Hi Vi - Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu niên anh tuấn kỳ tài, thiếu nữ tú ngoại tuệ trung, trở thành một câu chuyện đáng ca ngợi hiếm ai bì kịp. Thượng Quan Hi tính tình cương trực khảng khái, văn thao võ lược, từ nhỏ thông minh xuất chúng, tài không đợi tuổi, chưa tròn mười lăm đã thi văn đạt đầu bảng, luận võ thắng cả hội. Thượng Quan Vi nàng cũng không kém cạnh huynh trưởng, lục nghệ tinh thông, thiên tư hơn người, nhưng nghe nói sức khỏe không tốt, cưỡi ngựa bắn cung gì đó miễn cưỡng còn có thể, nhưng nếu so võ thì thật sự là không được.

Đáng tiếc, có vẻ như nhà Thượng Quan thật sự chỉ lưu được độc duy, thậm chí song sinh cũng không giữ được. Thượng Quan Hi mười lăm tuổi đại phát bạo bệnh đột ngột qua đời khiến cả phủ nhuốm màu tang tóc, Thượng Quan Vi tình nguyện vì huynh trưởng để tang năm năm, không gả ra ngoài. Tới lễ bái sư của Thái tử mà Hoàng thượng, Hoàng hậu hận không thể làm thật náo nhiệt, cũng chỉ biến thành đơn giản dâng một chén trà, tặng lễ vật rồi cáo lui. Thượng Quan Vi thì vẫn luôn giữ thái độ lãnh đạm như vậy, miệng nói để tang thật khoa trương nhưng ngoài mặt biểu hiện lại chẳng đau buồn như người ta thấy, còn lòng nàng thì chẳng ai thấu được.

Nhớ năm nàng mười ba, cùng huynh trưởng ngồi kiệu hồi phủ, còn được triệu vào cung bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu, lúc đó Hoàng hậu còn nhìn nàng yêu thích không thôi. Mỹ nhân nhi hoạt sắc sinh hương, nếu có thể để làm Thái Tử phi thì là chuyện tốt biết mấy, nhưng lúc nàng đã tới mười ba, Thái tử vẫn còn đang mọc răng. Nàng so với hắn lớn hơn hẳn mười tuổi, cũng tầm độ tuổi ấy, cô nương nhà người ta gả đi thì thiếu chút nữa sắp thành mẫu thân cả rồi. Về sau, Thái tử nhỏ còn bái sư nàng, chuyện này chung quy vẫn là không hợp đạo lí nên cũng không ai nói tới nữa.

Năm Thượng Quan Vi tròn mười ba, trở về từ biệt viện sơn trang. Nàng nhấc gấu váy vén rèm châu bước ra từ trong kiệu, nhìn huynh trưởng đã xuống trước một bước đưa tay ra đỡ nàng. Nàng cầm lấy tay hắn tiếp đất, Thượng Quan Vi còn nhớ, lúc đó rất náo nhiệt, không chỉ có người của Thượng Quan phủ ra ngoài đón họ, còn có dân chúng xung quanh đều tới ngó ngàng, có cả người thân họ hàng tới chúc mừng này nọ. Thượng Quan Hi và Thượng Quan Vi nghiễm nhiên trở thành người được hoan nghênh nhất, nhưng đứng cùng một chỗ, nàng vẫn là cảm thấy huynh trưởng của mình được hoan nghênh hơn cả. Phải rồi, người như huynh ấy, chẳng bao giờ thiếu người thích cả.

Thượng Quan Hi mỉm cười, giống như mặt trời chiếu rọi thế gian, y vẫn luôn vui vẻ phóng khoáng như vậy. Thật khiến người ta ngưỡng mộ! Chàng thiếu niên giống như mặt trời ấm áp đầy nhiệt huyết ấy, quả thực là tình lang trong mộng của biết bao nhiêu cô nương gia trong kinh thành.

Năm Thượng Quan Hi, Thượng Quan Vi mười bốn tuổi. Hội săn bắn mùa xuân, y một người một ngựa một cây cung nổi danh khắp nơi. Nghe nói hôm đó y bị một đám sói hoang vây quanh, vậy mà vẫn giết ra một đường máu sống sót trở về, mà còn mang về chiến lợi phẩm lớn không ai bì được.

"Ca, nhiều máu như vậy..." Thượng Quan Vi bám lấy vạt áo y, nhìn y một thân y phục đều nhiễm máu tươi không khỏi lo lắng. Nhiều máu như vậy, ai thấy lại không khó chịu cơ chứ.

Thượng Quan Hi vô tâm vô tư cười xoà, còn đưa tay dính đầy máu trộn lẫn đất bùn xoa đầu nàng, cố ý quệt mấy vệt lem nhem trên khuôn mặt trắng trẻo của tiểu muội tử. "Không sao, cũng không phải là máu của ta. Muội đừng lo lắng."

