Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhờ Corona mà ăn không ngồi rồi ở nhà :(( Thôi thì thay vì nằm ngủ, viết truyện đi cho nó bận :>>

________________________________________________

"Chủ tử, lâu như vậy rồi, sao lại chưa có kết quả vậy? Nô tì có chút lo lắng rồi...." nô tì bóp vai cho Ninh Viên, căng thẳng nói.

"Yên tâm đi, chất độc tích trữ cũng phải dăm bữa nửa tháng. Không có nhanh như vậy được, ngươi hôm nay tiếp tục dặn nhà bếp làm nhiều hải sản, sau bữa ăn lập tức cho người đem cam đến Tĩnh Liên cung của Giang Vãn Ngâm. Hôm nay phải tận mắt nhìn thấy hắn ăn cho bằng được, nghe chưa?" Ninh Viên híp mắt nhìn cung nữ.

"Chủ tử yên tâm, nô tì đã sai trù phòng làm từ sáng sớm."

Ninh Viên mỉm cười, vắt chân nhàn nhã thưởng trà. "Chịu thôi! Tất cả đều là vì thánh sủng."

__________

"Thái hoàng thái hậu vạn phúc kim an." Giang Trừng hôm nay đến Tẫn Lục cung của Thái hoàng thái hậu -Trường Xuân Nghi vấn an.

Trường Xuân Nghi nét mặt sớm đã hòa hoãn, mỉm cười gật đầu, "Miễn lễ. Giang phi, mau đến đây ngồi với ta."

Giang Trừng từ tốn bước đến, "Thái hoàng thái hậu, người có khỏe không? Hôm nay trời đẹp, Giang Trừng đến thăm người, có nấu chút canh gà tần sâm cho người tẩm bổ."

Tiểu Tâm bưng khay nhỏ dâng lên, Giang Trừng cầm bát canh nhỏ đưa đến bên tay bà. Bà liền vui vẻ nhận lấy. 

"Con cũng thật là! Đến thăm ta là ta vui rồi, còn nấu nướng làm gì cho mệt." 

Giang Trừng còn chưa kịp đáp lời bà, Tấn ma ma đã từ ngoài bước vào nhún người lên tiếng. "Hồi bẩm thái hoàng thái hậu, Chu tổng quản vừa mới nói với nô tì, có ba vị nam tài vừa qua được khảo sát cung quy. Hôm nay đem ba người bọn họ tới thỉnh an người."

Trong phút chốc, Trường Xuân Nghi trở về dáng vẻ khó gần. "Cho vào."

Tấn ma ma lùi qua một bên, nhường chỗ cho tân nam tài bước vào. Cả ba đều quỳ xuống, cúi đầu. Được sự cho phép đứng dậy của Thái hoàng Thái hậu mới dám đứng dậy.

"Thần Trương Cơ, là nhi tử của Trương Mộ - Trương Trung thư thị lang*"

"Thần Trần Diên Phương, thứ tử của Văn Tự Thúc - Văn Ngự sử**"

"Thần Nguyên Thanh, đại nhi tử của Nguyên Tân Nghị - Nguyên Thái phó***"

[ (*)Trung thư thị lang: Chính Nhị phẩm
(**)Ngự sử: Tòng Tam phẩm
(***)Thái phó: Tòng Nhất phẩm ]

Giang  Trừng đưa mắt nhìn cả ba vị nam tài, cảm thấy vừa mắt nhất chính là Trần Diên Phương. Tuy chỉ là thứ tử của Ngự sử quan, nhưng khí chất với hai người còn lại khác biệt thấy rõ.

 "Các ngươi đã được học cung quy, hi vọng sau này đừng phạm sai lầm. Hậu cung của hoàng thượng, việc phong vị, đành để cho hoàng thượng xử trí đi." Thái hoàng Thái hậu phất tay.

Giang Trừng thực không ngờ, người cũ chưa đi người mới lại đến nhanh như vậy. Nếu cứ tiếp tục như vầy, e là hắn cũng phải tốn nhiều chiêu trò hơn rồi.

