Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Shout out to Louis Vuitton for making this one of a kind suit for me. Shout out to Pháp Kiều for taking this off me later on. Em xin cảm ơn Louis Vuitton vì đã cho em cơ hội được khoác lên mình bộ suit độc đáo này. Xin cảm ơn Pháp Kiều vì chút nữa em sẽ cởi chúng ra cho anh.

Tiếng hò reo lấn át đi tiếng nhạc hạ màn của buổi lễ trao giải. Mọi người đồng loạt hú hét như thú dại sau lời phát biểu của nhân vật đang cầm cúp đi xuống từ sân khấu, kẻ đấy nhìn những người anh, những người bạn, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở người giờ đây đang cúi gầm mặt núp sau băng ghế đỏ. Hắn mỉm cười.

---

Chiếc cúp được đặt trang trọng trên bàn, nhưng thứ đáng chú ý lại là khung cảnh phía sau.

Một kẻ mặc bộ suit đen đang áp một người mặc bộ suit đỏ vào cửa, bàn tay to lớn của kẻ đen che đi đôi mắt của người đỏ, kẻ ấy hung hãn ngấu nghiến bờ môi đỏ mọng của người nọ. Bàn tay còn lại bấu lấy bờ mông nộn thịt của người nâng lên, để chỗ ở giữa cho đầu gối của kẻ đen ấy chen vào. Toàn bộ trọng lượng của người diện đồ đỏ đổ ập lên kẻ hung, ngay cả thần trí có vẻ cũng sắp rơi vào tay kẻ thống trị ấy.

- Hưm .. Hmmm ..

Minh Hiếu nhếch môi, buông tha cho người đang rên rỉ vì thiếu dưỡng khí, ánh mắt sắc bén quét qua cần cổ đang động lên tục vì thở dốc. Hắn cắn môi, dùng ánh nhìn của kẻ đi săn dành cho con mồi, lạnh lùng lấy hai tay bóp chặt mông em bẻ ra, dùng ngón trỏ thon dài xoa vào chính giữa hai ngọn đồi, cách hai lớp quần xoa nắn hậu huyệt.

Thanh Pháp vội vã đổ người lên người hắn, môi em vừa vặn dán vào cổ Minh Hiếu. Hắn cảm nhận được thịt môi chạm vào da cổ mỏng manh, không lên tiếng, lưu manh xuyên qua lưng quần luồn vào trong cùng, cả bàn tay phải bắt đầu buông lời chòng ghẹo hậu huyệt nhạy cảm kia.

- Hư ah ..

Cảm giác kích thích lâu ngày đánh lên đại não, Thanh Pháp không nhịn được kêu khẽ, cái mơn trớn hung tàn của hắn luôn khiến em mất kiểm soát. Răng môi lẫn lộn chẳng thể phân biệt đâu hôn đâu cắn, loạn xạ vừa cắn vừa mút cổ người yêu, tạo nên những vệt đỏ tím chắc chắn sẽ chẳng thể phai trong vài ngày sắp tới.

- Cưng à, hôm nay tôi được giải lớn đấy.
- Ưmm ..
- Em nên thưởng cho tôi một chút gì đấy chứ nhỉ ?

Hắn dứt lời, nhưng chẳng thấy người kia đáp. Một cỗ lạnh băng dội lên, hắn rút tay khỏi quần em, túm lấy tóc em giật ngược ra sau, để em đối diện với ánh nhìn chòng chọc đầy dữ tợn của mình. Cảm giác bị túm tóc khiến em hơi rát, nhưng sự tức giận của hắn còn đáng sợ hơn.

Thanh Pháp biết mình đã có lỗi, nũng nịu dụi má vào cánh tay đang túm tóc mình nhằm lấy lòng, hai tay cũng bắt đầu cởi cà vạt, đến từng chiếc khuy của người đối diện. Từng chiếc khuy được cởi bỏ, ứng nghiệm với lời phát biểu của hắn tại buổi lễ. Em di dần xuống quần, từng ngón tay luồn vào khoá, lách cách kêu âm thanh nặng trịch của kim loại hoà lẫn với tình dục. Minh Hiếu hiểu em có ý định gì, buông tay đang nắm tóc em ra, chống tay lên cửa, ánh mắt hứng thú theo dõi nhất cử nhất động của người này.

