Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta cảm thấy bản thân thật dễ dãi <(-︿-)>Tác giả người ta thì hù dọa độc giả bằng câu "Sẽ không thèm ra truyện nữa" hay là "Bận rồi, drop truyện" còn ta.... Bận tối mặt tối mũi mà vẫn ráng ngồi cào phím, bị độc giả áp bức "Có viết tiếp không? *cầm dao*" hay là "Mau ra chương mới, không là tự vẫn" :vvvvv Đau khổ Ọ_O

Bây giờ có ai thấy ta thương người chưa TvT

. Cảnh báo: OOC!!!

.H! H! H! H!

. Không khuyến khích trẻ em, trẻ vị thành niên lướt xuống. Nếu như có ý muốn đọc, thì ta không chịu trách nhiệm về mặt tâm sinh lý của các vị bị ảnh hưởng, nhất là những trẻ em chưa trưởng thành, còn "chong soáng" :)))  Nếu như có bị bôi đen, thì xin đừng trách cứ con này, hãy vui vẻ và coi như đó chỉ là một chuyến trải nghiệm thú zị :>>> (chắc ai cũng đen hết rồi :3)

__________________________________

"Thiếu gia, người lại trốn ra ngoài hả?!!" Tiểu Tâm tỏ vẻ hung thần ác sát nhìn Giang Trừng.

Hắn có chút choáng váng, ban nãy trốn ra ngoài muốn đi dạo hoàng thành một chút. Ai ngờ bị lôi kéo vô tửu quán, mà rượu này a, cực kì ngon! Làm hắn uống một bình, lại cứ tiếp một bình. Ở quán uống không ít, bây giờ thú thật có chút đứng không vững.

Tiểu Tâm cũng cẩn thận nhìn ra, vội chạy lại đỡ hắn, "Thiếu gia! Người sao lại ống rượu?! Nếu hoàng thượng đến mà hỏi, nô tì cũng không biết phải trả lời thế nào!"

Giang Trừng phất phất tay, "Ngươi đi đâu thì đi đi.... Ta bình thường....bình thường..."

"Aiya thiếu gia! Người đã thành ra như vậy, còn đuổi nô tì đi đâu?!" Tiểu Tâm đỡ Giang Trừng đến bên giường, "Thiếu gia, người có phải là uống quá chén rồi không? Bình thường tửu lượng của người cũng không tồi, sao mà mấy chén liền say? Người đợi chút, nô tì đi nấu canh giải rượu cho người."

Giang Trừng nằm ở trên giường có chút mông lung. Quả thực tửu lượng của hắn rất tốt, nhưng tửu quán đó tay nghề cũng thực tốt, ủ rượu quá ngon. Khiến hắn thiếu chút muốn càn quét hết cả quán rượu.

Thời tiết ngày một nóng, vì rượu mà thân thể hắn càng khó chịu. Tuy là không đến mức chóng mặt nhức đầu, hay buồn nôn gì, nhưng cũng là không hề thoải mái.

Lam Hi Thần mặc thường bào từ bên ngoài bước vào, chuẩn bị tinh thần trả lời câu "Người đến làm gì" của Giang Trừng. Nhưng hôm nay....phá lệ im lặng.

Lam Hi Thần nghi hoặc tiến vào, thấy Giang Trừng nằm nhoài trên giường, không chút phòng bị.

"Vãn Ngâm?"

Giang Trừng không trả lời, chỉ có thân thể hơi run lên. Lam Hi Thần bước đến bên giường, nâng hắn dậy. Phát hiện mặt Giang Trừng có chút hồng, hơi thở có phần gấp gáp, hai mắt nhắm chặt.

Giang Trừng khó chịu ở trong ngực y khẽ động đậy, cảm nhận mùi hương thơm ngát cùng quen thuộc, liền đưa tay quấn lấy cổ y.

Lam Hi Thần có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn là cảm thấy kì quái, "Vãn Ngâm làm sao? Khó chịu ở đâu?"

