Tầng 5: Autumn 🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hắt xì" vừa lên đến tầng 5 xung quanh căn phòng toàn băng. Gió lạnh cứ thổi đến khiến người Dorothy run cầm cập. Ngó nghiêng xung quanh cô chợt nhận ra bức tường bên cạnh mình có 1 thông điệp viết bằng máu.
" Khi mùa xuân đến, các chồi đang phát triển. Nếu mùa hè, cây cối bị phát triển quá mức. Mùa thu mang mùa đông đến, rơi vào giấc ngủ...".
Cạnh đó là 1 cái lỗ nhỏ có ai đó ngủ ở trong đó. Cô ngó vào và tìm thấy hạt giống đông lạnh.
"Cái hành lang này lạnh quá hix, có lẽ mình nên đi ra chỗ khác"- nói rồi cô đi sang hành lang phía bên phải của mình.
Cơn gió ấm áp với những cánh hoa đào bay phất phơ nhẹ nhàng.
"Oa! Mùa xuân thật đẹp nhẹ nhàng khoan khoái"- Cô lặng lẽ thưởng thức không khí xung quanh. Rồi cô phát hiện gần đó có 1 chậu đất bỏ trống, Dorothy lại gần mà gieo hạt giống đông lạnh mình vừa tìm được. Ngay lập tức hạt giống nảy mầm . Ngắm nghía thành quả của mình xong, cô tiếp tục đi xuống phía dưới thì thấy 1 cái kéo làm vườn.
"Chắc là của quản gia D, mình hay thấy cô ấy tỉa cây ở hành lang bên cạnh"- rồi cô cầm cây kéo hí hửng sang hành lang tiếp theo. Những tia nắng ấm rọi chiếu khắp cả hành lang.
"Bỗng nhiên cảm thấy thật nóng, chắc đây là mùa hè rồi mình nên tìm chỗ tránh nắng"- rồi cô bất chợt để ý đến cái cây cổ thụ to đùng cạnh chiếc đồng hồ cổ. Dorothy ngồi xuống, tận hưởng cảm giác yên bình. Sau 1 lúc, cô nhớ ra dòng chữ đỏ ở hành lang băng "Mùa hè cây cối phát triển quá mức". Rồi cô suy nghĩ 1 lúc
-"Quá mức à, mình có nên tỉa cái cây này không nhỉ, như quản gia D hay làm " - Dorothy vươn tay cô bắt đầu tỉa cành,lá trên cây.Cô chợt nhớ tới lời của quản gia D hay nói :
" Sau khi cắt cành cây. Cây sẽ nở một nụ cười".

Thấm mệt, cô nhặt 1 cành cây nhỏ và đi sang phòng tiếp theo. Căn phòng tiếp theo là nơi vô cùng mát mẻ, dễ chịu. Những chiếc lá úa vàng rụng xuống khắp nơi.
"Mùa thu thật tuyệt , thật yên bình sảng khoái"
Khi đi gần hết hành lang này thì bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng gọi:
"Hey...Hey!" - tiếng gọi khiến cô giật mình quay lại,nhưng xung quanh không có ai.
-"Có lẽ mình nên rút lại suy nghĩ nơi này thật tốt đẹp với những lời nói vừa rồi ".
Ở cuối dãy cô để ý có 1 cây to, trên thân cây khắc chữ:" Tình yêu vĩnh cửu của B 💜 C".
-"B và C???
Ai vậy nhỉ??"
Rồi quay sang cái cây nhỏ bên cạnh, cô thấy có 1 trái táo đang lửng lẳng trên đó. Cô lại gần và kiễng chân lên, nhưng không tới.
-"Hưm..Hưm... sao không với tới chứ. A! Cái cành cây mình mang theo chắc sẽ có ích"
"Bump!..
Bump!...
Bump..."- và đúng như thế trái táo rơi xuống đất. Cô nhặt trái táo và chợt phát hiện thấy có 1 dòng chữ " Nếu bạn không phiền Bạn có thể chôn tôi trong đất lạnh không?". Cô liền mang đến tặng cho người đang ngủ trong hang ở hành lang mùa đông.
"Clack..
Clack...
Clack...
Clack..!....Cạnh"- tiếng cửa mở ở ngay sau lưng cô.
-"Có lẽ các câu cầu đã được kết nối". Nói rồi cô bước vào.
Đi thẳng vào, hiện ra trước mắt cô là 1 khu vườn tuyệt đẹp.

4 cánh cửa to ở giữa 4 bức tường chính là câu cầu nối đến các hành lang 4 mùa. Cô đi kiểm tra các căn phòng nhỏ, phòng nào cũng bị khóa. Nhưng rồi đến căn phòng băng. Cô bước vào, xung quanh là những lớp băng dày và được mài nhọn trông rất nguy hiểm.

Và rồi cô bỗng thấy ánh sáng nhỏ trong bức tượng đá phụ nữ. Cô liền đẩy bức tượng xuống cầu thang và nó vỡ tan. Từ các mảnh vỡ, cô phát hiện ra có 1 chiếc nhẫn nhỏ. Khi Dorothy vừa nhặt chiếc nhẫn lên, cô bỗng nghe thấy tiếng gầm gừ. Linh cảm không lành cô liền chạy đi, ngay lập tức đằng sau cô có 1 bóng dáng phụ nữ rất đáng sợ đuổi theo.
-" Ơ, Đó là cô zombie ở tầng 4, cô ta lên đây từ bao giờ ?.."- Dorothy chạy như điên nhưng cô ta đuổi theo không dứt. Cô liền chạy ra hành lang, chạy mãi khi Dorothy nghĩ hết hi vọng, cô dừng chân ở hành lang mùa thu và khóc nói :
-"Cô định theo tôi bao lâu ..?
-Aww.... " - Zombie gậm gừ nhìn Dorothy 1 lúc. "Ah!" bỗng nhiên con zombie kêu lên, cô ngạc nhiên quay ra đằng sau thấy bóng dáng người, nhưng lại toàn màu trắng không thể thấy mặt. Con zombie lập tức chạy đến chỗ người đó và biến mất , toàn hành lang mùa thu bỗng trở thành 1 màu xám. Lúc đó Dorothy cũng phát hiện ra, chiếc nhẫn trong tay mình cũng biến mất và cô đi ra khu vườn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net