1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời âm u xám xịt, những giọt mưa tí tách hợp thành dòng rơi xuống rồi văng tung tóe khắp nơi.

Jungwon ngồi dưới mái hiên nhìn không chớp mắt nước bắn lên từ vũng nước, cực kỳ chăm chú.

Thoạt nhìn cậu thấp bé hơn hẳn các bạn đồng trang lứa, rất khó nhận ra cậu đã sáu tuổi rồi, mái tóc đen mượt hơi ẩm ướt dính vào gò má trắng như tuyết lộ ra vẻ ốm yếu.

Chẳng bao lâu sau, Jungwon đang ngẩn người nhìn vũng nước chuyển sự chú ý sang một bóng đen cạnh bồn hoa phía xa.

Trong mưa bụi mênh mang, bóng đen kia bị lùm cây che khuất quá nửa nên không thấy rõ lắm.

Jungwon phân vân nhìn bóng đen mơ hồ kia.

Mưa rơi lộp độp, cậu do dự một lát rồi leo xuống ghế đẩu, cầm cây dù cạnh thềm chậm rãi đi đến bồn hoa phía xa.

Cành lá trong bồn bị mưa quật ngả nghiêng, Jungwon che dù ngẩn ngơ nhìn cậu bé co ro trú mưa dưới bồn hoa.

Cậu bé này khoảng chừng sáu bảy tuổi, toàn thân ướt đẫm cực kỳ chật vật, mái tóc màu nâu nhạt dính bết vào má, nước chảy xuống không ngừng.

Nghe thấy động tĩnh, cậu bé ôm chặt ba lô cảnh giác ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kiêu căng mà những đứa trẻ bình thường không có được, đôi mắt xinh đẹp màu xám nhạt, bờ môi tái nhợt vì lạnh, hung tợn trừng Jungwon như chú sói con bị chọc giận.

Hai mắt hắn đỏ hoe, tức tối gằn từng chữ với vẻ thù địch: "I wont go back! (Tôi không về đâu!)"
"Get lost! (Biến đi!)"

Jungwon nghe không hiểu, đôi mắt đen trong veo lộ ra vẻ ngây thơ xen lẫn mờ mịt, nghiêng đầu ngồi xổm trước bồn hoa nhìn cậu bé.

Vì từ nhỏ sức khỏe cậu đã yếu nên rất hiếm khi ra ngoài, sau khi chuyển nhà đừng nói bạn chơi chung mà ngay cả bạn đồng trang lứa cũng rất ít thấy.

Giờ gặp cậu bé này trạc tuổi mình thì không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết mà trẻ con hay có.

Thấy cậu bé lạnh đến nỗi sắc mặt trắng bệch, Jungwon cúi đầu lấy ra chiếc khăn tay nhỏ ở nhà trẻ của mình đưa cho hắn.

Cậu bé đầu tiên là sững sờ, sau đó hung dữ trừng cậu: "Don't come here! (Không được tới đây)"
Jungwon bị trừng thì hơi hoảng, cậu giật mình rồi tủi thân mếu máo.

Một giây sau, bụng cậu bé đối diện phát ra mấy tiếng ọc ọc cực kỳ vang dội, ngay cả tiếng mưa rơi lộp độp cũng không át được.

Cậu bé ướt như chuột lột lập tức cứng đờ, gò má ửng đỏ, lấy ba lô ướt đẫm che bụng lại rồi xụ mặt mím môi không nói lời nào.

Jungwon cũng nghe được nên ngẩn ngơ nhìn cậu bé đang đỏ bừng mặt.

Tính cậu vốn hiền lành, dù mới nãy bị dọa sợ nhưng thấy bộ dạng chật vật của cậu bé, sau khi sụt sịt một cái thì nỗi tủi thân đã vơi đi không ít, lại cảm thấy cậu bé toàn thân ướt đẫm như chó con rơi xuống nước thật tội nghiệp nên nhỏ giọng hỏi: "Cậu đói bụng à?"
Cậu bé sống ở nước ngoài từ nhỏ nên chỉ nghe hiểu chút ít tiếng Hàn, tuy đã đói đến hoa cả mắt nhưng vẫn mạnh miệng nói mình không đói bằng tiếng Anh.

Khương Nghi ngồi xổm xuống, tưởng hắn nói đói bụng nên quay đầu bảo hắn: "Cậu chờ chút nha"

Dứt lời cậu đứng dậy đi tới mái hiên.