Giang Trừng y phục có phần hỗn loạn, vì nóng mà cọ xát vào người Lam Hi Thần tìm chút mát mẻ từ thân thể y, hai mắt từ từ mở ra. Nhìn thấy tuấn nhan của Lam Hi Thần, không hề câu nệ rướn người đáp môi lên sườn mặt y.

Lam Hi Thần hai mắt mở lớn kinh ngạc. "Vãn Ngâm...ngươi sinh bệnh sao?"

Giang Trừng rúc sâu vào ngực y, cái đầu dụi dụi, "Không có...."

Giang Trừng thanh âm nhẹ nhàng, mềm mại, cào vào trong lòng Lam Hi Thần ngứa ngáy không thôi.

Lam Hi Thần nuốt ngụm nước bọt, muốn thả ra Giang Trừng.Cảm nhận người này muốn rời đi, Giang Trừng hai tay ôm càng chặt, "Đừng....."

Lam Hi Thần hít thở sâu, thiên vạn không được nhìn đến nữa! Nếu không... Y cũng không biết mình sẽ làm ra cái loại chuyện gì cầm thú bất nhân tính!

Tiểu Tâm từ tiểu môn phía sau bưng bát canh giải rượu bước vào. Nhìn một màn ân ái này chỉ biết cúi đầu, toan bỏ chạy liền bị Lam Hi Thần gọi lại. "Thiếu gia nhà ngươi đây là bị làm gì? Tại sao không báo trẫm sớm hơn?"

Tiểu Tâm biết lần này trốn không thoát, thôi thì khai luôn vậy, "Hồi bẩm hoàng thượng, ban nãy.... Thiếu gia nhà nô tì có xuất cung."

"Cái gì? Xuất cung?" Lam Hi Thần nhướn mày nhìn nàng, thần sắc tối đi.

"Hoàng thượng xin đừng trách phạt thiếu gia. Thiếu gia cũng chỉ là buồn chán nên muốn đi dạo, có uống chút rượu." Tiểu Tâm quỳ ở dưới sàn, cúi đầu không dám nhìn Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần gật gật đầu, cho nàng lui xuống, cũng không lấy canh giải rượu. Nguyên lai là uống rượu, nên tính tình thay đổi.

Giang Trừng cựa quậy trong lồng ngực Lam Hi Thần, đưa tay nắm chặt lấy mặt y kéo mạnh. "Người a... Cũng thật đẹp. Bất quá ngốc chết được!"

"Vãn Ngâm nói cái gì? Ta ngốc sao?" Lam Hi Thần nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên mặt mình, đưa đến bên môi hôn nhẹ.

Giang Trừng khúc khích cười, ngồi thẳng người dậy nhào đến trên người Lam Hi Thần, chân gác hai bên eo y, tay đáp ở trên vai Lam Hi Thần cúi đầu mổ mạnh lên môi y.

Lam Hi Thần nhất thời hốt hoảng, ngơ ngác vì hành động của hắn.

Giang Trừng không vừa ý với thái độ của Lam Hi Thần, tay đặt ở trên vai y nắm chặt lấy vải vóc tuột xuống.

Lam Hi Thần dây thần kinh lỏng lẻo, nắm lấy ngoại bào giữ lại, "Đây là muốn làm gì?"

Giang Trừng vươn tay tháo trâm ngọc ném đến trên gối. Tóc dài bung ra tán loạn, y phục trên người cũng giải khai, ngồi xuống trên người Lam Hi Thần, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai y, "Làm chuyện mà trước giờ chúng ta chưa có cơ hội làm."

Phựt__ Tỉnh táo của y bị tàn nhẫn cắt đứt.

Lam Hi Thần đưa tay ôm lấy hắn eo nhỏ, tháo ra đai lưng, "Là chuyện gì? Vãn Ngâm nói rõ hơn chút, ta nghe không hiểu."

Giang Trừng nắm lấy tóc Lam Hi Thần giựt giựt, "Người thực sự không biết sao?"

Lam Hi Thần đỡ lấy gáy hắn kéo đến, "Không biết."

Dứt lời, môi y áp đến. Lưỡi ở trong khoang miệng hắn dịu dàng càn quấy, quấn lấy cái lưỡi nhỏ rụt rè cùng múa.

