Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiễn hai người Lục Tiên Di đi, Vân Thiên Tình gọi Trụy Nha vào.

"Vân tiểu thư có việc gì cần Trụy mỗ nhất định sẽ hỗ trợ hết mình." Trụy Nha cũng là người thông minh, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để nịn bợ Vân gia. Tuy nói Sở hội XXX ở thành phố Y rất có tiếng nhưng cũng chỉ là ở thành phố Y, ở thế giới bên ngoài, thành phố Y chẳng là gì cả.

Vân Thiên Tình ra hiệu hắn lại gần, âm thanh chỉ vừa đủ hai người nghe.

"Ha ha, Vân tiểu thư yên tâm, đây chỉ là chuyện nhỏ. Trụy mỗ sẽ để đám đàn em mang tới cho ngài." Hai mắt Trụy Nha sáng bừng.

"Vậy thì để cảm tạ cũng như xin lỗi, Trụy bang chủ có thể đưa ra một yêu cầu với ta hoặc Vân gia. Nếu trong khả năng, ta nhất định sẽ làm." Vân Thiên Tình cũng không keo kiệt, mặc kệ cho đối phương nịn nọt.

Nghe xong Trụy Nha thụ sủng nhược kinh đồng thời cũng e ngại trong lòng. Nghe thì như thể Vân Thiên Tình rất hào phóng nhưng thật chất điểm mấu chốt nằm ở câu sau, "khả năng" mà cô nói đến bao hàm rất nhiều thứ. Nếu lựa chọn sai, coi như mất trắng. Đây quả thật là một canh bạc mà thắng hay thua quyết định vào sự hứng thú của đối phương. Trụy Nha cắn răng, việc khó thì không thể, việc dễ thì uống phí lần này. Chỉ bằng một câu nói đã đưa hắn vào thế khó, quả nhiên lời đồn không sai.

"Như vầy đi, tối nay sở hội có tổ chức một buổi đấu giá nhỏ. Vân tiểu thư nếu thấy hứng thú thì có thể đến làm tọa trấn giúp Trụy mỗ thì thật quá tốt rồi." Nếu Vân tiểu thư có thể xuất hiện trong buổi đấu giá của sở hội, như vậy sẽ thu hút được nhiều người đến, danh tiếng của sở hội cũng tăng cao. Coi như lùi một bước tiến hai nước, hoàn toàn không lỗ.

"Bây giờ ta chưa có ý định quay về bổn gia, ở lại chơi một hai ngày cũng không tệ."

Nói như vậy tức là đồng ý, Trụy Nha hớn hở mặt mày cảm tạ.

"Tối nay đúng giờ ta sẽ đến, bây giờ ta muốn đi thăm bằng hữu, Trụy bang chủ không cần lo lắng. Phí sửa chữa thì ta sẽ để người đưa đến. Gặp lại sau." Vân Thiên Tình nói. Trụy Nha này là một người biết tiến thủ, nếu có thể hợp tác với hắn cũng không tồi.

__________

Nói không bị bắt trở về thật sự rất khó, bây giờ dù cô có trốn ở đâu cũng không được, tính báo Vân gia trải rộng khắp bốn phương, phỏng chừng bây giờ lão đầu nhà cô đã biết cô không có ý tốt rồi. Lão đầu thực sự rất cứng đầu những chuyện mà ông đã quyết thì nhất định không thay đổi, bây giờ cô có năn nỉ van xin cũng không thay đổi được sự thật cô trở thành người kế nhiệm. Cho nên con đường phía trước của cô đầy chông gai.

Vân Thiên Tình bây giờ đang đi dạo trên đường không có mục tiêu, nhìn xung quanh không chút hứng thú.

Đường ở thành phố Y rất rộng, hai bên đường có nhiều cửa hàng thức ăn ngon, người đi dạo cũng rất nhiều.

Đi mãi cũng chán, Vân Thiên Tình quyết định vào một tiệm bánh dự định ăn một cái bánh thật lớn để lấp đầy nỗi lòng của cô lúc này.

Lúc này, cô hoàn toàn không để ý tới cách ăn mặt cùng dung mạo quá gây chú ý của mình, phải đến khi có kẻ chán sống đến trước mặt cô gạ gẫm.