____________________

"Hoàng thượng, người phong Nguyên Thanh làm Quý Nhân?!!" Giang Trừng thất kinh.

Lam Hi Thần thở dài, "Dù sao thì cũng là nhi tử của Thái phó, ta không thể để Nguyên Thanh làm Đáp Ứng, Thường Tại, như vậy đúng là gây khó xử cho bản thân cũng như Nguyên Thái phó. Lại càng không thể để Nguyên Thanh làm Quý Phi, như vậy thì đúng là quá thiên vị."

Giang Trừng tặc lưỡi, quả đúng là quá nan giải. "Vậy còn Trương Cơ?"

"Cũng như vậy. Trẫm đang suy nghĩ...không biết phải phong vị cho Trần Diên Phương. Xuất thân thực sự không bằng Trương Cơ cùng Nguyên Thanh." Lam Hi Thần chống cằm  liếc mắt nhìn Giang Trừng, "Không bằng Giang phi giúp trẫm? Dù sao Giang phi cũng lớn nhất hậu cung."

"Vậy....phong làm Quý Nhân luôn. Dù sao thì ta thấy, Trần Diên Phương này không tồi." Giang Trừng nằm vật ra sàng đan, chán nản nghịch vài sợi tóc mái.

Lam Hi Thần cũng không nói gì, đưa chiếu chỉ cho thái công công, sau đó cùng nghiêng người nằm xuống đối mặt với Giang Trừng. "Ái phi, ngươi nói xem, phi tử càng ngày càng đông, ngươi có chắc sẽ giữ được chữ "phi" không???"

Giang Trừng bĩu môi, lão tử đây đạp ngươi xuống lên làm vua luôn còn được, nói chi làm phi. "Đều là do ý muốn của hoàng thượng thôi."

Lam Hi Thần phì cười, "Được rồi, không chọc Vãn Ngâm nữa. Nhưng cũng cẩn trọng, đừng tùy ý. Nếu như có cớ sự xảy ra, trẫm cũng không thể đứng về phía ngươi được."

Giang Trừng chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

_________________

"Cái gì?! Đều được phong Quý Nhân?" Hạ Ân trợn trắng mắt.

"Phải thưa chủ tử, Trương Quý Nhân được ban Phán Ngân cung, Nguyên Quý Nhân thì được ban Tùy Lãm cung, ngay cả Trần Quý Nhân cũng..."

"Cái gì? Ngay cả tiện nhân Trần Diên Phương đó cũng được ban cung riêng?!!" Hạ Ân tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, nộ khí xung thiên.

"Vâng thưa chủ tử..." Cung nữ quỳ rạp dưới sàn, run sợ không dám ngẩng đầu. "Là cung Duyên Hương."

Hạ Ân nghe xong câu này, thở gấp, tức giận không ít. Đem đồ đạc đập phá đến không còn ra hình thù. Bình sứ, nghiên hương,.... với được thứ gì liền đem nó quăng xuống đất không thương tiếc.

"Vì sao?!! Vì sao chứ?! Rõ ràng Hoán ca ca đã từng nói, Duyên Hương cung là để cho ta sau khi được phong phi mà! Tại sao bây giờ...bây giờ lại đem ban cho tiện nhân không biết cao thấp như Trần Diên Phương chứ?!" Hạ Ân gào đến khản giọng

"Chủ tử, chủ tử! Người đừng như vậy mà. Dù sao thì Trần Quý Nhân cũng là nhi tử của Ngự sử đại nhân...."

"Câm miệng! Ngự sử...chẳng qua chỉ là Tòng Tam thấp hèn! Cha ta rõ ràng Chính Nhất phẩm, là Thái sư của Tịch Chiêu quốc! Vì sao ta chỉ là một Quý Tần? Trong khi con của một Ngự sử được phong Quý Nhân?" Hạ Ân thét lớn.

Nô tì kia tuy hoảng sợ, nhưng cũng là quen với sự tức giận này rồi, "Chủ tử, người bình tĩnh! Dù sao người cũng là Tần, còn được hoàng thượng phong riêng Quý Tần, vẫn hơn Quý Nhân."