Thượng Quan Vi vậy mà không để ý cả ngày đều mang bộ mặt đó đi khắp nơi. Chỉ tới khi Bắc Đường Vãn đi săn trở về mới có người dám lên tiếng giúp nàng lau đi. Nói tới Bắc Đường Vãn, hắn là bào đệ sinh sau đẻ muộn của Đương kim hoàng thượng, đại khái lão hồ ly kia đã qua tam tuần thì hắn mới chỉ xấp xỉ tuổi huynh muội nàng. Hoàng thượng cũng chỉ có một người đệ đệ này, Khiêm quốc trước giờ vẫn luôn khuyên ngăn nam nhân đừng nên năm thê bảy thiếp, cả bậc cửu ngũ chí tôn cũng không ngoại lệ cho nên hậu duệ Hoàng thất cũng không phải con đàn cháu đống gì như người ta hay nghĩ. Nghe nói dù cách biệt tuổi tác, tình cảm huynh đệ cũng không tệ, ban tước vị phong đất nhưng không ép hắn rời kinh còn giữ người lại bảo hộ thật tốt.

Còn vì sao Bắc Đường Vãn lại quen thân với huynh muội nhà Thượng Quan? Có lẽ là do định mệnh gắn liền họ với nhau.

Lúc Bắc Đường Vãn còn nhỏ, từng bị thích khách truy sát, vô tình lại trốn vào biệt viện sơn trang nơi Thượng Quan Hi và Thượng Quan Vi được nuôi dưỡng. Thượng Quan Vi cứu hắn một mạng, còn cho hắn kẹo đường, Bắc Đường Vãn luôn ghi nhớ trong lòng. Chỉ là tâm tâm niệm niệm lâu ngày, đã chuyển thành tình ái phiền muộn khi nào không hay. Bắc Đường Vãn đối với người họ Thượng Quan kia, có lẽ sớm đã là nhất kiến chung tình, một đời đều muốn cùng bầu bạn. Nếu có thể thành đôi, ắt cũng là một mối lương duyên.

Thượng Quan Hi nửa thân trên để trần không mặc áo sau lưng y toàn là vết móng thú cào rớm máu. Chậc, vết thương đã thành thế này mới xử lý, chắc chắn sẽ để lại sẹo.

"Huynh ban nãy còn cười!" Thượng Quan Vi mang y phục sạch tới, nha hoàn thân cận Thanh Hiểu bưng chậu nước và khăn lụa theo sau nàng. Nhìn Bắc Đường Vãn giúp Thượng Quan Hi xử lý vết thương đau tới cau mày, nàng không nhịn được muốn mắng người.

Thanh Hiểu đem nước và khăn mới tới, Bắc Đường Vãn đem khăn cũ đã nhuộm máu đỏ vứt vào chậu nước dưới chân. Thay tới ba bốn chậu nước mới có thể làm sạch, có khác nào nữ nhân hạ sinh hài tử không chứ? Bắc Đường Vãn xé miệng bao thuốc bột nhìn vết thương trên lưng Thượng Quan Hi lại do dự.

"A Hi, ngươi chịu đau một chút."

"Không sao đâu, Vương gia cứ làm đi." Thượng Quan Hi chỉ cười cười đáp. Tính cách y vẫn luôn như vậy, có chuyện gì cũng cười, chẳng bao giờ biết giận biết sợ cả.

Bắc Đường Vãn khẽ gật đầu, bắt đầu rắc thuốc bột xuống miệng vết thương của hắn. Thượng Quan Hi cắn răng chịu đựng, bột thuốc trắng phủ lên miệng vết thương chuyển thành màu đỏ. Nhìn qua cũng thấy đau, chậc, rắc trực tiếp như vậy tuy là sẽ cầm máu triệt để cho vết thương mau lành nhưng quá trình thì giống như đâm thêm vào trong vũng máu ấy thêm một tầng nữa vậy, quả thực là khắc cốt ghi tâm.

Thượng Quan Vi mang y phục tới rồi cũng tránh mặt qua phòng bên cạnh, vì nàng biết, huynh trưởng lúc nào cũng cười của nàng, thực ra rất cứng đầu. Bộ dạng của huynh ấy những lúc như thế này, hẳn là sẽ không muốn nàng thấy, nhưng càng như vậy thì Thượng Quan Vi càng lo lắng không yên. Nghĩ tới lại có chút chạnh lòng, suy cho cùng, huynh trưởng lại đặt lòng ở chỗ Bắc Đường Vãn nhiều như vậy, nhiều hơn cả bào muội là nàng đây.

"Chủ tử, có thể qua rồi. Người mau qua xem công tử thế nào rồi đi." Thanh Hiểu từ phòng bên đi sang, còn bê theo khay gỗ thu dọn mấy thứ đồ tạp nham, ghé bên tai Thượng Quan Vi báo một tiếng rồi lui đi làm việc của mình.