"Này em gái xinh đẹp, sao lại đi một mình thế kia? Có muốn đi chơi với bổn thiếu gia không nào?" Một tên đầu tóc quái dị vừa xanh vừa đỏ dắt theo đàn em đến trước mặt cô gạ gẫm.

Vân Thiên Tình hoàn toàn bơ đẹp, trong mắt cô đám người này chỉ là không khí. Một thằng nhóc choai choai chưa trãi sự đời, người lớn không cấhp nhặt trẻ con, không cần tính toán.

"Này! Mày không nghe đại ca nói gì hả?" Bị bơ một cách đẹp đẽ, tên tóc quái dị cảm thấy mất mặt, một tên đàn em nhanh mắt liền quát lớn.

"Không điếc." Không mặn không nhạt trả lời thành công chọc giận đám ngươi này.

"Con b*! Được đại ca xem trọng là phúc đức_"

"Cút!" Từ không khí, đám người này đã thăng lên thành ruồi nhặng, Vân Thiên Tình có chút tức giận vì bị phá đám rồi. Khí tràng cô tỏa ra dọa đám thanh niên sợ hãi lùi về sau một bước.

Trước khi cô kịp phát tát thì một người đàn ông đã chen ngang.

"Xin lỗi đã quấy rầy tiểu thư dùng bữa, thiếu gia nhà tôi sẽ đến tận nhà xin lỗi tiểu thư." Người đàn ông mặc áo vét, bề ngoài thư sinh văn nhã cuối đầu bốn mươi lăm độ thể hiện thái độ xin lỗi chân thành. Tên tóc quái dị định phát tát thì bị người đàn ông kiềm chế một câu cũng không thể nói.

"Được rồi. Hy vọng anh thực hiện đúng lời hứa của mình." Vân Thiên Tình cũng không bắt bẻ, nếu đã có người tự động dâng mình vào miệng cọp thì cứ để họ đi, cô ngăn cản làm gì. Dù sao hiện tại cô cũng không có che giấu thân phận, chỉ cần một tấm ảnh thì có thể biết cô là ai, tới lúc đó đến tận cửa xin lỗi lại trở thành ác mộng của các người.

Ăn xong cái bánh trong tâm trạng không được vui, Vân Thiên Tình tiếp tục lang thang trên phố suy nghĩ cách nào trốn khỏi Vân lão gia.

"Nè em gái, đi một mình cô đơn lắm. Đi với bọn anh cho vui!"

Một ngày hai lần bị trêu ghẹo, tâm tình Vân Thiên Tình hoàn toàn sụp đổ, định quay lại xem coi ai chán sống như vậy. May mắn lần này, mấy tên chán sống không chọn cô làm mục tiêu mà là em gái đi dạo cách cô không xa. Tuy vậy, chán sống vẫn là chán sống, chưa được năm câu, em gái đó đã đánh cho đám người kêu cha gọi mẹ.

Ô, không phải cô à, sorry.

Ánh mắt Vân Thiên Tình đảo qua cô gái kia. Khá xinh đẹp nhưng còn nhỏ quá, chắc khoảng mười lăm mười sáu tuổi nên đám người đó tưởng dễ ăn mà chọn đối tượng là em gái đó à? Thời nay trẻ vị thành niên cũng rất nguy hiểm. Cô gái kia hình như đang mặc đồng phục của Đông Khu Học viện. Nhắc mới nhớ, cô cũng là cựu học sinh của học viện đó đấy. Lúc đó vì buồn chán liền vào học viện mấy năm, còn quậy đến trời long đất lở, tới bà hiệu trưởng còn nài nỉ cô mau mau tốt nghiệp tha cho học viện nữa mà, cái danh tiểu ác ma cũng từ đó mà ra. 

Hai mắt Vân Thiên Tình đột nhiên sáng lên. Cô biết mình nên đi đâu rồi. Âm thầm trốn chắc chắn sẽ bị bắt nhưng quang minh chính đại trốn thì không nhất định. Vân lão đầu chính là không dám đụng vào Đông Khu Học viện, có cho tiền cũng không dám!

"Alo, Diệp mỹ nữ có rảnh không?"