"Đúng, Tần vị như ta cao hơn Quý Nhân, nhưng Quý Nhân và Tần....nó chỉ cách nhau một bước chân, chỉ một bước chân thôi ngươi  hiểu không?!" Hạ Ân gần như la toáng lên, mắt đỏ au đầy ghen ghét cùng đố kỵ. 

"Chủ tử, người quên mất rồi sao? Người là trúc mã của hoàng thượng!" Nô tì khéo léo an ủi cơn giận của chủ tử nhà mình.

Hạ Ân lúc này mới dịu đi một chút, "Phải... ta là trúc mã của hoàng thượng, huynh ấy rất thương ta, chắc chắn sẽ thiên vị ta mà! "

"Dạ phải! Hoàng thượng nhất định sẽ thiên vị chủ tử!"

Hạ Ân nắm tay thật chặt, cười khẩy, "Chẳng qua Giang phi kia là ăn may thôi! Ta không thể ngồi không như vậy được! Ngươi mau báo một tiếng, gọi Trương Cơ kia tới gặp ta. Ta không tin, ta không làm gì hạ bệ được bọn họ! Ngáng đường Phụng vị của ta, chỉ có chết!"

___________________

Giang Trừng ngáp ngắn ngáp dài, công việc làm vợ người ta a... Thật sự vô vị nhàm chán. Hết ăn rồi nằm, nằm rồi ngồi, hết ngồi rồi lại ăn, ngày ngày đều thật sự vô vị đến mức hắn chỉ muốn quay trở về Giang phủ. Ít ra còn có Giang Diệp tiểu đệ cùng hắn phá phách...

"Thiếu gia, bên ngoài có Trương Quý Nhân, nói muốn diện kiến người." tiểu Tâm thấp giọng nhắc nhở Giang Trừng.

Hắn lập tức ngồi thẳng, chỉnh vạt áo chỉnh tề. Đưa mắt nhìn nam nhân bước vào.

"Trương Cơ thỉnh an Giang phi." Trương Cơ khuỵu gối nhún người.

"Không cần đa lễ. Chẳng hay Trương Quý Nhân giữa trưa đến tìm ta làm gì?" Giang Trừng không nóng không lạnh hỏi.

"Trương Cơ vốn dĩ là đến các cung thỉnh an các vị nương nương, các vị chủ tử. Ban đầu đến cung của Thái hoàng Thái hậu, sau đó đến diện kiến Trưởng quốc Công chúa. Tiếp theo đó là đến Liễu Thanh cung của Hạ Quý Tần. Bây giờ là đến Tĩnh Liên cung của Giang phi, có một chút quà mọn muốn dâng lên cho người. Hi vọng sau này chúng ta tương thân tương ái, đùm bọc che chở lẫn nhau." Trương Cơ nói dõng dạc không vấp, xem ra đã luyện tập không ít lần.

"Đa tạ Trương Quý Nhân có lòng. Nhưng không biết, trong đó là thứ gì? " Giang Trừng liếc mắt tiểu Tâm, nàng biết điều bước đến nhận lấy khay gỗ.

"Hồi Giang phi, đây chỉ là Vô Vân ngọc, tính hàn. Thời tiết dạo này nóng bức, Trương Cơ muốn tặng Giang phi miếng ngọc này, đeo bên người sẽ áp chế bớt nhiệt khí. Tinh thần thoải mái hơn." Trương Cơ mỉm cười nói

Giang Trừng cười hữu lễ, "Trương Quý Nhân thật làm ta bất ngờ, thiết nghĩ một Quý Nhân, lấy đâu ra cực phẩm hàn ngọc như vậy? Mà theo như ta biết, Vô Vân ngọc là của Tiên Hoàng tặng cho Thái Hậu, trước khi Thái Hậu qua đời có tặng lại cho hoàng thượng... Vậy ta hỏi ngươi, ngươi lấy miếng ngọc này trong xó nào ra?"

