❤️ 18/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vẫn thường hay thắc mắc, tại sao trong phim Hường Quắc hay có chung motif là nam nữ chính nắm tay nhau chạy dưới mưa, sau đó kiếm chỗ trú, và rồi nảy sinh tình cảm với đối phương? Ý tôi là, có bao nhiêu cảnh để phải lòng hoặc nhận ra tình cảm của mình, tại sao lại chọn trời mưa chứ?

Em trai tôi đã trả lời là vì khung cảnh khi ấy rất lãng mạn. Có thể cùng người mình thích nấp dưới một mái hiên nhỏ bé nào đó, khoảng cách gần hơn, bạn nữ lạnh thì đưa áo khoác của mình cho người đó, lại còn có cảnh cùng nhau trùm áo hay che dù chạy lòng vòng dưới mưa, đại loại vậy.

Nhưng mà...

Tôi rất ghét mưa.

Chuẩn bị thật đẹp cho bữa tiệc quan trọng và bước ra đường, trời mưa.
Mặc áo dài đi học, trời mưa.
Mang giày trắng, trời mưa.
Đang vui, trời mưa.
Muỗi sinh sôi nảy nở cũng nhờ trời mưa...

Giờ tôi đã tìm ra câu trả lời, tuy có hơi thiếu logic một tí.

Tâm trạng chúng ta thường dễ bị chi phối bởi thời tiết, ví dụ trời nắng nóng dễ bực bội, và trời mưa thì tự nhiên thấy buồn.
Quả thực mưa có một năng lực kỳ lạ như vậy, người đang vui bỗng trở nên buồn, người đang buồn càng buồn hơn. Cái màu sắc u ám của bầu trời lúc mưa, cái vẻ mọi người mặc áo mưa loà xoà, hay cầm dù màu tối lướt nhanh trong mưa mà chẳng hề quan tâm chuyện gì đang xảy ra xung quanh, mưa lặng lẽ rơi như những giọt nước mắt, âm thanh đều đều như đang đưa ta đến một chỗ mơ hồ, một không gian riêng của những kẻ cô độc... Tất cả khiến trời mưa trở nên buồn bã xám xịt.

Tất nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ. Và những tâm hồn luôn lạc quan dưới cơn mưa ấy bỗng trở thành mặt trời. Soi sáng, sưởi ấm, làm rạng rỡ không gian.

Ta thường rung động trước những ai có thể làm thay đổi tâm trạng của mình trong tích tắc.

Ngồi dưới trời mưa với tâm trạng buồn, bên cạnh là ai đó đang vui vẻ chơi với mưa, rồi vô thức nhìn ngắm, rồi tim đập nhanh, rồi phải lòng, một kiểu phải lòng chẳng thể hiểu lý do.

Có lẽ là thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net