"Hiếm lắm Tiểu Tình Tình mới gọi cho Diệp mỹ nữ đó!" Trên màng hình tinh thể, một yêu nhân tóc hồng xinh đẹp quyến rũ xuất hiện, giọng nói qua biến đổi mang theo tia uất ức truyền vào tai Vân Thiên Tình khiến cô nổi cả da gà. Người trong màng hình là Diệp Thư, mỹ nhân chân dài chính hiệu, sẽ rất tuyệt vời nếu trước ngực không phải là một sân bay rộng lớn.

"Có thể chuẩn bị cho ta một thân phận giả được không?" Bỏ qua cái bề ngoài của Diệp Thư, thân phận của hắn cũng không thấp, có riêng cho mình một tổ chức ngầm chuyên mua bán thông tin trên toàn quốc. Cái gì cũng tốt, duy chỉ có cái tính thích giả gái trêu ghẹo trai tơ nhà người ta. Trong bảng xếp hạng kẻ thù của Đông Khu, Diệp Thư đứng thứ năm và hắn rất biết lấy điều đó làm tự hào.

"Tiểu Tình Tình muốn thân phận như thế nào?" Giọng nói uyển chuyển lúc nam lúc nữ truyền tới làm cho Vân Thiên Tình không ngừng nổi da gà, thầm nghĩ công lực của Diệp Thư lại tăng thêm rồi.

"Thân phận cao một chút, là cái thể loại không ai bắt nạt ấy. Ta muốn vào Đông Khu Học viện một thời gian." Cô không thích bị làm phiền cho nên thân phận cao một chút thì không có kẻ nào động đến cô, người ở trên cao sẽ không muốn động vào tổ kiến lửa, người ở dưới thấp không dám trêu chọc vào.

"Biết thế nào Tiểu Tình Tình cũng nói thế mà, trước giờ Tiểu Tình Tình luôn ghét phiền phức. Vậy còn thù lao thì sao?"

"Ta sẽ để Ưng Nhất nghỉ ngơi ở Trúc Lâm Sơn Trang một tuần." Con hàng này! Chưa làm việc mà đã đòi lương!

"Ứ ừ, vẫn là Tiểu Tình Tình hiểu ta nhất! Ngày mai sẽ có hàng nha. Bây giờ ta phải đi săn sóc da mặt để còn gặp Tiểu Nhất Nhất nữa. Bye bye_" Hình ảnh trên tinh thể biến mất để lại Vân Thiên Tình với một bầy quạ bay ngang qua đầu.

"Ưng Nhất, xin lỗi." Tự mặc niệm xin lỗi từ đáy lòng, Vân Thiên Tình gửi đi một tin nhắn cuối cùng. Hy vọng ngày sau gặp lại vẫn còn là trang hảo hán!

Đường lui cũng đã bày xong, Vân Thiên Tình nhẹ nhõm đi mua sắm. Từ ngày mai, Vân Thiên Tình sẽ không còn là Vân Thiên Tình nữa! Ủa vậy là ai ta?

___________Buổi tối.

Sở hội XXX mỗi tháng sẽ tổ chức một buổi đấu giá nhỏ, tuy nói là nhỏ nhưng không thiếu những vật phẩm quý hiếm ngàn vàng khó cầu cho nên mỗi lần đấu giá đều rất đông người tham gia. Sở hội cũng không keo kiệt, nơi đấu giá chính là một quảng trường rộng lớn có thể chứa hơn một ngàn người. Danh sách khách mời cùng vật phẩm luôn được giữ kín cho nên trong mỗi buổi đấu giá đều có bất ngờ.

Khác với những đêm đấu giá trước, đêm nay người tham gia đông hơn rất nhiều bởi vì người khách mời danh dự hôm nay chính là Vân Thiên Tình, tiểu ác ma Vân gia. Có người đến vì muốn giao hảo với Vân gia, hoặc có người đến vì báo thù, hoặc chỉ đơn giản là đến nhìn xem phong thái của ác nữ trong lời đồn. Cộng thêm dưới công sức quảng bá hình ảnh của Trụy Nha, Vân Thiên Tình giống như trở thành quốc bảo ai ai cũng muốn xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net