Hi Vi - Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng Quan Hi đưa mắt nhìn lên Bắc Đường Vãn rồi lại nhìn xuống mặt đất, trong lòng rối loạn. Cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy thì tâm không phiền.

Hội săn bắn mùa xuân của triều đình, nói hay một chút thì là để tỉ thí, nói thẳng ra chỉ là làm cho có danh có tiếng. Đa phần các thú săn đều là động vật đã được đánh thuốc, chẳng đem tới nửa phần nguy hiểm. Bởi vì trong đám anh tuấn kỳ tài tới hội săn bắn này, không phải hậu duệ hoàng thất thì cũng là con cháu quan lại quyền quý, cứ cho là bọn họ lợi hại, nếu đem vứt vào một bầy thú dữ hoang dã, ai dám đảm bảo được sẽ không xảy ra mệnh hệ gì? Có nhà nào không muốn con mình an ổn chứ? Huống hồ còn có Thánh giá ngự ở đây, kinh động tới Thánh giá cũng là tội đáng muôn chết. Thượng Quan Vi chê nhàm chán nên chỉ ở lại trong lều đọc sách. Có một vài vị tiểu thư nhà quyền quý nào đó, chuẩn bị đồ đi săn dắt ngựa qua gần chỗ nàng còn như vô tình cố ý chế giễu bóng gió họ Thượng Quan.

"Chỉ biết đọc sách thì làm được cái gì chứ? Cưỡi ngựa sợ ngã đi săn sợ bị thương, yếu bóng vía như thế còn tới đây, đúng là mất mặt."

"Còn không phải sao? Nữ tử Khiêm quốc chúng ta phải nhìn nữ trung hào kiệt mà học tập, đừng nhìn nữ nhân nông cạn chỉ biết tựa thềm khuê các."

"Mấy tỷ nói có khi nào chúng ta đi săn về, người ta đã thêu xong hẳn một quyển sách rồi không? Lợi hại đấy chứ!"

Tiếng cười nhạo giễu cợt lui dần, Thượng Quan Vi vẫn thản nhiên ở trên ghế dài đọc sách, Thanh Hiểu đứng bên cạnh châm trà cho nàng như chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ có tiểu nha đầu Thanh Trúc tức tới mức muốn xì khói xông ra đánh cho đám lắm miệng kia một trận. Để xem ai dám nói chủ tử nhà này!

Thượng Quan Vi hai chân để trần duỗi dài lười biếng trên ghế dài, tóc đen xoã dài sau vai, nàng quả thực lười so đo với đám người ấy. Bên ngoài cứ để huynh trưởng lo là được rồi, nàng ở đây đợi thời cơ, mong rằng kẻ kia sẽ thực hiện đúng giao ước với nàng. Thượng Quan Vi một tay chống cằm, mắt phượng ngước lên nhìn Thanh Hiểu. Thanh Hiểu đáp lại ánh mắt của nàng bằng một cái gật đầu, tin tức đã truyền đi ổn thoả rồi, rất tốt.

Bắc Đường Vãn và Thượng Quan Hi cùng nhau tham gia hội săn, nửa đường thì tách ra mỗi người một hướng. Bắc Đường Vãn một đường đi săn rất thuận lợi, quá thuận lợi khiến hắn hoài nghi, nhưng lúc hắn bắt đầu hoài nghi thì quay đầu cũng không kịp rồi. Ám khí phóng tới, Bắc Đường Vãn theo phản xạ vung kiếm đỡ, máu tươi bắn tung toé trên không trung, chỉ có điều không phải máu người, mà là máu ngựa. Thứ ám khí nhắm tới không phải là hắn, mà là ngựa của hắn. Còn họ Bắc Đường, hắn sẽ rất nhanh biết được hắn chết vì điều gì. Những tiếng tru tréo dài hơi báo hiệu một loài thú dữ ở gần, vậy mà có người thả sói vào bãi săn! Bắc Đường Vãn nhìn xác ngựa chết dưới chân, máu tươi vẫn tuôn trào. Máu tươi, là thứ kích thích những con sói hoang đói khát nhất. Bắc Đường Vãn biết giờ muốn chạy cũng khó mà kịp, chi bằng giữ sức. Hắn thủ kiếm trong tay, âm thầm tính toán, nếu là những con đi lẻ lần lượt tới thì hắn còn có khả năng chống đỡ được, nhưng nếu là cả một bầy thì thật là rắc rối. Loài chó không biết trèo cây nhưng những cái cây ở đây chỉ có thưa thớt và chẳng đủ cao để cho hắn trốn lên an toàn, nếu như đám sói đói ấy thật sự vồ lên thì hắn chỉ có nước đi chầu tổ tiên.