Giang Trừng si mê siết lấy Lam Hi Thần, miệng hé mở để y dễ dàng đạt mục đích. Ngoại y cùng quần trong bị Lam Hi Thần lột sạch chỉ chừa lại áo gấm mỏng, lỏng lẻo treo ở khuỷu tay. Chân dài thon thả vòng lấy eo y, mông căng tròn cố ý ma sát cự long của Lam Hi Thần khiêu khích.

Lam Hi Thần cứng đến khó chịu, buôn tha đôi môi Giang Trừng. Đè hắn xuống giường, y đưa mắt ngắm nhìn gương mặt nhỏ.

Giang Trừng vươn tay níu lấy Lam Hi Thần, hai mắt phủ tầng sương mù, đầy ái tình nhìn y. Môi mỏng bị y ngấu nghiến sớm đã sưng đỏ, khóe miệng vương dịch mật chưa kịp nuốt xuống. Thân thể sấn tới muốn cận kề Lam Hi Thần.

Y cũng từng nghĩ qua, bản thân đối với Giang Trừng là loại cảm giác gì. Nhưng mãi vẫn chưa có được câu trả lời. Chỉ là mỗi lần ở bên người này, y đặc biệt dễ dãi, lại thích nhìn người này ngại ngùng, thích nghe tiếng người này mắng chửi. Đặc biệt là thích ngắm người này ngủ nhan. Còn có thích nhiều thứ nữa, mà chung quy đều là thuộc về Giang Trừng, đều là xoay quanh Giang Trừng.

"Ái phi, ngươi suy nghĩ kĩ chưa? Thực sự muốn làm?" Lam Hi Thần cười đến sán lạn, đưa tay hất vạt áo gấm mỏng manh, tay luồn vào bên trong miết nhẹ nhũ tiêm hồng hồng.

"Ưm..." Giang Trừng không trả lời, trực tiếp đem môi dán lên môi Lam Hi Thần, không chút kĩ xảo làm loạn trong miệng y.

Lam Hi Thần xem như đã nhận được câu trả lời, dục vọng bao nhiêu năm trời một đường cường đại bộc phát.

Ngón tay đảo quanh miệng huyệt mơn trớn, không nói một lời đem đệ nhị căn ngón tay đâm vào.

"A..." Giang Trừng há miệng rên một tiếng, tay nắm lấy rèm giường kéo lại.

Lam Hi Thần hai ngón tay trong huyệt khuấy đảo, ác ý mà cong lại. Móng tay cào cào tường thịt non mềm, đem hai ngón tay mở ra nới rộng huyệt nhỏ.

"A~"

Giang Trừng ngửa cổ than nhẹ. Lam Hi Thần bắt lấy thời cơ cúi xuống gặm cắn, liếm mút yết hầu nhạy cảm, bên dưới chen thêm một ngón tay nhẹ nhàng móc khuấy. Tay còn lại rảnh rỗi nắm lấy phân thân hắn tuốt lộng.

"Ha~ đừng mà..."

Lam Hi Thần cả người nóng bức, nhìn Giang Trừng một bộ quyến rũ, dâm mĩ. Cự long trướng đến phát đau, chỉ muốn ngay lập tức thao chết hắn!.... Nhưng dù sao cũng là lần đầu, vì lợi ích lâu dài mà phải biết chừng mực.

Tay vuốt ve gương mặt hắn, chân thành hôn lên mí mắt đang mở hờ. Ba ngón tay ở bên trong chạm đến điểm gồ lên, xấu xa mà đảo quanh, chạm nhẹ đến khiến hắn khó chịu uốn éo.

"A~ khó chịu... Muốn...." Giang Trừng thanh âm ngọt ngào. Tay nắm lấy hai vai y không buông, nửa bước cũng không muốn rời.

"Hửm? Muốn cái gì?" Lam Hi Thần ngón tay ấn mạnh điểm nhỏ, tay kia bịt lại đỉnh quy đầu vì khoái cảm mà muốn phóng thích của hắn.