Trương Cơ đảo mắt, lại thật nhanh hồi thần, "Hồi Giang phi, Vô Văn ngọc này là do hoàng thượng tặng cho phụ thân Trương Cơ, nhưng phụ thân đem nó tặng cho Trương Cơ. Hôm nay, liền đem nó tặng cho Giang phi nương nương."

"Món quà này cũng thật quý giá, ta không dám nhận. Chi bằng, ngươi đi tặng lại cho hoàng thượng? Không chừng hoàng thượng sẽ phong ngươi lên làm Hoàng Quý Phi luôn đó! À không không, sẽ phong ngươi lên làm chủ hậu cung luôn mới đúng." Giang Trừng cầm chiết phiến khẽ phe phẩy, che lại nửa mặt dưới, nở nụ cười khinh bỉ.

"Trương Cơ không dám mơ mộng viễn vông, chỉ hi vọng an an phận phận làm một phi tử bình thường, ở bên cạnh hoàng thượng." Trương Cơ cúi đầu khép nép nói.

Giang Trừng ở sau chiết phiến cười khẩy. An phận làm một phi tử ở bên hoàng thượng? Nói như hắn ta thì ai mà chả nói được?!

"Trương Quý Nhân đối hoàng thượng có hảo tâm, như vậy là được. Ngọc này ta không nhận, ngươi vẫn là giữ bên mình sử dụng đi. Tiểu Tâm, tiễn Trương Quý Nhân về cung, nhất định phải đưa về tận cung, không để Trương Quý Nhân chịu thiệt. Nghe rõ chưa?" Giang Trừng từ chối thẳng thừng nhận đồ tốt, còn ra lệnh cho tiểu nô tì đưa khách về tận nhà, chính là muốn bức người này an phận về nơi trú ngụ của mình, còn đảm bảo nếu người này có đi đâu khác, nô tì của hắn nhất định sẽ về báo với hắn.

Tính toán tốt như Giang Trừng, e rằng có một trăm Hạ Ân, hai trăm Ninh Viên, cũng chưa chắc đã đụng đến được vạt áo của hắn!

"Ngọc này Giang phi không nhận... Vậy thì Trương Cơ xin cáo lui, ngày khác lại đến thăm Giang phi." Trương Cơ bằng mặt không bằng lòng để tiểu Tâm đi theo. Đúng là sai lầm! Quá mức sai lầm!

.........

"Thiếu gia, ngọc kia là cực phẩm, người sao không nhận? Dù sao cũng là Trương Quý Nhân thiệt." tiểu Tâm đem ánh mắt khó hiểu nhìn Giang Trừng, tuy là đã hầu hạ Giang Trừng từ lâu, nhưng nàng vẫn không nắm được ý nghĩ của chủ tử nhà mình.

"Ngươi ngốc vừa thôi! Ngươi có biết, Sa Di tán mà ngươi vẫn bỏ vào túi thơm hằng ngày cho ta kết hợp với Vô Vân ngọc sẽ tạo thành độc tố không sắc không hương?" Giang Trừng tháo túi thơm bên hông để lên bàn.

Tiểu Tâm trợn mắt há hốc, "Thật sự đáng sợ như vậy sao? Trương Quý Nhân này thật ghê gớm, mới vào cung đã muốn hạ thủ! Thiếu gia, người phải hết sức cẩn thận."

Giang Trừng gật gật đầu, "Trương Quý Nhân này mới vào cung đã ngay lập tức ra tay, e là có người đứng phía sau sai bảo."

Tiểu Tâm vuốt cằm đăm chiêu, "Vậy theo thiếu gia thấy, có thể là ai?"

"Ta làm sao biết?! Thời gian quá ngắn, đợi thêm đi. Đến thời cơ, ta sẽ đem cả chủ lẫn tớ ném xuống vực!" Giang Trừng nhếch môi cười.

___________

"Hồi bẩm hoàng thượng, phản quân ở Đông Bắc*, nhờ có Giang phi nương nương khai thông, mà thần đã giải quyết êm đẹp." Lâm tể tướng chắp tay cúi đầu. Còn không quên người có công lớn nhất là ai.

[ (*) nếu ai không nhớ sự việc này, mời đọc lại chương 3.]