Thượng Quan Vi đẩy cửa tiến vào phòng trong, Thượng Quan Hi nửa thân trên vẫn ở trần nằm sấp trên giường, chỉ có điều dọc từ bả vai xuống đến bụng của hắn đã bọc thêm một lớp lụa trắng mềm, mấy chỗ xây xát nhỏ cũng đã được bôi thuốc đầy đủ. Nàng thở phào nhẹ nhõm được phần nào, Bắc Đường Vãn đứng cạnh giường không nhìn y mà nhìn nàng. Thượng Quan Vi vội vã đi tới bên cạnh Thượng Quan Hi, kiểm tra một lượt từ đầu đến chân, nàng xót chứ, sao lại không xót, y là bào huynh của nàng cơ mà, hai người chung máu thịt từ trong bụng thân mẫu đi ra, một miếng thịt trên người y có khác nào một miếng thịt trên người nàng, đương nhiên là nàng đau.

"Ca, muội bảo Thanh Hiểu đi sắc thuốc theo lời y sư rồi, huynh chịu khó uống một chút, rất nhanh sẽ khỏi, có được không?"

"A Hinh, ta là huynh của muội, không phải tiểu đệ đệ. Nói gì mà như dỗ dành trẻ con thế hả?" Thượng Quan Hi ngước mắt lên nhìn nàng, cằm vẫn tì trên cánh tay lười biếng.

Thượng Quan Vi còn đang định nói gì thì đột nhiên tầm nhìn lại bị cản trở, Bắc Đường Vãn? Hắn che mắt nàng làm cái gì?

"Không cho nhìn." Bắc Đường Vãn giải thích, nhưng giải thích kiểu này có tác dụng cho người ta hiểu được sao? Không nhìn là không nhìn cái gì? Bắc Đường Vãn cũng thấy nàng hình như còn chưa hiểu được ý của hắn, Thượng Quan Vi đang ngây người nhìn hắn, liền giải thích lại lần nữa. "Không cho muội nhìn thân thể nam nhân khác."

"Bắc Đường Vãn đầu huynh bị ai đập hỏng rồi à? Đây là huynh trưởng của muội." Thượng Quan Vi sau khi nghe hắn giải thích lại càng cảm thấy rối rắm hơn. "Nếu như chỉ nói tới nhìn, lúc nằm trong bụng mẫu thân ta đã nhìn tới chán rồi, huynh quản được sao."

Bắc Đường Vãn lại có vẻ rất nghiêm túc, vẫn kiên quyết chắn mắt nàng. "Lúc đó khác, bây giờ khác, A Vi, muội phải hiểu."

"A Vãn, ngươi thật quá đáng. Bản công tử mới không gả muội muội cho tên chết tiệt nhà ngươi, đến huynh muội ta ngươi cũng muốn ngăn cản. Gả cho ngươi rồi thì ngươi còn muốn khi dễ A Hinh thế nào đây?" Thượng Quan Hi khoé miệng khẽ giật, tên họ Bắc Đường này có thật là! Giống như bị bệnh vậy, cứ muốn giữ khư khư A Hinh như vậy.

"Ngươi dám không gả? Bản vương sẽ xin Hoàng huynh tứ hôn, xem ngươi làm gì được!" Bắc Đường Vãn không phục lời của Thượng Quan Hi, chính là không phục.

Cảm giác hai người này muốn cãi nhau tới nơi, Thượng Quan Vi đành lên tiếng làm hoà trước. "Thôi, thôi, hai người các huynh đủ rồi. Muội thấy, A Vãn huynh muốn lấy người nhà Thượng Quan cũng không phải không thể, không cần xin chỉ hôn làm gì, dù sao muội cũng không gả."

"Muội không gả? Vậy nhà Thượng Quan làm gì có ai khác? Lẽ nào để huynh trưởng gả thay muội?"

"Đúng, có gì không thể chứ. Tướng mạo của chúng ta giống nhau y như đúc này, chiều cao thì cũng tương đương nhau, ai gả đi cưới về cũng đâu có gì khác biệt?" Thượng Quan Vi ra chiều rất đỗi thản nhiên mà nói.

Thượng Quan Hi thật sự không hiểu nổi bào muội nhà mình nghĩ cái gì nữa, hắn rút gối kê dưới cánh tay ném nàng một cái. "Lão tử mới không thèm gả cho hắn, có thì cũng phải là cưới về!"

Thượng Quan Vi cười khúc khích né qua một bên, gối mềm liền đập vào Bắc Đường Vãn đứng liền kề. Nàng tranh thủ lúc chưa bên nào khai hoả liền rút chân chạy, còn để lại một câu. "Ca, muội thấy huynh mới là người bị đè ấy!"

"Nha đầu, muội có giỏi thì quay lại đây!" Thượng Quan Hi hận bản thân lúc này không thể phi ra đuổi theo ấn đầu tiểu muội tử nhà mình mấy cái. Y chỉ có thể gằn giọng quát một câu, hai vành tai đã sớm đỏ ửng, y cũng không thực sự giận dữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net