Trong lớp sương mù lập lờ quanh quẩn, những bóng đen ẩn hiện tiến lại gần. Rất êm, không có tiếng động nào trong bước chân của chúng, chỉ có tiếng gầm gừ và một vài tiếng tru tréo lúc gần lúc xa để nhận biết. Thần kinh Bắc Đường Vãn căng như dây đàn đột nhiên được chùng xuống bởi tiếng gọi phá tan bầu không khí lạnh lẽo.

"A Vãn! A Vãn!!" Thượng Quan Hi thúc ngựa chạy tới, tiếng vó ngựa nện trên đất cũng không đẩy lùi được đám sói đói đang chờ mồi kia.

"Thượng Quan Hi, mau quay đầu, trở về tìm người tới!" Bắc Đường Vãn nghe thấy tiếng y cũng đỡ căng thẳng phần nào, nhưng lại càng tức giận mà gào lên, y bị điên hay sao mà biết rõ nguy hiểm mà vẫn còn xông vào đây!?

Thượng Quan Hi ghìm cương ngựa, ngựa của y cũng cảm nhận được sự tồn tại của loài nguy hiểm kia, nó chống đối lại cả chủ nhân, muốn quay đầu chạy nhưng bị y giữ lại thật chặt. "Không, Bắc Đường Vãn, huynh đi, ta ở lại."

"Thượng Quan Hi ngươi...!!! Ngươi biết rõ mục tiêu của bọn chúng là ta, kẻ đứng sau giật dây muốn giết ta, ngươi có tới cũng chẳng ngăn được gì..."

"Chính vì mục đích của bọn chúng là huynh, nên huynh mới phải đi! Không được để cho chúng đạt được mục đích!" Thượng Quan Hi ngắt lời kéo dây cương ngựa ấn vào tay Bắc Đường Vãn. Con ngựa sợ hãi bướng bỉnh muốn quay đầu, kéo cả người theo. Y nhìn thẳng vào mắt Bắc Đường Vãn, giọng chắc nịch. "Tin tưởng ta, huynh đi. Gọi người tới cứu ta, không phải là được rồi sao?"

Ưu điểm lớn nhất cũng là nhược điểm lớn nhất của nam nhân họ Thượng Quan này, cứng đầu. Bắc Đường Vãn biết khuyên không nổi y, chỉ có thể nghe theo y an bài. Hắn nhảy lên ngựa ghìm cương, ngựa đã sớm quay đầu về hướng chạy đối diện, còn Bắc Đường Vãn quay đầu lại nhìn Thượng Quan Hi. Hai bên trao đổi ánh mắt, khẽ gật đầu, hắn thúc vào bụng ngựa chạy đi tìm đường sống, y ở lại đối mặt với đám thú dữ. Nếu đổi lại, người đứng đây là Thượng Quan Vi, chắc hẳn có chết Bắc Đường Vãn cũng sẽ không buông tay nàng mà rời đi như thế. Có điều, đây là y chứ không phải là nàng.

Lúc Bắc Đường Vãn trở về điểm tập hợp, mau chóng điều quân tới, hắn vội vàng thành ra lại khoa trương. Thanh Hiểu từ bên ngoài chạy vào lều của Thượng Quan Vi, thất thố mà ngã xuống nền đất.

"Chủ tử, không hay rồi, công tử bị sói hoang bao vây, giờ chỉ có một mình ở trong bãi săn. Kính vương điện hạ vừa thúc ngựa trở về điều người đi cứu viện cho công tử."

Chén trà ngọc trong tay Thượng Quan Vi lập tức vỡ nát, bầu không khí bên trong lều trầm xuống. Thanh Hiểu quỳ trên nền đất khẽ run lên, chỉ biết cúi đầu chứ không dám ngẩng lên nhìn chủ tử mình.

Cũng may là sau đó, Thượng Quan Hi vẫn còn có nửa cái mạng trở về.

Không biết là có phải vì lần này trọng thương tổn hại tới tâm mạch hay nguyên khí mà Thượng Quan Hi một ngày lại một ngày yếu đi rõ rệt. Vết thương do móng sói cào sau lưng đã liền lại, hằn thành những vết sẹo gồ ghề đáng sợ. Vết tích này, cả đời cũng không xoá được, thương tổn này, chẳng biết bao giờ mới lành. Thượng Quan Vi vẫn rất cố chấp bôi cao dược hàng ngày cho y, dù chẳng có tác dụng, nhìn những vết sẹo kia, mắt phượng lại không kìm được trở nên phiếm hồng.

"Ta còn chưa khóc, muội khóc cái gì chứ? Được rồi, A Hinh, nam nhân có một vài vết sẹo có tính là gì." Thượng Quan Hi miệng không ngừng phản đối nhưng vẫn ngồi yên để nàng xoa thuốc.

Thượng Quan Vi liền tức giận đấm lên lưng y một cái, mắng. "Nam nhân dởm! Huynh có cần thiết phải làm thế này đâu."

Thượng Quan Hi khẽ nhếch khoé miệng cười cười, bâng quơ đáp lời đầy ý tứ, câu trước còn muốn bông đùa, câu sau đã trở thành hạ giọng nhắc nhở. "Không qua được quân mình làm sao lừa được quân địch. A Hinh, sẽ không có lần sau."