"Ưm...ah~ Buông tay.....người mau buông tay...Ô~" Giang Trừng hai chân đạp loạn xạ. Khoái cảm dưới huyệt động cùng với sự bức bách ở phân thân thực sự làm hắn rất khó chịu.

Lam Hi Thần bỏ ngoài tai tất cả, mò tay tới gối kiếm Hạ Hồng trâm mà hắn đã tháo ra, trực tiếp đâm vào lỗ nhỏ ở quy đầu. Trâm này vốn là quà của Lam Thần Nhiên tặng, nhưng không sao, giúp nó có thêm công dụng cũng tốt.

Giang Trừng khó chịu vô cùng, muốn giải thoát nhưng lại bị ngăn chặn, vừa kích thích lại vừa ẩn ẩn đau. "Hức....lấy ra... Cầu người...ah... Mau lấy ra...."

Lam Hi Thần nhìn người dưới thân, lệ quang sớm đã nhuốm đầy mặt. Đưa tay miết nhẹ gò má hắn, Lam Hi Thần rút ra ba ngón tay. Gấp gáp tháo đai lưng, kéo quần xuống. Cự long thô to hừng hực lộ ra.

Giang Trừng hoảng sợ lùi về sau, lắc đầu nguầy nguậy, "Không được...hức...không được...quá lớn...."

Lam Hi Thần nắm lấy chân hắn gác ở trên vai, tay xoa xoa eo hắn trấn an, "Sẽ không làm tổn thương ngươi, yên tâm giao cho ta."

Giang Trừng lắc lắc đầu, nhưng còn chưa kịp phản ứng, cự long đã chống ở cửa huyệt, từ từ tiến vào.

"A!!! Đừng mà......hức....đau.... Dừng lại...hảo đau.... Không muốn làm nữa... A!" Giang Trừng đau đến chết đi sống lại, ở dưới như bị xé rách. Vậy mà chưa vào được một nửa!

Lam Hi Thần cúi xuống, dùng nụ hôn ôn nhu an ủi Giang Trừng, tay vuốt tóc hắn trấn an. "Thả lỏng, ngươi thả lỏng. Đừng căng thẳng, sẽ bị thương."

"Ư...không được đâu...hức...đi ra...mau đi ra...." Giang Trừng nước mắt giàn dụa, tay bấu chặt lấy hai vai y.

Lam Hi Thần ngưng lại động tác, để Giang Trừng thích nghi. Huyệt động không ngừng tiết ra chất lỏng giúp y tiến vào thông thuận hơn. Tay y xấu xa nhéo nhéo đầu vú, lại xoa nắn cà nhẹ.

Giang Trừng vì khoái cảm chưa từng có ở hai điểm nhỏ trước ngực mà thả lỏng thân thể, đưa tay ôm lấy tấm lưng Lam Hi Thần, nhắm chặt hai mắt, "Đi vào... Người mau tiến vào...."

Lam Hi Thần hai tay nắm lấy Giang Trừng eo nhỏ, động thân tiến vào.

Thời khắc cự long thô to toàn bộ đi vào, Lam Hi Thần thở hắt một hơi, khoái cảm đánh mạnh lên đại não. Huyệt thịt non mềm bao bọc, ôm lấy cự long to dài, cực kì thoải mái. Loại cảm giác này, hơn hai mươi năm rồi y chưa từng biết đến.

Giang Trừng vừa khó chịu lại vừa thích. Cự vật của Lam Hi Thần đỉnh đến thật sâu, chạm đến điểm nhạy cảm của hắn. Vừa đau vừa sướng, không thể diễn tả thành lời.

Lam Hi Thần bắt đầu luân động, tần xuất ngày một nhanh. Mỗi lần đâm, đều nhắm chính xác dương tâm mà đâm tới.

"A~...ah~...ha~...chậm...chậm chút..."

"Ha~...quá sâu...hức.... Ngô...dừng lại...."

"Há~~~ đừng mà...Hi Thần..."

"A~hoàng thượng~ bệ hạ~ưm....ha~ nhẹ chút..."