Chiếc quần tuột xuống mắt cá chân, để lộ một con thú hung hãn đang đội một lớp vải thun đòi được thả. Thanh Pháp hoa mắt nhìn nó. Con quái vật này, dẫu đã nhìn bao nhiêu lần, em vẫn không thể nào làm quen với kích thước khổng lồ này. Họ gọi HIEUTHUHAI là siêu sao, nhưng đối với Thanh Pháp, em biết, HIEUTHUHAI còn hơn cả một siêu sao nếu chỉ tính riêng con hàng mà hắn sở hữu.

Em vươn đầu lưỡi đo đỏ liếm lộng đầu khấc, nó giống như nhớ em, lụt phụt phun ra những dòng tinh đục trắng thay cho lời chào, độ lớn cũng tăng đáng kể theo mắt thường. Em khẽ cười. Hắn, hay ngay cả thằng em của hắn, đều có tính khí y hệt nhau. Thích đến điên cuồng, điên cuồng hoá chiếm hữu. Hắn thích em nên giam cầm, thằng nhóc của hắn thích em nên kêu gào đòi được sủng hạnh. Và hắn thì luôn chiều thằng em hắn.

Một cú đẩy thô kệch. Hắn ấn mặt em vào đũng quần của mình, di mũi em cạ vào dương vật, cạ ra những khoái cảm khác lạ, khiến hắn đánh rơi vài hơi thở dốc. Hắn lơ là thở dốc, em láu cá vươn răng cắn cạp quần kéo xuống. Siêu sao của siêu sao bật ra, vỗ vào má em, tạo nên một vệt đỏ chói mắt trên làn da trắng ngần. Kẻ đang đứng đỏ ngầu con mắt nhìn kẻ đang quỳ trước háng mình.

Thanh Pháp ngậm lấy phần đầu, cố ý cạ răng nanh sắc bén lên phần nhạy cảm, khiến da đầu Minh Hiếu tê rần. Hắn một tay chống cửa, một tay túm lấy tóc em siết nhẹ, khẽ buông lời tục tĩu.

- Fuck !! Babe !!!

Em biết mình đã giành được chút chủ động hiếm hoi, liền lấy hai tay nắm phần gốc vuốt nhẹ, dùng miệng mình một hít nuốt trọn cả cây của hắn, để chừa ra phần tay em cầm. Đầu khấc nhạy cảm rỉ ra dịch nhờn cạ với cuống họng gây nôn, em cố gắng nhịn lại, hóp má mút lấy từng tấc thịt lẫn với gân, nặn ra tiếng thở mất kiểm soát của Minh Hiếu.

- Fuck fuck fuckk !! Urgh shit !! Babe, em tuyệt quá.

Nhận được lời khen như nghe được ân sủng, em dùng hết tâm can đối đãi nhiệt tình với dương vật của hắn, tạo cho hắn những kích thích khó quên đến buốt cả gáy. Đến khi hắn không nhịn được nữa mà bắn, hắn thấy người đang quỳ vội buông thằng em hắn ra, ngửa đầu như con chó cái, mở miệng chờ đợi từng dòng tinh đục của hắn bắn khắp mặt. Khung cảnh dâm đến không còn từ nào có thể diễn tả. Pháp Kiều mà mọi người hay khen ngợi, giờ đây như một diễn viên khiêu dâm đang ừng ực nuốt từng giọt tinh của HIEUTHUHAI. Tinh dịch dính lên mũi, lên môi, lên má, vương trên hàng mi cong vút, đậu trên đôi mắt khát tình.

Hắn cầm phần thân của dương vật chọc vào vòm họng em cạ nhẹ, để em bắt cho trọn đợt bắn cuối, trong ánh nhìn đẫm lệ khi bị xỏ xiên của em.

Hắn nhìn em, cảm giác thoả mãn đã lâu chưa trở lại bỗng chốc đập vào ngực như trống bỏi, hắn nâng em dậy, lần nữa áp vào tường. Đôi môi chạm đôi môi, mặc kệ mùi tanh nồng của tinh dịch, hắn hôn em.

Sự cố hữu trong lòng bỗng trỗi dậy sau khi cảm giác thoả mãn mất đi. Hắn thấy khó chịu, và hắn cần em trấn an.