"Ừm, tốt lắm. Lâm ái khanh, thật không uổng ta kì vọng." Lam Hi Thần ngồi ở trên long ngai, nghe từng quan thần bẩm báo sự vụ.

"Lần này thực sự công của Giang phi nương nương rất lớn, hoàng thượng thật có phúc, lấy được một người tốt như Giang phi." Hộ bộ thượng thư lên tiếng, các quan thần ở dưới liền nhất loạt đồng tình.

Lam Hi Thần đúng là có cảm khái qua, có thê tử thông minh thực sự vinh hạnh, nở mày nở mặt.

"Hoàng thượng, người có phải là nên trọng thưởng không?!" Các quan thần ở dưới nháo nhào một phen.

"Được rồi được rồi, đừng ồn. Lâm ái khanh, khanh cảm thấy thế nào?" Lam Hi Thần quay sang hỏi Lâm tể tướng.

"Hoàng thượng, thần vi nghĩ việc lần này là trọng sự. Nếu không nhờ Giang phi khai sáng, thực không biết kết cục đã đi đến bước nào rồi. Vì vậy, phải trọng thưởng hậu hĩnh!" Lâm tể tướng vui vẻ ra mặt.

Lam Hi Thần đem cái tâm tình khoái hoạt mà bãi triều, lập tức chạy đến Tĩnh Nguyệt cung. Đúng lúc Giang Trừng cũng vừa thay xong y phục.

"Người đến sớm vậy sao?.... Hôm nay có gì mà khiến hoàng thượng vui vẻ đến như vậy?" Giang Trừng cũng không có bước đến bên Lam Hi Thần, chỉ ngồi ở bàn trà lười biếng hoạt động miệng.

Lam Hi Thần nhìn bộ dạng này của hắn sớm đã quen mắt. Chỉ cười thầm trong lòng, sải bước đến chỗ hắn, "Ái phi, ngươi còn nhớ sự việc ở Vân Hải biên cương không?"

Giang Trừng nghĩ nghĩ, cũng bắt đầu nhớ ra, " Làm sao? Giải quyết xong hết rồi?"

"Ừm. Các quan thần nói, công của ái phi rất lớn. Còn bắt trẫm ban thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh. Trẫm cũng không thể trái ý các ái khanh." Lam Hi Thần ngồi xuống đối diện hắn, ngón tay chạm nhẹ lên chóp mũi Giang Trừng.

Hắn chớp mắt, "Vậy thì hoàng thượng nên để ý hậu cung hơn. Nơi này sắp thành cái nghĩa trang rồi."

"Vãn Ngâm có ý gì?" Lam Hi Thần rất nhỏ nhướn mày.

"Không có ý gì, chỉ là muốn nhắc nhở hoàng thượng như vậy thôi." Giang Trừng nhún vai trả lời.

Tiểu Tâm từ ngoài bước vào, thỉnh an Lam Hi Thần, lại nói, "Bẩm hoàng thượng, chủ tử, bên ngoài có Hạ Quý Tần, nói là đem canh sâm đến cho hoàng thượng."

Giang Trừng đưa mắt nhìn Lam Hi Thần, cũng không hỏi ý kiến đã cho vào.

"Hạ Ân yết kiến Hoán ca ca cùng Giang phi." Hạ Ân tay cầm khay gỗ, cẩn dực cúi đầu. "Vốn là đem tới Dương Tâm điện cho huynh, nhưng Vũ thị vệ nói người không tại. Liền nghĩ đến, Hoán ca ca chắc đang nghỉ ngơi ở Tĩnh Liên cung của Giang phi, nên mạo muội đến. Mong Giang phi đừng chấp nhất, Hạ Ân cũng là nóng lòng muốn đem canh sâm bổ cho Hoán ca ca."

Giang Trừng nghe tiếng "Hoán ca ca" liền mất cả hứng uống nước. "Ta làm sao sẽ chấp nhất đây? Hạ Quý Tần cũng là do lo lắng cho sức khỏe hoàng thượng, nên hao tâm tổn sức. Ta thay mặt hoàng thượng, cảm tạ Hạ Quý Tần."

