đang nghỉ ngơi."

Ninh Viên ngậm đắng nuốt cay, thi lễ rồi trở về cung. Bụng nuôi cục tức thật lớn. Ninh Viên hắn đẹp như vậy, hoàng đế kia đúng là mù! Đi sủng một cái tên múa cũng không biết, đàn cũng không biết, vẽ cũng không biết! Nhan sắc thì thấp kém, cái gì cũng không bằng Ninh Viên hắn! Hoàng thượng mù thật rồi!

______________

"Thiếu gia, hoàng thượng đi rồi?" Tiểu Tâm dọn dẹp bàn ghế, ngước mắt nhìn hắn.

"Ừ, có việc nên đi rồi!" Giang Trừng đem toàn bộ trái cây càn quét sạch sẽ. Vuốt vuốt bụng có chút nhô lên vì ăn nhiều.

"Hoàng thượng xem ra rất thương người. Hay là....người suy nghĩ kĩ một chút? Đừng nghe lời Hàn công tử nữa. Tiểu Tâm cảm thấy Hàn công tử thật có dã tâm."

Giang Trừng đưa mắt nhìn tiểu nô tì sắc bén, "Im miệng! Ngươi thì biết gì mà nói? Huynh ấy từ trước đến giờ luôn đối tốt với ta, hi sinh vì ta không ít. Hiện giờ huynh ấy muốn có Trường Ly thạch, ta lẽ nào đi nói câu từ chối? Con người ta không bạc nghĩa!"

Tiểu Tâm biết bản thân nói sai, im re.

Bầu không khí im lặng được không lâu, bên ngoài truyền đến tiếng nói của một cô nương.

"Giang phi, tiểu nữ là nô tì thân cận bên cạnh Ninh phi. Chủ tử nhà nô tì muốn mời Giang phi bữa cơm, nói có chuyện quan trọng muốn nói với Giang phi. Mong người mau đến, chủ tử đang đợi người."

Giang Trừng ở phía trong nhếch mày. Ninh Viên này có phải là lấy được sách cổ, liên quan đến Trường Ly thạch rồi không?

"Tiểu Tâm, ngươi ra nói với nô tì kia, ta đáp ứng."

___________

"Giang Trừng! Đến cũng thật mau a!" Ninh Viên hồ hởi vẫy tay.

Giang Trừng mỉm cười hữu lễ, khẽ liếc mắt nhìn tiểu nô tì bên cạnh. Tiểu Tâm biết điều lui ra ngoài.

"Ninh Viên, ngươi hôm nay sao lại có nhã hứng mời ta ăn cơm?"

Ninh Viên bật cười, tay trong ngực áo lôi ra cuốn sách đã ố vàng đưa qua đưa lại. "Hoàng cung này a, nơi nơi đều có tai mắt. Ta đành phải mượn lí do huynh đệ tình thâm, cùng nhau ăn cơm để đưa cổ thư cho ngươi. Sao? Cảm động phát khóc rồi phải không?"

Giang Trừng phì cười, "Ừm, cảm động đến chảy nước mắt. Sách này, cho ta mượn nghiên cứu vài ngày được không?"

"Chuyện nhỏ! Nhưng mà ăn cơm trước đã, đợi ngươi đến thức ăn cũng nguội lạnh hết rồi! Ăn thì ta đưa, không thì miễn!" Ninh Viên cũng thật biết cách hù dọa.

"Biết rồi biết rồi!" Giang Trừng cầm đũa, nhìn một bàn thức ăn xa xỉ. Sò, cua, thịt,... Hoang phí đến cùng cực.

"Ăn nhiều mấy món này, rất bổ dưỡng!" Ninh Viên không ngừng gắp thức ăn cho Giang Trừng. "Mỗi ngày ngươi đều qua đây ăn với ta đi, đỡ buồn. Trước giờ ngươi có hoàng thượng, ta thì một mình. Buồn chán sắp chết rồi!"

Giang Trừng động đũa nếm thử... Công nhận đầu bếp hoàng cung có khác. Mỹ vị a!

Đến khi Giang Trừng đem cổ thư về nghiên cứu, nô tì của Ninh Viên còn đem đến cho hắn một đĩa trái cây. Nói là đem cho hắn dùng tráng miệng.

Ngày ngày đều vậy. Cũng là mấy món giống giống nhau, rồi cũng là có hoa quả đem đến tận cung của hắn. Giang Trừng chỉ mỉm cười nhận lấy, nói câu đa tạ ý tốt của Ninh Viên, sau khi nô tì đó đi, lại cho người đem bỏ.

"Thiếu gia... Hoa quả ngon lành như vậy, người thực sự muốn vứt sao?" Tiểu Tâm tiếc nuối không thôi, bao nhiêu trái cây ngon được đem đến đều bị Giang Trừng thẳng tay kêu bỏ.

"Ngươi nếu thích thì ăn đi." Giang Trừng hời hợt nói

"Thật sao?!! Thiếu gia cho tiểu Tâm?!" Một nô tì hầu hạ như nàng mà cũng có ngày được ăn hoa quả tươi ngon, quá mãn nguyện rồi!

"Ừ cho ngươi. Sau này nếu nô tì của Ninh Viên kia đem trái cây tới, ngươi cứ lấy ăn, không cần mời ta."

Tiểu Tâm vừa mừng nhưng cũng suy nghĩ không thôi. Thiếu gia nhà nàng không phải là ghét Ninh phi chứ? Họ thân nhau như vậy mà, ngày nào thiếu gia cũng đến ăn cơm chung với Ninh phi... Không phải mối quan hệ rất tốt sao?

Giang Trừng nằm nghiêng trên giường, nhếch môi cười nham hiểm. Ngày ngày đều cho hắn ăn cua, ăn sò đắt tiền như vậy, lại còn tốt tính đem trái cây cho hắn... Dùng lễ che mắt thiên hạ sao? Ha! Đừng tưởng hắn không biết, Ninh Viên này cáo già đội lốt thiên hạc, mà con thiên hạc này a... Bị hắn phát hiện đuôi cáo rồi. Sò với cua ăn chung thì chả có chuyện gì xảy ra cả, nhưng có thêm trái cây thì đúng là đang âm thầm bức tử hắn! Những thứ này ăn cùng là đại đại đại kỵ. Mỗi ngày đều ăn như vậy sẽ dẫn đến chất độc tích trữ, đến đúng thời điểm sẽ bộc phát mà chết bất đắc kì tử không kịp trăn trối! Đến lúc đó cho dù có cho các pháp y, dược vương hay gì gì đi nữa cũng sẽ không biết được lí do vì sao hắn chết. Vì thức ăn đã vào bụng, hai canh giờ sẽ tiêu hóa hết, tang chứng vật chứng đâu mà tra ra chân tướng? Coi như là hắn chết thảm không lí do!

Ninh Viên này là muốn ném đá dấu tay đây. Thủ đoạn cũng thật sự tàn độc khó mà nhìn ra.... Xem ra đã bị sự sủng ái của Lam Hi Thần dành cho hắn làm mờ mắt rồi.

Không sao! Ninh Viên là do chính hắn nâng lên, cũng do chính hắn đạp đổ! Thậm chí dạy cho họ Ninh đó không ngóc đầu nổi!

Thâm cung bí sử....hậu cung là nơi đáng sợ còn hơn cả chiến trường vạn binh!

____________________________________

Tỷ muội 8/3 vui vẻ nha ♥♥♥♥


ĐỪNG ĐỌC CHÙA!!!

8/3/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net