- Em yêu ai ?
- Em yê-

---

"... BigDaddy ! Em muốn tăng áp, cứ xem anh diễn đê. Nghe một phát, đung đưa là miễn về. Em không quan sát, hôm sau lại tiếc ghê. Vì một khi anh rap thì đương nhiên là miễn chê ..."

Minh Hiếu nhíu mày tỉnh giấc, tắt chuông báo thức từ điện thoại. Hắn ngồi dậy, ôm đầu đầy thất vọng.

- Hoá ra chỉ là mơ à .. Fuck.

Hắn nhìn đồng hồ, chỉ mới bảy giờ sáng. Lại nhìn quanh phòng, phòng tối đen như mực. Hắn ngáp một cái thật lớn, mở đôi mắt tèm nhèm của mình ra để nhìn xuống.

Thở dài.

Phải rồi, hôm nay hắn có kha khá việc cần làm, một trong số đó là tìm cách cho em biết tình cảm của hắn. Nhưng trước tiên, hắn cần giải quyết thằng em và mớ đùng đục mờ ám trên giường trước.

---

Phía bên kia của câu chuyện ...

Thanh Pháp tỉnh dậy từ cơn mơ mờ ảo nồng nàn. Em đỏ mặt vội chạy vụt vào nhà vệ sinh, để lại một vũng nước tí tách dính nhớp trên ga giường.

Hôm qua em đã mơ, một giấc mộng tinh. Đã thật lâu rồi em chưa mộng tinh, vậy mà hôm nay trái gió trở trời thế nào, em lại làm chính mình ngượng như thế. Em mơ thấy chính em bị dồn lên cửa, bị cưỡng hôn bởi một người không rõ ngũ quan. Người ấy túm tóc em bắt làm hành động ân ái, nhưng kỳ lạ, em có vẻ như cũng rất tận hưởng, chẳng có biểu hiện nào nên có ở một nạn nhân của một vụ cưỡng ép. Điều này làm em run sợ. Tình dục là thứ em chưa từng nếm qua, huống chi giờ đây em còn bị một kẻ lạ mặt đè ngược trên cửa giở trò đồi bại.

"Thật sự rất đáng sợ mà."

Vấn đề sinh lý này em hiếm được gặp, nên hoàn toàn không biết cách xử lý, trúc trắc vào chế độ ẩn danh tra cứu cách giải quyết, sau lại hì hục chổng mông trong nhà tắm giặt đồ.

"Bru bru bru"

- Dạ alo.
- Kiều hả ? Chiều nay em có lịch đi quay đấy, em nhớ không ?
- Dạ em nhớ, em định chuẩn bị một chút rồi đi.
- Ừm, có cần xe đón em không ?
- Dạ không, anh Việt nói anh Việt qua bên công ty lấy giấy tờ cho em nên có gì em tự đi.
- Thế tầm mấy giờ em đến ?
- Dạ một tiếng nữa em có mặt.
- Không cần ăn sáng trước đâu, chị có mua bún em thích rồi.

- Bún quậy sao ạ ?
- Ừ, đến sớm nhé, chị mua tôm em thích đấy.
- Dạ vâng !!

Em vừa nghe thấy thức ăn liền sáng mắt, hai tay đầy bọt xà bông cũng chống gối đứng lên. Chú mèo của em vừa tỉnh, thấy chủ nhân của mình mặc quần ống thấp ống cao, hai tay đầy bọt đang đứng trong nhà tắm tự mua vui cho mình. Chú ta nhìn nhìn, nhắm chặt mắt ngáp thật lớn, sau tiếp tục nằm vật ra giường xem em như xem một chương trình tạp kĩ.

Thanh Pháp xong việc, chùi vội tay ướt vào quần, nhanh nhảu soạn đồ vào ba lô, chọn cho mình một bộ quần áo thoải mái, háo háo hức hức hôn tạm biệt mèo cưng để đi làm.

Em vừa đóng cửa vừa ngân nga ca khúc tự nghĩ ra.

- Em có một tô bún quậy và tô bún quậy có cả chả tôm. Chả tôm có một người bạn và người bạn này là chén nước chấm. Nước chấm có một người bạn và người bạn này là rổ rau. Rổ rau quay sang làm bạn với bún quậy và thế là hoà. Em có một tô bún quậy và tô bún quậy có cả chả tôm. Chả tôm có một người bạn và người bạn này là chén nước chấm ...