Hạ Ân mỉm cười, đem canh sâm trong khay đưa đến bên tay Lam Hi Thần. Y cũng đã quen uống canh sâm mỗi ngày, nhưng sau khi thành thân với Giang Trừng, y hình như không muốn chạm mặt Hạ Ân quá lâu, nên canh gì đó cũng không có cơ hội đến tay y. Hôm nay lại nổ ra cái cuộc đấu ngầm của hai phi tử, Lam Hi Thần cũng nhắm mắt mặc kệ.

"Hoàng thượng, canh sâm có phải rất ngon? " Hạ Ân nhìn Lam Hi Thần cặm cụi ăn không hề ngóc đầu, liền trong lòng ấm áp len lỏi.

Y căn bản là không dám nhìn ánh mắt của Giang Trừng. Chứ không có liên quan cái gì ngon hay không ngon.

Giang Trừng nhếch môi đáp, "Đương nhiên là rất ngon. Hạ Quý Tần cũng thực sự có lòng. Nhưng sau này thực không dám làm phiền Hạ Quý Tần nấu canh sâm cho hoàng thượng nữa."

Hạ Ân trố mắt nhìn Giang Trừng, lại cười khẩy, "Dựa vào cái gì? Ta đây có lòng nấu canh cho hoàng thượng tẩm bổ, còn đỡ hơn người kề cận hoàng thượng mà một chút điều về hoàng thượng cũng không biết!"

"Căn bản không liên quan. Chén canh của Hạ Quý Tần không biết có hàm chứa cái gì không nên hay không, còn chưa biết được. Đối với việc kề cận hầu hạ hoàng thượng cũng không mấy can hệ." Giang Trừng rút khăn tay, cẩn thận lau miệng cho Lam Hi Thần.

"Giang phi hầu hạ hoàng thượng cũng lâu rồi, vậy mà một tin báo hỉ cũng không thấy. Đây là do cơ địa hay là do cái gì khác cũng không đoán được." Hạ Ân mỉm cười nhẹ nhàng, từ tốn. Nhưng mỗi lời nói ra, đều là bức Giang Trừng vào góc tường.

"Chắc là do cơ địa đi? Nhưng thứ ta có...là thứ ngươi mong muốn nhất. Phải không?" Giang Trừng nghiêng đầu gối trên vai Lam Hi Thần. "Yên tâm, dù sao cũng là chỗ thân thiết. Ta không ngại chia sẻ nam nhân của ta."

Hạ Ân trong lòng không ngừng gào thét, đem Giang Trừng muốn băm ra. Nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ mỉm cười hòa dịu. "Hạ Ân không dám."

Lam Hi Thần trong bụng nhịn cười, lại phất tay nói với Hạ Ân, "Thôi đừng gây náo loạn nữa. Đệ về đi."

Hạ Ân thần tình có chút cứng nhắc, nhưng cũng đành lòng rời khỏi.

Giang Trừng ngay lập tức muốn rời khỏi người Lam Hi Thần, nhưng bị y ôm chặt. "Ái phi, ngươi nói xem.... Người bên ngoài cũng đã dị nghị rồi. Nói Giang phi hầu hạ hoàng thượng đã lâu nhưng vẫn chưa có hỉ. Đây cũng là một cách sỉ nhục...."

Giang Trừng đảo mắt suy tư, một phi tử mang danh được sủng ái, hằng đêm hầu hạ hoàng thượng vậy mà không hề mang thai.... Thực sự là khiến cho người ta hoài nghi.

Vậy để diễn cho tốt vở kịch đã định sẵn của hai người bọn họ, cùng với kế hoạch lâu dài của hắn....không lẽ còn phải hi sinh thân mình vì đại cuộc?

____________________________________

Sẽ có một màn H không cưỡng ép, là do Trừng mei tự nguyện :>> đã viết xong luôn rồi, chỉ là đang băn khoăn nên đăng ngày nào thôi ╮(╯▽╰)╭

ĐỪNG ĐỌC CHÙA!!!!
11/3/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net