Lam Hi Thần ra sức đưa đẩy, cự long hung hãn, tàn nhẫn đâm rút. Tiếng "hoàng thượng" hay là "bệ hạ" bình thường mà thiên hạ dùng để gọi y, lọt vào miệng Giang Trừng hiện tại cực kì quyến rũ kích tình.

"Ái phi, trẫm ở đây. " Lam Hi Thần sủng nịnh hôn chóp mũi Giang Trừng, cẩn cẩn dực dực lau hàng lệ trên khóe mắt hắn.

"Ah~ hoàng thượng~....mau ôm ta..." Giang Trừng thanh âm ngọt nị, tay siết lấy Lam Hi Thần, miệng nhỏ không ngừng rên rỉ.

Lam Hi Thần vươn tay ôm lấy cả thân thể hắn, đỡ hắn ngồi dậy. Cự long nhờ tư thế làm tình mà đi vào cực hạn chiều dài. Huyệt nhỏ gắt gao nuốt lấy, ôm chặt không có lấy kẽ hở. Lam Hi Thần bóp lấy mông căng, nâng lên đến tận quy đầu, lại nhắm ngay dương tâm mạnh mẽ dập xuống không thương tiếc, tốc độ nhanh đến Giang Trừng không thở nổi.

"AAAAAA! Hoàng thượng ~ chậm lại! A~... Quá nhanh... Há~...mạnh chút... ah~hoàng thượng...thật giỏi..." Khoái cảm ngập đầu, quật cho Giang Trừng say mê trong bể dục. Không màng hình tượng kêu rên thật lớn.

Lam Hi Thần bị liều xuân dược mang tên Giang Trừng làm cho mê luyến, mỗi lúc ra vào càng mạnh, nhanh đến lợi hại.

"Ái phi, thích không?" Lam Hi Thần gian xảo hỏi.

"Ưm~ah~....thích... Ha~~....rất thích... Ô~ chậm... Hoàng thượng ~"

Giang Trừng há miệng rên rỉ, lưỡi nhỏ ra sức uốn lượn, sung sướng đến chân tay đều cong lại. 

"A~AH~Hoàng thượng thật...ah~ thật lợi hại... Ha~ah...ân..."

Lam Hi Thần cường ngạnh bắt lấy cái lưỡi nhỏ của hắn, câu lấy mà đùa bỡn. Tay nhào nặn, bóp nắn cặp mông nộn thịt, để lại một mảng xanh xanh tím tím.

Bọn họ lăn lộn từ lúc mặt trời đứng bóng, cho tới lúc trăng lên cao, Lam Hi Thần mới tận hứng buông tha cho Giang Trừng.

_______________

Giang Trừng hai mắt khẽ mở, thích ứng với ánh sáng bên ngoài. Khẽ động thân thể... Hạ thân truyền đến cảm giác đau nhức.

Lam Hi Thần nghe động liền mở mắt, thần tình đầy yêu thương nhìn Giang Trừng, "Đừng cử động, hôm qua ta có chút không kiềm chế.... Hiện tại còn sưng."

Giang Trừng cơ hồ nhớ lại từng đoạn kí ức. Mặt đỏ đến lợi hại, hôm qua... Kịch liệt, triền miên, dây dưa.... Ai, hắn sao có thể dễ dãi như vậy? Hôm qua quá mức, quá mức phóng đãng!!!

Lam Hi Thần vui vẻ đem Giang Trừng củng vào trong ngực, tay xoa eo giúp hắn dễ chịu, "Là ngươi hại thảm trẫm. Hại trẫm nhịn không được đem ngươi ăn sạch. Bây giờ còn ngại ngùng cái gì?"

Giang Trừng nâng tay muốn đánh y, thân thể lại tê rần một trận. Đành nằm im một chỗ mặc Lam Hi Thần bày bố.

"Người vô lại! Cầm thú!"

_______________

Hôm nay, nô tì cận kề bên Ninh Viên lại đến mời hắn dùng cơm. Giang Trừng hắn quyết định ngày hôm nay đạp cho Ninh Viên rớt thẳng xuống hố, cho mời Cao Thường Tại tới, nói mục đích của bản thân. Như dự đoán liền nghe được câu từ chối khéo.