Hắn ngẩn người nhìn theo bóng lưng cậu bé tóc đen che dù đi càng lúc càng xa.

Dưới bồn hoa yên tĩnh lại.

Mưa to như hạt đậu rơi vào mắt đau rát không mở ra được, quần áo ướt đẫm bị gió thổi qua làm hắn run lập cập.

Thấy Jungwon đi xa, cậu bé chưa từng nếm mùi đau khổ cắn chặt răng, cố tỏ ra không quan tâm nhưng hốc mắt lại nhịn không được nóng lên.

Hắn khom lưng co ro dưới bồn hoa, càng nghĩ càng tủi thân, ôm chặt ba lô đựng vé máy bay trước ngực, đỏ hoe mắt giận dỗi nghĩ mình nhất định phải về Canada.

Ở đây hắn chẳng quen biết ai, mọi người đều ép hắn học tiếng Hàn, hắn không muốn ở lại nơi này nữa.

Jungwon trở lại dưới mái hiên rồi vào bếp lấy một quả cà chua.

Cậu bỏ cà chua vào chiếc túi lớn trước quần yếm của mình rồi lại che dù đi tới bồn hoa.

Quả nhiên cậu bé co ro dưới bồn hoa vẫn chưa đi mà run cầm cập trong màn mưa lạnh buốt.

Jungwon ngồi thụp xuống rồi cúi đầu lấy cà chua ra khỏi túi, rụt rè đưa cho cậu bé.

Trên đường tới đây quần áo cậu bị dính mưa, tóc đen ướt sũng dính vào gò má trắng nõn, thân hình bé nhỏ ngồi xổm dưới đất, tán dù to quá cỡ phủ lên người hệt như cây nấm nhỏ thò đầu ra khỏi ô.

Nghe thấy động tĩnh, cậu bé đang lạnh run ngơ ngác nhìn Jungwon trước mặt.

Jungwon vẫn còn hơi sợ nhưng thấy cậu bé không trừng mình nữa thì thở phào nhẹ nhõm, cậu cong mắt cười để lộ lúm đồng tiền nhỏ trên má.

Cậu thấy cậu bé im lặng một hồi, có lẽ đói không chịu nổi nữa nên rốt cuộc đưa tay nhận lấy quả cà chua rồi ăn ngấu nghiến như hổ đói, chỉ cắn hai ba miếng đã hết sạch.

Ăn xong cà chua, cậu bé ướt đẫm cả người ôm đầu gối không nói gì, thật lâu sau mới quay về phía Jungwon mở miệng nói cảm ơn bằng tiếng Anh.

Jungwon nghe không hiểu, chỉ biết tròn xoe mắt nhìn hắn.

Cậu bé vắt óc suy nghĩ thật lâu, hơn nửa ngày sau mới ngượng nghịu thốt ra một câu tiếng Hàn không lưu loát lắm.

Câu này thì Jungwon nghe hiểu, là cảm ơn.

Cậu ngồi xổm lắc đầu rồi hỏi khẽ: "Ba mẹ cậu đâu?"
Cậu bé mím môi không đáp.

Nước mưa đọng trên mặt đất càng lúc càng nhiều, Jungwon ngồi xổm trước bồn hoa, ống quần không xắn lên bị ướt một khúc làm cổ chân lạnh theo, cậu đành phải đứng dậy đi đến dưới mái hiên.

Nào ngờ cậu bé ướt sũng kia cũng ôm ba lô đứng dậy đi theo cậu.

Cậu đi hai bước, cậu bé cũng đi hai bước, cậu dừng lại, cậu bé cũng dừng theo.

Jungwon quay đầu lại, phát hiện cậu bé mím chặt môi, đôi mắt màu xám tro nhìn cậu chăm chú, tóc vàng ướt nhẹp bết vào má, thấy cậu nhìn thì lập tức cúi đầu xuống.

Hắn cứ thế đi theo Jungwon về nhà.

Dưới mái hiên rất sạch sẽ, Jungwon ngồi trên băng ghế nhỏ hắt hơi một cái, cậu xoa mũi nhìn sang cậu bé ngồi xổm trên thềm.

Cậu bé ướt sũng ngồi xổm dưới đất, tóc vẫn không ngừng nhỏ nước làm đọng một vũng trên sàn nhà, hắn ôm ba lô của mình, mặt cúi gằm, sụt sịt mũi có vẻ tủi thân lắm.

...................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net