Rèm mi cánh bướm khẽ rủ che đi tâm tư nơi đáy mắt của Thượng Quan Vi, những gì mắt thấy chưa chắc đã là thật, vậy nàng không nhìn nữa, lời tai nghe lại rõ ràng ý tứ, nàng nhớ rồi. Chỉ là, vết tích này... ngón tay như ngọc lướt qua từng mảng da gồ ghề nhuốm đầy xót thương vẽ thành hình. "Ca, lần sau, cẩn thận hơn có được không?"

Thượng Quan Hi ngồi phía trước nhắm mắt dưỡng thần coi như không nghe thấy, im lặng không đáp lại nàng. Thượng Quan Vi biết bản thân cũng không thể nói thêm được gì nữa, nàng chỉ có một người huynh trưởng này, nhưng nàng không khuyên được y. So với sự cố chấp của một nam nhân, lấy nhu khắc cương có tính là gì chứ.

Cho nên khi Thượng Quan Hi chết, Thượng Quan Vi bị điên rồi. Nàng một thân đồ tang trắng như tuyết, hai chân để trần ửng đỏ vì lạnh đứng thật lâu trên tường cao của Thượng Quan phủ thẫn thờ nhìn về hư không. Mái tóc đen dài xổ tung trong gió lạnh ngày đông điểm tuyết trắng vương đầy trời. Cả người dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống dưới, tường của Thượng Quan phủ thật sự rất cao, Thượng Quan Vi lại rất nhỏ bé, rơi xuống dưới không nói cũng biết sẽ có kết cục như thế nào.

"Thượng Quan Vi muội đi xuống đây, muội điên rồi à!" Bắc Đường Vãn xông qua đám gia nô trong phủ khóc đỏ cả mắt khuyên bảo chủ tử, hắn gào lên một tiếng đánh động tới thân bạch y ở trên cao kia.

Thượng Quan Vi quay đầu lại nhìn, mắt phượng xinh đẹp giăng toàn là tơ máu đỏ, tóc đen tán loạn trước khuôn nhan thanh lệ, cánh môi nhợt nhạt bị cắn nát vẫn còn rỉ máu. Tâm can Bắc Đường Vãn như thắt lại, hắn đứng bên dưới nhìn lên, nàng ở bên trên nhìn xuống nhưng ánh mắt lại trống rỗng, nhìn hắn mà lại như thể xuyên qua cả hắn.

Hắn nhẹ giọng hơn, chìa tay ra với nàng. "A Vi, muội xuống đây có được không? Muội xuống đây trước đã rồi nói có được không? A Vi, xem như ta cầu muội có được không?"

Bắc Đường Vãn là một nam nhân, một nam nhân tôn quý được sinh ra trong Hoàng thất, lúc nhỏ được ngậm thìa vàng, trưởng thành được đội kim quan. Một đời này hắn cũng chưa từng phải năn nỉ Hoàng đế phải cho hắn cái gì, đừng lấy của hắn cái gì. Chỉ có thời khắc này, hắn xin lão thiên đừng mang nữ nhân hắn yêu đi, cũng như cầu nàng, cầu xin Thượng Quan Vi, chỉ có nàng, đừng làm thương tổn bản thân mình.

"A Vi, ta biết, ta không bù đắp được cho muội, nhưng mà..."

Bắc Đường Vãn còn chưa dứt lời, Thượng Quan Vi lại giống như bị cái gì đó kích thích, nàng chịu không được đột nhiên gào lên. "Ngươi đương nhiên không bù đắp được cho ta! Ngươi làm thế nào để bù đắp cho ta!? Ngươi có tư cách nói câu này sao?"

Bắc Đường Vãn liền nghẹn họng, phải, Thượng Quan Hi vì bảo hộ hắn mới vong mạng. Hắn còn có thể giải thích được gì cho nàng? Một mạng này của Bắc Đường Vãn là lấy một mạng của Thượng Quan Hi đổi về, nhặt mạng của người khác về sống, nói không cảm thấy có lỗi là giả.

"Tại sao người chết lại không phải là Bắc Đường Vãn ngươi?"

Bắc Đường Vãn vốn dĩ không biết, nữ nhân mà hắn yêu, rốt cuộc trong lòng chứa bao nhiêu thù hận với hắn. Thượng Quan Vi phát sốt liền bất tỉnh bảy ngày bảy đêm, Bắc Đường Vãn trong lòng nóng như lửa đốt. Cả Thái Y viện đều được gọi đến Thượng Quan phủ chẩn trị. Cũng may là nàng còn tỉnh lại, nếu không, người tiếp theo phát điên sẽ là Bắc Đường Vãn mất. Hắn mất đi một huynh đệ tri kỷ, còn mất đi cả nữ nhân hắn yêu nữa, đủ thảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net