Thanh Pháp vui vẻ lẩm nhẩm đoạn lời mình nghĩ, chính bản thân cũng tự khen khả năng sáng tác của mình. Nào ngờ vừa ngẩng mặt lên, em bỗng chết trân.

- A-A-An-Anh .. Dạ em chào anh.

Minh Hiếu sững người khi nhìn thấy em, phản xạ nhanh nhất là lấy chiếc áo đang vắt trên vai vội che đi bụng và quần. Hắn nhìn em đang ngạc nhiên, lại nhìn cửa nhà em, lại nhìn cửa nhà mình.

- Chào em. Em mới chuyển đến đây sao ?
- Da-Dạ .. Em mới chuyển tuần trước.
- À .. Hèn gì ... Anh từng nghe nói nhà này được rao bán, không ngờ người mua lại là em. Này là có duyên đi ..
- À dạ ..
- À .. ừ em đi làm hả ?
- Dạ dạ .. dạ da-dạ giờ em đi.
- À .. À lady first.

Em đỏ mặt cúi người cảm ơn hắn, ngẩng cao đầu nhanh chân phóng đi, nhưng em không chạy, chỉ cố gắng gia tăng tốc độ đi bộ dọc hành lang để đến thang máy. Em không hề biết người theo sau em chỉ cần phăng phăng hai, ba bước đã có thể đuổi kịp. Hắn dõi theo bóng lưng của em, trong lòng không ngừng cười thầm.

"Ông Trời, ông chơi tôi một vố hay đấy. Good game. Được, ông cho thì tôi nhận."

Trời đã sắp như vậy, hắn không nhận chính là kẻ ngu.

Cả hai bước vào thang máy, em đứng sau, hắn đứng trước. Em cúi gầm mặt vờ lướt điện thoại để cố giảm đi sự gượng gạo giữa cả hai, còn hắn, xuyên qua lớp kính râm, lén lút ngắm trộm hình bóng em phản chiếu lên cửa thang máy.

Em của hôm trước hắn gặp là em kiều diễm và kiêu sa. Em của hôm nay hắn gặp là em đáng yêu và thư sinh bội phần. Mái tóc tẩy chưa được chải chuốt loà xoà trước mắt, đôi môi dày vô thức chu ra khi em cúi mặt, bộ đồ trông trẻ con đến lạ, nhìn em từ đằng xa chẳng ai nghĩ em đã quá hai mươi. Thật sự nhìn chỉ muốn hôn.

Hắn nhìn một lúc, trong đầu không hiểu vì đâu mà nghĩ ra khung cảnh ái muội.

"Mái tóc ấy, tôi sẽ vén lên, đặt lên trán em nụ hôn chúc ngày mới tốt lành. Tôi sẽ bế em như bế một đứa con nít, ôm em đi làm. Em gọi tôi một tiếng Daddy, tôi cho em một đêm mặn nồng.

- Fuck ! Babe à, em biết cách khiến Daddy chết trên người em đấy."

Hắn càng nghĩ càng nóng máu, hai cánh tay đang khoanh vào nhau bỗng siết lực, chiếc áo khoác da mờ ám cộm lên một chút.

Minh Hiếu mệt mỏi nhìn chính mình hiện lên cửa thang máy.

Hắn trước đây nào dễ mất kiểm soát như vậy, chỉ khi biết nhớ thương em mới dễ bị kích động như thế.

"Mệt thật sự."

"Ting"

Bản lĩnh của một thằng đàn ông bộc phát ngay khi cửa thang máy bật mở. Hắn, vẫn điềm nhiên như không bước đi, nhưng tâm trí luôn đặt ở người sau lưng mình.

Hắn đi ra xe đang đậu trước sảnh, vô tình quay đầu sang, thấy em đang trông ngóng điều gì.

- Xe em chưa tới sao ?
- D-Dạ em chưa có đặt. Em đang xem lại địa chỉ để đặt xe.
- Anh Việt đâu ? Sao lại để em đi một mình ?

