2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungwon nhớ đến chú chó con rơi xuống nước tên Mine sống ở trong khu nhà cũ của cậu, cũng là lông nâu nhạt mắt xám, lang thang khắp nơi mà ăn không đủ no.

Cậu thấy hơi tội nên khẽ gọi cậu bé tới ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh mình.

Cậu bé ướt đẫm do dự đứng dậy đi tới chỗ ghế đẩu bên cạnh Jungwon

Ai ngờ chưa đi được hai bước thì đôi giày bị ngâm nước của hắn phát ra tiếng "xì xì".

Không chỉ vậy mà giày còn vừa "xì xì" vừa phun nước ọc ọc ra khỏi lỗ thoát khí.

Sau khi kịp phản ứng, mặt cậu bé đỏ lên, sống chết gì cũng không chịu đi nữa mà đặt mông ngồi phịch xuống sàn.

Jungwon lại nhảy xuống ghế đẩu vào nhà lấy ra hai cái khăn, đưa cho cậu bé một cái.

Cậu bé vụng về cầm khăn lau tóc, lau nửa chừng cảm thấy quá phiền phức nên lắc mạnh đầu cho nước văng khỏi tóc.

Jungwon bị nước văng đầy mặt.

Cậu hấp háy mắt nhưng cũng không giận mà chỉ cúi đầu lau mặt rồi tốt tính đưa luôn chiếc khăn trên tay mình cho cậu bé.

Tóc cậu bé mắt xám rối bù, ngồi trên sàn nhìn cậu, lúc cầm khăn vành tai hơi đỏ.

——

Cùng lúc đó, ở nhà họ Park bên kia.

Hơn mười người hầu cầm ô vừa bước đi vội vã vừa gọi to: "Cậu chủ ——"
Trong mưa bụi mịt mù, flycam bay quanh khuôn viên rộng lớn của nhà họ Park để tìm cậu bé bỏ trốn.

Quản gia mặc áo mưa gần như phát điên, đám người đã tìm hơn bốn tiếng đồng hồ rồi.

Nhưng vẫn không tìm được Sunghoon.

Nghĩ tới đây, trong lòng quản gia như treo một tảng đá lớn, hoảng loạn như kiến bò trên chảo nóng.

Park Sunghoon là con một của nhà họ Park, năm nay vừa tròn bảy tuổi, từ khi chào đời đã theo mẹ ra nước ngoài sống nên Hàn Quốc vô cùng xa lạ với hắn.

Nhưng gần đây Park lão gia liên tục hối thúc nên người nhà họ Park đã đón Sunghoon về nước.

Sau khi về nước, vì rời xa nơi mình sống từ nhỏ nên Sunghoon phản ứng rất mạnh, kiên quyết không chịu học tiếng Hàn, tính tình cũng hết sức ương ngạnh.

Xế chiều hôm nay, Park Sunghoon bảy tuổi thừa dịp bọn họ không chú ý giận dỗi đeo ba lô trốn đi.

Diện tích nhà họ Park rộng hơn sáu ngàn mét vuông, một đứa bé bảy tuổi chỉ bằng sức mình không thể nào ra đến cổng được, camera trong phòng quan sát cũng cho thấy chiều nay không có bất kỳ chiếc xe nào ra vào.

Nhưng Sunghoon không biết nói tiếng Hàn, trời lại đột nhiên đổ mưa nên cả nhà họ Park cũng không dám lơ là.

Tới gần chạng vạng, trời càng lúc càng tối, cổng lớn nhà họ Park bị kéo sang hai bên, ánh đèn xuyên qua màn mưa lất phất, một chiếc xe màu đen chạy trong mưa.

Yang Junghan ngồi trên ghế lái xoay vô lăng, qua kính chiếu hậu nhìn thấy người đàn ông cầm điện thoại ngồi ở ghế sau luôn miệng xin lỗi: "Em yêu, anh cam đoan đây là lần duy nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Derick nhất định sẽ không sao đâu, nó là con anh mà, anh còn sợ nó gặp chuyện hơn bất cứ ai khác ấy chứ"

"Em nghe anh nói đã!! "

Đầu dây bên kia hình như đã cúp ngang, người đàn ông hít sâu một hơi rồi ném điện thoại sang bên, chống trán nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt khó giấu được vẻ lo lắng.

Yang Junghan dời mắt đi, trong lòng bồn chồn, ông đã lái xe cho Park gia nhiều năm mà đây là lần đầu tiên thấy sắc mặt ông chủ khó coi đến vậy.

Nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra, Yang Junghan có thể hiểu được tâm trạng Park Yejun.

Ông cũng có một cậu con trai trạc tuổi con ông chủ, nếu con mình trốn đi mà còn gặp mưa to chắc ông cũng sẽ lo cuống lên.

Nghe nói đứa con bị lạc của Park tổng ngay cả tiếng Hàn cũng không biết nói.

Yang Junghan thở dài đạp chân ga lái nhanh về phía ga ra dưới tầng hầm, sau khi dừng xe đúng thời gian quy định thì đưa Park Yejun lên thang máy.

Chẳng bao lâu sau, Yang Junghan tan việc trở về nhà mình trong khuôn viên nhà họ Park, vừa đi vừa nghĩ nếu đến khuya vẫn chưa tìm ra cậu chủ thì ông sẽ che dù đi tìm thử.

Dù sao chuyện này càng lúc càng nghiêm trọng khiến ông cũng lo lắng theo.

Mười phút sau, Yang Junghan đứng ở cửa nhà mình nhìn sững cậu bé tóc nâu dưới mái hiên.

Tóc cậu bé nửa ướt nửa khô, ống quần xắn lên, hai chân để trần, nằm rạp trên sàn khẩn trương nhìn chằm chằm cờ ca rô trước mặt.

Ông thấy cậu con trai ngoan hiền của mình chỉ vào cờ ca rô trên sàn nghiêm túc nói với cậu bé: "Cậu thua rồi nhé"

Cậu bé hắt hơi một cái rồi nói xí xô xí xà cả tràng dài nghe không hiểu, đôi mắt màu xám tro mở to với vẻ không tin nổi.

Yang Junghan choáng nặng.

Ông run rẩy nhớ lại cậu chủ hôm nay đã khiến cả nhà họ Park rối tinh rối mù, bảy tuổi, mắt xám, tóc nâu, không biết nói tiếng Hàn mà chỉ nói tiếng Anh.

Yang Junghan lại run rẩy ngẩng đầu nhìn cậu bé mắt xám tóc tai bù xù nằm rạp dưới mái hiên đang quay đầu nhìn mình với vẻ cảnh giác.

Jungwon ngồi xổm trên sàn cũng ngẩng lên, thấy Yang Junghan thì mừng rỡ vẫy tay gọi: "Ba ba!"

Yang Junghan nuốt nước bọt rồi run giọng hỏi: "Bé ngoan, đây là ai thế?"

Yang Jungwon ngoẹo đầu nghĩ ngợi rồi thành thật đáp: "Không biết ạ"

"Con nhặt được đó"

Cậu kiễng chân lên nghiêm túc thì thầm: "Ba ba, bạn ấy không có nhà, tội nghiệp lắm, giống như Mine vậy"

Mine là chó con lang thang ở khu nhà cũ, lông nâu mắt xám.

Ông nhìn cậu bé mắt xám làm cả nhà họ Park nháo nhào rồi lại nhìn cậu con trai yêu quý thì thầm nói với mình đứa bé bơ vơ này thật đáng thương.

Hai mắt Yang Junghan tối sầm, suýt nữa thì tắt thở.

....................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net