"Giang phi nương nương, thần cũng không quen biết Ninh phi, đột nhiên chạy đến ăn chung... Có chút không hợp lễ. Vẫn là thôi đi, không dám quấy rầy nhã hứng của Ninh phi, Giang phi." Cao Tuyên rụt rè nói.

"Không sao. Đi với ta, có gì mà không hợp lễ? Ta ngược lại là thấy Cao Thường Tại hình như có qua lại với Vấn Triên cung, ngày ngày chạy qua chạy lại, có vẻ thân thiết." Giang Trừng nhẹ nhàng điềm đạm nói, nhưng cũng đủ dọa Cao Tuyên hoảng sợ.

"Giang phi chắc là....chắc là nhìn lầm thần với ai rồi đi?"

Giang Trừng phủi phủi tay, mỉm cười, "Sao có thể? Thị giác ta rất tốt, hơn nữa tai ta cũng nghe rất rõ, ngươi với Ninh phi là nói cái loại chuyện gì!"

Cao Tuyên hoảng sợ, vội vã quỳ xuống, liên tục dập đầu "Giang phi thứ tội, thần vì ngu muội mới nghe lời Ninh phi, hãm hại Giang phi nương nương. Xin nương nương thiên vạn đừng trách phạt, cũng đừng cáo trạng với Nội Vụ phủ. Thần sẽ an phận, không dám làm xằng bậy nữa. Nương nương tha tội!"

Giang Trừng thầm cười trong lòng, người này có gan nghe theo, có gan hành động. Nhưng bất quá lá gan này lại rất nhỏ, mới khơi chuyện mà đã khai. Hắn cũng chỉ nghe tiểu Tâm nói rằng, thấy Cao Thường Tại thường xuyên lui tới Vấn Triên cung của Ninh Viên, nên mới nói là "tất cả đã nghe thấy". Không ngờ người này vậy mà đã khai?

"Ngươi nói cho rõ, hãm hại ta là làm cái gì? Nói không xong ta liền cho nô tì vả miệng!" Giang Trừng ngồi bắt chéo chân, thần tình lạnh lùng lãnh đạm nhìn xoáy vào Cao Tuyên.

"Bẩm nương nương, Ninh phi nói với thần là người độc chiếm sủng hạnh của hoàng thượng, nên mới nói với nô tì là có muốn hoàng thượng sủng ái hay không. Thân là một Thường Tại nhỏ bé, nhưng cũng là thê thiếp của hoàng thượng, ai mà không muốn được hoàng thượng quan tâm? Chính vì ngu dại nhất thời, mà nghe lời Ninh phi!" Cao Tuyên ấm ức tuôn ra, "Ninh phi nấu hải sản mời người, là đều có dụng ý, mời người các loại trái cây chua đều là có ý đồ. Người ngàn vạn lần đừng động đến! Một lần, hai lần, ba lần thì không sao, nhưng nhiều lần thì thực sự là chết không cam!"

"Ta đã biết từ lâu." Giang Trừng hời hợt trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cao Thường Tại kia, "Ngươi tiếp tục đi, nói cho bằng hết! Nếu không đừng trách ta ra tay ép ngươi nói."

Cao Tuyên cũng không dám ngẩng đầu, tiếp tục nói, "Ninh phi bảo thần lấy cắp Bảo Ảnh thạch của Thái hoàng Thái hậu để ở trong Tĩnh Liên cung của Giang phi, trộm túi thơm của người để lại Tẫn Lục cung muốn li gián. Vì thân phận Cao Tuyên thấp hèn, nên bảo thần trà trộn vào đám nô tài của Thái hoàng Thái hậu thực thi....."

"Chỉ vậy thôi?" Giang Trừng vuốt ve hoa văn trên chén trà, vẻ mặt lạnh tanh nhìn xa xăm.

"Chỉ...chỉ vậy thôi." Cao Tuyên giọng nói run rẩy, nói ra nhiêu đây chuyện cũng đủ để hắn bị Ninh Viên vật cho chết rồi, nếu nói hết chỉ sợ cũng không sống nổi!