- Dạ anh Việt bận công chuyện nên em đi một mình cũng được.
- Hay đi chung với anh không ?
- À dạ thôi. Anh chắc đi hướng khác em nên anh đi đi ạ, kẻo trễ đấy anh.
- Em đi đâu ?
- Dạ em đi quận Bảy.
- Anh đi quận Năm, tiện đường có thể thả em ở đấy luôn.
- Dạ .. Dạ chắc thôi.

Em cười gượng định chối từ. Chẳng ngờ hắn nhìn vị quản lý của mình, ra hiệu. Quản lý của hắn đã làm việc với hắn đủ lâu để hiểu hắn muốn gì, bắt đầu dùng chiêu tình cảm dụ cừu non.

- Kiều ! Lên đây !! Lên đây !! Nay em đi với chị Khanh đúng không ?
- Dạ.
- Ừ anh cũng cần gặp bà đó trao đổi vài chuyện. Kiểu gì cũng đi qua đó thôi, em không cần khách sáo. Lên đây với anh.

Em cứ như vậy bị ngu ngơ mua chuộc leo lên xe hắn thật. Cả hắn, lẫn quản lý, lẫn tài xế đều hiểu quận Năm chẳng liên quan gì đến quận Bảy, tuy nhiên, cả ba cũng thừa biết em có bao nhiêu ngốc nghếch đối với chuyện đường xá, nên chuyện chỉ đằng Đông nói đằng Tây để dụ em thì âu cũng là lẽ thường.

Vị quản lý ngồi ghế phó lái cùng tài xế, để lại hắn ngồi cùng em ở hàng ghế sau. Suốt quãng đường, em thấy hắn im lìm như đang ngủ, em vì ngại quá hoá chán mà cũng ngủ quên lúc nào, vật vờ như ma đưa mà chống đầu vào cửa sổ xe. Nhân vật bị cho là đang ngủ thật ra chỉ đang nhắm mắt cố gắng khống chế mình.

Minh Hiếu bóp nhẹ sống mũi để ngăn cản bản thân tự nghĩ tự kích thích mình. Nào ngờ vai trái bỗng nhận được một lực nhẹ. Hắn quay sang nhìn, thấy mái đầu nọ đang gọn ghẽ nằm trên vai mình. Thì ra em ngủ quên, quay trái dựa phải thế nào mà gối đầu lên vai hắn ngủ, còn ngủ đến ngon lành. Hắn mỉm cười, đem chiếc áo nãy giờ có nhiệm vụ che chắn ra đắp lên cho em, cầu mong cho con đường dài thêm một chút, để hắn có thể tận hưởng cảm giác ngọt ngào này.

"Đèn đỏ có gan thì xuất hiện cho nhiều."

---

- Kiều ơi, tới rồi kìa em.
- Hơ .. Hơ dạ .. Dạ em cảm ơn mọi người. E-Em xin lỗi anh, em ngủ quên mất. C-Có gì .. Có gì em đền anh sau nha anh. Em xin lỗi anh, e-em ... em ..
- Không sao, em cứ đi việc của em đi. Chúng ta còn nhiều dịp gặp lại mà.

Hắn mỉm cười cầu hoà, dõi theo em chạy về phía toà nhà.

Hương thơm của em vẫn còn lưu đọng ở nơi ghế sau. Hắn tham lam hít cho đầy khoang ngực, thầm đánh giá.

Mùi của em không hắc đặc như những thằng đực rựa lắm lông, cũng không nồng nặc như những mụ đàn bà ưa chuộng gu lạ. Hương của em rất nhẹ, vừa đủ độ ngọt, nhưng lưu hương lâu. Có sự nữ tính khác lạ, nhưng cũng đủ sự nam tính để giữ chút kiên cường. Mùi hương nêu bật lên cái tôi của chính em, có thể mềm mại, cũng có thể chuyển mình để mạnh mẽ bất ngờ.

Hắn sờ lên vải áo đã được em đắp qua, ôm chặt trong lòng. Gọi hắn là biến thái cũng được, nhưng giờ hắn chỉ muốn đem chiếc áo này về, để trên mũi, ngửi qua, thủ dâm và nghĩ đến người giờ đây chỉ cách hắn một cách cửa.

"Trần Minh Hiếu, mày hết thuốc chữa rồi."

04|02|2024|Lluvia
Quà tặng sinh nhật muộn cho người chị có tài khoản: PT11


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net