Giang Trừng thở dài, hướng tiểu Tâm phất tay. Tiểu Tâm gật đầu, từ trên bước xuống tới trước mặt Cao Tuyên. Hai cung nữ đứng hai bên cửa cũng bước đến, nắm hai tay Cao Tuyên giữ chặt. Bàn tay nàng giơ cao, đáp thật mạnh xuống mặt hắn ta.

"A!"

"Nói!" Giang Trừng gằn giọng, mắt hạnh đầy nộ khí nhìn xoáy vào Cao Tuyên.

"Thực sự hết rồi... A!...nương nương! Thật sự hết rồi! A! A!..." Cao Tuyên hai má nóng lên, liên tục bị giáng xuống những cái tát. Tuy không gọi quá mạnh, nhưng cũng đủ để hắn sợ đến năm sau.

"Ngươi là muốn ta tận tay vả ngươi?" Giang Trừng nâng vạt áo đứng dậy, từng bước từng bước chầm chậm đi đến, đầy uy lực.

"Nương nương! Ta nói, ta nói!!!" Cao Tuyên bị vả đến hai má sưng lên, cổ họng la đến khản lạc.

Giang Trừng đưa tay lên, ý tứ bảo các cung nữ dừng lại. "Mau nói! Nói thiếu, ta liền đem ngươi đến Quan Thiên Các thẩm vấn!"

Người trong cung, nghe đến Quan Thiên Các ai cũng phải sợ. Ai biết được trong đó có thứ gì, mà chỉ cần bị nhốt vào, không thể toàn mạng trở ra.

"Đừng mà nương nương! Ta nói!" Cao Tuyên được cung nữ thả ra liền ngã xuống, "Cách đây bốn ngày, Ninh phi có cho gọi....cho gọi Cao Tuyên đến. Thần cũng chỉ ù ù cạc cạc nghe lời. Nhưng Ninh phi nói, muội muội của Cao Tuyên, Ninh phi đang giữ trong tay. Nếu không nghe lời, Ninh phi sẽ không tha cho muội muội. Cao Tuyên cũng vì sợ muội muội có chuyện, cũng muốn giữ lại cái mạng quèn mà nghe lời Ninh phi. Đem Tử Thất Tế rắc vào nghiên hương trong phòng ngủ của người.... Nhưng Cao Tuyên là không dám hại chết người, nên chỉ rắc một ít."

"Thảo nào, gần đây ta khó ngủ. Khí huyết không thông..." Giang Trừng cũng là âm thầm cảm kích Cao Thường Tại này, chính vì lá gan người này nhỏ, nên hắn mới thoát chết. Nghiên hương ngày nào cũng là chính tay hắn bỏ bột thơm, cũng đâu có nghi ở trong đó có gì. Vậy mà thành ra điểm sơ hở, để người ngoài tấn công bằng đường này. Cũng may là chỉ một ít, chứ nếu Tử Thất Tế kia mà đủ lượng, hắn đã chết vì tắc nghẽn kinh mạch.

"Nương nương xin đừng trách tội! Cao Tuyên chỉ là vì bị đe dọa nên mới nhất thời hồ đồ. Mong nương nương khoan hồng độ lượng, tha thứ cho kẻ hèn này." Cao Tuyên cúi người dập đầu liên tục, bộ dạng cực kì thành khẩn.

"Cũng khó trách Cao Thường Tại. Được rồi, ta sẽ tha cho ngươi với điều kiện, ngươi tự đi tìm Trưởng quốc công chúa cùng hoàng thượng mà giải bày. Như vậy, còn có đường mà sống. Ngươi biết đó, âm mưu hãm hại phi tử, chỉ có chết." Giang Trừng quay người đi đến sau bình phong, nói một câu rồi ra lệnh đuổi người.

Con đường hắn bị ép phải đi này.... Một chút cũng không hề dễ bước, sơ sảy là mất mạng như chơi.

____________________________________

Cảm thấy viết H khá dở :((( các vị đừng ném đá >~<

ĐỪNG ĐỌC CHÙA!!!
12/3/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net